[TRANS] What Greater Gift Than The Love Of A Cat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Magnus chẳng biết điều gì tệ hơn nữa: Cái ý nghĩ rằng Chủ Tịch Meow có vẻ thích Alec hơn Magnus hay ý nghĩ Alec thích Chủ Tịch Meow còn hơn cả thích Magnus?

Cả hai đều có khả năng đúng, và chừng đó thôi cũng đủ để dệt nên một biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt Magnus khi anh ngả lưng tựa vào sofa, trao cho Alec một ly rượuーchai Taylor Fladgate 1927, khá cũ, nhưng là một năm tốtーcho đến khi phát hiện cả hai tay của cậu đang rất tích cực làm xù đám lông mao trên bụng Chủ Tịch Meow.

Đồ phản bội, Magnus nghĩ nghĩ, lườm con mèo. Nó đáp trả bằng ánh nhìn chằm chằm, trông rất không thành thật và Magnus chẳng thể tránh khỏi cái ý tưởng rằng con mèo này biết chính xác trong đầu anh đang nghĩ gì.

Alec không phải mẫu người hay thủ thỉ khi ôm mèo, Magnus hoàn toàn vui mừng vì điều đó, nhưng cậu lại phát ra mấy tiếng ư ử trong khi luồn những ngón tay mạnh mẽ qua đám lông của Chủ Tịch, hành động mà Magnus không chắc là Alec có nhận thức được hay không. Chủ Tịch Meow liếm nhẹ ngón tay của Alec, duỗi người ra phía sau, chân chổng lên trời, ngang nhiên phơi bụng.

Mèo điếm chết tiệt, Magnus cáu kỉnh. Chủ Tịch Meow liền phun ra một dãy âm thanh rừ rừ đầy thoả mãn; Alec bật ra một tiếng cười nhẹ, di chuyển tay, chọt chọt phía dưới cằm của con mèo.

Magnus nâng ly rượu lên môi với một ánh nhìn hoàn toàn khinh bỉ, không tán thành khi Alec nhấc bổng con mèo lên khỏi sàn nhà và để nó lọt thỏm vào lòng cậu. Gã mèo có vẻ hơi giật mình khi bất ngờ bị hạ bệ (người khác nắm quyền kiểm soát), nhưng ngay lập tức lại an vị trong vòng tay hấp dẫn của Alec với một động thái vô cùng hài lòng.

Alec thậm chí còn chưa cởi bỏ áo khoác, và chỉ mới được năm phút từ lúc cậu bước qua cửa thôi. Magnus đã không được nhìn thấy cậu trong ba ngày, vì lũ quỷ, tất nhiên, và cả Maryse, có lẽ còn tệ hơnーvà con mèo đó đang làm gì thế? Ngang nhiên lon ton đến bên chân của Alexander, còn bắt đầu rên rỉ ư ử để cầu xin sự chú ý, trước cả khi Magnus kịp đặt một bàn tay lên đôi vai xinh đẹp ấy. (Và tất nhiên, Alec lập tức bị khuất phục, đung đưa ngón tay về phía con mèo và bật cười, một nụ cười ngạc nhiên khi mèo ta cứ nhảy vào rồi lại nhảy ra giữa hai chân Alec, cầu xin cậu đi cùng với nó vào phòng khách).

Chưa kể hình như Chủ Tịch Meow chưa bao giờ nằm cuộn trong lòng Magnus nguyên một buổi chiều nào. Đồ mặt dày không biết xấu hổ!

Magnus nặng nề uống rượu trước khi thúc nhẹ vai Alec bằng chính cái ly của anh.

"Em đang nắm ngón tay nó kìa" Magnus nói thẳng thừng "Hoặc đúng hơn là móng vuốt."

Alec quắc mắt theo cách đầy chiều chuộng cậu vẫn thường làm mỗi khi Magnus phát ngôn ra câu gì đó có chút vô lý. Cậu nhẹ nhàng gỡ một tay xuống khỏi con mèo, có vẻ điều đó làm Chủ Tịch Meow phát cáuーvà nhận lấy ly rượu từ tay Magnus, ngón tay họ lướt nhẹ qua nhau với một tia lửa khẽ loé lên. Magnus không nén được tiếng cười khúc khích thoát ra từ lồng ngực mình tại thời điểm tiếp xúc, và cố gắng hết sức để không bật ra thêm tiếng cười nào nữa đến mức bị nghẹt thở. Anh lẽ ra phải biểu hiện thật gay gắt.

"Nó là mèo," Alec đáp trả, làm như thể ba chữ đó là lời bào chữa cho cả thảy. Ngược lại, Magnus trao đổi ánh mắt với Chủ Tịch Meow một lần nữa, và nếu nó nhe đống răng kia ra, Magnus sẽ xác định chắc chắn con mèo này có bệnh thật.

"Nó biết chính xác nó đang làm gì," Magnus càu nhàu, nhấn chìm lời nói của mình bằng một ngụm rượu nữa. Ngón tay của Alec lười biếng di chuyển, bây giờ lại vuốt ve cần cổ của Chủ Tịch Meow, và Magnus dám thú nhận rằng anh đang ghen với con mèo chết tiệt.

Doki......

Doki.......

Doki........

Con mèo đó có thể gian tà, nhưng khuôn miệng của Alec còn gian tà hơn, đó là tất cả những gì Magnus có thể thừa nhận. Anh hài lòng trong khi Alec hôn vào cần cổ anh nồng nhiệt một cách mù quáng, vẫn vụng về và đầy xấu hổ, nhưng hoàn toàn đắm chìm trong say mê và thích thú, Magnus từng có rất nhiều người tình có sở thích đặc biệt với cổ của anh nhưng không ai đem lại cảm giác tuyệt vời như thế này.

"Mm - Alexander," không có khả năng nén lại, anh liền bật ra tiếng rên, và cảm nhận được Alec không chủ ý áp một nụ cười lên làn da của mình. Cậu nghĩ mình đã giấu nó đi, nhưng Magnus luôn để mắt đến những điều nhỏ nhặt như vậy, Magnus yêu thích những điều nhỏ bé ấy.

Đâu đó trong khoảng không phía sau đôi vai Alec, Magnus nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ cót két mở, âm thanh tách tách nện ba lần lên nền gỗ cứng rắn. Vài giây sau, một tiếng kêu nghèn nghẹn phát ra, và tại một góc của tấm nệm, vị trí nào đó ngay dưới chân Magnus, lập tức bị lún xuống bởi khối lượng của một vật gì đó nhỏ và đầy lông lá.

"Chuyện gì thế?" Alec nói, ngước nhìn khi nhận ra Magnus đang lớn tiếng gắt gỏng những từ ngữ cổ xưa không còn được dùng nữa. Alec lùi lại một chút, không chắc lắm; chỉ đủ để Magnus nhận thấy rõ cậu đang tức giận đến chừng nào: Đôi đồng tử Alec giãn nở, phần gương mặt bị che khuất bởi bóng tối nay lại càng tăm tối hơn bởi bóng của những sợi tóc loăn xoăn rũ xuống một cách trầm trọng trước lông mày cậu, và trên gò má của cậu, một vệt hồng phớt nhẹ hiện lên, mặc dù đã nén lại , nhưng Magnus vẫn cảm thấy bản thân bị xúc phạm bởi cảnh tượng đó.

Đấy không phải là điều duy nhất khiến anh cảm thấy mình bị xúc phạm, loay hoay một lúc, Magnus chống khuỷa tay của mình lên khỏi đống gối mà Alec đang vụng về ấn anh vào. Anh nghểnh đầu lên và đặt cằm mình tựa trên vai Alec.

"Con mèo," Magnus bĩu môi, làm một cử chỉ hời hợt về phía Chủ Tịch Meow, kẻ đang ngoan ngoãn nằm liếm móng với bộ dạng thờ ơ với mọi thứ ở góc giường.

Đôi môi đang chuẩn bị hôn của Alec dãn ra thành một nụ cười - và nó thật đáng yêu - cậu ngả người ra sau, với lấy Chủ Tịch Meow rồi đầy trìu mến vò tai nó.

"Con mèo sao cơ?" Alec hỏi.

Magnus nheo nheo mắt, luồn cánh tay anh qua cổ Alec một cách đầy sở hữu rồi đẩy ngã cậu xuống giường trong một nụ hôn dứt khoát, thô bạo, dùng cả răng, những vẫn cảm thấy không đủ để biểu đạt rằng Alec là của anh.

Alec ngay lập tức tan chảy giữa nụ hôn không chấp nhận sự chối từ của Magnus, tay cậu dạo chơi khắp khuôn ngực Pháp Sư, rà soát xuống ngực áo rồi xé toang chất vải lụa mềm mịn một cách cẩu thả. Sức nặng của Alec đè lên ngực Magnus khiến anh choáng váng theo cái cách mà mặc dù không muốn, anh vẫn cố gắng để không thừa nhận - cất giữ Alexander cho riêng mình, tất nhiên - nhưng vẫn chưa đủ choáng váng, ngay lúc này đây, để anh quên mất bản thân mình là ai.

Thông thường Magnus có một nguyên tắc, không xài phép thuật của mình lên người mấy con vật, nhưng Pháp Sư hi vọng ngài Chủ Tịch hiểu được rằng anh đã đạt đến ngưỡng giới hạn rồi.

Ngài Chủ Tịch vẫn không hay biết tiếp tục ung dung nằm liếm móng.

〈〈END〉〉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net