CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunjung về đến nhà cũng đã 11h đêm thân xác rã rời mà leo lên chiếc giường thân yêu, không khí im lặng khiến cô cảm thấy cô đơn. Những lúc như vậy cô sẽ nhớ về gia đình, nhớ về ba mẹ. Gia đình cô là một gia đình hoàn hảo, kể từ khi cô sinh ra cô cảm thấy may mắn hơn người khác rất nhiều. Cô có một người ba tốt, một người mẹ hiền, cuộc sống của cô luôn đầy đủ tiện nghi và không thiếu bất cứ thứ gì. Ba mẹ cô là người rất tốt bụng luôn giúp đỡ người khác, và có vị thế trong lòng mọi người, họ còn có thêm một cô con gái xinh đẹp ngoan ngoãn lễ phép, là một trong những gia đình mà ai ai cũng ngưỡng mộ và mơ ước. Đúng là mọi thứ không gì là mãi mãi, còn đó rồi mất đó . Cô còn nhớ như in ngày ba mẹ cô quyết định dẫn cô đi cắm trại trên một đỉnh núi nơi ba mẹ cô đã gặp và phải lòng nhau khi ấy. Cô ngồi phía sau do phải ngồi xe lâu nên cô chỉ có thể ngủ rồi dậy không gì làm rồi lại ngủ tiếp, thấy chán thế là cô chồm lên lấy đôi tay nhỏ bé của mình bịt lấy đôi mắt của ba cô, việc mà khi ở nhà cô rất thích làm và mỗi khi cô làm thì ba mẹ đều cười rất nhiều nhưng đó cũng là việc làm đã khiến cô hối hận nhất. Chính đôi tay nhỏ bé này, đôi tay của cô đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ cô, họ đã dùng thân mình để che cho cô được sống. Cô chỉ nhớ khi đó ba mẹ ôm cô trong lòng và nói " Con phải sống, con gái của ba mẹ phải sống thật tốt và hạnh phúc nhé, ba mẹ luôn bên con, luôn dõi theo và che chở cho con" rồi cô thiếp đi không biết gì nữa. Khi tỉnh dậy cô đã ở trong bệnh viện. Cô ít nói đi từ đó, khi khỏe hẳn cô được nhận vào nuôi ở một nhà thờ và trở thành cô nhi . Nhiều người hỏi tại sao cô lại quyết định vào nhà thờ sống dù có nhà ba mẹ cô để lại?? Họ đâu biết ngày đầu xuất viện cô về nhà, nỗi ám ảnh bao trùm lấy cô cô khóc đến ngất đi và rồi lại phải vào viện , lúc đó cô nói với bác sĩ hãy tìm và gửi cô vào một cô nhi viện nào đó, nơi đó có thể sẽ không đủ tiện nghi bằng nhà cô nhưng ít nhất cô sẽ có việc gì đó để làm và không phải đối diện với sự thật tàn khốc ngày đó do chính cô gây ra. Càng lớn cô càng trầm tính nhưng cô vẫn luôn nhớ lời dặn mà ba mẹ  đã nói trước khi mất . Cô phải thật thành đạt và hạnh phúc, phải làm cho ba mẹ cô tự hào, thế là cô học, học và học, dường như chỉ có việc học không ngừng là cô mới có thể không nhớ đến những cơn ác mộng đó. Cô sợ ngủ, vì những kí ức đó nó hiện lại rõ ràng trong giấc mơ. Đã có lần cô phải vào viện cấp cứu vì làm việc quá sức. Công sức cô được đền đáp cô được đại học nổi tiếng bậc nhất ở Seoul tuyển thẳng vào vì thành tích học tập của mình. Cô quyết định nhận lời. Trước ngày đi cô quay lại về nhà, nơi cô đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp với ba mẹ, cô về dọn dẹp lại mọi thứ nấu một bữa ăn ngon rồi đem ra mộ ba mẹ cô cùng ăn và trò chuyện đến tối mịt. Khi về cô vào phòng soạn đồ chuẩn bị mai vào Seoul cô cũng không quên chào tạm biệt mọi người và các sơ đã nuôi dạy mình. Lên Seoul cô sống trong kí túc xá của trường và cũng chỉ biết có vui mình vào học học và học . Cô luôn đứng đầu trong top những người giỏi nhất trường khiến ai cũng ngưỡng mộ. Trai có gái có ai ai cũng mê cô như điếu đổ,nhưng vì do khuôn mặt không có nụ cười mà không ai dám bắt chuyện với cô. Hầu như cô không có bạn đến khi lên năm 2 có 1 người đã chủ động lại bắt chuyện với cô, cứ lẽo đẽo theo cô. Ban đầu cô rất khó chịu và dùng rất nhiều từ khó nghe với người đó nhưng dần dần cô cảm nhận được cái gọi là chân thành, cô bắt đầu mở lòng và những nụ cười nhẹ đã xuất hiện trên gương mặt lạnh lẽo đó. Người đã giúp cô có được một nhóm bạn tốt luôn sát cánh cùng cô, giúp cô hiểu được cô không bơ vơ một mình . Dù ngày thường rất hay cãi nhau nhưng trong thâm tâm cô luôn xem Soyeon như là người chị, cũng giống như người mẹ, người thân thứ 2 của cô. Cũng vì do cô xem việc học là việc giúp mình có thể tạm quên đi những kỉ niệm buồn nên cô chỉ cắm cuối học, học và học. Nên giờ khi học xong, tốt nghiệp cô không biết mình phải đi đâu, phải làm gì tiếp theo. Không giống với Qri và Soyeon khi học xong thì sẽ về làm việc ở công ty của gia đình, còn Boram thì cũng về phụ giúp gia đình trong vai trò quản lý giúp ba mẹ cô các chuỗi nhà hàng 5 sao trảii dài ở tất cả các thành phố lớn nhỏ ở Đại Hàn Dân Quốc . Không ai là không biết sự nổi tiếng của nhà hàng này, những người có tiền cũng phải rất chật vật mới có thể đặt chỗ, có người còn phải đặt trước một tháng mới có thể có chỗ ngồi tốt. Còn Hyomin giờ thì đang là một trong những nhà thiết kế thời trang có tiếng nhất nhì trong giới giải trí , dù ban đầu gia đình cô ép cô phải học về Kinh Tế để mai này sẽ về làm phụ giúp gia đình, cô không muốn vì cơ bản cô không thích và cô chỉ có hứng thú với thời trang, có khoảng thời gian cô tuyệt thực cứ nhốt mình trong phòng đến nỗi khi cô mở mắt ra đã ở trong bệnh viện, bên cạnh cô là gương mặt hốc hác của mẹ và cha cô. Từ đó ba mẹ cô cho phép cô có thể theo đuổi giấc mơ về thời trang nhưng vẫn phải học song song kinh tế vì cô là con một cô phải gánh trên vai sự nghiệp của gia đình để ba mẹ cô có thể nghĩ ngơi ở nhà. Dù cô không thích nhưng vì thương ba mẹ, họ vì cô mà già đi hơn rất nhiều, cô đành chấp nhận cũng nhờ đó cô mới có thể gặp được Soyeon và những người khác. Đôi khi cô cảm thấy rất biết ơn ba mẹ của mình. . Trong khi ai cũng có công việc ổn định thì riêng Eunjung vẫn cứ lang thang ở Seoul ngày qua ngày. Cho đến một ngày cô đang đi dạo lang thang trên đường bất ngờ từ phía sau cô nghe có tiếng la " Bớ người ta cướp...cướp" . Cô quay lại thì thấy tên cướp đang chạy về phía mình, bất ngờ cô đưa chân ra làm tên đó ngã vài vòng trên đất. Vừa đau vừa tức tên cướp xông về phía cô thì bị đánh không thương tiếc. Bị đánh đau hắn quăng chiếc cặp về phía cô. Theo phản xạ cô đánh vỡ chiếc cặp đó làm mấy tờ giấy trong chiếc cặp ấy rơi ra ngoài. Do khuất tầm nhìn nên cô bị tên cướp lấy dao cứa một nhát ngay tay, nhưng hắn cũng được cô tặng lại cho một cú ngay bụng. Khi thấy cảnh sát đến thì tên đó bỏ chạy. Cô cuối xuống nhặt lại những tờ giấy rơi ở dưới đất lên. Cũng vừa đúng lúc 1 người đàn ông cũng khá lớn tuổi chạy đến . Cô liền nói

- Của bác phải không ạ? Cháu gửi lại

- Cám ơn cháu, biết đền ơn cháu thế nào bây giờ??

- Không cần đâu ạ, chỉ là tiện đường nên cháu giúp thôi bác không cần ngại

- Tay của cháu chảy máu kìa. Để bác đưa cháu đến bệnh viện

- Không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi!!

- Không được dù nhỏ cũng phải đến bệnh viện xem thế nào, Con gái mà có sẹo là không đẹp nữa đâu

- Nhưng mà cháu ...

- Coi như bác muốn trả ơn cháu được không?

Cô thấy không còn cách nào khác đành phải gật đầu nhẹ. Đến bệnh viện bất chợt cô nắm lấy tay áo của người đàn ông đó làm ông cảm thấy tò mò

- Cháu sao thế đau ở đâu à?

- Cháu .. Không sao - Ký ức năm nào tưởng chừng ngủ quên nhưng lại hiện về khi cô vừa bước chân vào bệnh viện do đó nơi cô ghét nhất là bệnh viện dù cho có sốt 39 độ cô cũng nhất quyết không đi bệnh viện. Ngày đó cô nhớ cô làm Soyeon, Boram, Qri và Hyomin lo phát điên lên, họ phải luân phiên nhau canh chừng cô. Do may mắn hơn cô là gia đình họ đều giàu có và ba mẹ họ đều là giám đốc công ty có tiếng ở Seoul nên khi mới ra trường họ đã xác định là phải kế thừa công việc ấy dù muốn hay không. Đôi khi họ cũng rất ghen tỵ với sự tự do tự tại của Eunjung. Dù công việc nhiều thế nào họ cũng lo và chăm sóc cho Eunjung đã nhiều lần họ muốn cho Eunjung một công việc trong công ty hoặc cho Eunjung mượn tiền để trang trải cuộc sống nhưng Eunjung kiên quyết từ chối . Cơ bản cô không muốn nhờ cậy bất cứ một ai, kể cả bạn thân càng không vì cô quý cái tình bạn đẹp này. Mọi người thường nói :" Nếu muốn giữ một mối quan hệ nào đó thì tốt nhất đừng để mối quan hệ ấy dính đến tiền ". Đồng tiền là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, khi ta có tiền đồng nghĩa ta sẽ có mọi thứ đó là mặt tốt của đồng tiền nhưng mặt xấu là nó sẽ làm tình cảm giữa người với người ngày càng xa dần xa dần, vì tiền người ta có thể làm tất cả kể cả việc làm tổn thương đến người khác họ cũng sẽ làm và rồi sẽ phá hủy đi cái gọi là tình cảm vốn sẵn có trong mỗi con người. Cô sợ và không muốn đồng tiền làm bẩn cái linh hồn đẹp đẽ của tình bạn này. Nên cô quyết định từ chối và biết tính Eunjung nên họ cũng không giận hay hờn, họ hiểu và tôn trọng Eunjung,đôi khi cô cảm thấy thật may mắn vì ông trời đã cho cô những người bạn tốt. Bất ngờ có tiếng nói làm cô thoát ra khỏi những hồi ức của mình

- Cháu có sao không, bây giờ vào làm kiểm tra luôn có được không??

- Cháu không sao

Nói rồi cô bước vào phòng khám. Khoảng chừng 30 phút thì cô đi ra cùng bác sĩ. Vị bác sĩ cung kính  chào người đàn ông và nói

- Cô ấy không sao đâu ạ, chỉ là vết thương ngoài da vài ngày sau sẽ khỏe, chỉ cần uống thuốc sẽ khỏi thôi thưa chủ tịch Park

Chủ tịch?? Cô đưa mắt qua nhìn người đàn ông, do khi nãy trời tối đen với đèn không đủ sáng nên cô không nhìn rõ mặt ông ta. Giờ thì rõ rồi, gương mặt ông hiền hậu, và phong cách rất ra dáng vóc của một người thành đạt

- Được rồi tôi biết rồi cám ơn anh.- Vị bác sĩ cuối đầu rồi xin phép về phòng. Ông gật đầu chào nhẹ rồi xoay qua nói với Eunjung

- Bác có thể mời cháu đi ăn cơm không? Để đền ơn cháu giúp bác khi nãy

Chưa biết phải từ chối thế nào thì điện thoại Eunjung reng lên. Là Soyeon . Eunjung xin phép người đàn ông rồi nghe điện thoại chưa kịp Alo thì đầu dây bên kia đã la lên:

- YAHH cái con nhỏ chết tiệt này đi đâu giờ này chưa chịu về vậy hả? Cơm cũng không ăn. Điện thoại gọi thì không bao giờ nghe máy, xài điện thoại làm gì thế hỡ????...- Eunjung bị giật mình vì tiếng hét cũng may là cô đưa kịp chiếc điện thoại ra xa tai không thì có nước cô bị điếc mất. Đến nổi người đàn ông đó cũng nghe thấy và nở nụ cười

- Yah , em có điếc đâu sao chị la ghê thế, em đang về đây thiệt là ồn ào... cúp đây- Chưa kịp để Soyeon nói gì cô đã cúp máy. Nhưng cũng nhờ Soyeon mà cô có cơ từ chối lời mời của người đàn ông đó

- Xin lỗi bác chắc cháu phải về rồi

- Ừ, để bác đưa cháu về

- Dạ thôi nhà cháu gần đây cháu định đi tản bộ xung quanh tý, bác cứ về trước đi ạ

- Cháu chắc là tự về được chứ, cứ để bác đưa cháu về đừng ngại

- Cháu chắc mà bác cứ về đi ạ

- Thôi được rồi, đây là danh thiếp của bác có gì cần cháu cứ gọi, bác sẽ giúp hết mình còn giờ thì để bác tiễn cháu xuống - Thấy người đàn ông có vẻ kiên quyết, vả lại bệnh viện chỉ có một cửa ra vào cô không đồng ý cũng không được. Khi xuống đến sảnh ông Park chào Eunjung rồi ngồi vào xe và nói - Cháu về cẩn thận nhé- Eunjung gật đầu rồi định bụng là sẽ quay lưng đi, nhưng cô đột nhiên quay lại và gõ cửa kính xe của ông Park. Ông hạ kính xuống và hỏi:

- Sao thế cháu??

- Xin lỗi bác lúc nãy khi nhặt giấy tờ của bác cháu có vô tình thấy qua một vài bản hợp đồng, cháu có thể nói một vài ý kiến của mình không ạ?

- Được chứ cháu cứ nói đi- Ông Park có vẻ bất ngờ và khá tò mò với cô gái này, người có thể ra ý kiến với ông không nhiều nhưng sao ông lại muốn nghe ý kiến của cô gái này chính ông cũng không hiểu . Eunjung nghe vậy liền nói

- Cháu cảm thấy công ty và sản phẩm mà bác chuẩn bị hợp tác sẽ không thể phát triển ở Hàn Quốc , vì sản phẩm và kế hoạch không có gì gọi là khả thi với thị trường ở Hàn Quốc và các nước khác và nó cũng sẽ không đem lại lợi nhuận cho công ty của bác, có khi còn làm công ty bác rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bác nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định  ạ. Cháu chỉ muốn nói vậy thôi còn quyết định là do bác thôi ạ... Cháu xin phép chào bác - Eunjung nói xong liền cuối đầu rồi quay đi. Cô không hiểu sao chính bản thân mình lại làm vậy thường tính cách cô là không xen vào chuyện của người khác nhưng hôm nay thì lại khác. Có lẽ do cô cảm thấy sự ấm áp của ba cô khi còn sống hiện hữu trong ông Park, mới gặp nhưng cô có cảm giác thân quen đến lạ lùng nên cô không muốn có bất kì tổn hại nào đến ông Park. Có lẽ do vậy nên cô mới nói ra. Cô đi rồi để lại một mình ôngPark với nhiều suy nghĩ về cô bé này . Một lúc sau ông cũng cho xe chạy. Về đến nhà ông suy nghĩ rất nhiều thật ra ông cũng cảm thấy bản hợp đồng này có gì đó không ổn dù bản kế hoạch rất chi tiết và rõ ràng. Sau một đêm suy nghĩ ông quyết đánh cược một lần tin lời cô. Khi biết tin công ty ông Park từ chối thì rất nhiều công ty đã đứng ra nhận bản kế hoạch này và đúng như Eunjung nói sản phẩm không thể tiêu thụ tốt ở Hàn Quốc cũng như các nước lân cận, và những công ty đó hiện đang gặp vấn đề khó khăn về mặt tài chính. Vài công ty thì còn có thể trụ lại nhưng cũng mất một khoản tiền không nhỏ. Còn những công ty khác thì phá sản và sự nghiệp tan biến trong một phút sai lầm . Đúng như câu nói "Thương trườngnhư chiến trường" bạn có thể là vua ngày hôm nay nhưng lại có thể là kẻ bại trận ở ngày mai. Nghĩ về Eunjung ông cảm thấy cô gái này sẽ phát triển rất tốt nếu có điều kiện. Ông muốn đào tạo cô nhưng khổ nỗi ông không biết cô ở đâu chỉ biết mỗi tên cô là Eunjung. Ông đành phải đánh liều mà đợi cô ngay nơi cô giúp ông, nhưng may mắn mỉm cười với ông khi để ông gặp lại được Eunjung. Ông thuyết phục Eunjung. Mới đầu cô phân vân nhưng sau lại đồng ý vì cô tin ông, không biết vì cơ duyên nào mà cô cảm thấy ông rất thân thiết, cảm giác ấm áp như ở bên ba lúc ấy và ôngPark cũng rất thương cô khi biết hoàn cảnh của cô ông thương cô như con ruột của mình tạo mọi điều kiện cho cô phát triển. Cô được ông mua một căn nhà ở khu GangNam để tiện cho việc đi lại, ông cũng tặng cho Eunjung một chiếc xe nhân ngày sinh nhật cô và đưa cô lên vị trí giám đốc mà không cần suy nghĩ, vị trí cô có ngày hôm nay, tất cả đều do ông cho, cô cảm thấy cô nợ ông, cô hứa sẽ giúp công ty phát triển hơn và cô đang cố gắng thực hiện điều đó. Nhưng những việc đó vẫn không giúp cô thoát khỏi nỗi ám ảnh của ngày ấy nếu có thì chỉ làm nó vơi đi một ít, vì lúc nào cô cũng vùi đầu vào công việc. Nhưng khi nằm trên giường thì cô lại nhớ về những kí ức đó. Cô muốn về Busan, muốn tâm sự cho ba mẹ nghe,muốn nằm trong vòng tay mẹ và trò chuyện với ba, nhưng giờ cô chỉ có một mình, những ước muốn của cô mãi mãi không thể thành sự thật, vả lại cô còn công việc, bao nhiêu thứ chờ cô giải quyết nên đành ở lại Seoul,cái thành phố phức tạp và xô bồ này này. Cô mệt mỏi đứng dậy lấy đồ vào tắm rồi leo ngay lên chiếc giường nơi cô cảm thấy thoải mái nhất khi có tâm trạng buồnrồi thiếp đi từ lúc nào

Lúc này Jiyeon cung vừa làm xong công việc, do vừa nãy ở công ty 1 mình vừa đói vừa sợ nên Jiyeon quyết định mang nguyên đống hồ sơ đó về nhà làm, quăng 1 đống hồ sơ vừa làm xong mà phi thẳng lên giường nằm, trước khi ngủ cô vẫn không quên nguyền rủa cái người đưa cho cô cả núi công việc kia rồi chìm dần vào giấc ngủ ...  

Bữa giờ Au bệnh liệt giường liệt chiếu nên không update được thường xuyên sorry mọi người. Chúc mọi người có 1 buổi tối vui vẻ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net