(Mãi) như lần đầu tiên."Kray fanfic"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Mãi) như lần đầu tiên.

 

Title: (Always) Like the First Time 
For: Everyone
Pairing: Kris/Lay
Rating: R 
Length: 17 nghìn từ

(always) like the first time;;-
// because what is it but the first time if it's not remembered? //

Mãi dừng lại ở giây phút gặp mặt đầu tiên bởi vì nó không được ghi nhớ.

 

  – Lời dẫn: “ 1 chàng trai vừa trở về từ Canada  và  một chàng trai trong sáng ngây thơ, gặp nhau tại Hồ Nam, thu hút nhau ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Những tưởng chuyện này sẽ mở ra chuỗi ngày hẹn hò gặp gỡ vui vẻ, nhưng sau đó chàng trai hoa kiều lại được biết tiểu khả ái trong lòng anh là nạn nhân của một tai nạn tàu hỏa, và do đó trí nhớ của cậu ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cứ qua một ngày mới là cậu ấy lại quên sạch chuyện gì đã xảy ra từ hôm trước, hay nói cách khác – ký ức của cậu ấy đã vĩnh viễn dừng lại ở ngày xảy ra vụ tai nạn 20/04/2011. Như vậy, dĩ nhiên là cậu hoàn toàn quên anh. Và cứ mỗi ngày anh lại tìm cách làm quen cậu, tìm cách để cậu để ý đến anh thêm lần nữa.” – Cái này là chém theo phim nhé ko phải mình tự biên soạn đâu. ^^

 

Tóm tắt: Kris bị điều đi công tác đến một thị trấn xa xôi ở tỉnh Hồ Nam. Tại nơi này, anh gặp Yixing và dần có cảm tình với em ấy.Yixing, mặc dù vậy, Yixing không dễ dàng đáp lại tình cảm của anh. Một câu chuyện mơ mơ thực thực dựa trên bộ phim “50 cuộc hẹn vẫn như lần đầu tiên”.

 

Note: Đây là một trong những fic Kray để lại ấn tượng sâu đậm trong mình và khiến mình đau lòng khóc. Văn phong của mình không quá hay để có thể truyền tải hết những cảm xúc của tác giả vào truyện mình dịch.

Eng-ver: www.asianfanfics.com/blog/view/328800

Author: halcyondusk

*** 

Kris không muốn đi Hồ Nam.

Anh biết anh không nên có ý kiến ​​gì về chuyện này, phản đối cũng vô hiệu, một khi đó là yêu cầu của cha anh, nhưng thời điểm Kris bước ra ngoài nhà ga sân bay giữa thời tiết lạnh giá và nhìn thấy bầu trời xám xịt thảm hại , anh phải đấu tranh với bản thân không quay lại và đăng ký ngay chuyến bay đầu tiên trở lại Vancouver.

Mất 3 giờ để đi tàu đến chi nhánh Công ty ở Hồ Nam. Kris ngủ suốt chuyến đi. Một chàng trai chào đón anh tại quầy lễ tân, cậu giới thiệu mình là Hwang Zitao.

"Tôi là trợ lý cá nhân của ngài ở đây," Zitao nói với một nụ cười hơi lo lắng. Kris cố gắng mỉm cười lại thân thiện nhất có thể, nhưng có lẽ là không,  nhìn vào cách Zitao ấp úng mãi mới thốt lên lời. Zitao dẫn anh tới trước một văn phòng và chờ đợi Kris bước qua cánh cửa. "Đây là văn phòng của ngài. Chúng tôi vẫn đang cho sửa sang lại, vì vậy nó không được gọn gàng và sạch sẽ lắm, tôi hy vọng ngài sẽ không phiền lòng."

Văn phòng này thật nghèo nàn . Anh bật công tắc đèn, nó chỉ bằng một phần mười văn phòng của anh ở Vancouver. Cửa sổ bị bịt kín bởi một thanh  gỗ mục nát khiến ánh sáng mặt trời không thể lọt qua và tường sơn một màu vàng nhạt. Cũng không có đồ nội thất ngoài một cái bàn làm việc duy nhất, một cái ghế ngồi và một chiếc sô pha nhựa, tất cả trông như từ những năm 1940.

“Trông cũng ổn đấy chứ” Kris ngao ngán tự thuyết phục bản thân. Anh tự hỏi làm sao anh có thể làm việc được ở đây và anh thậm chí sẽ làm gì ở đây.

Cha đã không thông báo cho anh chi tiết tình hình tại chi nhánh Hồ Nam

khi ông gửi anh đi để giám sát “ Dự án mở rộng chi nhánh Hồ Nam”.

"Ah!" Zitao kêu lên, đập hai tay vào nhau. "Có vài công văn quan trọng ! Xin lỗi, tôi quên mất, có một số tài liệu gửi qua từ văn phòng Vancouver. Ngài cứ tự nhiên,  tôi sẽ đi lấy chúng." Cậu ấy mỉm cười và vội vàng cúi chào, biến mất trước khi Kris có thể bảo cậu ấy rằng bất kỳ giấy tờ gửi từ Vancouver có lẽ chỉ là Jongdae đang cố làm cho cuộc sống của anh tệ hơn thôi.

Những cơn gió thổi qua khe nứt trên thanh gỗ làm cửa đóng sầm lại. Từng mảng bụi trắng rơi xuống từ các vết nứt trên trần nhà. Kris nhìn những mảng bụi như tuyết rơi và đậu đầy thảm trải sàn, anh chán nản ngồi bệt xuống ghế và đưa tay vuốt tóc.

“Hồ Nam hẳn là nơi tốt để phát triển.”

***

10 phút sau, Zitao vẫn chưa quay lại, Kris tự mình đi tham quan ngoài văn phòng , anh bước ra con phố chính. Dù sao, ở chi nhánh cũng không có việc gì quan trọng vào ngày đầu tiên anh tới.

Chỉ có lèo tèo vài cửa hàng nhỏ trên phố. Đây đúng là nơi kỳ lạ để đầu tư đặc biệt đối với Công ty tái cơ cấu lớn của cha anh, nhưng anh biết tốt hơn nên băn khoăn về quyết định của ông. Cha anh có đầu óc kinh doanh hoàn hảo và ông luôn chú tâm vào kinh doanh.

“Chào mừng quý khách đến cửa hàng!”

Kris gật đầu đáp lại và đóng cửa quán cà phê phía sau mình. Không khí ấm áp bên trong làm anh cảm thấy khá dễ chịu, khác hẳn ngoài trời lạnh lẽo. Một chàng trai dáng vẻ thanh tú trong chiếc tạp dề màu xanh đứng phía sau quầy tính tiền rạng rỡ cười vào anh. Kris nhìn chằm chằm vào thẻ tên trước ngực của chàng trai đó 1 lúc, nhẩm lại một số chữ cái Trung Quốc mà anh đã không nhìn thấy trong  nhiều năm. 鹿晗 - Lu Han.

"1 ly cà phê đen" Kris gọi. "Không đường."

"Xin quý khách vui lòng đợi 1 lát."

Kris quan sát quán cà phê trong khi anh chờ đợi. Quán khá ấm cúng, với một vài đồ trang trí trên tường, và khá vắng khách ngoại trừ anh và một bác gái lớn tuổi ngồi đọc sách trong góc. Nó cũng đẹp hơn nhiều so với văn phòng mới của anh. Kris nghĩ rằng anh có thể ra đây làm việc, nếu quán luôn luôn yên tĩnh thế này.

"Anh không phải người ở đây, phải không?" Kris chớp mắt. Lu Han đang ngước nhìn anh chờ câu trả lời. "Anh không phải người ở đây."

"Oh," Kris nói. "Vâng, tôi không phải – tôi đi đến đâyvì công việc."

"Để tôi đoán nhé," Lu Han nói, tay lau cốc cà phê, "Anh làm cho công ty tái cơ cấu lớn nằm cách đây hai dãy phố? Cái công ty đã mua tất cả các vùng đất xung quanh đây?"

Kris gật đầu. "Ừ. Tôi chỉ mới bắt đầu công tác ở đây. Tôi sẽ sống ở đây trong một thời gian. Làm sao cậu biết?"

Lu Han nở một nụ cười hiểu biết. "Giọng của anh nghe hơi khác. Nhưng không, đây là một thị trấn khá nhỏ, và đây là quán cà phê duy nhất ở vùng này. Hầu hết mọi người biết tôi, và ngược lại.”

Kris cười. Mọi chuyện hẳn sẽ khác. Nếu Lu Han đang làm việc tại một quán cà phê bất cứ nơi nào trong trung tâm thành phố Vancouver, nơi không có cách nào có thể nhận ra tất cả những khách hàng đến cửa hàng của mình.

"Nơi đây luôn yên tĩnh thế này?" Kris hỏi, nhận cà phê từ Lu Han và đưa thẻ tín dụng của anh ra . Các con phố cũng thưa thớt bóng người. "Hầu như không có người đi lại."

"Ở đây luôn như vậy", Lu Han nói, và Kris cảm thấy hơi thất vọng. "Yên bình cũng tốt. Nếu tôi muốn có một cuộc sống bận rộn, tôi đã ở Bắc Kinh. Ah xin lỗi, chúng tôi không thanh toán bằng thẻ tín dụng, anh có tiền mặt không? "

Ah. Phải. Kris cất thẻ của mình vào ví, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Anh không còn ở nơi thành thị nữa. Anh nên nhanh chóng thích nghi với sự thay đổi này. Anh thò tay vào túi và rút ra một tờ hai mươi nhân dân tệ. "Chừng nay đủ không? "

"Lu Han! Rốt cuộc cũng thấy anh!"

Kris quay lại nhìn thấy một cậu bé va vào cửa và phi đến quầy, cậu lục lọi trong chiếc ba lô màu nâu của mình và lôi ra cái hộp được gói đẹp đẽ.

"Chúc mừng sinh nhật!"

Cậu bé lôi hộp quà ra, hơi chút phấn khích. Cái hộp vuột khỏi tay của cậu rơi xuống sàn, và Kris nhặt nó lên, cười ẩn ý khi cậu bé lẩm bẩm xin lỗi, ngại ngùng gãi tai. "Hôm nay là sinh nhật cậu?" Kris hỏi Lu Han. Lu Han bắt đầu lắc đầu với anh, sau đó quay cậu bé và gật đầu. Kris đặt hộp quà lên quầy. " Vậy thì, chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn", Lu Han nói, nhận món quà. "Em không phải làm thế đâu, Yixing."

Yixing lí lắc cười. "Sao không được? Và anh nên nói với em là anh sẽ ở quán cà phê," Yixing mắng yêu. "Anh đã không ở trên giường khi em thức dậy, và em không thể tìm thấy điện thoại của mình để gọi cho anh hỏi anh đang ở đâu. "

Kris nhấp cốc cà phê và bị sặc. Trên giường?

"Anh đã để lại lời nhắn dán trên cửa rồi mà!" Lu Han cãi lại.

Kris nhìn 2 người, cảm thấy mình hơi vô duyên. "Đợi đã, hai cậu ...?" Anh vừa nói vừa chỉ tay vào hai người.Yixing không hiểu. "Giống như... đang ở cùng nhau?"

Yixing làm miệng chữ O và cười phá lên. "Không! Không phải như vậy. Không, Lu Han - là anh trai tôi. Bố tôi lấy mẹ anh ấy."Nói xong, cậu bước về phía sau và chớp mắt nhìn Kris từ đầu xuống chân. "Này , Anh mới chuyển đến đây à? Tôi chưa thấy anh bao giờ. Anh tên gì? "

"Này, Xing thỏ, không được làm phiền khách hàng", Lu Han nói, đặt tay cậu lên cánh tay của Yixing. Cậu trả tiền thừa cho Kris. "Đây là tiền thối lại của anh. Xin lỗi vì đã làm phiền."

“Tôi không cảm thấy phiền đâu,” Kris ngay lập tức trả lời. Đằng nào, nếu anh phải ở lại đây một thời gian, anh cũng phải thân thiện với người dân nơi này. Và đây là nơi tốt để làm quen với vài người bạn mới. Lu Han và Yixing có vẻ là người tốt. Kris chắc hẳn sẽ có lợi khi thu thập một số thông tin từ dân cư địa phương cho một vài bản báo cáo của công ty.

"Tên tôi là Kris. tôi mới từ Canada về."

"Canada", Yixing nói, giọng kinh ngạc. "Tôi chưa bao giờ được đến đó. Tôi thậm chí chưa bao giờ ra nước ngoài." Cậu bé vòng ra phía sau quầy và quàng tay qua cổ Lu Han. "Nhưng này, ít nhất chúng ta sẽ lên Bắc Kinh để gặp cha Lu Han, phải không, Lulu? "

"Oh, thực ra ..." Lu Han nói, gấp chiếc khăn lau. "Um, cha anh đã gọi sáng nay. Ông nói rằng ông đang ngập đầu trong công việc. Anh nghĩ rằng chúng ta nên hủy chuyến đi. Ý của anh là, ông ấy thậm chí sẽ không có thời gian cho chúng ta nếu chúng ta đến ... xin lỗi. "

Yixing ngỡ ngàng. "Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh! Cả năm, anh đã luôn muốn đến thăm cha."

Lu Han cười "Không có vấn đề gì. Anh sẽ đến thăm ông ấy lần khác. Này, đừng có buồn đấy. Chúng ta sẽ cùng nhau làm gì đó, đón tàu đi Trường Sa hoặc đi mua sắm sau khi Min Soek đến thay ca cho anh nhé. "

"Được thôi," Yixing  phụng phịu. Cậu đặt ba lô của mình xuống . "Em nghĩ, em sẽ ở đây chờ anh xong việc."

"Này, cậu nhóc." Yixing liếc nhìn Kris, thấy anh vẫy tay một cách khó hiểu, sau đó hạ tay xuống.

"Hey, nghĩa là bây giờ cậu không bận gì phải không?"Kris hỏi.

"Xem nào, ..."Yixing mỉm cười, đôi mắt hấp háy, dựa người vào quầy. "Có thể  hoặc không."Cậu ngoác miệng đến mang tai. Kris do dự mỉm cười lại.

"Um, hẳn sẽ có ích cho tôi khi tìm hiểu về thị trấn này từ vài người bản địa. Vì công việc, cậu biết đấy," Kris nói thêm. Yixing gật đầu, hoàn toàn hứng thú, và Kris cảm thấy mình thực sự, thực sự ngu ngốc. "Vậy, cậu có thể kể cho tôi một chút về  nơi này và bản thân cậu trong lúc đợi anh trai không? Như một lời giới thiệu ý mà.

"Đồng ý đi, Yixing," Lu Han nhanh nhảu nói. "Để tôi nói cho anh vậy. Anh có thể ngồi xuống và làm công việc ghi chép của anh hoặc mấy thứ anh hay làm ý."

Yixing lắc đầu. "Bao lâu rồi mới có một anh chàng cao, lại đẹp trai đến từ Canada ghé qua quán cà phê của chúng ta?" Ông kéo ghế ra ngồi, sau đó ngẩng lên nhìn  Kris, nhe răng cười xinh đẹp, duyên dáng khoe  ra má lúm đồng tiền. Kris nhìn, hơi mê hoặc. "Thế, anh muốn biết những gì? "

***

Yixing là chàng trai dễ bắt chuyện. Kris ngồi vào bàn, nghe Yixing nói lý do làm sao họ không có nhiều khách hàng ghé qua, và phấn khởi thế nào khi có người ở nước ngoài đến đây, và liệu Kris có thể  dạy cho cậu một vài từ tiếng Anh. Kris mỉm cười từ chối, nói rằng có thể anh sẽ dạy cậu ấy lần sau.

"Cậu là một sinh viên, phải không? Cậu học gì?" Kris tò mò hỏi. Yixing  lí lắc cười và gõ các ngón tay trên bàn, như kiểu đang chơi đàn piano.

"Tôi sáng tác nhạc," Yixing giải thích. " Ca hát và viết nhạc là niềm đam mê của tôi. Thực ra, tôi phải sáng tác bây giờ - tôi phải nộp bài cho thấy giáo vào tuần tới. Nhưng tôi nghĩ rằng anh “còn thú vị hơn nhiều", Cậu khúc khích cười, nói.

"Oh?" Kris nghiêng về phía trước, mặt tỏ vẻ hứng thú. "Hát cho tôi nghe một bài hát cậu viết đi.”

"Khi anh đã vui lòng từ chối dạy tôi tiếng Anh," Yixing trêu chọc nói, "Vậy thì để lần sau đi."

Kris rên rỉ, vùi mặt trong đôi tay của mình, và Yixing cười vui vẻ. "Nói về tôi thế là đủ rồi, còn anh, anh làm gì ở đây?"

"Tôi, ừm," Kris ngập ngừng nói. Anh không chắc mình phải nói gì. Anh đã học được từ bài học cũ rằng mọi người chỉ có hai phản ứng với sự thực rằng anh là con trai của một triệu phú — ghen tỵ hoặc kinh ngạc và trong cả hai trường hợp , họ sẽ đều không nói chuyện với anh nữa. Kris không muốn đánh mất cơ hội này. "Tôi làm công việc văn phòng. Tôi đọc các tài liệu. Việc điều hành, cậu biết đấy. Nhàm chán và lặp đi lặp lại." Nó là một lời nói dối nửa vời.

"Còn thú vị hơn tôi. Anh có thể đi du lịch," Yixing cười. "Tôi muốn đi du lịch quá. Thật buồn về chuyện cha của Lu Han ngày hôm nay ..." Yixing bĩu môi làm Kris phì cười .

Đột nhiên, Yixing vỗ hai tay vào nhau. "Oh, nhưng chúng tôi vẫn sẽ đi đến Bắc Kinh trong  năm nay! Lu Han tham gia một nhóm nhảy. Nhóm nhảy của anh ấy được vào vòng bán kết của một cuộc thi, và cuộc thi được tổ chức tại Bắc Kinh. Anh có thấy háo hức không, Lulu? "

Lu Han đang lau vòi của cái máy đánh sữa. "Ừ, háo hức ." Luhan thở dài.

Kris phì cười khi Yixing  phấn khích khua tay, mồm thì liến thoắng về nhóm nhảy của Lu Han rất nhiệt tình. Khoảng thời gian bình thường kéo dài hàng giờ hàng giờ trong văn phòng làm việc thì lại trôi qua ngắn ngủi khi nói chuyện với Yixing trong quán cà phê. Ở Yixing có sự dễ thương, lại ngây thơ trẻ con điều mà Kris đã không có. Những người anh thường ở bên cạnh cả ngày là cha và Jongdae. Cả hai đều độc đoán và với trường hợp của Jongdae, cứ áp bức anh không ngừng, dù sao được nghe Yixing cười cũng tốt.

Kris không nhận ra hai tiếng đồng hồ đã trôi qua cho đến lúc anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay và kiểm tra lại một lần nữa..

"Chết tiệt," anh rủa thầm, cùng lúc cánh cửa bật ra và Zitao tội nghiệp thò mặt vào.

"Này, Taozi", Lu Han vẫy tay gọi. Zitao lẩm bẩm chào lại và quét mắt qua quán cà phê. Kris cố gắng núp vào góc bàn, nhưng Zitao đã nhìn thấy anh và chạy nhanh đến bàn.

"Ơn trời," Zitao hổn hển thở. "Tôi không thể tìm thấy ngài ở văn phòng và xin ngài đừng đi lung tung như thế."

Kris cười gượng gạo. Nếu là Jongdae, Kris hẳn sẽ xong đời rồi, bị nướng thành một mảnh bánh mì cháy, nhưng may mắn thay, Zitao dường như là một chàng trai hiền lành.

" Ngài ?" Yixing nghiêng đầu sang một bên không hiểu. "Này, anh là giám đốc hả? Và Huang Zitao, kể từ lúc nào cậu học được cách cư xử lịch sự thế?"

"Từ  khi cậu dạy tôi," Zitao nhỏ giọng nói. Cậu quay sang Kris. "Thưa ngài, Chủ tịch sẽ đột ngột gọi điện xuống kiểm tra. Chúng ta cần phải trở về văn phòng trước khi có cuộc gọi đến và hiện giờ chưa có ai ở văn phòng cả."

"Hai người nên đi đi", Lu Han thúc giục. "Tôi không muốn Zitao đây hoặc anh bị thôi việc hoặc gặp bất cứ chuyện gì."

Ai dám cho tôi nghỉ việc, Kris nhăn nhó nghĩ, tôi là con trai ngài chủ tịch, nhưng tất nhiên anh không nói ra chuyện này. Kris mặc áo khoác vào. "Cậu nói đúng, tôi nên đi thôi. Xin lỗi, Yixing, mai em sẽ lại đến đây chứ? "

"Chắc chắn rồi." Yixing cười, lè lưỡi giữa hai hàm răng, lúm đồng tiền xinh xắn hiện bên má phải của cậu. "Và nếu anh muốn, tôi sẽ đưa anh đến các khu chợ địa phương mà tôi đã kể, tôi sẽ vui lắm. Bởi vì, anh thực sự có vẻ như chưa biết mọi thứ xung quanh đây lắm". Nói xong ,cậu khúc khích cười.

Zitao vội vàng bước ra cửa. Kris đưa mắt và hơi cúi người . "Nghe được đấy. Gặp cậu ngày mai nhé."

Yixing nhe răng cười. "Đó là một cuộc hẹn”

Mắt Lu Han xoáy một lỗ vào lưngKris.

***

"Thế nào," Henry nói, "Ngày đầu tiên trở lại đất mẹ thân yêu của cậu ra sao mà không có tớ?"

Kris rên rỉ, ngồi phịch xuống giường của mình. Anh dùng vai giữ điện thoại áp vào tai trong khi lau khô tóc. "Chả ra gì", anh nói. Anh ném cái khăn sang một bên và nằm xuống. "Thời tiết lạnh đến đóng băng. Văn phòng của tớ thì như một cái ổ lợn. Một cái ổ lợn thật sự".

"Vui lên nào, chàng công tử bột" Henry bật cười. "Tớ chắc rằng nó chả thảm hại đến mức như cậu nói đâu.”

"Nói với cái người đang đi du lịch 3 tháng ý”"

Henry rên rỉ. "Này, này, tớ đang làm vú em đây này. Lũ quỷ nhỏ đó đúng là những cái mụn nhọt khó chịu mọc ở mông tớ vậy, được chứ? Và đừng nói cậu muốn rời khỏi đây để đuổi theo Chanyeol?"

Kris nằm xấp xuống,tỳ cằm xuống tay. "Tớ tưởng tớ đã bảo cậu không nhắc về em ấy nữa."

"Thôi nào, chàng công tử bột. Chuyện không giống như hai cậu đã cãi nhau và chia tay hoặc đại loại như thế, phải không?"

"Yeah, nhưng mà ông già nhà tớ -"

" –Quên mẹ đi, bây giờ ông già nhà cậu không thể theo dõi nhất cử nhất động của cậu được."

"Ông ấy đã chuyển tớ đến nơi đồng không mông quạnh này vì một lý do thôi, Henry ạ." Kris thở dài. "Ông ấy muốn tớ tập trung vào kinh doanh. Uốn nắn tớ. Theo nghĩa đen ấy."

Thành sự mà nói, ý định của cha anhgiống như là một thứ tặng phẩm ý. Cha của anh mới là người có trách nhiệm ở đây, định hướng cho sự phát triển của chi nhánh Hồ Nam, nhưng sau khi ông phát hiện ra giữa Kris và Chanyeol có chuyện gì đó, ông đột nhiên quyết định sẽ tốt hơn cho con trai đi thay ông, cái thị trấn xa tít mù khơi ở nơi đồng không mông quạnh này. "Con phải quen dần với việc đối phó với nhiều loại người đi, bởi vì con sẽ tiếp quản công ty khi ta về dưỡng già", cha già đã nói thế, và đó mới chỉ là một nửa lý do, bởi vì Kris biết cha già thực sự muốn anh tiếp quản vị trí của ông trong tương lai. Chanyeol chỉ là nhân tố giúp đẩy nhanh chuyện đó hơn thôi.

"Nếu ông già cậu muốn uốn nắn cậu, ông ấy nên gửi nhân viên nắn khớp xương đến cho cậu." Kris khịt mũi. "Dù sao đi nữa, cậu vẫn còn nói chuyện với Chanyeol, hay ...?"

"Có vẻ như là em ấy không thèm nói chuyện với tớ . Bọn tớ không nói chuyện với nhau kể từ lúc ông già tớ dọa đuổi việc em ấy và chắc chắn sẽ làm em ấy không bao giờ đặt chân vào ngành tái cơ cấu nữa," Kris khô khan nói. "Đấy là một trong những mặt tích cực của việc là con trai của Chủ tịch công ty, phải không? "

"Vậy thì," Henry nói. Ngập ngừng một lúc lâu sau. "Hừm. Có lẽ cậu có thể tìm được ai đó ở bên đấy. Tớ chắc luôn có một người nào đó dành cho cậu... ở giữa cái thị trấn heo hút đấy...”

"Có lẽ tớ có thể. Có lẽ tớ nên thế," Kris thầm nói, nghĩ đến cậu bé nào đó với nụ cười lúm đồng tiền xinh xắn. "Dù sao. Cũng chẳng quan trọng lắm. Tớ sẽ ngoan ngoãn sống ở đây, cho đến khi bố tớ quyết định tớ đã “được uốn nắn đủ" và thả tớ về Vancouver. "

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Này, xin lỗi, cô cháu nhỏ của tớ mới làm thủng túi bi, tớ phải đi xem liệu con bé có nuốt chúng hoặc bị làm sao không.Cố trụ vững nhé, chàng công tử bột!"

Và đường dây bị ngắt.

Kris vắt tay lên trán, ném điện thoại sang một bên. Một mặt, anh đã quen với cuộc sống ở Vancouver,  nhưng mặt khác, việc chuyển đến Hồ Nam có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net