Chương 79: Kí hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại mười phút trước khi Kamui Caim bị loại.

Cậu chàng triệu hồi sư cầm huy hiệu màu đỏ trên tay, bên cạnh là một con chim nhỏ mà cậu vừa triệu hồi, hòng dùng để cảnh báo những thứ nguy hiểm như bẫy và ác ma phe đối địch.

Cứ thế, nhờ sự giúp đỡ từ con chim, Kamui dễ dàng vượt qua mọi cạm bẫy của mê cung. Và tầm vài phút sau, đột nhiên con chim đó kêu lên inh ỏi.

Tức khắc, Kamui biết đó là do đang có người tiến gần.

Chàng thiếu niên nhanh chóng trở nên cảnh giác, cậu nhìn chằm chằm về hướng con chim chỉ, tay chầm chậm rút ra miếng dán triệu hồi.

Nào ngờ đâu, khi người kia vừa xuất hiện, ý chí chiến đấu của Kamui lập tức bị lung lay.

Mùi hương nước hoa thơm nồng lập tức lan tỏa trong không khí khi người đó đến. Kamui biết rõ, hương nước hoa đó là thứ quái gì, nhưng cậu không phản ứng kịp, cứ thế mà hít phải nó.

"Nee-san!" Kamui reo lên tiếng gọi Ix Elizabetta. Còn đối phương thì từ từ tiếp cận cậu, nở một nụ cười hết sức mê hoặc, và mùi hương nước hoa đến từ cơ thể cô nàng vẫn tràn ngập trong không khí.

Đó là hương thơm và dung mạo dùng để mê hoặc kẻ thù.

Thân là kẻ đã tiếp xúc với Elixabetta biết bao nhiêu lần, Kamui biết rõ khả năng này của chị cả lớp cá biệt. Cậu biết nó nguy hiểm ra sao.

Đáng lẽ ra cậu nên cảnh giác hơn, nhưng mọi thứ đã trở nên quá muộn khi trúng chiêu của cô nàng nhà Ix.

"Chào cậu, Kamui." Elizabetta nhoẻn miệng cười, tay vuốt tóc mai ra sau vành tai. Cô bước đến gần Kamui đang bất động, chạm tay lên gương mặt của cậu chàng.

"Thực sự ý, chị không giỏi chiến đấu lắm đâu..." Bàn tay cô mò vô túi áo Kamui, tiếp tục nói, "Nên là... Kamui giúp chị nhé?"

Bị trúng ma thuật, Kamui chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu.

Elizabetta lấy chiếc huy hiệu màu đỏ của Kamui, nở nụ cười thật tươi: "Cảm ơn nhé, và bây giờ thì đi đi, quên chuyện đã xảy ra đi nhé."

Kamui theo lời Elizabetta và đi mất hút.

Thiếu nữ nhếch môi cười, tay bỏ huy hiệu vừa lấy được vào túi. Trong lòng thầm mong rằng Kamui sẽ giúp mình một tay để diệt trừ đội đỏ nhanh hơn. Để đến với chiến thắng của chính bản thân mình, Elizabetta cần bọn họ xâu xé lẫn nhau.

Ngoài ra, việc cô không loại Kamui luôn mà chỉ cướp huy hiệu của cậu ta là vì cô nghĩ làm vậy vui hơn. Hơn nữa còn có thể ngấm ngầm khiến cả bọn nghi ngờ lẫn nhau mà chiến đấu với nhau, không cần phải đích thân cô ra tay.

Mang trong mình kế hoạch mượn tay người khác mà chiến thắng, Elizabetta cất bước đi tiếp, tìm mục tiêu tiếp theo của mình.

Và sau đó, một người bước ra, ngay lập tức khiến Elizabetta nhăn mày.

Sabnock Sabro...

Tên này có vẻ khó ăn đây...

"Sabnock-kun?" Cô gái ác ma cất tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Sabnock Sabro. Đối phương nhìn cô một cách cảnh giác, nhanh chóng phản ứng mà đưa khăn tay lên bịt mũi.

Trong lòng, Elizabetta thầm rủa, sao mà nhanh tay thế không biết, rồi thu lại mùi hương nước hoa. Nhưng sau đó, cô nhanh mắt nhìn thấy huy hiệu màu đỏ lấp ló trong túi áo của Sabnock. Elizabetta cười, bỏ tay vào túi sờ sờ chiếc huy hiệu của Kamui.

Cô nàng tóc vàng giơ hai tay lên ra thế đầu hàng, một tay giơ lên huy hiệu màu đỏ vừa trộm của Kamui khi nãy, chầm chậm bước về phía Sabnock, "Khoan hãy manh động."

Sabnock Sabro híp mắt nhìn, rồi cậu ta cắn miếng kim loại trên vòng cổ, tạo ra một cây thương bằng vàng. Chàng thiếu niên chĩa mũi thương về phía Elizabetta, bảo:

"Không được tiến tới gần hơn nữa."

Elizabetta khựng lại. Cô lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi:

"Cậu nghi ngờ chị sao?"

"Tại sao ta lại không thể nghi ngờ cô, quý cô Ix?" Đôi mắt Sabnock nhìn chằm chằm vào huy hiệu trên tay Elizabetta, rồi hỏi, "Cô đến đây từ hướng nào?"

Elizabetta cân nhắc một chút trước khi nói: "Hướng tây."

Sabnock tiếp tục hỏi, tay vẫn giữ vững cây thương của mình:

"Cô lấy cái huy hiệu đó từ đâu vậy?"

"Cậu hỏi thế là sao? Tất nhiên là từ chiếc hộp rồi?" Càng nghe câu hỏi của Sabnock Sabro, Elizabetta càng thấy tình hình không ổn chút nào. Cậu ta đang nói chuyện như thế chắc chắc rằng cô là kẻ địch vậy.

Thế là Elizabetta chậm rãi hạ tay xuống, làm động tác giả vờ xoa xoa khuỷu tay, nhưng thật ra là kéo khóa giải phóng khi mê chuẩn bị từ trước.

"Chẳng lẽ chị lại đi cướp huy hiệu sao? Làm vậy có ích lợi gì chứ?"

"Có ích chứ." Sabnock đáp lại ngay lập tức, "Trong trường hợp quý cô Ix là phe trắng, thì chắc chắn là làm vậy sẽ có ích."

Elizabetta giật thót. Cô lùi lại khi nhận ra rằng, mình có nói kiểu gì thì Sabnock cũng sẽ không tin.

"Ta đoán đúng rồi sao?" Sabro nhoẻn miệng cười, bàn tay cậu xoay ngược cây thương lại, nhanh như cắt mà quất cán thương vào người Elizabetta. Mà đối phương lại phản ứng rất nhanh, trước khi bị cán thương chạm vào đã bung cánh bay lên không trung, né đòn một cách xuất sắc.

Ix Elizabetta vân vê chiếc huy hiệu đỏ, ngó nghiêng nó một hồi rồi lẩm bẩm: "Sao nhận ra vậy ta?"

Sau đó cô nàng híp mắt nhìn Sabnock đang đứng ở phía dưới, cười bảo:

"Đó không phải cách đối xử với một quý cô đâu, Sabnock-kun..."

Sabnock phì cười, đáp lại cô nàng như thể đang đùa:

"Chắc chắc cô sẽ né được mà, quý cô Ix." Rồi sau đó, cậu ta nhìn thẳng vào đồng tử của Elizabetta, khiến cô rùng mình, "Và cũng hãy cố né những đòn sau đây nhé! Ta đây không muốn làm đau cô đâu."

Ngay khi dứt lời, Sabnock biến mất. Elizabetta nhanh chóng hoàn hồn nâng cao cảnh giác. Bỗng dưng một cảm giác gai người xuất hiện ở cánh tay trái, cô nàng lập tức theo bản năng mà bay nhanh sang bên phải.

Quả nhiên, giây sau, Sabnock xuất hiện ở chỗ gần cánh tay trái khi nãy, trên tay vẫn là thanh giáo khi nãy.

Lại tiếp tục cảm nhận được nguy hiểm, Elizabetta uốn người về phía sau, tránh đòn trong gang tấc. Cô nhận ra nếu tiếp tục đọ sức bền như thế này thì người thua sẽ là cô, nên Elizabetta lùi lại thật xa khỏi Sabnock.

"Đừng lùi ra xa thế. Làm thế cũng chỉ kéo dài thời gian được thôi. Cô biết kết quả của trận đấu này mà, quý cô Ix."

Kết quả chính là Elizabetta thua, và Sabnock thắng. Điều này là một điều rất rõ ràng và hiển nhiên. Trong một trận đấu giáp lá cà, không đời nào cô ác ma có thể chiến thắng một kẻ chuyên về nghệ thuật cận chiến như Sabnock Sabro cả.

Thế mạnh của Elizabetta là những mánh khóe, và cả cái cách cô tận dụng tối đa khả năng của mình.

"Fufufu... Sabnock-kun này." Đột nhiên Elizabetta mỉm cười. Điều này khiến Sabnock trở nên cảnh giác hơn, "Không phải là cậu nhìn chị hơi nhiều rồi sao?..."

"Nhìn chằm chằm vào cơ thể một cô gái không phải là hành động của một good boy đâu nha."

Trái tim Sabnock đập mạnh khi nghe được những lời đầy ẩn ý của đối phương. Bỗng dưng, tầm nhìn của cậu nhòe đi, cơn buồn ngủ ập đến một cách nhanh chóng.

Sabnock lập tức nhận ra, bản thân đã bị trúng thuốc mê.

Chàng thiếu niên lảo đảo đáp xuống, Elizabetta cũng xuống theo. Cô chậm rãi đi đến chỗ Sabnock đang cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo.

"Thuốc mê của chị có hai cách để hoạt động..."

"Một là hít phải nước hoa. Còn hai là nhìn chị quá năm phút."

"Cậu đã rất cẩn thận khi cảnh giác với hương thơm. Nhưng không may, cậu đã quá để mắt tới chị."

"Cái này là trò mới đó! Cậu là vật thí nghiệm đầu tiên luôn á!"

Sabnock mơ hồ nghe những lời mà Elizabetta nói. Cậu gắng gượng để tỉnh táo. Và vào giây phút bàn tay đối phương chuẩn bị chạm vào lưng cậu, Sabnock đã dùng chút ý chí cuối cùng để vùng dậy và đè chặt Elizabetta xuống đất.

Chàng ác ma cố gắng hết sức để mở to mắt, cười gằn nói:

"Cô có biết điều này không? Đó là để có thể kiềm chế chu kì ác quái quỷ của mình, ta đã luôn rèn luyện một ý chí sắt đá..."

"Chút thuốc mê này... chẳng là gì đâu."

Elizabetta để lộ sự khó chịu trên gương mặt xinh đẹp, cô gồng hết sức để thoát ra, nhưng cố thế nào cũng không thể thoái khỏi hai cánh tay như gọng kiềm của Sabnock.

"Tạm biệt... nhé, quý cô Ix." Sau đó, bàn tay Sabnock chạm vào lưng Elizabetta, kết thúc cuộc giằng co.

Cuối cùng, cô nàng ác ma tóc vàng bị dịch chuyển tới khu giám sát, còn Sabnock thì gượng không nổi mà ngất ngay lại chỗ.

...

"Nee-san!" Caim Kamui gọi Elizabetta, người vừa bị mới dịch chuyển tới, "Sao cái tên Sabnock dám làm vậy chứ!? Sao nó có thể đối xử với chị như thế hả??"

Kamui thề là đã nổi khùng khi thấy tên đó chĩa giáo vài mặt Elizabetta đấy.

"Chào mừng chị." Allocer lên tiếng, "Chị chiến đấu tuyệt lắm đó."

"Eliza-chan nhìn siêu ngầu luôn!" Clara nhanh nhảu bảo.

Nhưng Elizabetta chỉ thiểu não đáo lại:

"Suýt nữa là đã thắng được Sabnock-kun rồi. Không biết là tại sao cậu ấy lại biết huy hiệu của chị là đồ giả nữa..."

"À, cái đó." Kamui lên tiếng giải thích, "Do trước đó em với Sabnock đã gặp nhau rồi. Bọn em thống nhất là sẽ chia nhau ra để tìm cờ lẫn đồng đội. Em đi hướng tây, cậu ấy đi hướng đông. Với cả huy hiệu của cả hai đứa đều được đánh kí hiệu đặc biệt."

Sau đó, Kamui chỉ vào vết xước nhỏ cân xứng ở rìa huy hiệu. Elizabetta lập tức hiểu.

Ra đó là lí do cậu ta nhận ra cô giả mạo à...

"Cơ mà, Sabnock suy luận hơi bị đỉnh nha!" Elizabetta ôm má, "Chỉ tiếc cái là cậu ấy đoán sai ở một chỗ..."

"Chị không phải là phe trắng à nha." Cô nàng lấy ra huy hiệu màu đen được giấu trong ngực, nhếch mép, "Đội chị là đội đen."

Allocer xoa cằm.

Tức là, phe trắng vẫn chưa bị loại hay bị tìm thấy.

...

"Đừng có...!"

"Hay lắm..."

"Quang minh... đại mà... đi!!!..."

Sabnock Sabor lờ mờ lấy lại ý thức. Vài giọng nói vang lên đã đánh thức cậu khỏi giấc ngủ.

Kí ức trước khi ngất đi ùa về làm cậu vội vàng mở to mắt. Sabnock bật dậy, đầu đau như búa bổ, nhấc mắt mà nhìn xung quanh.

"Cậu tỉnh rồi!!!"

Giọng nói của Crocell Kerori vang lên bên tai khiến Sabnock quay phắt lại. Và cậu nhận ra tình hình hỗn loạn thế nào.

Crocell Kerori, Andro M. Jazz và Agares Picero đang đứng bảo vệ cho cậu, trong khi Asmodeus Alice, Shax Lied và Iruma đang đứng ở xa, cố gắng để tấn công.

Trong lúc não Sabnock đang khởi động để hiểu vấn đề, Kerori bực bội gào lên:

"Tỉnh nhanh giùm cái! Tỉnh rồi thì bảo vệ cây cờ đi!"

...

Cuộc thi: Lạc lối chốn mê cung. Điều kiện thắng, cướp cờ của phe đối địch, hoặc loại được ác ma phe trắng.

Bốn mươi lăm phút sau khi bắt đầu:

Allocer Schneider: loại.
Valac Clara: loại.
Caim Kamui: loại.
Ix Elizabetta: loại.
Gaap Goemon: loại.

Số thí sinh còn lại: 8.

Kiera[30-8-2023].


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net