Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 10

Hoài Thơ lái xe về mà trong lòng thắc mắc. Cô không hiểu việc gì đang xảy ra. Tất cả như trò chơi xếp hình mà cô phải đặt từng miếng vào nhau để trở thành một bức tranh hoàn hảo. Út có bí mật của út, Khiết San có bí mật của Khiết San và Hoài Thơ có bí mật của riêng mình. Rồi Hoài Thơ lại so giữa Hải Ngọc và Khiết San. Cô thấy cả hai đều có một đặc điểm giống nhau, đó là rất quan tâm đến cô, nhưng sự quan tâm của Khiết San Hoài Thơ thấy rõ hơn. Nhưng Hoài Thơ không biết ai quan tâm cô sâu hơn, vì Hoài Thơ không đoán được Hải Ngọc nghĩ gì .

Hôm nay học xong đáng lẽ Hoài Thơ phải đi ra công ty của ba chồng mình làm việc, nhưng cô không muốn đối mặt với Phong Thiên. Hoài Thơ quẹo trái đi thẳng đến công ty của Hải Ngọc. Hoài Thơ chán ngáy cái cảnh vợ chồng hờ này. Cô rất thương ba mẹ chồng mình, nhưng cô không thể vì họ mà yêu Phong Thiên được, trái tim cô đang dần dần có một quyết định mà ngay cả lý trí của cô cũng không kiểm soát được. Hình bóng người đó đang ngự trị trong tim cô mà không có gì có thể dễ dàng lấy đi.

Hoài Thơ lái xe thẳng vào cổng, bác bảo vệ mỉm cười chào cô. Hoài Thơ mỉm cười chào lại rồi đi thẳng vào trong. Nhân viên ở đây rất lịch sự. Mọi người ai cũng tươi tắn trong bộ trang phục đi làm. Công ty của Hải Ngọc là công ty kim cương - đá quí. Từ những viên đá quí và những viên kim cương mà họ khắc ra được nữ trang cho phái bà, trang trí nhà cửa, và tất cả các thứ mà Hoài Thơ đếm không kể xiết. Ba cô cũng làm ăn về các loại đá quí và kim cương nhưng nếu muốn trở thành một công ty tầm cỡ như của Hoài Thơ thì còn rất khó. Hoài Thơ thường suy nghĩ không biết Hải Ngọc lấy đâu ra tiền mà cô có thể mở một công ty qui mô như vậy. Đến nỗi công ty của ông nội và ba chồng cô, cũng chỉ có thể ngang bằng mà không hơn được. Tuy công ty của gia đình Phong Thiên nghiêng về kim cương nhiều hơn, nhưng tất cả mẫu vẽ và điêu khắc thì không thể nào qua công ty của Hải Ngọc được. Hoài Thơ có nghe ba cô nói trong cả nước Việt Nam này chỉ có công ty của gia đình Hải Ngọc và 2 công ty nữa là ngang bằng nhau. Họ cạnh tranh rất âm thầm và hình như là bạn bè của nhau. Ngày xưa Hoài Thơ thích học về ngành y hơn, nhưng ba mẹ chỉ có mình cô nên Hoài Thơ bằng lòng học kinh doanh. Cô muốn giúp đỡ ba cô khi ông về già. Ba cô và cô có nghiên cứu rất nhiều về các loại đá quí. Cô có đi học vẽ vài khoá nên tay nghề cũng không tệ. Hoài Thơ có đưa cho ba mình coi các kiểu mẫu của mình một lần, nhưng không thấy ông nói gì, nên Hoài Thơ không đưa nữa. Cô giữ luôn vì nghĩ các kiểu mẫu này không hợp với ba cô nên ông không chọn nó. Nhưng cô tin chắc rằng một ngày nào đó sẽ có người sử dụng.

Hoài Thơ đến trước phòng của Hải Ngọc, cô gõ cửa và nghe tiếng của Hải Ngọc vọng ra.

⁃ Vào đi.

Hoài Thơ mở cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt làm Hoài Thơ cảm thấy không thoải mái lắm. Mỹ Thuyên và Hải Ngọc, cả hai đang chăm chú nhìn vào cái gì đó rất say mê. Hai người như không còn thấy sự hiện diện của ai nữa. Ngay cả khi Hoài Thơ bước vào mà Hải Ngọc vẫn không ngẩn đầu lên nhìn một cái. Cho đến khi Hoài Thơ cảm thấy mình thừa thải và định bước ra ngoài thì Hải Ngọc gọi lại.

⁃ Thơ tìm út có chuyện gì không?

Hoài Thơ lắc đầu, út không ngẫng lên mà vẫn biết là Hoài Thơ. Mỹ Thuyên lên tiếng hỏi:

⁃ Chào Hoài Thơ. Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, Hoài Thơ nhớ không? Lần trước không có cơ hội nói chuyện.

Hoài Thơ mỉm cười không nói, Hải Ngọc thấy vậy nói thay cô.

⁃ Thơ cưới Phong Thiên cũng hơn một năm rồi. Lúc đó Mỹ Thuyên còn ở bên Mỹ.

Mỹ Thuyên cười, nụ cười thật dịu dàng. Hoài Thơ đã biết vì sao Hải Ngọc thích ở bên Mỹ Thuyên rồi. Mỹ Thuyên có một sự thu hút mà đến cả Hoài Thơ còn thấy thì làm sao Hải Ngọc không mê mẩn cho được. Hoài Thơ cảm thấy ngột ngạt. Cô muốn đi khỏi đây nhưng Mỹ Thuyên đứng dậy nói.

⁃ Thuyên về trước nha Hải Ngọc, chúng ta nói chuyện sau nhé. Hôm nay Thuyên có ca trực.

Mỹ Thuyên quay sang Hoài Thơ .

⁃ Thuyên về trước, chào Hoài Thơ. Lần sau chúng ta sẽ nói nhiều hơn nhé.

Đưa Mỹ Thuyên ra cửa, Hải Ngọc quay lại nói với Hoài Thơ:

⁃ Có không thích một người hoặc cảm thấy không vui cũng nên chào người ta một tiếng. Đó là phép tắc lịch sự, Thơ không biết sao?

Nãy giờ Hoài Thơ buồn không phải vì Mỹ Thuyên mà là vì Hải Ngọc. Vì cô không biết Hải Ngọc muốn gì, lúc thì rất dịu dàng với cô, đôi khi lại quá lạnh lùng. Được dịp nên Hoài Thơ nói luôn.

⁃ Tính Thơ là vậy đó, út không cần phải dạy Thơ.

Hoài Thơ quay lại bỏ đi, thì bàn tay của Hải Ngọc kéo cô lại. Gương mặt Hải Ngọc đã lạnh lùng thì càng lạnh lùng hơn nữa.

⁃ Đừng có nói chuyện với út như vậy. Đây là lần cuối Thơ hiểu không?

Không hiểu sao lúc này Hoài Thơ nghe tủi thân, cô không phải mít ướt nhưng không biết từ đâu nước mắt chảy dài, rồi Hoài Thơ nghe tiếng mình thút thít. Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ lắc đầu.

⁃ Lúc thì hung dữ, lúc thì mềm nhũng như con mèo ướt. Lớn rồi mà giống con nít quá.

Hoài Thơ nói trong tiếng nấc:

⁃ Thơ... không... cần út quan tâm đâu!

Hải Ngọc ôm Hoài Thơ vào lòng, cô vuốt tấm lưng Hoài Thơ thỏ thẻ:

⁃ Nhưng út vẫn muốn quan tâm. Đừng có nhõng nhẽo nữa. Út còn nhiều chuyện phải lo lắm. Thơ đừng làm út lo nữa.

Hoài Thơ thôi khóc. Cô cảm thấy mình thật hư. Sao ở bên Hải Ngọc cô không là cô nữa, cô cần sự che chở, quan tâm và những cử chỉ yêu thương của Hải Ngọc, cô cũng biết là những cái đó cần có thời gian, nhưng sao con tim của Hoài Thơ không thể chờ đợi được. Cô muốn Hải Ngọc và cô muốn Hải Ngọc ngay bây giờ.

⁃ Út có thương Thơ không??

Hải Ngọc nhìn sâu vào mắt Hoài Thơ, cô đẩy nhẹ Hoài Thơ ra và nói:

⁃ Thơ về nhà đi, út phải đi công chuyện rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc, nhìn gương mặt và đọc nơi ánh mắt Hải Ngọc, cô biết rõ bây giờ không phải là lúc cô mè nheo nữa. Hoài Thơ gật đầu.

⁃ Thơ đi về, tối nay chúng ta nói chuyện được không út?

Hải Ngọc nhìn sự chờ đợi của Hoài Thơ và cô mỉm cười gật đầu. Hoài Thơ cũng mỉm cười và cô đi ra. Còn một mình trong phòng, Hải Ngọc suy nghĩ. Cô đang đem phiền phức cho mình và cô biết điều đó, nhưng cô cũng không thể ép chặt con tim mình quá vì càng ép chặt, con tim cô càng muốn nổ tung. Hải Ngọc đi lại bên bàn, nhìn vào chiếc điện thoại, cô suy nghĩ một hồi và bấm máy.

Hoài Thơ sau khi ra khỏi công ty của Hải Ngọc, cô mới hay là mình bỏ quên cái điện thoại ở nơi bàn làm việc của Hải Ngọc. Cô quay lại công ty thì thấy ba cô đang đi vào trong. Hoài Thơ nhíu mày không biết ba cô vào đây làm gì. Tò mò, Hoài Thơ cũng vào theo. Cô thấy ba cô gõ cửa văn phòng của Hải Ngọc, khi Hải Ngọc mở cửa...hai người nhìn nhau rồi ba cô bước vào. Họ đóng cửa lại nên Hoài Thơ không thấy gì nữa cả. Trong đầu Hoài Thơ bây giờ đang có một dấu hỏi thật lớn. Tại sao ba cô lại đi gặp Hải Ngọc. Và cô còn thấy được cử chỉ của họ khi thấy nhau. Dường như có một chút gì đó âu yếm. Hoài Thơ hy vọng là mình nhìn lầm. Cô phải làm gì đây? Cô cầu mong rằng những đều cô suy đoán chỉ là sự suy đoán mà thôi. Nhưng sao cô vẫn thấy lo mặc dù cô cố nói với mình đừng lo nữa. Hoài Thơ rời khỏi công ty. Cô cảm thấy hụt hẫng, dường như có hòn đá đè nặng tim mình. Tìm một góc nơi công viên, Hoài Thơ ngồi bệt xuống đất. Cô cảm thấy cô đơn quá, sao Hoài Thơ rất cần một người vào lúc này. Chợt nhớ đến cái phone của Khiết San, Hoài Thơ lấy phone từ giỏ của mình ra, cô bấm số.

Chưa đầy nửa tiếng là Khiết San đã đứng trước mặt cô. Nhìn gương mặt buồn bã của Hoài Thơ, Khiết San hỏi:

⁃ Chuyện gì vậy Thơ??

Hoài Thơ lắc đầu, sao cô lại không muốn nói vào lúc này, Khiết San đi lại ngồi bên cạnh Hoài Thơ, cô kéo Hoài Thơ ngã lên bờ vai mình, Khiết San nắm lấy bàn tay Hoài Thơ nói:

⁃ Dựa vào đây đi, hãy nhắm mắt lại một chút, mọi thứ sẽ bình yên thôi. Dừng suy nghĩ gì nhiều, em nhé!

Hoài Thơ nghe lời Khiết San, cô nhắm mắt lại. Nhưng bình yên không về bên cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net