Chương 4 Muốn tránh cũng không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà rộng lớn được thiết kế sang trọng, ngoài sân trồng rất nhiều cây cảnh loại cao cấp. Chiếc xe hơi màu trắng chạy đến, Hà Mặc đĩnh đạc bước ra mở cửa xe cho Tử Dạ rồi đi lại bấm chuông. Tử Dạ đứng bên cạnh tự nhiên lấy gương chăm chút lại nhan sắc trước khi vào trong gặp bạn bè cậu.

Bá Thắng ra mở cửa, tay bắt mặt mừng với người bạn thân mặc dù chỉ mới gặp trong đám cưới cách đó không lâu: “Vào đây! Sao ông đến sớm vậy?”.

“Chào anh!” - Tử Dạ cười híp mắt với Bá Thắng.

“Chào em Tử Dạ, lâu quá không gặp, em xinh ra đấy!”.

“Em thì lúc nào không xinh!” - Tử Dạ tự tin ngẩng cao đầu.

Hà Mặc mặc chiếc áo sơ mi màu rêu nhạt cổ cao ôm sát người trông rất lịch lãm: “Bà Lệ Chi đâu?”. Cậu nhìn quanh nhà như thể đang tìm kiếm người nào đó chứ không phải cô bạn thân Lệ Chi.

Lệ Chi nghe thấy liền chạy nhanh ra ôm lấy Hà Mặc, cậu chau mày tỏ vẻ lo lắng: “Bà đang mang thai mà chạy nhảy như sóc vậy hả?”.

“Chị Lệ Chi không cần phải ôm nhiệt tình như thế đâu!” - giọng nói Tử Dạ có chút ganh tị.

“Đừng nói với chị là em đang ghen nha! Tình yêu của em với Hà Mặc không thể cân đong đo đếm với tình bạn của bọn chị nên tốt nhất em đừng nên ghen tuông bậy bạ”.

“Em chỉ đùa chứ nào dám ghen tuông, chị đừng giận nha!” - Tử Dạ vui vẻ đưa giỏ quà cho Lệ Chi.

Hà Mặc ngồi xuống ghế, tư thế bắt chéo hai chân rất lịch lãm sau đó quay sang nghiêm nghị nói với Tử Dạ: “Em ngồi yên đừng lộn xộn”.

“Uống gì ông bạn?” - Bá Thắng hỏi.

“Như cũ”.

Lệ Chi ngồi xuống bên cạnh, chỉnh lại cổ áo cho Hà Mặc. Hành động thân thiết như người một nhà khiến Tử Dạ chạnh lòng. Trong lúc đợi Bá Thắng lấy rượu, cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Tử Dạ ngồi bên cạnh chẳng biết nói gì đành giở tạp chí ra đọc. Trong bếp Lệ Anh nghe thấy Hà Mặc đến nên cũng chưa vội ra ngoài. Vả lại mỗi lần gặp cậu cô đều cảm thấy ngại ngần và khó xử nên muốn tránh được phút nào hay phút đó.

“Chị vợ đã nấu xong chưa? Bọn em đói lắm rồi đây!” - giọng Bá Thắng đủ lớn để người nào đó ngoài kia nghe được.

Hóa ra cô ấy đã đến từ sớm!

Hà Mặc lặng người, khóe môi hơi cong để lộ sự cao ngạo. Lý do cậu dẫn Tử Dạ đến đây sớm cũng vì muốn trêu tức Lệ Anh. Cậu muốn cô biết người bạn gái hiện tại của cậu vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp như hoa, để cô tự nhìn lại chính mình mà e ngại. Lệ Anh của hiện tại dù không còn yêu cậu nhưng nếu trông thấy bạn trai cũ thành đạt sóng bước cùng cô bạn gái “môn đăng hộ đối” thì khó có thể không thấy tủi thân được.

Lệ Anh nấu nướng xong vui vẻ dọn thức ăn ra bàn. Lệ Chi định phụ chị mình một tay thì Tử Dạ hớn hở chạy lại: “Chị đang mang thai, cứ ngồi chơi với Hà Mặc được rồi, để em làm cho!”.

Lệ Anh vừa nhìn thấy Tử Dạ ánh mắt liền có chút lúng túng. Cô đặt dĩa thức ăn lên bàn rồi đi vội vào trong, không phải cô sợ Tử Dạ mà cô sợ mình bị tính tình ngang ngạnh của Tử Dạ chọc tức, nếu không cầm lòng được lại nói mấy câu sốc não khiến Tử Dạ nổi điên lên thì không khí mất vui.

Tử Dạ ngờ ngợ ra điều gì đó liền chạy lại gần nhìn mặt Lệ Anh rồi vô tư nói lớn làm mọi người giật mình: “Trông chị rất quen! Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?”.

“Có lẽ em nhầm người”. Lệ Anh lãng tránh ánh mắt dò xét của Tử Dạ.

“Không! Em không thể nào nhớ nhầm. Em chắc chắn đã gặp chị ở đâu đó rồi!” - Tử Dạ quay sang nhìn Hà Mặc bắt gặp ánh mắt cậu đang chăm chú nhìn Lệ Anh.

“À! Em nhớ ra rồi! Em gặp chị cách đây nửa tháng tại công ty của anh Hà Mặc, đúng không?”.

Lệ Anh bối rối cô không trả lời mà đi vào trong tiếp tục bê thức ăn ra bàn.

Tử Dạ không cam tâm với thái độ ngó lơ của Lệ Anh nên bực tức, môi cứ mím chặt lại. Rõ ràng giữa bọn họ có điều gì đó mờ ám mà lại giấu cô. Vả lại trực giác cho cô biết Hà Mặc có vẻ rất quan tâm đến Lệ Anh. Lúc Lệ Anh bê tô canh ra, Tử Dạ cố tình đụng phải Lệ Anh để tô canh nóng đổ lên tay Lệ Anh. Lệ Anh bị bỏng đau quá,  hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh bôi kem đánh răng. Lệ Chi thấy thái độ lanh chanh thái quá của Tử Dạ làm chị mình bị thương liền đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Tử Dạ rồi vội vã vào trong xem Lệ Anh thế nào. Lệ Chi tuy là cô gái đoan trang, hiền thục nhưng cũng không đến mức ngu ngốc không nhận ra Tử Dạ có ác cảm với chị mình.

“Em bất cẩn quá! Sao lại làm đổ canh nóng vào cô ấy!” - Hà Mặc nghiêm giọng nói.

Tử Dạ giả vờ trưng ra bộ mặt đáng thương như muốn cậu bên vực mình: “Em không cố ý, tại chị ấy không cẩn thận nên mới làm đổ canh vậy mà anh lại trách em!”.

Lệ Anh vốn là người thông minh, nếu Tử Dạ muốn đóng kịch trước mặt cô chỉ e là diễn không đạt. Cô cũng không phải loại người thánh thiện đến mức bị người khác làm tổn hại mà không phản kháng. Có điều Tử Dạ là bạn gái Hà Mặc nên cô đành bỏ qua cho xong chuyện. Vướng vào bọn họ chỉ thêm rắc rối, cô không muốn Tử Dạ biết mình là bạn gái trước đây
của cậu.

Lúc mọi người cùng ngồi vào bàn ăn trưa, không khí cũng chẳng vui vẻ là mấy. Hà Mặc ngồi đối diện với Lệ Anh, khoảng cách bàn ăn bỗng dưng xa đến lạ lùng. Cả hai thoải mái trò chuyện với mọi người nhưng không đá động đến nhau câu nào. Thi thoảng Hà Mặc nhìn vào vết bỏng còn đỏ hoe trên tay cô, trong lòng bỗng cảm thấy có chút xót xa. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ điều đó vì việc cô bị thương vốn không còn liên quan đến cậu nữa. Bất luận thế nào cậu cũng chẳng cần tỏ thái độ ái ngại khi bạn gái cậu lỡ làm tổn thương cô.

“Lệ Anh, tối nay chị về nhà hay ở lại chơi với em? Chị làm gần đây sáng mai đi cũng tiện đường, lâu lắm rồi chúng ta chưa tâm sự cùng nhau. Hôm qua nghe nói gần đài chị xảy ra tai nạn, em lo chị lại nhìn thấy thứ gì đó!” - Lệ Chi ân cần hỏi.

“Chị lại thấy nữa sao?” - Bá Thắng ngạc nhiên nói lớn đến mức mọi người giật mình.

“Chị không sao! Tối nay sẽ ở lại đây với em. Dạo này tâm trạng chị không tốt, cũng cần người tâm sự” - Lệ Anh vô tư
nói cười.

Bá Thắng hồ hởi vỗ vai Hà Mặc: “Ông cũng ở lại đây nhậu thâu đêm cùng tôi. Tối nay tôi làm món thịt cuốn mà ông thích. Lệ Chi trồng mấy loại rau rừng trong vườn không thiếu
loại nào”.

Lệ Anh mặt đang tươi như hoa khi nghe Bá Thắng rủ Hà Mặc ở lại, sắc mặt cô bỗng dưng ngần ngại đến đáng thương. Hà Mặc cảm thấy vui trong lòng liền chiều ý bạn thân:
“Cũng được!”.

“Còn em thì sao?” - Tử Dạ đỏng đảnh quay sang lay cánh tay Hà Mặc.

Lệ Chi dịu dàng đứng dậy đi đến bên cạnh Tử Dạ, chưa đợi Hà Mặc lên tiếng thì cô đã chặn lời: “Nghe nói gia đình em rất gia giáo, qua đêm ở nhà người khác e là không tiện. Chiều chị sẽ gọi taxi đưa em về tận nhà, yên tâm nhé! Bây giờ Hà Mặc nhậu cùng ông xã chị chưa chắc đã tỉnh táo để đưa em về được, thôi thì đành nhờ bác taxi cho an toàn vậy!”. Từng câu từng chữ của Lệ Chi tuy ngọt ngào nhưng cũng đủ để Tử Dạ ú ớ không nói thêm được lời nào.

Mối quan hệ của Hà Mặc và Tử Dạ chẳng biết tốt đẹp thế nào nhưng cứ nhìn cái vẻ nhõng nha nhõng nhẽo của Tử Dạ là Lệ Chi cảm thấy rất khó chấp nhận. Cô là bạn thân nhất của Hà Mặc, vả lại cũng là phụ nữ nên hiểu rõ kiểu phụ nữ nào mới hợp với cậu. Tuy ngoài mặt Lệ Chi chưa bao giờ lên tiếng phản đối việc cậu quen Tử Dạ nhưng trong lòng chưa bao giờ ủng hộ cậu tiến đến hôn nhân với Tử Dạ. Theo quan điểm của Lệ Chi, nếu lấy Tử Dạ về có lẽ Hà Mặc suốt ngày chỉ có thể nghe tiếng than thở nỉ non của cô ấy. Ngoài ra chẳng còn việc gì Tử Dạ có thể làm được.

Bá Thắng thấy không khí có vẻ căng thẳng liền chuyển sang chủ đề khác để nói chuyện: “Em nghe nói sách mới của chị vợ hai tháng nữa sẽ phát hành phải không?”.

“Cũng chưa chắc chắn, công việc bên đài quá nhiều nên chị lo sẽ không phát hành đúng thời gian dự kiến”.

Lệ Chi gắp lên chén Lệ Anh mộ ít đồ ăn: “Sách mới tên gì vậy chị?”.

“Chị cũng chưa biết phải đặt tên gì cho hợp”.

“Sách của mình mà cũng chưa nghĩ ra cái tên, thật nể phục!” - Hà Mặc bỗng lên tiếng mỉa mai.

“Chị Lệ Anh là tác giả sách hả? Bút danh của chị là gì để em mua đọc thử?” - Tử Dạ hỏi.

“Vô Tâm”. Lệ Chi trả lời thay chị mình.

“Vô Tâm? Tác giả hai cuốn tiểu thuyết Lạc mất nhau rồiBiển có hiểu lòng em có phải không?” - Tử Dạ tròn mắt
ngạc nhiên.

“...”. Lệ Anh cười gượng.

Hà Mặc lạnh lùng gõ nhẹ vào đầu Tử Dạ: “Em ăn đi, sao lại nói nhiều như vậy! Biết trước thế này anh đã không dẫn
em theo”.

“Sao anh lại cằn nhằn nữa, nhờ hôm nay anh dẫn em tới đây nên em mới gặp được thần tượng của mình đó! Chị Vô Tâm! À không, chị Lệ Anh, lát nữa chị tặng em một cuốn sách và ký tên vào đó nhé! Cho em cả số điện thoại và địa chỉ email của chị nữa! Em là fan hậm mộ hai cuốn tiểu thuyết của chị. Em đọc nó mà lần nào cũng khóc hết nước mắt”.

Tử Dạ tuy ngoài mặt tỏ ra vô tư nhưng ai biết được cô lại là con rắn độc đang toan tính điều gì trong đầu. Lần trước khi gặp Lệ Anh, Tử Dạ đã nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ mà Hà Mặc nhìn Lệ Anh. Đến nỗi khi Lệ Anh đi khuất mà cậu vẫn đứng thừ người ra nhìn theo, không thèm quan tâm đến Tử Dạ. Ánh mắt Hà Mặc khi đó như chất chứa sự u uất và sầu não vô vàn. Tử Dạ tuy chỉ mới hai mươi mốt tuổi nhưng trực giác rất nhạy bén. Cô đoán sau này nhất định giữa Hà Mặc và Lệ Anh sẽ còn nhiều vướng mắc nảy sinh. Vì thế cô cần có số điện thoại của Lệ Anh để dễ dàng liên lạc khi cần thiết.

Sau bữa cơm trưa, mọi người cùng nhau ra phía sau nhà câu cá. Tử Dạ vốn không quen ở ngoài nắng nóng lâu, vả lại ngoài vườn cây cối nhiều cô sợ côn trùng cắn nên đi về trước. Hà Mặc tiễn cô ra cổng, đợi cô lên taxi rồi mới trở lại vườn.

Lệ Anh đang dùng thanh tre dài chọc mấy trái cóc trên cao. Hà Mặc đĩnh đạc đi đến nhìn thấy cô khổ sở chọc tới chọc lui chưa rơi được trái nào. Cô bạn thân Lệ Chi đứng bên cạnh vẫn hồ hởi bê cái rổ chờ đợi, cậu mới lại giúp một tay. Cả hai chẳng ai nói với ai lời nào cứ lẳng lặng mà chọc. Thi thoảng rớt được trái cóc to, Lệ Anh phấn kích reo lên liền bị Hà Mặc nói móc cho mấy câu, cô ngó lơ không thèm đôi co lại. Lệ Chi thấy hai người lớn rồi mà vẫn như con nít nên chỉ biết lắc đầu cười. Bá Thắng thì vẫn lo mải mê câu cá sau ao, khi ba người kia đến thì cậu đã câu được hai con cá tai tượng to khoảng hai ký, nhờ vậy mà buổi tối họ cùng có một bữa ăn no nê.

Không khí về đêm mát mẻ, trong phòng Lệ Anh và Lệ Chi say sưa chuyện trò về những vấn đề khúc mắc từ sau khi Lệ Chi kết hôn. Hôn nhân không đơn giản như họ vẫn nghĩ, quyết định cả đời sống với một người là một vấn đề hết sức quan trọng. Thật ra mà nói Lệ Chi tuy là em nhưng lại là người đi trước nên cũng khuyên chị mình nếu còn ham chơi thì không nên lập gia đình sớm. Vả lại tính tình Lệ Anh vừa trẻ con lại ham công tiếc việc nên sống độc thân vẫn tốt hơn. Lệ Anh nghe em mình nói vậy chỉ ậm ừ cho qua chuyện chứ chẳng hiểu gì mà lên tiếng chia sẻ kinh nghiệm. Chín giờ, mười giờ êm ả trôi qua, Lệ Chi đã ngủ say mà Lệ Anh vẫn không chợp mắt được, cô ra vườn tìm một khoảng không gian riêng ngồi viết lách.

Bá Thắng uống say quá nên đã đi ngủ trước. Tửu lượng của Hà Mặc từ trước tới nay vẫn không ai địch nổi. Bá Thắng luôn là người chủ động rủ cậu nhâm nhi nhưng cũng là người luôn gục trước cậu. Xét về độ “lầy lội”, Bá Thắng cũng hơn hẳn Hà Mặc. Những lúc nhậu bên ngoài Bá Thắng say thường hay hát bậy bạ mấy bài nhạc chế, thậm chí có lúc còn cười vô thức như một gả điên. Cho nên sau khi lập gia đình số ngày nhậu bên ngoài cũng giảm dần. Ngoại trừ những lúc bận tiếp khách hàng còn những lúc cậu muốn nhậu cùng bạn bè thì vẫn thích ở nhà có Lệ Chi chăm sóc. Tình cảm của Bá Thắng và Lệ Chi trước nay luôn hòa thuận, quen nhau rất lâu đến khi cưới Hà Mặc cũng ít khi chứng kiến họ giận hờn hay cãi vã. Thế nên đôi lúc cậu cũng mủi lòng và ganh tị với Bá Thắng vì lấy được một người vợ hiền lành, đảm đang như Lệ Chi. Đàn ông như cậu dù mạnh mẽ cao ngạo thế nào ngoài thương trường thì đôi lúc cũng muốn dành sự yếu mềm dịu dàng cho người phụ nữ mình yêu. Bấy lâu nay bên cạnh Tử Dạ, nếu nói cậu không có tình cảm với cô e là không phải. Nhưng nói cậu yêu cô tiếc rằng càng không đúng. Chỉ là cậu quá đau đầu với bộn bề công việc nên cần một nơi để dựa vào khi cô đơn. Tử Dạ là người mà cậu cần, sự lạc quan vui vẻ của cô khiến cậu cảm thấy thoải mái. Bên cạnh cô dù không hạnh phúc nhưng ít nhất cậu cũng có thể quên đi những sầu não trong lòng.

Dải ngân hà trên cao không ngừng lấp lánh, cơn gió thổi nhẹ khiến mái tóc Hà Mặc khẽ lay động. Cậu đút hai tay vào túi quần lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu. Tay cô gõ nhanh trên bàn phím máy tính, tập trung đến nỗi mọi vật xung quanh đều tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng lộc cộc vang lên không ngừng. Chiếc xích đu đang bất động bỗng dưng nhẹ nhàng di chuyển. Lệ Anh giật mình quay ra sau thấy Hà Mặc lạnh lùng đẩy nhẹ xích đu cho cô. Cô chẳng nói gì chỉ lặng lẽ đặt chân xuống đất ngăn sự chuyển động lại. Trong giây lát không ai nói lời nào chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu trong đêm tĩnh lặng. Hà Mặc không một chút biểu cảm, trầm ngâm ngồi xuống bên cạnh cô. Chiếc xích đu đang nhẹ nhàng bỗng trĩu nặng giống như sự nặng nề trong lòng cô lúc này.

“Đang viết gì vậy?” - Hà Mặc hỏi.

“Viết lung tung thôi!” - Lệ Anh nhích người ngồi xích ra xa.

“Buổi tối không ngủ, ra đây cho muỗi chích à?”.

“Em không ngủ được...”.

“Ngạc nhiên thật” - Hà Mặc cười tẻ nhạt.

Lệ Anh gập máy tính lại, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu: “Ý anh là gì?”.

“Em thông minh không hiểu được sao?” - Hà Mặc cười khẩy.

“Khuya rồi anh vào ngủ sớm đi. Em vào đây!”.

Lệ Anh chưa kịp đứng dậy đã bị Hà Mặc nắm tay kéo cô ngồi xuống. Tiếng động mạnh khiến lũ bướm đang ẩn mình trên cây vội bay ra ngoài. Màu trắng rực rỡ được ánh đèn làm tăng thêm sự diệu kỳ trông như những nàng tiên mập mờ chìm dần vào bóng đêm. Lệ Anh nhìn trân trân vào đôi mắt lạnh lẽo của Hà Mặc, cả hai im lặng trong giây lát cậu mới buông tay cô.

Giữa hai chúng ta còn gì để nói đây! Cứ ngỡ làm bạn sẽ rất dễ dàng hóa ra chẳng phải vậy. Ngay cả sự tự nhiên, bình thản cũng bị ai lấy mất rồi.

Lệ Anh lúng túng đứng dậy đi một mạch vào nhà, trên cao mấy ngôi sao nhấp nháy thật lẽ loi. Hà Mặc khẽ cong môi cười, có ai biết nụ cười của cậu gượng ép biết bao! Bao lâu rồi cô vẫn luôn như vậy không hề thay đổi, luôn thản nhiên một cách lạ lùng chẳng khi nào để tâm đến cảm giác của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net