CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phái Nga Mi đến đúng hẹn, ở dưới chân núi Quang Minh Đỉnh tụ họp với các đại môn phái khác. Trong trận loạn bắt được một đôi nam nữ, nam tử tự xưng Tăng A Ngưu, cùng với vị kia gọi là Thù Nhi cô nương có phu thê tương xứng.

Chu Chỉ Nhược không có để ý nhiều, đồng môn bị thương càng ngày càng tăng, chính nàng cũng bị chút ngoại thương, thời gian chăm sóc chiếu cố mọi người đã sứt đầu mẻ trán, nào còn sức lực mà để ý đến này đó linh tinh.

Hai người họ đáng lẽ sẽ do Võ Đang trông giữ, nhưng bởi môn nhân Võ Đang đều là nam tử, nếu thủ sẵn một cô nương chung quy cũng có chút không thích hợp, vì thế ủy thác cho phái Nga Mi chiếu cố. Chu Chỉ Nhược thế các sư tỷ băng bó vết thương xong mới nhớ trong doanh trướng còn có hai vị khách, nhanh chóng cầm chút bánh bao đã lạnh đem sang.

Nam tử nọ tay cầm màn thầu, không chịu ăn mà chỉ nhìn chằm chằm nàng. Chu Chỉ Nhược bị xem tới da đầu tê rần, thầm nghĩ chẳng lẽ lại bắt phải một vị tiểu chủ nhân được nuông chiều từ bé nữa hả?

Biểu tình ghét bỏ của Triệu cô nương Chu Chỉ Nhược vẫn còn nhớ rất rõ ràng, chỉ là ăn một khối nhỏ bánh bao lạnh mà thôi, nàng ấy vẻ mặt lại như bị người bắt ép nhét đá cứng vào trong miệng. Sau khi đổi một chiếc màn thầu đã hâm nóng cùng vô số lời khuyên giải, nàng ấy mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà ăn xong. Bất quá đã loại thời điểm nào rồi vẫn còn nhớ rõ kén cá chọn canh, vị đại tiểu thư kia tâm tính cũng không phải lớn đến thế này.

Phát giác không ngờ lại nhớ đến nàng ấy, Chu Chỉ Nhược trên mặt giống như bị thiêu tới. Thấy nam nhân nọ vẫn đang nhìn mình, trong mắt còn như có như không thâm ý, nàng vội vàng quay người che giấu đi chột dạ nơi đáy lòng. Tự nhủ, cho dù vậy nàng bây giờ cũng phân không ra tinh lực chiếu cố hắn, đang muốn rời khỏi, đột nhiên phía sau truyền tới một câu khiến nàng khựng lại bước chân.

  "Sông Hán trong thuyền uy cơm chi đức, vĩnh viễn không quên".

Những kí ức quá khứ sớm đã phủ một tầng bụi dày, chỉ vì vài từ vài chữ liền bị gợi lên. Như một cơn thủy triều ập thẳng vào đầu, mấy hình ảnh bị thời gian muốn làm phai sắc một lần nữa hiện ra rõ rõ ràng ràng trước mắt.

Sinh trong thời loạn thế, cái gọi là vận mệnh bất quá chỉ là cành lá hương bồ theo gió phiêu linh.

Người với người sau khi tách ra liền bặt vô âm tín, một câu "Cáo từ" thường thường chính là quyết biệt.

Chu Chỉ Nhược chưa bao giờ nghĩ tới, nàng còn có thể lại một lần nữa gặp được Trương Vô Kỵ. Từ biệt nhiều năm, thiếu niên năm đó suy nhược tựa như sắp chết nay đã trở thành một thanh niên lỗi lạc, đường nét vóc dáng vẫn còn mơ hồ loáng thoáng bộ dáng khi xưa.

Theo lý đã trải qua chín năm, nàng sớm nên quên đi diện mạo của Trương Vô Kỵ mới đúng. Chính là năm ấy phát sinh quá nhiều sự kiện, vốn tưởng rằng phải chết không thể nghi ngờ lại may mắn được Trương Chân Nhân cứu giúp, một điểm một giọt khi đó vẫn khắc sâu ở trong lòng nàng.

Nơi tha hương gặp được cố nhân, cũng đủ để vui sướng, huống hồ là người xa cách chín năm gặp lại.

Không biết vì sao những cái đó tích tụ nơi đáy lòng tựa hồ tan ra một chút. Cùng Triệu cô nương tái ngộ, thoạt nhìn cũng không phải là không có khả năng.

Trương Vô Kỵ tuy rằng y phục tả tơi, nhưng thân thể cường tráng, sắc mặt hồng nhuận, ấn đường bị trúng hắc khí năm đó cũng tiêu thất, hẳn đã chữa khỏi hàn độc.

Chu Chỉ Nhược vì hắn mà cảm thấy mừng rỡ, một lát sau liền nhớ tới hắn đi cùng Thường Ngộ Xuân, nỗi lo lắng lại ẩn ẩn nổi lên. Nếu Trương Vô Kỵ gia nhập Minh Giáo, cho dù hắn là nhi tử duy nhất của Trương Ngũ hiệp, khả năng sư phụ cũng sẽ không dung tha hắn, huống hồ lúc này hắn còn đang lén gạt thân phận. Chính vì thế, bây giờ nàng chỉ có thể đem những chuyện này giấu ở trong lòng, mong rằng có cơ hội sẽ hỏi hắn một câu.

Bất quá chưa kịp ôn lại sự cũ, một đợt tập kích mới nổi lên, lúc kết thúc thì đã không còn bóng dáng của Trương Vô Kỵ và Thù Nhi cô nương nữa rồi.

Vẫn là một cái vội đến vội đi. Chu Chỉ Nhược không khỏi nở nụ cười khổ, nhưng tâm tình cũng buông lỏng một chút, ít nhất không cần khó xử. Trương Chân Nhân đối với nàng có ân cứu mạng, vô luận thế nào nàng cũng chẳng thể mặc kệ Trương Vô Kỵ lâm vào nguy hiểm.

Hắn ngàn vạn lần không nên là người của Minh Giáo. Chu Chỉ Nhược trong lòng cầu nguyện như vậy, không nghĩ tới chính mình một ngữ thành sấm.

Lục đại môn phái tấn công Quang Minh Đỉnh, người chết thảm rất nhiều. Minh Giáo vốn chiếm hết lợi thế, chả ngờ cao thủ trong giáo toàn bộ bị thương, chỉ còn lại một người năm xưa tự lập môn hộ Bạch Mi Ưng Vương nghênh chiến.

Bạch Mi Ưng Vương võ công cao cường, bất quá vẫn không thể một quyền địch bốn tay. Mắt thấy Minh Giáo muốn rơi vào thế tận diệt, bất ngờ có một nam tử trẻ tuổi động thân mà ra.

Mười mấy năm sau cuộc vây công Quang Minh Đỉnh hôm nay, người người khi nhắc lại đều là say sưa vui vẻ nói chuyện. Thuyết thư càng là siêng năng hết lần này tới lần khác miêu tả Minh Giáo tân Giáo chủ Trương Vô Kỵ anh minh thần dũng thế nào, phi thường ra sao, võ công cái thế không ai địch nổi.

Lúc này chỉ thấy Trương Vô Kỵ phi thân bay tới, đứng chắn trước người Bạch Mi Ưng Vương. Chu Chỉ Nhược mới đầu giật nảy, nhưng về sau suy nghĩ lại liền dễ dàng minh bạch.

Hắn chẳng những là đồ tôn của Trương Chân Nhân, mà còn là ngoại tôn của Bạch Mi Ưng Vương, chính tà hai đạo với hắn quan hệ không cạn, kẹp giữa hai bên đích xác thực khó xử.

Mặc dù nàng không hiểu vì sao hắn vẫn chưa tiết lộ thân phận, nhưng thấy hắn lấy sức của một người liên tiếp đánh bại cao thủ của tứ đại môn phái Thiếu Lâm, Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động mà chưa thương một người tánh mạng, Chu Chỉ Nhược trong lòng là vui mừng cũng là lo lắng.

Vui chính là vì Trương Vô Kỵ võ công cao cường, gần như đạt tới đỉnh cao nhưng lại dùng phương pháp ôn hòa để giải quyết vấn đề. Điều này vừa hay rất hợp tâm ý Chu Chỉ Nhược, nàng vốn không ủng hộ việc động võ, cùng Minh Giáo đánh nhau suy cho cùng đều là không muốn làm trái sư mệnh. Một đường chém giết đến tận đây, trong lòng nàng còn dư lại bảy phần mệt mỏi, ba phần thẫn thờ. Hôm nay Minh Giáo tổn thương nhân khí nặng nề, nàng chỉ mong nhanh nhanh kết thúc, rời đi cái địa phương huyết khí ngất trời này.

Buồn là sư phụ đối Minh Giáo hận thấu xương tủy, sợ rằng sẽ mang nhất phái cùng Trương Vô Kỵ đấu một trận sinh tử. Nếu là vậy, Chu Chỉ Nhược nhất định phải cùng hắn hoành kiếm tương hướng, đây thật sự là điều nàng không mong muốn nhất.

Năm đó trên sông Hán bọn họ cùng nhau lưu lạc chân trời, mặc dù chỉ một thời gian ngắn, nhưng cũng coi như nửa cái bằng hữu.

Cứ thế ưu hỉ luân phiên thay đổi, sư phụ Diệt Tuyệt của nàng cũng đã bắt đầu xuất trận.

Trương Vô Kỵ biết chưởng tay khó địch lại sự sắc bén của Ỷ Thiên, liền đoạt trường kiếm của đệ tử Nga Mi ném về phía Diệt Tuyệt sư thái. Chỉ thấy hắn thân thủ nhạy bén, lượn một vòng liền tước hết vũ khí trên tay chư vị sư tỷ.

Chu Chỉ Nhược biết rằng mình không phải đối thủ của hắn, nhưng cũng không nghĩ bị đoạt kiếm tùy tiện như vậy khiến sư phụ mặt mũi mất hết. Nàng cầm chặt kiếm trong tay, nhớ đến chiêu thức kiếm pháp tinh yếu sư phụ dạy hàng ngày, nín thở ngưng thần hy vọng đem hết toàn lực có thể trì hoãn được mấy chiêu. Song, nàng lại không ngờ tới nhất, Trương Vô Kỵ vậy mà đổi thân mình vòng qua người nàng.

Đợi Trương Vô Kỵ trở về chỗ cũ, tất cả kiếm trong tay đệ tử Nga Mi đều không còn, duy chỉ mình Chu Chỉ Nhược trong tay trường kiếm là còn ở.

Nội điện một trận lặng ngắt như tờ, Chu Chỉ Nhược cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người bản thân, nhất thời vừa vội vừa tức, mặt trướng lên đến đỏ bừng.

  "Ngươi mắt thấy sư phụ bị tiểu tử này đánh lén, tại sao không ra tay tương trợ? Trong tay ngươi có kiếm, nhưng lại đứng bất động, ngươi là đang trông chờ tiểu tử này đánh bại sư phụ hả?" Cố tình lúc này Đinh Mẫn Quân thanh âm xen vào, tại thời khắc an tĩnh như vậy nghe tới phá lệ vang dội. Chu Chỉ Nhược cảm thấy Minh Giáo phía đối diện cũng có thể nghe được, trên mặt xấu hổ càng dày thêm một tầng.

  "A, ta nhớ không lầm thì lúc ngươi ở dưới chân núi liền đối với tiểu tử kia thẹn thùng đỏ mặt nha~" Đinh Mẫn Quân vẫn chưa buông tha, tiếp tục lên tiếng châm chọc.

Chu Chỉ Nhược biết nàng ta oán hận chất chứa đã lâu, cộng thêm nàng lại được sư phụ nhiều lần bênh vực, sợ rằng đã sớm đối với chính mình hận thấu xương tủy. Lần này được tới cơ hội há có thể bỏ qua, trong lòng chỉ mong sư phụ không nên nghe lời khích bác, thế nhưng tiếp đến lại nghe được lời nói khiến nàng tâm như tro tàn.

  "Chỉ Nhược, ngươi dám khi sư diệt tổ sao?"

Diệt Tuyệt đối với đệ tử yêu mến có thêm, đồng thời trong mắt cũng dung không nổi một hạt cát, nếu như bị bà cho rằng mình cấu kết với Minh Giáo, chỉ sợ...

Chu Chỉ Nhược nhìn đến sư phụ nâng tay, chiêu thức đó chính là kiếm pháp mở đầu mà sư phụ tự nghĩ ra, kiếm khí sở ngưng tại một phương hướng, không phải là Trương Vô Kỵ, mà là chỉ nàng người đồ đệ này. Nàng trong ngực một trận đau xót, minh bạch rằng Trương Vô Kỵ là vì cố kị giao tình ngày xưa nên mới hành động như vậy, nhưng hắn vì sao không nghĩ đến làm thế sẽ đẩy nàng vào tình cảnh trăm miệng cũng khó có thể bào chữa.

Nàng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, thần kinh đều rối như cuộn chỉ, may mắn còn dư một tia thanh minh. Sư phụ tuy tàn nhẫn nhưng lại không phải người không nói lý lẽ, chỉ là bây giờ nếu nàng ra tay Trương Vô Kỵ nhất định sẽ tiếp tục chiếu cố nàng, đến lúc đó càng là nan kham. Nàng trong lòng trăm hồi bách chuyển, nhưng chỉ ở một cái chớp mắt, liền quyết định chủ ý.

Dưới mí mắt đại gia, Diệt Tuyệt sư thái thanh âm chất vấn còn chưa dứt, tiểu đệ tử nọ liền một phen ném kiếm, ngay tại chỗ quỳ xuống. "Công ơn dưỡng dục của sư phụ Chỉ Nhược nào dám quên, đệ tử tại đây mặc cho người xử trí, chỉ tự nhận không thẹn với lương tâm".

Giọng điệu quả quyết, trái lại khiến cho chiêu thức của Diệt Tuyệt ngưng chậm. Sau đó, nàng lạnh mặt nhìn về phía Trương Vô Kỵ, thanh thanh nói: "Đây là chuyện nhà của phái Nga Mi ta, hi vọng Tăng thiếu hiệp chỉ là người ngoài chớ có tùy tiện nhúng tay".

Trương Vô Kỵ bị câu này khiến cho sửng sốt, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, thu tay không tiếp tục có ý đồ tới gần nữa.

Nghe nàng nói như vậy, Diệt Tuyệt sư thái trầm ngâm một lát, một kiếm như cũ đưa ra. Chu Chỉ Nhược nhắm mắt lại, không tránh không né, trong lòng tự nhủ: Năm đó ở Hán Thủy may mắn nhặt về cái mạng này, hôm nay đánh giá sai thế cục chết ở dưới kiếm sư phụ, nhiều thêm tám năm vô ưu vô lo tồn tại cũng là đủ rồi.

Kiếm phong tới, nhưng cách cổ của nàng nửa tấc liền thẳng băng băng dừng lại.

Chu Chỉ Nhược hé mở đôi mắt, thấy Ỷ Thiên trên tay sư phụ đảo một vòng đưa tới trước mặt nàng, chẳng qua lần này là chuôi kiếm.

  "Chỉ Nhược, ngươi vừa rồi nói không thẹn với lương tâm, kia liền một kiếm giết chết hắn!"

Xoay người đối diện với Trương Vô Kỵ, nàng thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, chẳng chút che giấu đáy mắt quan tâm, mặc cho ai đều có thể xem đến rõ ràng.

Biểu cảm như thế, kêu ai có thể không nổi lên lòng nghi ngờ chứ?

Chu Chỉ Nhược cảm giác trong miệng đăng đắng, nàng từng bước từng bước đi về phía Trương Vô Kỵ. Sư phụ mệnh lệnh không phải là thứ nàng có thể làm trái, tay phải nâng lên, một kiếm đâm tới.

Nga Mi kiếm pháp tuy linh hoạt, nhưng ở trước mặt Trương Vô Kỵ võ công cao cường lại không khác gì trò đùa. Chu Chỉ Nhược chỉ mong rằng hắn đánh rớt kiếm của nàng, tốt nhất đem nàng đánh đến có chút nội thương, vậy thì có thể dễ dàng công đạo với sư phụ.

Mọi người xung quanh đều nín thở, không ít người đã mang tâm thái xem diễn. Nam tử tuấn tú cùng mỹ mạo thiếu nữ đối đầu nhau, giống như quan hệ không thể nói rõ, người hiểu chuyện sớm đã nghiền ngẫm không dưới trăm lần.

Chỉ thấy thiếu hiệp nọ vẫn đứng tại chỗ không có nhúc nhích, mà vị đồ nhi nhỏ nhất Nga Mi tuy là tư lịch còn nhẹ nhưng một chiêu đơn giản thẳng tới, ba phần phát lực bảy phần kìm giữ, ngược lại có tám thành phong thái của Diệt Tuyệt sư thái.

Mắt thấy lưỡi kiếm sắc bén liền phải xuyên thủng lồng ngực, mũi kiếm đột nhiên lệch về một bên, khó khăn lắm mới sượt qua vạt áo của vị thiếu hiệp kia. Tuy kiếm khí đem vải dệt phá thành một cái lỗ lớn, bất quá hắn vẫn lông tóc không tổn hao gì, mà nữ tử Nga Mi kia thế nhưng lộ vẻ đau đớn, hơi cúi người che che cổ tay, trường kiếm chống trên mặt đất, tay phải cầm kiếm đã bị thương.

Người khác chỉ nói rằng vị thiếu hiệp nọ cố ý bất động thân hình để chờ đến cuối cùng xuất công lực một chiêu đánh văng kiếm. Luận từ ban đầu đến xem ngay cả cao thủ của các đại môn phái đều bị hắn áp chế, đích xác là có thực lực này.

  "Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược võ công thấp kém tự biết chẳng bằng ngươi. Nhưng ngươi như thế đùa giỡn không khỏi khinh người quá đáng!"

Chu Chỉ Nhược như thế quát lớn càng làm cho những người ở đây thêm chứng thực cho phỏng đoán của bản thân. Mà lúc này đại gia cũng không còn tâm tư đi phân biệt lời nói của nàng là thật hay giả, danh tự "Trương Vô Kỵ" xuất hiện, trong điện liền một mảnh xôn xao.

Kinh ngạc cùng khiếp sợ nhất có lẽ vẫn là phái Võ Đang và Thiên Ưng Giáo.

  "Trương Vô Kỵ?" Trong Võ Đang có Lục hiệp Ân Lê Đình và Trương Thúy Sơn xấp xỉ tuổi nhau, quan hệ đặc biệt tốt. Trương Vô Kỵ hồi còn ở Võ Đang, Ân Lê Đình luôn coi hắn như chính mình thân sinh, hiện giờ nghe thấy ba chữ này, thanh âm không nhịn được run rẩy. Hắn nhìn nam tử trẻ tuổi giữa điện, lại nhìn về phía Chu Chỉ Nhược: "Chu cô nương, ngươi nói người kia chính là hài nhi Vô Kỵ?"

Chu Chỉ Nhược đã lui về phía sau Diệt Tuyệt sư thái, nghe Ân Lục hiệp đặt câu hỏi liền thành thực đáp lời: "Năm xưa Chỉ Nhược ở sông Hán Thủy nhận được ơn cứu mạng của Trương Chân Nhân, cùng Trương công tử có duyên gặp mặt. Lúc dưới chân núi liền nhận ra hắn, chẳng qua không biết Trương công tử vì nguyên cớ gì mà giấu giếm thân phận. Chỉ Nhược không muốn nhúng tay vào chuyện người khác, cũng cho rằng hắn có nỗi khổ gì đó, mới vừa rồi ta kích động nhưng quên mất, vọng xin Trương công tử tha thứ..."

Trương Vô Kỵ trên mặt nghi ngờ còn chưa tan, nghe được nàng xin lỗi liền theo bản năng lắc đầu ý bảo không cần. Tình thế chuyển biến bất ngờ khiến hắn có chút phản ứng không kịp, nhìn về phía Võ Đang, thấy chư vị sư thúc sư bá trong mắt khó nén vui mừng, nội tâm cũng bị niềm vui đoàn tụ hân hoan chiếm cứ, tức thì ôm quyền khom người: "Tống bá bá, Du nhị bá, Trương tứ bá, Ân lục thúc, Mạc thất thúc, thứ lỗi cho chất nhi vô lễ".

Lời còn chưa dứt, hai mắt Ân Lê Đình đã rơi lệ, 'đương' một tiếng vứt xuống trường kiếm, tiến lên ôm lấy hắn, thất thanh kêu: "Con là Vô Kỵ, con là hài nhi Vô Kỵ, con là nhi tử của Ngũ ca Trương Vô Kỵ!!" Các đệ tử Võ Đang cũng rối rít đi tới.

Thấy bên đó tiếng khóc tiếng cười vui mừng truyền tới, trên mặt Chu Chỉ Nhược không khỏi bộc lộ thần sắc vui vẻ. Lúc này tay đột nhiên bị người nắm giữ, nàng nhất thời hít một hơi, muốn hất ra lại nhìn đến là sư phụ, chỉ có thể cố nén đau ý nhịn xuống.

  "Người nọ làm thương gân mạch của con, mấy ngày nay liền hảo hảo tĩnh dưỡng đi." Diệt Tuyệt sư thái nói xong liền rút tay về, vẫy tay ra hiệu chúng đệ tử Nga Mi theo bà xuống núi.

Chu Chỉ Nhược cảm thấy tảng đá trong ngực rốt cuộc cũng có thể buông xuống, tuy sư phụ sắc mặt vẫn bất thiện nhưng hơn phân nửa lửa giận lại không phải nhằm vào nàng.

Liếc mắt tới nơi phát ra tiếng nói cười kia, Trương Vô Kỵ vẫn bị vây ở giữa, Bạch Mi Ưng Vương cùng Thiên Ưng Giáo đang vây bên cạnh hắn, Võ Đang và Minh Giáo cũng hóa giải ân oán.

Như vậy, kết cục vui mừng chi hỉ, tâm tình như bị nhiễm tới, Chu Chỉ Nhược khóe miệng khẽ nâng, hơi hơi mỉm cười, trong lòng bao nhiêu oán trách này đó cũng tùy ý tiêu tán.

Một kiếm khi nãy, nàng thấy Trương Vô Kỵ không nhúc nhích chỉ mờ mịt vô thố mà nhìn chằm chằm nàng, phút chốc trong đầu không biết nên thế nào hành động, tình thế cấp bách chỉ có thể tạm thời chuyển thế kiếm. Nàng tu vi còn thấp, căn bản không thể nào giống như sư phụ động tác tự nhiên uyển chuyển, vội vàng cưỡng ép, cuối cùng ngạnh sinh sinh làm bị thương gân mạch bản thân.

Lệch một kiếm có thể hóa giải tình huống bế tắc tạm thời, nhưng không phải kế hoạch lâu dài, nếu Trương Vô Kỵ biểu hiện ra một tia nghi hoặc liền sẽ bại lộ, lúc này nàng mới nghĩ ngay tới thân phận của hắn - chi tử Võ Đang, chi tôn Thiên Ưng, còn có quan hệ đến tung tích Đồ Long đao.

Sợ Trương Vô Kỵ nói năng lỡ lời, nàng ngay cả đứng vững thân người cũng không thèm để ý mà thốt ra lời kia. Quả nhiên, ba chữ "Trương Vô Kỵ" này vừa ra khỏi miệng liền không có ai thèm để ý tới một đệ tử Nga Mi nhỏ nhoi như nàng.

Thấy mọi người vây quanh nhưng Trương Vô Kỵ vẫn thỉnh thoảng triều hướng mình chăm chú, Chu Chỉ Ngược đành gật gật đầu hành lễ. Sau đó lập tức đuổi theo sư phụ, trong lòng lặng yên đưa ra quyết định, lần sau gặp gỡ liền nói với hắn một tiếng xin lỗi.

-----

Cùng lúc đó, cách Quang Minh Đỉnh mười dặm, trong doanh trướng sang trọng đốt một đống lửa lớn. Chính giữa kê một chiếc ghế rộng, bên trên phủ tấm da hổ ngay ngắn, tròng mắt con hổ tựa hồ còn lộ tia hung ác, khiến người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.

Ngồi trên ghế là một người trang phục hoa lệ, dáng dấp thon nhỏ xinh đẹp, thân thể dựa nghiêng trên ghế cũng chỉ chiếm một nửa diện tích. Nàng ấy đùa giỡn hoa văn da hổ trong tay, một cỗ lười biếng tà mị toát ra từ tận xương cốt.

Trong lều trướng còn có những người khác, thân hình dũng mãnh, giữa chân mày sát khí bức người, nhìn một cái liền đoán được đôi tay họ đã nhuốm đầy máu tanh. Nhưng là hiện tại cũng khuỵu gối cúi đầu cung kính, ngay cả thở mạnh cũng chưa dám. Doanh trướng lặng ngắt chỉ vang lên tiếng lửa tí ta tí tách đang cháy cùng với động tác cọ cọ vào vật liệu y phục trên người.

Thật lâu sau, người nọ cuối cùng chơi chán rồi, nàng chậm rãi nâng lên bàn tay bạch ngọc, nhẹ nhàng quơ quơ.

  "Tuân lệnh!" Những người bán quỳ trên đất đồng thanh hô vang, ngay sau đó liền theo trật tự lui ra ngoài.

Hoa phục trên tay buông xuống, một đôi hắc bạch phân minh chứa mười phần ý cười doanh doanh, nhưng không hề có nửa điểm ấm áp.

Người nói là khúc chung nhân tán, người khác lại nói trò hay vừa mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net