man and...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đã mô tả việc yêu ai đó là “chuỗi phản ứng hóa học đặc biệt diễn ra trong não đồng thời có sự tương đồng với bệnh tăm thần”. Theo tiến sĩ Fisher, những vùng não hoạt động khi bạn dùng cocaine cũng được kích hoạt lúc bạn yêu, và bạn cũng trải qua cảm giác phấn chấn tột độ như thể đang say thuốc. Ngoài ra, các nhà nghiên cứu còn chỉ ra mối liên hệ giữa tình yêu lãng mạn với chuỗi phản ứng thần kinh có sử dụng hormone dopamine - một hóa chất liên quan mật thiết đến trạng thái sung sướng, khao khát và đê mê.

Như có dòng điện chạy dọc sống lưng

Những hóa chất do não tiết ra khi bắt đầu một tình yêu mới dẫn đến nhiều cảm giác lẫn phản ứng vật lý mà khoảng 90% những người chớm yêu đều thừa nhận rằng họ cảm thấy chúng, trong đó bao gồm: mất ngủ, ăn uống không ngon, đỏ mặt, phấn chấn, bối rối, sung sướng, nôn nao, thở gấp, chóng mặt, run đầu gối, hồi hộp, đổ mồ hôi tay và nói lắp bắp. Nhiều phản ứng trong số này là do sợ bị người mình yêu từ chối, vì thế tình yêu mới giống như một cú va đập mạnh giữa sự phấn khích và nỗi lo lắng. Những người mới chớm yêu không chỉ cảm thấy các cảm xúc trên mà còn không ngừng tìm kiếm trên gương mặt của người mình yêu những dấu hiệu chứng tỏ tình yêu của mình được đáp trả.

Carole King đã tóm tắt một cách hoàn hảo các phản ứng hóa học mà chúng ta trải qua khi yêu trong một bài hát của bà vào năm 1970 như sau: “Tôi cảm thấy cả Trái đất đang rung chuyển dưới chân mình” (I feel the Eanh move under my feet). Trong bài hát này, bà đã mô tả cảm giác nóng, lạnh, mất kiểm soát cảm xúc, cảm thấy con tim mình rung lên và bầu trời như đổ sụp xuống khi người yêu của bà ở gần bên. Thật ra, đây cũng là những phản ứng thông thường khi nghiện thuốc.

Tình yêu có thể được ví như một chuyến tàu lượn siêu tốc tuyệt vời và xảy đến bất ngờ với đa số mọi người, chúng ta hiếm khi dự báo hay điều khiển được nó. Các cảm giác của tình yêu đến từ phần cơ bản nhất của não bộ (mà chúng ta gọi là vỏ nào hay chất xám) và vượt lên trên cả suy nghĩ lẫn lý trí để khiến những người đang yêu hành động mù quáng, chuyện này cũng tương tự như khi đối mặt với một con sư tử, bản năng chống-trả-hay-bỏ-chạy sẽ khiến bạn chạy đi - một hành động hoàn toàn trái ngược với kế hoạch thoát thân mà bạn vạch ra lúc bình tĩnh.

Cảm giác hạnh phúc của tình yêu đã truyền cảm hứng cho nhiều nghệ sĩ sáng tác ra những bản nhạc, giai điệu mê hồn hay các bài thơ mạnh mẽ, đầy xúc cảm. Tuy nhiên, yêu say đắm cũng có thể là nguồn cơn của sự ghen tuông và nghi kỵ. Những bằng chứng khoa học gần đây cho thấy tình yêu còn giúp cải thiện sức khỏe. Thậm chí các nghiên cứu sâu hơn đang chứng minh rằng tình yêu có khả năng chữa lành bệnh ung thư cùng những loại bệnh tật khác. Ngoài ra, tình yêu còn tạo động lực cho chúng ta tiếp tục chung sống với người đem đến cho mình sự khổ đau, như trường hợp bị người yêu hành hạ, ngược đãi.

Mất ăn, mất ngủ

Những người đang yêu thường được cho là “tương tư”. Họ nói họ không thể ăn, ngủ cho đàng hoàng và lặp đi lặp lại những hành vi ám ảnh như gọi điện thoại cho người yêu 20-30 lần một ngày. Các hành vi này giờ đây đã được chứng minh là do sự kết hợp giữa lượng serotonin thấp với lượng oxytocin cao. Serotonin là chất dẫn truyền thần kinh, mang lại cho chúng ta sự nhạy cảm lẫn ý thức cao độ về những gì đang diễn ra xung quanh và cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.

Sự suy sụp hay rối loạn ăn uống cũng có liên quan đến lượng serotonin thấp và các loại thuốc chống trầm cảm chính là nhằm tăng lượng chất này trong cơ thể. Thông thường, lượng oxytocin ở phụ nữ cao hơn nam giới khoảng 30%. Kết hợp điều này với lượng serotonin thấp, chúng ta sẽ hiểu vì sao phái yếu dễ có khuynh hướng “điên lên” vì một ai đó hay thậm chí luôn ám ảnh, nhớ nhung về họ.

Vào năm 2007, Seuge Brand cùng các đồng nghiệp của ông tại bệnh viện Đại học thuộc chuyên ngành Tâm thần ở Basel, Thụy Sỹ, đã phỏng vấn 113 người ở độ tuổi 17. Trong số đó, 65 người nói rằng họ mới yêu gần đây. Brand nhận thấy những thanh niên đang yêu này ngủ ít hơn, hành động ám ảnh hơn và có “nhiều ý tưởng điên rồ cũng như năng lượng sáng tạo”. Các bạn trẻ đang yêu dễ tham gia vào những hành vi mạo hiểm như lái xe bạt mạng hay nhảy bungee. Brand cũng chỉ ra rằng các bạn trẻ mới bắt đầu yêu đương sâu đậm trông không khác gì những bệnh nhân mắc chứng hưng cảm nhẹ (hypomania). Nói cách khác, đôi khi chúng ta khó mà phân biệt được đâu là một bạn trẻ đang yêu và đâu là một người điên.

Tiết lộ từ những bức hình chụp quét não

Các kỹ thuật chụp hình não như cộng hưởng từ chức năng (fMRI) và từ não đồ (MEG) đã mở ra nhiều cơ hội mới trong nghiên cứu cơ thể người, vì nhờ đó, chúng ta có thể tìm hiểu cơ chế hoạt động của não mà không làm tổn thương đối tượng nghiên cứu.

Nghiên cứu hoạt động của não trong tình yêu và tình dục đã bắt đầu phát triển từ năm 2002, sau khi hai nhà sinh học thần kinh là Andreas Bartels và Semir Zeki thuộc Trường University Collage London tiến hành cuộc nghiên cứu về các nam nữ thanh niên vừa chớm yêu đồng thời tự nhận rằng mình đang “yêu điên cuồng”. Khi xem hình của người yêu, nào của họ hoạt động rất khác so với khi xem hình của bạn thần. Hình chụp quét não cho thấy sự hấp dẫn lãng mạn kích hoạt những vùng não tập trung nhiều thụ thể đối với dopamine. Dopamine, như đã nhắc trong phần trước, là chất dẫn truyền thần kinh có tác động đến niềm vui và động lực, thường được gọi là “hormone hạnh phúc”. Sự gia tăng của dopamine lẫn norepinephrine dẫn đến sự chú ý cao độ, trí nhớ ngắn hạn, hiếu động thái quá, mất ngủ và hành vi hướng đến đối tượng. Khi các đôi trai gái lần đầu quyến rũ nhau, họ có những dấu hiệu cho thấy lượng dopamine tăng cao như: đầy sức sống, ít cảm thấy đói hay buồn ngủ, tập trung sự chú ý và vui thích mãnh liệt với từng chi tiết nhỏ nhất trong mối quan hệ. Bartels cùng Zeki đã so sánh các bức hình chụp quét não (bằng kỹ thuật cộng hưởng từ - MRI) của nhiều người trong 3 trạng thái: đang ham muốn tình dục, đang cảm thấy hạnh phúc và đang say cocaine. Kết quả, họ phát hiện chúng hầu như giống nhau.

Có thể chính bạn cũng đang nghiện yêu; hãy chấp nhận điều đó!

Các bức hình chụp quét não sau đây cho thấy vùng não được kích hoạt khi "yêu điên cuồng" cũng sáng lên khi say Cocaine.

Như vậy, cho dù bạn đang say cocaine hay say tình, hai cảm giác đó cũng giống nhau. Hơn nữa, việc chụp quét não còn phát hiện rằng hoạt động não của các bà mẹ khi họ nhìn con mình cũng tương tự hoạt động nào của những người đang yêu lúc họ nhìn nhau. Từ điều này, Bartels và Zeki kết luận: cả tình yêu nam nữ lẫn tình mẫu tử đều có liên quan đến ý thức duy trì nòi giống của con người, vì người yêu hay đứa bé đều là dấu hiệu hứa hẹn rằng DNA của họ sẽ được truyền lại cho thế hệ sau.

Bản đồ của tình yêu và tình dục trong não

Vào năm 2005, tiến sĩ Lucy Brown, giáo sư ngành Khoa học thần kinh thuộc Đại học Dược Albert Einstem ở New York, đã hợp tác với Helen Fisher thuộc Đại học Rutgers (Mỹ) - một trong những nhà nhân chúng sinh vật học nổi tiếng nhất thế giới - trong công trình nghiên cứu sử dụng kỹ thuật cộng hưởng từ - MRI để chụp quét não của 17 nam nữ thanh niên. 17 thanh niên này vừa mới bắt đầu yêu và họ tự cho rằng mình đang yêu say đắm - tức là họ hoặc đang ham muốn tình dục hoặc đang ở trong giai đoạn đầu của tình yêu lãng mạn. Nghiên cứu các bức ảnh này giúp giải thích những nguyên nhân sinh lý của các cảm nhận mà chúng ta cảm thấy khi đang yêu - tại sao tình yêu lại có quyền năng lớn như vậy và tại sao chúng ta lại vô cùng đau buồn, tuyệt vọng khi bị đối tượng từ chối.

Brown cùng Fisher đã tiến hành nghiên cứu vùng não nhân đuôi (caudate nucleus) và chòm não (ventral tugmental) trong bộ não người. Vùng não nhân đuôi có liên quan đến sự thèm muốn, ký ức, cảm xúc, khả năng chú ý; còn chòm não là phần não mà từ đó các tế bào dopamine được bơm tới những khu vực khác của não. Những khu vực này đều sáng lên trong các ảnh MRI trên khi đối tượng nghiên cứu xem ảnh người yêu. Hơn nữa, Brown và Fisher còn so sánh dữ liệu MRI trên với những nghiên cứu khác về phản ứng “hưng phấn” của đàn ông trước ảnh phụ nữ hay các dữ liệu đã phân tích về những cặp đôi ở người và vật đã sống chung trong thời gian dài. Kết quả, hai nhà khoa học phát hiện rằng khi chúng ta yêu, chỏm não sẽ đổ đầy dopamine vào nhân đuôi. Nhân đuôi sau đó gửi tín hiệu nhằm lấy thêm dopamine, và càng nhiều dopamine, chúng ta càng cảm thấy hạnh phúc. Ngoài ra, Brown và Fisher cũng khẳng định rằng “tình yêu điên dại” gây ra cảm giác tương tự như nghiện chất kích thích. Nguyên nhân là do hoạt động của hormone.

Brown và Fisher cũng khám phá ra nhân đuôi là vùng não liên quan đến tình yêu lãng mạn, còn sự gắn bó lâu dài tập trung ở vùng phía trước lẫn nền não trong mặt bụng của nhân vỏ hến (ventral putamen) và cầu nhạt (pallieum). Những cảm giác liên quan đến sự khao khát, ham muốn tình dục nằm ở các vùng khác nhau, nhưng đa phần thuộc về bán cầu não trái. Điều quan trọng là nghiên cứu này đã xóa bỏ những bí ẩn của tình yêu diễn ra trong não và cho phép chúng ta có cái nhìn khách quan hơn về tình yêu.

Tại sao nam, nữ lại cảm nhận khác nhau về tình yêu?

Fisher và Brown, trong những nghiên cứu chung và riêng, đã phân tích các bức ảnh chụp quét não của 3.000 sinh viên đang yêu. (Các bức ảnh này được chụp trong lúc họ đang xem hình của người yêu.) Từ đó, hai ông phát hiện vùng nhân đuôi và vách ngăn hoạt động mạnh hơn ở những đối tượng nghiên cứu là nữ. Như đã đề cập, nhân đuôi là vùng não liên kết với ký ức, cảm xúc, sự chú ý; còn vách ngăn - hay được gọi là “trung tâm khoái lạc”/vỏ xương đính sau - là khu vực liên quan đến việc tạo ra các hình ảnh trong não đồng thời gợi nhớ ký ức. Ngược lại, não của những nam sinh viên trong cuộc nghiên cứu này lại hoạt động mạnh hơn ở khu vực vỏ thị giác và xử lý hình ảnh thị giác, trong đó bao gồm cả phần não chịu trách nhiệm kích thích ham muốn tình dục. Bartels và Zeki cũng đã đưa ra những kết luận tương tự như vậy trong cuộc nghiên cứu của họ.

Các hình chụp quét não tiếp theo sau đây minh họa cho nghiên cứu của tiến sĩ Brown và chỉ ra vị trí của tình yêu trong não. Ngoài ra, chúng còn giải thích tại sao nam, nữ lại suy nghĩ rất khác nhau về tình yêu. Nhưng hình ảnh này chụp não của đàn ông và phụ nữ khi họ đang nhìn vào hình của người mà họ yêu say đắm.

Như bạn có thể thấy, não của đàn ông có ít vùng sáng hơn so với phụ nữ, nhưng nếu quan sát hình màu, ta sẽ thấy chúng hoạt động mãnh liệt hơn trong khi các vùng não của phái yếu tuy rộng hơn nhưng hoạt động lại không mạnh bằng. Phái yếu không chỉ có nhiều vùng não được kích hoạt hơn mà vị trí của chúng cũng hoàn toàn khác biệt so với nam giới. Đây là bằng chứng cho thấy tại sao nam, nữ lại có cái nhìn rất khác nhau về tình yêu.

Trong một nghiên cứu khác, Brown và Fisher đã cho các đối tượng nghiên cứu xem những bức ảnh khiêu dâm rồi tiến hành chụp quét não của họ. Tuy nhiên, trong lần này, hai nhà khoa học không thấy các vùng não trên sáng lên. Và như đã đề cập từ lúc đầu, các nhà khoa học phát hiện chỉ có vùng não dưới đồi (nơi điều khiển nhu cầu đói, khát) và hạch hạnh nhân (nơi kiểm soát ham muốn tình dục) là sáng lên. Điều cốt lõi là não trong tình yêu và não trong tình dục không giống nhau bởi chúng sử dụng những hệ thống khác nhau.

Tóm lại, khoa học cho thấy trong giai đoạn chớm yêu, có hai tiến trình hoàn toàn khác nhau được sử dụng để đánh giá phái, đàn ông dùng đôi mắt của họ như một công cụ chủ yếu để đo lường khả năng tình dục của phái nữ, trong khi phụ nữ lại dựa vào trí nhớ để xem xét khả năng trở thành người bạn tình lâu dài của anh ta. Ham muốn tình dục lẫn tình yêu có những vị trí khác nhau trong não và chúng không phải là một.

Bộ não đàn ông đánh giá như thế nào về sự hấp dẫn ở phụ nữ?

Khi Bartels và Zeki cho đàn ông xem các bức ảnh chụp những người phụ nữ hấp dẫn, họ nhận thấy não của các đấng mày râu này hoạt động mạnh lên ở hai vùng: một có liên quan đến kích thích thị giác và một liên quan đến ham muốn (chà, ai mà đoán ra điều này nhỉ?). Phần lớn đàn ông đều thích hình dáng bên ngoài đồng thời thường xuyên ngắm phụ nữ, mơ tưởng về họ, thích đọc sách báo khiêu dâm, bởi thế điều vừa nêu không có gì đáng ngạc nhiên với đa số chúng ta. Ngoài ra, Bartels và Zeki còn phát hiện rằng khi những vùng não nêu trên của đàn ông sáng lên thì các vùng não điều khiển việc đánh giá đạo đức cũng mờ bớt!?!

Mạng lưới thị giác ở nào của nam giới đã tiến hóa trong hàng triệu năm qua bởi họ cần nhìn ra người phụ nữ nào có khả năng sinh ra những đứa con khỏe mạnh để duy trì nòi giống. Nếu gặp được một cô gái trẻ, khỏe, đàn ông sẽ trở nên ham muốn và từ đó bắt đầu quá trình kết đôi. Đây chính là lý do khiến họ yêu nhanh hơn phụ nữ - bởi họ có nhiều động cơ trực quan hơn, và những thông tin thị giác ngay lập tức gửi tín hiệu đến nào để kích hoạt quá trình tiết hormone ồ ạt. Điều này cũng giúp giải thích tại sao các đấng mày râu hay yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thực chất, phái mạnh sử dụng đôi mắt của họ chủ yếu để đánh giá tiềm năng của người phụ nữ. Khi bị kích thích, cơ thể họ tràn đầy các hormone đồng thời trở nên ham muốn. Các hormone này có khả năng làm lu mờ lý trí và vì vậy dễ khiến họ đưa ra những quyết định không tốt nhất đối với mình. Điều vừa nêu sẽ trở thành vấn đề khi sự ham muốn che khuất cả đầu óc của anh ta. Tuy nhiên, nếu phụ nữ nào đã có kinh nghiệm về đàn ông, thì họ chẳng bao giờ ngạc nhiên về điều này. Các bức ảnh chụp quét não trong nghiên cứu của David Buss đã chỉ ra rằng những hành vi trên là hiện tượng phổ quát và có ở hầu hết mọi nền văn hóa.

Bộ não của phụ nữ đánh giá như thế nào về sự hấp dẫn ở nam giới?

Nghiên cứu các ảnh chụp quét não của phụ nữ mang lại nhiều kết quả khác hẳn so với đàn ông. Ở phụ nữ, khi đánh giá sự hấp dẫn của đàn ông, một số vùng não liên quan đến việc gợi nhớ ký ức được kích hoạt. Trong quá trình tiến hóa, đây là chiến lược thích hợp nhằm ghi nhớ chi tiết mọi hành vi của phái nam.

Hàng trăm nghìn năm qua, phái yếu đã nhận lãnh trách nhiệm nuôi dưỡng con cái cho đến khi chúng tự lập. Làm mẹ là một công việc vô cùng phức tạp và nó còn khó khăn hơn nhiều đối với phụ nữ so với bất kỳ loài động vật có vú nào. Người mẹ cần sự hỗ trợ, bảo vệ trong suốt quá trình nuôi dưỡng, chăm sóc con cái. Ở thời kỳ tiền sử, nếu người bạn đời của phụ nữ chết đi, họ sẽ phải dồn hết sức lực để tìm người thay thế. Không giống như cánh đàn ông tiếp cận phụ nữ chỉ thông qua sự đánh giá ngoại hình, phụ nữ không thể chỉ nhìn một người đàn ông và biết liệu anh ta có thật thà, đáng tin cậy, đủ sức giết một con ngựa vằn bằng hòn đá cách đó 50 mét hoặc chịu chia sẽ thức ăn cho cô hay không. Phụ nữ ngày nay cũng áp dụng quá trình đánh giá tương tự như vậy để có thể nhớ những điều đại loại như: hôm qua, người đàn ông mà cô quan tâm đã nói gì, anh ta đã nói gì cách đây ba tuần hoặc ba tháng, anh ta đối xử như thế nào với trẻ con, liệu anh ta có tốt bụng và rộng lượng, anh ta cư xử ra sao với mẹ mình, quá trình làm việc lẫn tài sản của anh ta; và từ toàn bộ những điều đó, phụ nữ sẽ cân nhắc xem liệu anh ta có khả năng trở thành người bạn đời tương lai của mình hay không. Khi quan sát ngoại hình của một người đàn ông, phụ nữ sẽ nhớ lại tất cả những người đàn ông khác mà cô quen biết rồi liên tưởng đến tính cách riêng của họ. Sau đó, bộ não của cô bắt đầu giải mã các nét tính cách của người đàn ông đang ngồi trước mặt cô dựa theo những gì cô thấy được trên gương mặt của anh ta. Quá trình vừa nêu cũng giống như cô đang chơi trò xếp hình trong đầu mình về tính cách của người đàn ông mà cô quan tâm bằng cách ghép các mảnh tính cách của những người đàn ông khác. Điều này không có nghĩa là cô đúng. Nó chỉ đơn giản là cô đang xây dựng trong đầu mình tính cách của người đàn ông mà cô quan tâm dựa trên cơ sở những người đàn ông cô quen biết. Trong khi não của phái yếu đang nhớ lại dữ liệu về nhiều người đàn ông để đánh giá khả năng làm bạn đời của một người đàn ông, thì đàn ông lại lộ liễu ngắm nhìn thật lâu, thật kỹ cô nàng. Bây giờ chắc bạn đã hiểu vì sao phụ nữ không bao giờ quên còn đàn ông thì luôn bị bắt gặp nhìn chằm chằm vào phụ nữ rồi chứ.

Tại sao ham muốn tình dục không có tính lâu dài?

Trong nghiên cứu của mình, nhà tâm thần học Donatella Marazziti ở Đại học Pisa, Ý đã xem xét những thay đổi của hormone có liên quan đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (obsessive-compulsive disorder - viết tắt là OCD), đặc biệt, bà tập trung chú ý đến serotonin - một hóa chất có tác dụng an thần. Quá ít serotonin dẫn đến tính nóng nảy, tình trạng ám ảnh, tinh thần trầm uất, lo lắng. Các loại thuốc họ Prozác có thể giúp cải thiện tình trạng này bằng cách thúc đẩy quá trình tiết serotonin trong não. Do bị cuốn hút bởi cách mà những người mắc chứng OCD lẫn những người đang yêu đều có thể dành hàng giờ cho một vật hay người nào đó, và cả cách mà họ tuy biết sự ám ảnh của mình là vô lý nhưng vẫn không tài nào kiểm soát nổi, Marazziti đã đo lượng serotonin của 20 bệnh nhân OCD và 20 người đang “yêu điên cuồng”. Sau đó, bà so sánh kết quả này với kết quả đo được từ 20 người không bị OCD và 20 người không yêu. Trong khi những người bình thường có lượng serotonin bình thường thì hàm lượng này thấp hơn 40% ở những người bị OCD hay đang yêu. Để ước lượng được con số trên, các nhà khoa học đã đo mức độ hoạt động của loại protem chuyên chở serotonin có trong tiểu cầu của họ. Thí nghiệm này có thể giải thích vì sao trong giai đoạn đầu của tình yêu lãng mạn, các cặp yêu nhau thường bị ám ảnh bởi hình ảnh của người mình yêu.

Sau đó một đến hai năm, Marazziti đã tiến hành kiểm tra lại nhóm đối tượng này và phát hiện rằng hormone ham muốn của họ đã hoàn toàn biến mất, còn lượng serotonin thì trở về mức bình thường, cho dù họ vẫn đang ở bên nhau. Những người yêu nhau thường hay thề nguyền với người kia rằng họ luôn yêu như thưở ban đầu, nhưng hormone của họ lại “kể một câu chuyện” hoàn toàn khác. Tạo hóa thật khôn khéo: nó đã thay đổi lượng hormone của chúng ta từ từ trong một thời gian đủ dài để hướng chúng ta nhắm đến mục đích tiến hóa - sinh con.

Cũng sử dụng cùng một phương pháp để chọn tình nguyện viên, vào năm 2005, Enzo Emanuel cùng các đồng sự của ông ở Đại học Pavia, Ý, đã điều tra xem liệu chất dẫn truyền neurotrophin có liên quan đến tình yêu lãng mạn không. Sau đó, họ báo cáo rằng có sự tập trung quá mức bình thường các yếu tố tăng trưởng thần kinh trong máu của những tình nguyện viên đang yêu đắm đuối, và sự tập trung này tăng song song cùng cảm giác lãng mạn. Giống như Marazziti, nhóm nghiên cứu của Emanuel cũng phát hiện rằng sau một đến hai năm, tất cả các hóa chất tình yêu đều trở nên cạn kiệt cho dù khi đó hai người vẫn ở bên nhau. Như vậy, cả cảm xúc mãnh liệt lúc chớm yêu lẫn sự tập trung của những yếu tố tăng trưởng thần kinh đều không phải là nhân tố quyết định cho sự tồn tại lâu dài của một mối quan hệ.

Thú vị thay, vào năm 2008, một nhóm nghiên cứu của Đại học Stong Brook ở New York, do tiến sĩ Anhur Aron đứng đầu, đã tiến hành quét não của những người yêu nhau được 20 năm rồi đem so sánh kết quả đó với các đôi tình nhân vừa chớm yêu. Họ phát hiện khoảng 10% số cặp yêu nhau 20 năm vẫn có những vùng não được kích hoạt và các phản ứng hóa học tương tự như những đôi tình nhân mới. Vậy là một số chúng ta vẫn còn có hy vọng.

Trong khi đó, tại bệnh viện Whitchurch ở Cardiff, xứ Wales, nhà hóa sinh Abdulla Badawy đã chứng minh rằng bia rượu làm giảm nồng độ serotonin trong não. Hàm lượng serotonin thấp dẫn đến mất khả năng kiềm chế và tạo ra ảo giác khiến một người có vẻ ngoài bình thường ngồi trong góc quán rượu cũng trở nên hấp dẫn đến mức khó tin.

Toàn bộ nghiên cứu trên đã đưa ra một thông điệp rất rõ ràng dành cho những người đang tìm kiếm một tình yêu bền vững: hãy chờ đợi hai năm trước khi quyết định gắn bó lâu dài về mặt tình cảm hay tài chính với ai đó - và nhớ cẩn thận khi bạn đến nhấm nháp ở quầy bar.

Nhưng, nếu tất cả các chất dẫn truyền cảm giác lãng mạn đều biến mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net