ánh dương của anh
Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hải vốn là vậy đó, người mang trong mình cái mầm bệnh khó chữa, hoặc đúng hơn là vô phương cứu chữa lại đi lo cho người mà sức khoẻ tốt nhưng còn hơi loi choi hậu đậu
gã biết, gã sắp chết rồi
gã biết, gã sắp mất rồi
mất đi em, mất đi cái ánh dương mà gã luôn trân trọng
gã mất, mất hết
nhưng gã yêu em
từng ký ức trong gã ngày một mất dần, nhưng điều đó có lẽ chẳng còn quan trọng nữa
gã luôn nhớ tên em
nhớ cái vòng tay ấm áp
nhớ cái tên gã luôn thầm cười khi được nhắc đến
yêu em, yêu cả một đời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net