Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công và thụ đã kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng tình cảm vẫn ngọt ngào giống như cặp vợ chồng mới cưới.

Sau khi tốt nghiệp đại học một năm cả hai liền đăng ký kết hôn.

Công ngày thường giống như một đứa nhỏ, rất thích làm nũng, cũng thực dính người, nhưng cũng khá là ngạo kiều.

Vậy nên thụ liền đối xử với công giống như một tiểu bảo bối, công thích gì thụ đều đáp ứng, nhưng chỉ cần liên quan đến thân thể của công thì thụ cũng rất là cương quyết.

Hai người quen nhau khi mới mười sáu mười bảy tuổi, rồi cùng trải qua cao trung và đại học. Suốt thời gian đó, nhất nhất trong lòng chỉ có đối phương.

Tuy rằng đôi lúc sẽ có một chút mâu thuẫn nhưng vì đau lòng khi thấy công sinh khí và chịu ủy khuất nên thụ luôn là người xuống nước năn nỉ anh.

Mặc dù hai người có chiều cao xấp xỉ, nhưng mà công tương đối gầy, còn thụ ngày thường siêng tập thể hình nên so với công thì thụ trông rất rắn chắc. Chủ yếu nguyên do là công không thích vận động, bình thường rất thích nằm lười ở sô pha, hơn nữa cũng rất thích đeo bám trên người thụ. Còn thụ lúc nào cũng ước gì có thể đem công khảm luôn vào trong ngực.

Hôm nay công ty của thụ có bữa tiệc tối yêu cầu mỗi nhân viên đều phải biểu diễn một tiết mục, đặc biệt là phải dẫn người nhà cùng đến xem, đồng thời còn phải phát biểu cảm nghĩ. Mà dĩ nhiên thụ làm giám đốc công ty nên phải đi trước làm gương cho mọi người.

Vì thế, thụ lén chuẩn bị tiết mục ca hát, đồng thời lừa công tới công ty của mình.

Công mơ mơ màng màng mà bị tụ tập ở ngoài cửa công ty, nơi dành cho những người nhà được mời theo, tới lúc ngồi ở thính phòng rồi mà đầu óc vẫn còn choáng váng.

Tiết mục sắp sửa bắt đầu, công nhắn tin cho thụ báo hiện tại mình đang ở thính phòng, trong lúc ngượng ngùng xin người khác nhường đường liền nhắn thêm là trễ chút nữa mới có thể đi tìm cậu, nhưng là thụ vẫn luôn không trả lời, phỏng chừng là đang bận.

Công nghĩ nếu đã tới rồi thì cũng không thể đi ngay được nên chi bằng ngồi xem tiết mục một chút.

Mới vừa kết thúc buổi biểu diễn tướng thanh của nhân viên kia, có lẽ xem cũng có điểm thú vị nên công trầm thấp cười cười. Đến khi tiết mục biểu diễn kết thúc công còn mạnh bạo cười hi hi ha ha nên không chú ý tới người tiếp theo lên sân khấu.

Lúc này khán đài bỗng nhiên an tĩnh hẳn, đèn trên sân khấu được chỉnh tối đi, chỉ chừa ở trung tâm một ánh đèn ấm áp.

Công mở to hai mắt nhìn người đang đứng ở trung tâm sân khấu. Có ai xa lạ đâu, đó là thụ chứ ai.

Thụ ngồi ở trên ghế, ôm một cây đàn ghi-ta, tầm mắt chuẩn xác mà tìm được vị trí công đang ngồi, ánh mắt sáng quắc, nhu tình như nước.

Âm thanh đàn ghi-ta chậm rãi vang lên, đàn lên những nốt nhạc dạo, rồi khi đến những nốt cao trào thì cả khán đài bắt đầu rộn ràng.

Tiếng hát của thụ trầm thấp ôn nhu, đem tất thảy tình yêu hoà vào bài hát, bóng dáng ấy của thụ tựa như lúc cậu tỏ tình với công hồi hai mươi năm về trước.

Một bên vừa đàn vừa hát, một bên ôn nhu mỉm cười, trong mắt thụ giờ chỉ còn hình ảnh của công.

Kết thúc, MC bước lên sân khấu, trước là khen thụ hát hay sau lại mời người nhà của thụ bước lên. Nhân viên xôn xao, đối với đời sống sinh hoạt cá nhân của giám đốc tất cả đều cảm thấy rất hứng thú.

Công thẹn thùng không dám ngẩng đầu, ý đồ trốn tránh phát biểu cảm nghĩ bằng cách ẩn mình dưới chiếc mũ.

Dường như ánh đèn nhìn thấu suy nghĩ của công nên rất chính xác chiếu vào vị trí anh đang ngồi, micro cũng được đưa tới.

Lúc này đây thụ tràn đầy tình yêu mà dịu dàng mở miệng gọi, "Bảo bảo."

Bài hát này hát cho người nào, không cần nói ai ai cũng biết.

Trước mặt nhiều người như thế mà thụ lại gọi công một cách trìu mến như vậy càng khiến anh thêm e lệ, ngượng đến mức không dám ngẩng đầu nói.

Thụ thấp thấp cười một tiếng, nói, "Anh ấy tương đối nhát gan."

Xung quanh công phần lớn là người trẻ tuổi, đều cười cười mà nhìn anh, hơn nữa còn cùng người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận.

Công xoa xoa gương mặt đang nóng lên, hít sâu vài ngụm khí, ngón tay run rẩy mà tiếp nhận micro.

"Giọng hát rất êm tai, biểu hiện thật sự rất tốt." Công cưỡng ép mình bình tĩnh mà nói, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thụ.

Cả thính phòng đều cố gắng đè lại tiếng cười đang muốn được phát ra.

MC đánh bạo hỏi giám đốc của mình rằng có muốn nói vài lời với người nhà không.

Thụ dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn công, thanh âm như là có từ tính, dễ dàng đem người hấp dẫn, "Bảo bảo, em yêu anh. Lúc mười sáu mười bảy tuổi yêu anh, hiện tại lại càng yêu anh hơn, về sau cũng sẽ vẫn luôn yêu anh."

Công nghe thụ thổ lộ, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, đem micro buông lỏng, nhanh tay cầm ba lô cuống quít xuyên qua đám người chạy ra ngoài.

Thụ nhìn bóng dáng công chạy trốn, sủng nịch mà cười, chạy nhanh xuống đài để đuổi theo.

Công không chạy xa, thụ chỉ chốc lát sau liền kịp đuổi tới.

Đem người ôm vào trong ngực, tay vuốt tóc của công, nhẹ giọng hỏi, "Bảo bảo, anh thẹn thùng à?"

Công đánh nhẹ một cái vào ngực thụ, biết rõ còn cố hỏi.

Thụ hôn hôn vành tai đang đỏ ửng của công, ở bên tai anh nhẹ giọng cười, "Lời em nói chính là lời nói thật nha, vĩnh viễn đều yêu anh đó."

Công chôn mặt ở trong lòng ngực của thụ mà trộm cười, tay nắm góc áo của thụ, thế mà vẫn mạnh miệng cãi bướng, "Hứ."

Thụ nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của công trong lòng thích đến không chịu được, nâng đầu của anh lên liền vững chắc đặt một nụ hôn thật kêu lên đó.

Công bất ngờ bị hôn ngay giữa đường giữa chợ nên có chút xấu hổ buồn bực mà dẫm chân thụ một cái, quay đầu liền chạy đi.

Thụ nhìn công nổi giận đùng đùng nhưng vẫn rất đáng yêu. Tuy nhiên đau lòng công sinh khí nên thụ vội vàng đuổi theo để dỗ người. Thụ đuổi kịp, đem tay anh nắm chặt trong tay mình, mười ngón đan nhau.

Trong miệng vẫn luôn dỗ dành anh, còn đáp ứng một loạt các hiệp ước cắt đất đền tiền vô cùng không bình đẳng.

"Anh muốn ăn lẩu."

"Được, đợi lát nữa trở về em liền nấu."

"Anh muốn ăn kem."

"Dạ dày anh không tốt..."

"Hừ."

"Ăn, nhưng chỉ ăn một chút thôi."

"Anh muốn ăn khoai lát que cay."

"Không được, cuối tuần vừa rồi đồ ăn vặt của anh đã rất cay rồi..."

"Hừ."

"Thôi cũng được, nhưng anh chỉ có thể ăn một chút thôi đấy."

"Anh muốn ăn..."

Công nào có ý xấu gì đâu, chẳng qua là muốn đường đường chính chính ăn đồ vặt mà thôi/ thè lưỡi.

--------------------

Mới vừa xem tiết mục, bị dồn cơm chó một họng. U là trời, bốn năm chục tuổi còn gọi nhau là bảo bảo! Ngọt chết tuiii!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net