Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đi một lát thì cũng về đến nhà . Cô và Jiyeon bước xuống xe . Jiyeon vẫn còn chưa thể tin vào mắt mình, nhà của Eunjung lớn hơn nhà cô rất nhiều . So với khoảng thời gian vất vả trên Seoul nếu Eunjung ở đây chắc sẽ có điều kiện tốt hơn nhưng Eunjung đã chấp nhận bỏ tất cả một thân một mình lên Seoul thì cũng biết được nỗi đau mà cô đã chịu nó lớn đến mức nào. Đau xót quay sang nhìn Eunjung. Giờ đây nụ cười cũng không xuất hiện trên gương mặt của Eunjung thay vào đó là vẻ mặt buồn bã, pha chút đau đớn của Eunjung. Jiyeon nhìn mà không khỏi xót xa. Nỗi đau đó dù cô không thể thấu được nhưng cũng có thể hiểu được Eunjung đã phải chịu đựng đau khổ, dằn vặt như thế nào, không vội gọi cũng không làm phiền phút giây riêng của Eunjung .

Đúng như Jiyeon nghĩ lúc nào trong đầu Eunjung là một thứ cảm giác gì đó rất lạ, vừa đau vừa buồn, mọi thứ trước đó, cảnh cô và ba cùng nhau ngồi vẽ tranh trong khu vườn, cảnh gia đình cô quây quần bên nhau tổ chức tiệc nướng mừng sinh nhật cho cô, cảnh gia đình cô nằm cùng nhau nằm trên cỏ ngắm hoàng hôn. Còn rất nhiều rất nhiều cảnh được tua lại như thước phim quay chậm, mỗi thước phim là mỗi nhát dao đâm vào tim cô. Đến bây giờ cô vẫn hận mình, hận bản thân mình rất nhiều. Dù mọi người xung quanh, họ hàng đều nói đó không phải là lỗi của cô. Không phải lỗi của cô gì chứ?? Đôi tay bịt mắt của ba là đôi tay của cô. Chính là đôi tay nhỏ bé này tước đi sự sống của ba mẹ, lỗi này không phải của cô vậy thì của ai. Nhìn xuống đôi tay mình, thật thần kì khi nó vẫn còn hoạt động được dù cô đã hành hạ nó biết bao nhiêu lần, cô còn nhớ sau khi ba mẹ mất không lâu cô đã trở thành một đứa trẻ hư hỏng, gặp ai cũng gây sự đánh nhau, có lần bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết nhưng cô vẫn gan lì đứng dậy đánh tiếp. Đánh đến khi không còn biết gì nữa, chỉ biết khi mở mắt ra đã ở trong một căn phòng trắng toát, tay cô thì bị băng bó ngay cổ tay, kế bên cô là  người dì hàng xóm của mình. Nhìn cảnh vật xung quanh liền nhận ra đây là bệnh viện.. lập tức nỗi sợ, nỗi ám ảnh ngày hôm ấy hiện về, cô nằm run bần bật trên giường, cầu xin bác sĩ cho cô về. Cuối cùng cô cũng được bác sĩ đồng ý sau khi hứa là sẽ không được làm tổn hại đến cổ tay. Chỉ cần ngày hôm đó đưa đến bệnh viện trễ một tí thì coi như cổ tay và bàn tay cô không thể hồi phục được nữa . Và sau đó cô đề nghị với bác sĩ hãy làm đơn gửi cô cho cô nhi viện. Khi vị bác sĩ hỏi tại sao thì cô lại không trả lời được. Vì cô biết chắc chắn những chuyện vào, ra viện như thế này sẽ còn xuất hiện liên tục nếu cô còn ở nhà ...nhưng làm sao dám nói ra nguyên nhân đây, liệu nói ra mọi người có nhìn cô với con mắt sát nhân hay không?? Khi thấy cô chỉ im lặng người hàng xóm cũng hiểu và thay Eunjung nói ra lý do một cách sơ sài. Vị bác sĩ liền hiểu ra mọi chuyện ngồi xuống nhìn cô với ánh mắt giận dữ rồi nói " Thật đáng trách" . Cô nhìn thấy chứ ánh mắt đó cô sững người, chân vô thức lùi lại phía sau nhưng bị vị bác sĩ đó giữ chặt lại. Đôi mắt dịu dàng nhìn cô nói : " Ba mẹ cháu đã hy sinh chỉ để cháu được sống, vậy mà giờ đây cháu xem cháu đang làm gì với thân thể của mình thế này?? Cháu nghĩ là ba mẹ cháu có vui không khi thấy cháu như vậy?? Cháu có thương ba mẹ không?? " . Cô khóc nấc lên, không nói được chỉ biết gật đầu . Vị bác sĩ kia ôm cô vào lòng nhẹ vuốt tóc cô rồi nói " Vậy phải sống thật tốt,phải học thật giỏi, thật khỏe mạnh thì mới làm ba mẹ cháu vui được, có biết không?? Ngoan đừng khóc nữa " . Khóc trong lòng bác sĩ một lúc rồi cô cũng ngưng, vị bác sĩ làm thủ tục rồi tiễn cô ra khỏi bệnh viện. Ông thấy rõ là Eunjung rất sợ bệnh viện, lúc còn ở bên trong cô nắm chặt tay ông không dám rời ra, nét mặt cũng căng thẳng tột độ, nhưng khi ra ngoài thì cô mới có thể trở lại bình thường . Vị bác sĩ ngồi xuống đưa ngón tay út về phía cô rồi nói : " Cháu còn nhớ những gì cháu hứa không?? Nếu còn nhớ thì ngoắc tay với chú " . Cô gật đầu dạng dĩ đưa đôi tay nhỏ bé ngoắc tay như lời hứa trịnh trọng . Vị bác sĩ cười hài lòng rồi chỉ tay lên phía bầu trời nói : " Ba mẹ cháu trên đó sẽ giúp chú theo dõi cháu nếu cháu thất hứa ta sẽ phạt cháu đó biết chưa " . Cô chỉ ngây thơ nhìn lên bầu trời rồi hỏi " Ba mẹ cháu đang ở đâu ạ? " .Vị bác sĩ kéo cô vào lòng mình chỉ về phía 2 ngôi sao sáng nhất trên bầu trời lúc bấy giờ " Ba mẹ cháu là người tốt nhất trên thế gian này nên đương nhiên sẽ là 2 ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chỉ cần nhìn lên trời cháu sẽ lập tức thấy ba mẹ, 2 người sẽ luôn bên cháu " . Cô mỉm cười gật đầu nhìn vị bác sĩ, cám ơn ông rồi theo người hàng xóm về nhà .

Lạc vào những hồi ức. Cô đứng đã lâu nhưng không hề ngừng nhớ lại được, cứ chìm vào những chuyện quá khứ đến khi nghe tiếng nói cô mới giật mình choàng tỉnh . Thì thấy một người phụ nữ từ trong nhà cô mở cửa bước ra

- Eunjung?? Eunjung là cháu đúng không? - Người phụ nữ vui mừng khi nhìn thấy Eunjung

- Cháu chào dì Kim, lâu rồi mới gặp lại dì, dì vẫn khỏe chứ ạ?

- Aigoo cái con bé này đi đâu mà giờ mới về , từ ngày giỗ ba mẹ cháu năm ngoái thì ta không thấy cháu về nữa cứ tưởng cháu định không về nữa chứ!! Con bé này

Cô không nói gì chỉ cười nhẹ, thật ra đúng là cô đã từng có ý định đó. Cũng mười mấy năm rồi cô chưa từng bước vào nhà, mỗi lần về cô không bao giờ bước chân vào nhà, chỉ đứng ở ngoài cửa mà nhìn. Đôi lần cũng muốn bỏ đi và không về nữa nhưng lòng lại không thể. Và mỗi lần về là mỗi lần nổi buồn được khơi lại, phải mất rất nhiều thời gian cô mới có thể trở lại bình thường.. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, bà giống như người mẹ thứ 2 của cô vậy. Và cô cũng rất thương bà. Cầm lấy tay bà, cảm thấy vẫn còn ướt, cô liền nhíu mày hỏi :

- Dì lại vào dọn dẹp à?? Cháu đã nói là dì đừng làm nữa cháu sẽ mướn người dọn dẹp mà dì cứ không chịu. Dì xem tay dì chai cả rồi này – Cô vừa trách vừa lấy tay mình xoa xoa như muốn xóa những vết chai sạn trên tay người dì mà cô yêu quý

- Ei cái con bé này, dì ở nhà rảnh thì qua làm giúp mày thôi, thuê người tốn kém lắm có biết không? Thời buổi kinh tế khó khăn đừng có mà phung phí, sau này đói nhăng răng thì đừng có về mà kiếm tui đó

- Dì lúc nào cũng vậy . Cám ơn dì, cám ơn dì thay con chăm sóc mộ của ba mẹ con và cái nhà này

- Con cứ vậy, đã nói là đừng có nói như vậy, nghe xa lạ quá. Lúc còn sống ba mẹ con cũng giúp đỡ gia đình dì nhiều, trả nợ giúp gia đình dì, còn sắp xếp công việc cho thằng con trai dì, giờ nó đã lên quản lý rồi, gia đình cũng không cần phải lo về vấn đề tiền bạc nữa, so với những việc đó thì việc ta làm có đáng gì đâu. Và lại ta cũng đã hứa với 2 người là sẽ lo cho cháu nên sau này không được nói như vậy nữa có biết chưa?

- Cháu biết rồi, yêu dì nhất – Eunjung cười

- Lần này cháu về có ở lại không?? Hay về rồi lại đi ngay như mấy lần trước??

- Cháu sẽ ở lại 1 tuần, cháu muốn có thời gian để nói chuyện với ba mẹ

- Ừm đúng rồi phải ở lâu vậy chứ!! À cháu dẫn bạn về cùng à? Cô bé nào đấy??

Lúc này Eunjung mới nhớ là có Jiyeon vội quay sang nhìn Jiyeon rồi giới thiệu với dì

- Đây là Jiyeon đồng nghiệp công ty con

- Cháu chào dì cháu tên Jiyeon

- Aigoo xinh gái quá đi mất, nè cháu có người yêu chưa?? Thằng con trai nhà bác vẫn còn đang một mình đó cháu có muốn làm quen với nó không?   ( bà dì này nhanh dễ sợ)

- Dạ?? – Eunjung và Jiyeon đồng thanh lên tiếng

- Ơ cháu ... Jiyeon chưa kịp nói hết câu đã bị Eunjung nắm tay kéo về, bước lên để Jiyeon phía sau lưng mình, tay vẫn nắm chặt như sợ ai giành mất, vội lên tiếng

- Dì à, Jiyeon có người yêu rồi dì đừng có làm mai mối lung tung cho cô ấy.

Jiyeon và dì Kim cũng ngạc nhiên, mắt mở to nhìn Eunjung . Dì Kim thấy vậy cũng hiểu ra là 2 người đang có tình cảm với nhau , liền trêu :

- Eei biết rồi biết Jiyeon là người yêu của cháu rồi, có cần phản ứng mạnh vậy không?? Làm ta giật cả mình

Eunjung bị đứng hình. Thấy Eunjung không giải thích Jiyeon dì sẽ hiểu lầm ...  sẽ nghĩ không tốt về Eunjung cô liền nói

- Không phải, không phải đâu dì !!

- Không phải?? Jiyeon nói không phải kìa đúng không Eunjung?? - Dì cười cười xoay sang nhìn Eunjung rồi lại xoay sang nói với Jiyeon – Không phải vậy cháu đưa số điện thoại của cháu cho con trai dì đi, dì muốn con làm con dâu dì

Lúc này Eunjung không nhịn được nữa liền vội nói :

- Không được Jiyeon là người yêu của con, dì đừng có làm mai mối vậy mà dì

Jiyeon tròn mắt nhìn Eunjung. Cô vốn đang muốn bảo vệ Eunjung mà sao Eunjung lại tự khai vậy nè?? Còn dì Kim thì chỉ cười lớn, tặc lưỡi rồi chỉ chỉ 2 người rồi lại cười . Jiyeon bị ngượng đến đỏ mặt, tay níu vạt áo của Eunjung. Eunjung cũng cảm nhận được, biết Jiyeon đang xấu hổ liền xoay qua nói với dì :

- Dìiiiiiii !!! Dì kì quá đi

- Haha thôi không trêu 2 đứa nữa, vào nghỉ ngơi đi trễ rồi. à có ăn gì chưa?? Để dì làm đồ ăn đem qua nha

- Dạ thôi trên đường về tụi con ăn rồi

- Ừm vậy thôi 2 đứa vào đi, dì về đây

Trước khi về người dì còn xoay lại nhìn 2 người rồi cười chọc một lúc . Đến khi dì đi khuất Jiyeon mới lay lay tay Eunjung trách :

- Jung sao vậy?? Jung nói ra hết vậy lỡ ... dì nghĩ không đúng về Jung thì sao?

- Em yên tâm, dì giống như người mẹ thứ 2 của Jung, nếu trước mặt dì còn phải giấu diếm này nọ thì áp lực lắm . Với lại sớm muộn gì dì cũng phải biết nên nói ra giờ vẫn tốt hơn chứ!!

- Sao dì sớm muộn lại phải biết ??

- Thì muốn rước em về cũng phải có người đứng ra nói chuyện với ba mẹ em chứ - Eunjung nói như đúng rồi

Jiyeon lúc này mới hiểu ý Eunjung, liền liếc

- Ai nói là gã cho Jung mà đòi đưa với rước. Ảo tưởng

- Em nói gì?? không gã cho Jung?? Hình như lâu quá Jung không cắn môi em nên em mới lì vậy đúng không??

Eunjung vừa nói vừa liếm môi, tiến sát lại gần Jiyeon với ánh mắt gian tà làm Jiyeon giật mình mà lùi lại dựa vào cửa xe.  Lúc này không còn đường né lại cô liền la lên :

- Jung ghê quá đi, biến thái quá, tránh xa em ra!!! 

- Em còn mạnh miệng nhĩ??

Eunjung lấy 2 tay giữ không cho Jiyeon né tránh mà phải nhìn mình. Gương mặt từ từ tiến gần lại gương mặt của Jiyeon ... Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim gấp gáp của đối phương ......


Được 2 bạn chẻ quăng nguyên 1 đống moment vào mặt, hạnh phúc dễ sợ :)) ....    

Cảm thấy mình thật có tâm khi cắt ngay khúc gây cấn như thế lày :)) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net