Phần 2: Trò chơi bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đi theo ông ta vô annexe và bước lên cầu thang. Ông ta mở khóa cửa phòng và chúng tôi bước vào 1 nơi gọi là 1 căn phòng đôi lớn và sang trọng. Ở dưới gầm của 1 trong những chiếc giường có 1 chiếc áo choàng của phụ nữ. Người đàn ông nói:

- Đầu tiên, chúng ta có cocktail Martini.

Thức uống được đặt trên 1 cái bàn nhỏ ở xa trong góc, và tất cả các loại thức uống đều đã sẵn sàng để được pha chế. Ở đó còn có đồ làm cocktail, 1 chiếc xô toàn đá và 1 đống ly thủy tinh. Người đàn ông bắt đầu pha Martini, trong lúc đó, ông ta nhấn chuông và ngay lập tức có tiếng gõ cửa phòng vang lên, và 1 cô người giúp việc da màu bước vào. Ông ta bỏ chai rượu xuống bàn, lấy ra 1 tờ tiền pound và nói:

- A, hay lắm, cô đến rồi. Bây giờ, cô hãy làm giúp tôi 1 việc này.

Ông ta đưa cho cô giúp việc tờ tiền đó và nói:

- Cô cứ giữ lấy nó và hãy nghe tôi dặn đây. Chúng tôi sắp sửa chơi 1 trò chơi nho nhỏ vì thế nên tôi cần cô tìm cho tôi 2... ồ không, 3 thứ mới đúng. Tôi cần 1 vài cây đinh, tôi cần 1 cây búa và tôi cần 1 con dao thép chặt xương, loại dao mà dành cho những người bán thịt ấy, cô hãy mượn con dao đó từ nhà bếp cho tôi. Cô làm được chứ?

- 1 con dao thép chặt xương ư?!

Cô ta mở to 2 con mắt và siết 2 đôi tay lại với nhau ở trước bụng.

- Ý ông là 1 con dao chặt xương thật ư?

- Đúng, đúng, đúng. Còn bây giờ, xin cô hãy đi mau lên. Tôi tin chắc cô sẽ dễ dàng tìm thấy những thứ đó nhanh thôi.

- Vâng, tôi sẽ cố gắng tìm ra những thứ đó cho ông.

Sau đó, cô ta rời khỏi phòng. Người đàn ông với thân hình nhỏ bé đó rót Martini vào ly của mỗi người. Chúng tôi chỉ đứng đó và thưởng thức ly cocktail. Chàng trai với gương mặt đầy tàn nhang và cái mũi nhọn không mặc gì ngoại trừ chiếc quần sọt có màu hơi nâu, còn cô gái đến từ Anh Quốc kia, người có mái tóc dài vàng óng mặc 1 bộ đồ tắm màu xanh, cô ta đang chăm chú quan sát chàng trai trong lúc uống ly cocktail. Người đàn ông với đôi mắt xanh xao đứng đó trong bộ com lê màu trắng, uống ly cocktail mà ông ta vừa mới pha và nhìn cô gái Anh Quốc trong bộ đồ tắm màu xanh biển kia. Tôi không biết phải nói gì mỗi khi nghĩ tới trò cá cược này. Ông già kia có vẻ như rất nghiêm túc trong chuyện này và cũng rất nghiêm túc về vụ chặt đứt ngón tay của chàng trai kia. Ôi trời Phật, nếu lỡ như anh ta thua thì sao? Không lẽ chúng tôi phải lập tức chở anh ta tới bệnh viện trong chiếc Cadillac mà anh ta không thắng được à? Tưởng tượng thì đã thấy ghê rồi nhưng đến chừng mọi chuyện thực sự xảy ra thì mới thấy ghê cỡ nào. Thật là nực cười khi nghĩ tới chuyện chở anh chàng tới bệnh viện với lý do không phải vì bệnh tật hay tai nạn mà là do 1 cuộc cá độ vớ vẩn. Tôi hỏi chàng trai:

- Bộ anh không thấy cái trò cá độ này vớ vẩn à?

- Tôi nghĩ trò này cũng vui với lại thứ tôi đặt cược cũng ổn.

Anh chàng nốc hết ly Martini của mình. Cô gái kia nói với anh ta:

- Thật là ngu ngốc và nực cười khi anh cược thứ đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thua?

- Thì sẽ không sao hết. Hãy nghĩ đi, tôi không thể nào mà nhớ được khi nào trong đời tôi có sử dụng cái ngón út trên bàn tay trái này. Đây, "anh" Ngón Út đây nè.

Anh ta chìa ngón út ra và nói:

- "Anh ấy" ở ngay đây này và "anh ấy" chưa bao giờ làm việc gì có ích cho đời tôi cả. Vậy tại sao tôi không lấy "anh ấy" để cược? Tôi nghĩ đặt cược thứ này là tốt rồi.

Người đàn ông với thân hình nhỏ bé đó mỉm cười, cầm lấy thứ làm cocktail và rót Martini cho đầy ly của chúng tôi rồi nói:

- Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi sẽ đưa cho ờ... trọng tài chiếc chìa khóa xe của tôi.

Ông ta rút chiếc chìa khóa xe ra khỏi túi quần, đưa nó cho tôi rồi nói:

- Còn giấy tờ sở hữu và bảo hiểm đều nằm trong ngăn đựng đồ của xe.

Rồi sau đó, cô người giúp việc da màu đó trở lại đây. 1 tay cô ta cầm 1 con dao chặt xương cỡ nhỏ, loại mà dành cho những người bán thịt, 1 tay kia cô cầm 1 cây búa và 1 bịch chứa toàn đinh.

- Tốt lắm! Cô đã tìm thấy chúng. Cám ơn cô nhiều nhé. Giờ cô có thể đi được rồi đấy.

Ông ta nhìn cô ấy bước ra khỏi phòng và đóng cửa, sau đó ông đặt đống vật dụng đó lên 1 trong những chiếc giường và nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị trò chơi nhé? Chàng trai hải quân kia ơi, phiền anh giúp tôi 1 tay với. Tôi cần mang cái bàn này ra ngoài 1 chút.

Đó là 1 cái bàn hình chữ nhật bình thường dùng để làm việc, chiều dài bề mặt của nó khoảng 120 cm, chiều rộng chắc là 90 cm. Trên bàn có 1 cuốn sách, 1 hộp mực, 1 xấp giấy và những cây bút mực. Họ kéo cái bàn ra xa bức tường và để nó ngay giữa phòng rồi cất đi những thứ linh tinh trên bàn. Người đàn ông nói:

- Và bây giờ, chúng ta cần 1 cái ghế.

Ông ta nhanh nhẹn đặt 1 chiếc ghế ngay bên cạnh cái bàn. Có vẻ như ông ấy biết rõ mình phải làm gì, với những cử chỉ như vậy cho thấy ông ta đang rất là hào hứng và phấn khởi trong chuyện này. Trong mắt tôi, tôi thấy ông ta cứ như là 1 trong những người lớn thường hay tổ chức, bày ra những trò chơi cho mấy đứa con nít chơi ở các bữa tiệc sinh nhật.

- Và bây giờ sẽ là mấy cây đinh này. Tôi sẽ phải đóng chúng vào cái bàn.

Ông ta lấy những cây đinh đó ra khỏi cái bịch và bắt đầu đóng chúng vào mặt bàn với cây búa.

Chúng tôi đứng đó, tôi, anh chàng và cô gái, trên tay mỗi người đều cầm ly Martini, chúng tôi quan sát người đàn ông đang hăng say làm việc. Chúng tôi quan sát ông ta đóng 2 cây đinh xuống bàn, chúng cách nhau khoảng 15 cm. Ông ta không hề đóng chúng xuống hết mà chỉ chừa 1 phần nhỏ của mỗi cây đinh nhô lên. Sau đó, ông ta dùng ngón tay kiểm tra xem chúng đã chắc chắn chưa.

Đảm bảo thế nào cũng sẽ có người nghĩ rằng thằng cha vừa già vừa khùng này đã từng bày ra trò vớ vẩn này rồi, tôi nói với bản thân. Tôi nói như vậy là bởi vì tôi thấy ông ta chưa bao giờ phải lưỡng lự, suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Từ bàn ghế cho tới cây búa, con dao chặt thịt và những cây đinh, rõ ràng là ông ta biết ông ta đang cần thứ gì, cần phải làm gì và phải bố trí như thế nào cho hoàn hảo. Ông ta nói:

- Và giờ, tất cả chúng ta cần là 1 sợi dây dài.

Ngay sau đó, ông ấy tìm ra được 1 sợi dây. Rồi ông ấy nói với chàng trai:

- Xong rồi, cuối cùng chúng ta đã sẵn sàng. Anh có thể qua đây ngồi ở ngay cái bàn này được không?

Anh chàng bỏ ly Martini sang 1 bên, tiến tới cái bàn và đặt mông xuống ghế. Người đàn ông nói:

- Nào, bây giờ anh hãy đặt bàn tay trái của anh vào giữa 2 cây đinh này. Chúng sẽ được dùng để trói tay của anh lại. Rồi OK, đặt tay lên vậy là ổn rồi. Còn bây giờ tôi sẽ trói tay anh lại với cái bàn.

Ông ta dùng sợi dây quấn xung quanh cổ tay của anh ta, sau đó quấn vài vòng xung quanh phần phía trên cổ tay, rồi buộc sợi dây với mấy cây đinh thật chặt. Người đàn ông đã hoàn thành tốt việc trói tay anh ta lại; và sau khi ông ta hoàn tất công việc, không 1 ai hỏi liệu anh ta có thể rút tay ra được hay không. Nhưng có vẻ như anh chàng không thể cử động được bàn tay của mình ngoại trừ mấy ngón tay.

- Còn bây giờ, xin anh vui lòng nắm bàn tay bị trói lại, tất cả các ngón đều phải co lại vào lòng bàn tay ngoại trừ ngón út. Anh phải đưa ngón út ra ngoài và đặt nó nằm xuống bàn.

Anh chàng làm theo những gì ông ta bảo. Rồi sau đó ông ta nói:

- Tốt, tốt, tốt, anh làm rất tốt! Bây giờ chúng ta đã sẵn sàng. Với bàn tay phải, anh có thể sử dụng chiếc bật lửa nhé. Ồ, tôi còn thiếu 1 thứ nữa. Anh đợi tôi chút.

Người đàn ông đó bước tới chiếc giường và cầm lấy con dao. Sau đó ông ta quay lại chỗ cũ đứng kế bên cái bàn, trên tay cầm con dao chặt thịt. Ông ta nói:

- Mọi người đã chuẩn bị tinh thần hết rồi chứ? Ngài trọng tài, ngài cần phải cho cho phép thì chúng tôi mới bắt đầu cuộc chơi được.

Cô gái Anh Quốc mặc bộ đồ tắm màu xanh biển đó đứng ngay sau lưng chàng trai. Cô ấy chỉ đứng im ở đó và không nói gì cả. Còn chàng trai thì ngồi im trên ghế, nắm chắc chiếc bật lửa trong lòng bàn tay phải, đôi mắt nhìn thẳng vào con dao chặt thịt mà ông ấy đang cầm. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi vội quay sang nhìn anh chàng đang bị trói và nói:

- Anh đã sẵn sàng chưa?

- Tôi sẵn sàng rồi.

Sau đó chuyển sang nhìn người đàn ông.

- Thế còn ông? Ông sẵn sàng chưa?

- Đương nhiên là rồi.

Nói xong, ông ta giơ con dao chặt thịt lên cao và giữ nó ở trên đó cách ngón tay út của anh ta khoảng 60 cm, sẵn sàng chặt đứt ngón tay ngay lập tức khi thấy chiếc bật lửa không cháy. Anh chàng vẫn nhìn con dao nhưng không hề run sợ, đôi môi anh ta không hề nhúc nhích tí nào. Anh ta đơn giản chỉ cau mày và nhăn mặt chút thôi. Tôi gật đầu với người đàn ông:

- Được rồi. Ông bắt đầu đi.

Chàng trai nhìn tôi và nói:

- Anh có thể đếm to số lần tôi quẹt chiếc bật lửa được không?

- Được, tôi sẽ đếm.

Với ngón tay cái, anh chàng bật nắp chiếc bật lửa lên, 1 lần nữa với ngón tay đó, anh ta quẹt nhẹ bánh xe của nó. Viên đá lửa bên trong bắn ra những tia lửa và tim của chiếc bật lửa cháy lên với ngọn lửa nhỏ. Tôi đếm to:

- Một!

Anh chàng không hề thổi tắt ngọn lửa đi mà đóng luôn cái nắp lại và đợi khoảng 5 giây trước khi mở nó ra lần nữa.

Anh ta mở nắp, quẹt cái bánh xe thật mạnh và 1 lần nữa, ngọn lửa trên tim của chiếc bật lửa lại cháy lên.

- Hai!

Không ai nói 1 lời nào cả. Chàng trai hướng mắt nhìn chăm chú vào chiếc bật lửa. Còn người đàn ông với thân hình nhỏ bé đó vẫn đang giơ con dao chặt thịt lên cao và quan sát chiếc bật lửa. Anh chàng cứ thế tiếp tục quẹt chiếc bật lửa còn tôi thì cứ đếm.

- Ba!

- Bốn!

- Năm!

- Sáu!

- Bảy!

Rõ ràng, chiếc bật lửa đó là 1 trong những chiếc bật lửa hoạt động tốt nhất. Viên đá lửa bên trong nó luôn bắn ra những tia lửa lớn và tim của nó cũng vừa đủ dài, giúp cho ngọn lửa cháy lên dễ dàng mỗi khi quẹt. Tôi căng mắt, nhìn ngón tay cái của anh chàng làm việc. 1 lần nữa, ngón tay đó của anh ta đóng nhanh nắp của chiếc bật lửa xuống, không để ngọn lửa cháy lâu. Rồi ngón tay đó lại đợi vài giây. Sau đó, ngón tay đó lại mở nắp ra lần nữa. Tôi phải nói rằng tất cả mọi thứ đều do ngón tay cái của anh ta làm cả. Tôi hít 1 hơi dài, chuẩn bị đếm to. Ngón tay cái đó lại quẹt mạnh bánh xe. Viên đá lửa bên trong lại bắn ra tia lửa. Và tim của chiếc bật lửa lại cháy lên với ngọn lửa nhỏ.

- Tám!

Đúng lúc tôi vừa đếm xong, cánh cửa phòng mở toang ra. Chúng tôi hướng mắt nhìn và thấy 1 người phụ nữ đứng ngay trước cửa, 1 người phụ nữ hơi lớn tuổi với thân hình nhỏ con và mái tóc màu đen. Bà ta đứng đó thất thần khoảng vài giây, sau đó chạy tới chỗ người đàn ông, hét to:

- Carlos! Carlos!

Bà ta nắm lấy cổ tay của ông ấy, lấy con dao ra khỏi tay ông ta rồi quăng nó xuống giường, sau đó bà ta nắm lấy ve áo của ông và bắt đầu lắc mạnh người ông ta trong lúc hét to dữ dội và tuôn ra 1 tràng thứ ngôn ngữ nghe như tiếng Tây Ban Nha. Bà ta lắc ông ta mạnh tới nỗi tôi không thể nào thấy ông ta rõ được nữa. Ông ấy cứ như là cái bánh xe đang xoay vòng vòng vậy.

1 hồi sau đó, người phụ nữ từ từ giảm tốc độ lại để người đàn ông bớt chóng mặt rồi sau đó lôi ông ta ra giữa phòng và đẩy ông ấy xuống 1 trong những chiếc giường. Người đàn ông ngồi bệt trên giường, mắt chớp liên tục. Người phụ nữ nói với chúng tôi bằng tiếng Anh:

- Tôi rất xin lỗi mọi người vì đã để chuyện này xảy ra.

Bà ta nói tiếng Anh nghe rất chuẩn.

- Chuyện này thật là tồi tệ. Tôi nghĩ tất cả đều là do lỗi của tôi cả. 10 phút trước, tôi đã để cho ông ta một mình thoải mái đi dạo bên ngoài để tôi đi gội đầu. Đến khi tôi quay về đây thì ông ta vẫn chứng nào tật nấy.

Có vẻ như bà ta cảm thấy rất là có lỗi và lo lắng cho mọi người.

Chàng trai lúc đó đang cố gắng cởi trói cho tay mình. Còn tôi và cô gái đến từ Anh, chúng tôi không hề nói gì cả. Người đàn bà nói tiếp:

- Ông ấy là 1 gã điên, là 1 mối nguy hiểm tiềm tàng. Hồi dưới quê chúng tôi ở, tổng cộng ông ta đã chặt đứt 47 ngón tay của nhiều người khác nhau, và đã làm mất tổng cộng 11 chiếc xe hơi. Cuối cùng, người dân và công an, tất cả bọn họ dọa sẽ đưa ông ta vô trại tâm thần. Đó chính là lý do vì sao tôi mang ông ấy tới đây để sống.

Nghe người phụ nữ nói, người đàn ông liếc nhìn bà ta và lầm bầm trong miệng:

- Chúng tôi chỉ cá độ chút thôi mà, làm gì mà dữ vậy.

Người phụ nữ hướng mắt nhìn chàng trai và nói:

- Tôi đoán ông ta cá anh 1 chiếc xe hơi.

- Vâng, đúng vậy. 1 chiếc Cadillac.

- Ông ta chả có chiếc xe nào cả, thưa anh. Chiếc Cadillac đó là của tôi. Thật là tồi tệ khi ông ấy dám cá độ với anh trong khi đó ông ta chả có gì để đặt cược cả. Tôi rất xấu hổ vì ông ta và mong anh cho tôi xin lỗi nhé.

Người phụ nữ đó thật là tử tế. Tôi nói bà ta:

- Nếu chiếc Cadillac đó là của bà thì đây, chìa khóa xe của bà nè.

Tôi để chiếc chìa khóa trên bàn. Ông già kia lại lầm bầm trong miệng:

- Trò cá độ đó có gì ghê gớm đâu, làm gì mà dữ vậy.

Người phụ nữ nói tiếp:

- Ông ấy chả còn gì để cá. 1 thứ cũng không. Thực tế là bởi vì chính tôi đã thắng tất cả những thứ thuộc về ông ta từ lâu lắm rồi. Tôi đã tốn nhiều thời gian, phải nói là rất nhiều thời gian, và đó là 1 việc cực kỳ khó khăn và tôi đã phải chịu vất vả rất nhiều, nhưng cuối cùng, tôi đã thắng tất cả.

Người phụ nữ nhìn anh chàng hải quân và mỉm cười, một nụ cười hơi buồn tỏa ra trên khuôn mặt của bà ta, và ngay sau đó bà ấy bước tới và đưa bàn tay ra để lấy chiếc chìa khóa.

Bây giờ tôi mới thấy, cái bàn tay đó của bà ấy; chỉ có duy nhất ngón trỏ và ngón cái trên đó.

HẾT.


BONUS CONTENT: Dưới đây là video dựa trên câu chuyện đáng sợ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net