Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4

Chiều buông xuống thật mau, mới đó đã hết một ngày. Hải Ngọc thu xếp lại mọi thứ rồi cô ra về. Hôm nay Hải Ngọc muốn yên tỉnh, cô muốn về căn nhà nhỏ của mình. Ở nơi đó Hải Ngọc mới chính là Hải Ngọc. Cô không muốn về nhà ba mình chút nào, nhưng vì anh chị hai cô nên Hải Ngọc mới về đó. Đôi khi buồn hoặc cần phải suy nghĩ một điều gì đó, ngoài căn nhà nhỏ của cô ra, Hải Ngọc không muốn đi đâu hết. Căn nhà đó chính là căn nhà mà ngày xưa cô và mẹ cô từng ở. Lúc đó những căn nhà xung quanh cũng đơn sơ vì mọi người đều làm công nhân cả. Sau vài năm, nhiều người bán nhà cửa của mình đi và từ đó nhiều người khac dọn vô và xây lại nên bây giờ ở Sài Gòn khu nhà Hải Ngọc ở rất có giá. Nhưng điều đối đó với Hải Ngọc không quan trọng. Cái quan trọng là nơi đó, cô có thể hình dung ra nụ cười và vòng tay của mẹ khi mẹ ôm cô vào lòng.

Mặc dù nghèo, nhưng lúc nhỏ mẹ của Hải Ngọc không để cô thiếu gì cả. Hải Ngọc nghe mắt mình cay, chỉ có mẹ và Châu Pha mới có thể làm cho cô khóc. Hải Ngọc nhớ đến Phong Thiên và Hoài Thơ, bây giờ chắc cô cậu đang ở bên nhau. Hoài Thơ đến nhà cô ở cũng gần một năm rồi. Hải Ngọc thấy tình cảm của Phong Thiện dành cho Hoài Thơ có phần dịu dàng hơn. Còn về Hoài Thơ như thế nào thì Hải Ngọc không biết. Cô cảm thấy mình không nên quan tâm quá làm gì. Nhưng bây giờ, Hải Ngọc bỗng nghe lòng mình trống vắng. Cô cũng thèm được có tình thương, được xà vào lòng ai đó mỗi khi mệt mỏi, cô cần nghe tiến cười của người cô yêu, nhưng Hải Ngọc không biết khi nào mình mới có được một gia đình đúng nghĩa của mình. Cô nhớ mẹ quá, nhớ thật nhiều. Rồi cô lại nghĩ đến Châu Pha. Cô không yêu Châu Pha, nhưng cô mắc nợ Châu Pha thật nhiều. Lúc nhỏ cô và Châu Pha rất thân với nhau cho đến khi Châu Pha nói rằng Châu Pha yêu cô. Hải Ngọc hụt hẫng nhưng rồi cô cũng phải nói với Châu Pha rằng cô chỉ xem Châu Pha như bạn. Chỉ khi nhìn thấy nước mắt Châu Pha rơi, Hải Ngọc mới lúng túng ôm cô vào lòng vỗ về. Rồi từ hôm đó Hải Ngọc cột chặt mình và Châu Pha lại với nhau. Mặc dù không yêu Châu Pha và Châu Pha cũng biết Hải Ngọc không yêu cô, nhưng Hải Ngọc vẫn rất tốt với Châu Pha. Cho đến khi Châu Pha muốn lấy chồng, dù Hải Ngọc cố ngăn cản nhưng Châu Pha vẫn giữ quyết định, nên Hải Ngọc đành để Châu Pha ra đi. Cho đến khi biết Châu Pha không hạnh phúc Hải Ngọc cảm thấy như mình đang nợ Châu Pha vậy. Cô biết Châu Pha lấy chồng vì không muốn Hải Ngọc phải nghĩ rằng Hải Ngọc có trách nhiệm với cô. Nhưng rồi, đó không bao giờ là cách giải quyết tốt nhất. Chồng của Châu Pha là một người ham tiền, độc ác và không hề biết tình người là gì. Châu Pha đã có con với hắn rồi, nhưng hắn vẫn ra ngoài chơi gái. Điển hình Trang Thanh là một trong những người đó. Đến bây giờ Hải Ngọc mới hiểu rõ mục đích tại sao Phước lại đeo đuổi Châu Pha cho đến khi Châu Pha chịu lấy hắn mới thôi. Vì hắn biết Hải Ngọc có thể làm rất nhiều thứ cho Châu Pha. Và điều hắn nghĩ là đúng, nhưng vì Châu Pha, Hải Ngọc nhất định phải đem Châu Pha ra khỏi cuộc đời của hắn.

Hải Ngọc về đến nhà, ôm cái gối vào lòng thì điện thoại cô reo, tin nhắn của Châu Pha: """""""Khi hạnh phúc và khi không hạnh phúc, sao Châu Pha chỉ nhớ đến Hải Ngọc mà thôi?''""""""

Hải Ngọc thở dài, đến khi nào Châu Pha mới thôi hết yêu cô, đến khi nào Châu Pha mới được hạnh phúc, đến khi nào Hải Ngọc mới thanh thản và tâm tâm hồn cô mới bình yên để có hạnh phúc của riêng mình? Đến một lúc nào đó, có phải không? Cuộc sống chỉ cần có hy vọng, mọi thứ rồi sẽ tốt, Hải Ngọc tin như vậy. Cô nhắn lại:

"""""""" Thời gian sẽ cho Châu Pha biết, hạnh phúc của Châu Pha không phải do Hải Ngọc mang lại."'""""""

Hải Ngọc quăng điện thoại qua một bên, cô cố tìm giấc ngủ, có tin nhắn nữa, Hải Ngọc biết là của Châu Pha nên nằm im. Hải Ngọc nhắm mắt lại, giấc ngủ đến với cô mau chóng. Trong mơ cô thấy mình và Hoài Thơ......Hải Ngọc bật dậy, mới có 4 giờ sáng. Hải Ngọc vùi mặt vào gối, cô không ngủ lại được. Không hiểu sao hình ảnh của Hoài Thơ lẩn quẩn trong tâm trí cô. Hải Ngọc ngồi bật dậy, cô mặc chiếc áo ấm mỏng vào người rồi dắt xe ra khỏi nhà. Cô cho xe chạy về hướng nhà của Phong Thiên. Rón rén mở cửa bước vào, thấy Hoài Thơ đang nằm ngủ trên giường của mình, Hải Ngọc nghe trong lòng len nhẹ một cảm giác ấm áp. Hải Ngọc đi lại, nằm xuống bên cạnh Hoài Thơ và nhắm mắt lại.

Sáng thức dậy, Hoài Thơ thấy tay mình nặng trĩu, cô nhìn lại thấy Hải Ngọc, Hoài Thơ kêu lên:

- Út

Nghe tiếng của Hoài Thơ làm Hải Ngọc thức giấc, Hoài Thơ thấy ngại hết sức, cô lí nhí:

- Xin lỗi út.

Hải Ngọc mỉm cười khi thấy gương mặt ánh lên miền vui của Hoài Thơ. Cô đáp nhỏ:

- Không gì, hôm nay út mệt, cho út ngủ thêm một chút.

Hải Ngọc quay lưng lại và ngủ tiếp, Hoài Thơ yên lặng ngắm bộ lưng trần của Hải Ngọc. Do mặc chiếc áo hai dây nên Hoài Thơ thấy được hình xâm trên lưng của Hải Ngọc. Hải Ngọc xâm hình một cô gái, và dưới đó cô xâm hàng chữ :"I want to reborn as a star so I can shine the one I love forever." Hoài Thơ nhìn kỹ người con gái trong hình xâm đó. Không biết sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy. Mà cũng lạ, sao lại xâm hình một cô gái, mà không phải một anh nào đó, và người con gái này là ai, sao Hải Ngọc lại xâm trên lưng của mình hay chỉ là một hình vẽ trong tưởng tượng mà thôi. Hoài Thơ quay ngược lại, ngước mặt lên trần nhà. Sao đôi lúc cô thấy Hải Ngọc thật gần gũi, đôi lúc lại thấy Hải Ngọc thật xa xăm. Làm sao mới có thể hiểu hết Hải Ngọc đây? Hoài Thơ lắc lắc cái đầu cho những ý nghĩ điên rồ đó rớt ra. Cô đứng dậy rời khỏi giường và vào restroom làm vệ sinh cá nhân. Vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi thì Hải Ngọc ở ngoài bước vào.

- Út không ngủ nữa hả?

Hải Ngọc lắc đầu, nét mặt đăm chiêu.

- Không, út cần phải vào công ty.

Đáng lẽ hôm nay Hoài Thơ sẽ theo Phong Thiên đến chổ làm của ba chồng mình, nhưng không hiểu sao Hoài Thơ lại hỏi Hải Ngọc:

- Thơ đi làm với út hôm nay được không?

Hải Ngọc quay lại nhìn Hoài Thơ, nét mặt có phần dịu lại, Hải Ngọc gật đầu. Làm vệ sinh xong, Hoài Thơ xuống nhà ăn sáng đợi Hải Ngọc. Khi Hải Ngọc bước xuống, cô nói với Hoài Thơ:

- Chúng ta đi thôi.

Nuốt vội miếng bánh mì, Hoài Thơ hỏi:

- Út không ăn sáng sao?

Hải Ngọc lắc đầu, cô lấy chìa khóa và bước đi. Hoài Thơ cũng rón rén đi sau. Trời hôm nay thật dễ chịu, Hoài Thơ nhắm mắt lại hít một hơi dài rồi chui vào xe của Hải Ngọc. Đang trên đường đến công ty thì Hải Ngọc nhận được một cú điện thoại, Hải Ngọc quay ngược đầu xe lại và phóng đi làm Hoài Thơ hết hồn. Cô quay sang hỏi:

- Có chuyện gì vậy út?

Hải Ngọc không trả lời, nét căng thẳng hiện rõ trên mặt. Hoài Thơ cũng không dám hỏi tiếp, Hải Ngọc cho xe chạy thật nhanh và dừng lại trước căn nhà có cổng màu xanh. Hải Ngọc bước xuống và đẩy cửa bước vào. Hoài Thơ cũng đi theo sau. Vừa đi vào trong thì Hải Ngọc thấy Châu Pha đang ngồi khóc, tóc cô rối bời, và gương mặt có nhiều vết bầm tím. Phước đứng gần đó, còn Trang Thanh ngồi coi cười cợt. Thấy Hải Ngọc bước vào, Phước thụt lùi lại nhưng nói lớn:

- Mày gọi con bồ mày tới hả? Tao không ngán dâu.

Hải Ngọc đi lại bên Châu Pha, cô chùi những giọt nước mắt trên má Châu Pha, cô đỡ Châu Pha đứng dậy.

- Mình đi.

Phước đi lại chặn ngang.

- Không được đi, ai cho phép mày dẫn vợ tao đi.

Hải Ngọc cười khẩy, cô dìu Châu Pha bước ra cửa. Trang Thanh xía vô.

- Cả vợ mình cũng không giữ nổi, thì anh làm được gì?

Nghe Trang Thanh khích, Phước nóng mặt liền nắm tay Châu Pha kéo lại, mất đà, Châu Pha ngã xuống, Hải Ngọc giận dữ đấm vào mặt Phước một cái, định đánh tiếp nhưng Châu Pha kéo chân Hải Ngọc lại. Hải Ngọc đứng dậy và đỡ Châu Pha đứng dậy, Trang Thanh mỉa mai.

- Tay thì ôm một em, còn một em đứng đó, cũng công nhận giám đốc có tài ghê. Vợ người ta cũng không tha.

Hải Ngọc nhìn Trang Thanh, cái nhìn làm Trang Thanh chùn lại. Cô không dám nói nữa. Hải Ngọc dắt Châu Pha ra cửa, Trang Thanh nhìn Phước như ra hiệu. Phước cầm bình hoa lên đi về phía Hải Ngọc và Châu Pha, Hoài Thơ la lên:

- Út coi chừng!

Hải Ngọc quay lại đạp vào bụng Phước một cái, cô nói từng câu rất rõ ràng.

- Cái gì cũng có chừng mực của nó, nếu không đừng có hối hận.

Phước đau đớn nhăn mặt, còn Trang Thanh cũng im lặng. Vì họ biết khi Hải Ngọc giận lên, sẽ chẳng tốt lành gì cho họ cả. Hải Ngọc đưa Châu Pha vô xe và cho xe chạy đi. Hoài Thơ không biết Hải Ngọc đưa Châu Pha đi đâu, nhưng cô không dám hỏi. Hải Ngọc cho xe chạy về hướng nhà của mình. Đỡ Châu Pha ngồi trên ghế sofa, Hải Ngọc đi vội lại cái tủ thuốc và băng. Giọng Hải Ngọc thật nhẹ nhàng.

- Chịu đau một chút thôi nha Châu Pha.

Châu Pha gật đầu nhắm mắt lại, Hải Ngọc lau sạch những vết thương trên mặt của Châu Pha. Thấy Châu Pha nhăn mặt, Hải Ngọc thổi nhẹ

- Sắp xong rồi, ráng chịu một chút.

Hoài Thơ cảm thấy mình thừa thãi. Cô linh cảm hình như Châu Pha và Hải Ngọc không đơn giản chỉ là bạn bè. Ánh mắt của Châu Pha nhìn Hải Ngọc khi Hải Ngọc vừa bước vào cứu cô đã nói lên được Hải Ngọc rất quan trọng đối với Châu Pha. Hoài Thơ nhìn kĩ Châu Pha hơn nữa và nhận ra rằng, Châu Pha không phải là người trên hình xâm của Hải Ngọc. Hoài Thơ nhíu mày, sao mình lại nghĩ tùm lum chuyện thế này. Cô định nói gì với Hải Ngọc thì Hải Ngọc lên tiếng hỏi Châu Pha:

- Còn đau chổ nào nữa?

Châu Pha lắc đầu

- Cảm ơn Hải Ngọc nhiều lắm, Châu Pha lại làm phiền Hải Ngọc rồi.

Hải Ngọc bỏ mọi thứ vào trong hộp lại và nói:

- Chúng ta là bạn mà, sao lại khách sáo vậy.

Cô quay sang nắm lấy đôi bàn tay của Châu Pha

- Hãy ở đây đi, khi nào làm xong thủ tục li dị rồi tính.

Nước mắt Châu Pha chảy dài

- Châu Pha thật vô dụng có phải không? Cũng tại Châu Pha mà Hải Ngọc mất một số tiền thật lớn.

Dùng tay cua mình lau nước mắt Châu Pha, Hải Ngọc vỗ về

- Khờ quá, tiền không quan trọng, Châu Pha quan trọng hơn.

Châu Pha nghe vậy càng khóc to hơn

- Không phải đâu, Châu Pha nói với Phước dừng có lợi dụng Châu Pha nữa, và anh ta đã đánh Châu Pha. Anh ta nói phải trả một số tiền thật lớn thì mới chịu li dị.

Hải Ngọc ôm Châu Pha vào lòng.

- Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Mọi thứ để Hải Ngọc lo, Châu Pha cứ nghỉ cho khỏe đi. Khi nào khỏe rồi thì đi làm lại. Công ty của Hải Ngọc vẫn còn chổ trống để dành cho Châu Pha.

Nói rồi Hải Ngọc dìu Châu Pha vào trong phòng. Còn lại một mình Hoài Thơ nhìn xung quanh. Cô thích căn nhà này của Hải Ngọc. Thật dễ chịu, không to lắm cũng không nhỏ lắm, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp. Mọi thứ được trưng bày trong nhà đều là hàng tốt. Còn có nguyên một cái tủ kiếng thật lớn để trưng bày Crystal. Hoài Thơ mê mẩn. Cô đứng ngắm mà không hay Hải Ngọc đứng sau lưng mình từ lúc nào.

- Hoài Thơ!

Hoài Thơ mới giật mình quay lại.

- Út.

Hải Ngọc nói

- Thơ giúp út coi chừng Châu Pha, út cần phải đi mua ít đồ và có công chuyện rất quan trọng cần giải quyết, có được không?

Hoài Thơ gật đầu đồng ý, Hải Ngọc mỉm cười nhìn Hoài Thơ.

- Cảm ơn Hoài Thơ nhiều, có gì thì gọi cho út.

Không đợi Hoài Thơ nói thêm, Hải Ngọc đi ra ngoài. Hoài Thơ không biết bây giờ cô phải làm gì nữa, ngắm căn nhà tiếp tục hay vô coi Châu Pha như thế nào. Chần chừ một lúc rồi Hoài Thơ đẩy nhẹ cửa đi vào. Trong phòng bây giờ chỉ còn một cái đèn ngủ nhỏ xíu đủ để soi đường đi. Chợt Hoài Thơ nghe tiếng Châu Pha hốt hoảng:

- Hải Ngọc, Hải Ngọc đừng có đi, đừng bỏ Châu Pha!

Hoài Thơ chạy lại, Châu Pha ôm chầm lấy cô. Châu Pha nói trong tiếng nấc:

- Hải Ngọc... đừng...bỏ.. Châu Pha.

Hoài Thơ ôm Châu Pha nhưng không nói gì hết. Đợi cho Châu Pha dịu lại rồi Hoài Thơ đặt cô nằm xuống lại. Châu Pha vẫn ôm Hoài Thơ và cô trườn lên đặt môi mình vào môi Hoài Thơ. Hoài Thơ đẩy ra, nhưng Châu Pha ôm chặt quá, và như có một sức hút nào đó, Hoài Thơ thả lỏng người mình ra. Lưỡi Châu Pha quấn chặt lưỡi cô thật mềm mại. Nhưng Hoài Thơ không cảm giác được gì cả. Cô đẩy nhẹ Châu Pha ra, Châu Pha cũng mệt rồi nên không chống trả lại nữa. Tiếng thở đều đều rồi Châu Pha thiếp đi. Hoài Thơ vội vàng đứng dậy bước ra ngoài. Cô đưa tay chặn ngực. Hoài Thơ vỗ vỗ vào má mình.

"Hoài Thơ à, đang làm gì vậy, thức tỉnh một chút" Hoài Thơ tự nói với chính mình như vậy. Ngày hôm đó Hoài Thơ đợi cho đến chiều tối Hải Ngọc mới về. Lúc đó Châu Pha cũng vừa thức. Hải Ngọc nói với Châu Pha:

- Châu Pha ở đây nha, Hải Ngọc đưa Hoài Ghơ về rồi sẽ quay lại liền.

Nhận được cái gật đầu của Châu Pha, cả Hải Ngọc và Hoài Thơ đều bước đi. Ngồi trong xe, hai người đều im lặng. Không khí như chùn xuống. Thấy vậy Hải Ngọc nói:

- Cảm ơn Thơ.

Hoài Thơ khó chịu khi thấy Hải Ngọc khách sáo với mình như vậy, cô hỏi:

- Về điều gì?

Hải Ngọc nghe được một chút hờn dỗi trong giọng nói của Hoài Thơ, cô trả lời khéo léo:

- Vì hôm nay có Thơ nên út cảm thấy dễ chịu hơn.

Hoài Thơ nghe má mình nóng bừng, cô không biết ý của Hải Ngọc như thế nào, nhưng Hoài Thơ nghe lòng mình ấm áp, Hải Ngọc cho xe ngừng trước cửa rồi nói tiếp:

- Thơ ngủ ngon nhe, một giấc mơ thật đẹp.

Hoài Thơ giơ tay vẫy chào Hải Ngọc

- Út cũng vậy, Út đi đi.

Hải Ngocj mỉm cười rồi cho xe chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net