Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Xuýt chút nữa thành kẻ lưu lạc

"Ông chủ của tôi mời cậu lên xe."

Ông chủ?

Đây có lẽ lại là một kim chủ khác muốn bao dưỡng cậu?

Giản Hủ đột nhiên nhớ lại tới, trong chuyện quả thật có viết một đoạn như vậy. Một kẻ có tiền nhìn trúng gương mặt của nguyên chủ, bỏ ra một con số rất cao để bao dưỡng . 

Chẳng qua, người kia là một ông già đã hơn 50 tuổi đã bụng phệ lại còn đầu trọc.

Diện mạo dầu mỡ lại đáng khinh, nguyên chủ quyết đoán cự tuyệt.

Giản Hủ tiếp tục lui về phía sau một bước, kháng cự nói: "Tôi không có quen biết với ông chủ của anh, cũng không muốn cùng hắn có bất kì mối quan hệ nào, tạm biệt."

Nói xong, cậu nhấc chân liền chạy, chưa kịp chạy đã bị tên cao to chặn lại.

Đáy mắt sát ý hiện lên , cậu dùng sức đá thật mạnh vào tên cao to.

Tiếng ta oái oái vang lên, tên cao to che lại đũng quần ngồi xổm trên mặt đất, sắt mặt trắng bệch. Giản Hủ không ngừng xin lỗi " Vô cùng xin lỗi, tôi lần sao có gặp lại anh nhất định sẽ nói rõ ràng rồi động thủ, tôi giúp anh gọi cấp cứu, ông chủ của anh sẽ trả tiền cho anh, đây là tai nạn lao động nhất định hắn sẽ thanh toán."

Lệ Thừa Diễm ông chủ đao to búa lớn đang ngồi bên trong xe, trên gương mặt góc cạnh của hắn đeo một chiếc râm che khuất đi một nữa chiếc mũi thẳng tắp, hắn bắt chéo chân vô cùng khí phách tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn sang Giản Hủ ngoắc ngoắc ngón tay.

"Cậu, lại đây."

Giản Hủ nhìn thoáng qua người đang đeo kính râm trước mặt, không cần tháo ra cậu cũng biết đằng sao chiếc kính đó là một cặp mắt gấu trúc, lý do tại sao có cặp mắt ấy cậu cũng biết, là do chính cậu đã động tay với hắn. 

Cậu mấp mấy môi như có điều muốn nói, rũ mi hai ngón tay hơi xoắn lại bất giác cậu hít vào một hơi , vô cùng cảnh giác mà nói :" Nếu anh không đánh tôi, tôi sẽ đi đến." 

"......" Một cái con mắt hình viên đạn bay qua đi, Lệ Thừa Diễm tức giận mà nói: "Cậu cảm thấy tôi giống một tên cuồng bạo lực sao?"

Giản Hủ chớp chớp mắt, đặc biệt không biết xấu hổ nói tiếp, "Tôi cũng không giống."

Không giống cái rắm!

Lệ Thừa Diễm Đem tưởng tượng hắn đem kính râm tháo xuống cho cậu xem, hai quyền đánh rất chuẩn xác, như thế này mà không gọi là cuồng bạo lực?

Tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, hắn không có khả năng sẽ đem kính râm tháo uống khi ở ngoài, sẽ sảnh hưởng đến hình tượng của hắn.

Nếu lỡ ai đó đi ngang qua vô tình nhìn thấy quả thật là vô cùng mất mặt rồi.

"Lại đây!" Lệ Thừa Diễm ngữ khí thập phần không kiên nhẫn, ngón tay đặt sang vị tri ngồi kế bên gõ gõ, " Đừng để tôi nói lần thứ ba."

Giản Hủ chần chừ sau một lúc lâu, cảm thấy hắn hẳn là đánh không lại chính mình, lúc này mới yên tâm mà đi qua.

Nếu là Lệ Thừa Diễm ý tưởng trong lòng cậu lúc bấy giờ nhất định sẽ đánh với cậu một trận.

Hắn không tin một tên thân cao 1m90 cơ bụng tám khối cơ như hắn không đánh lại một cậu nhóc đáng yêu cao 1m70 .

Giản Hủ tuy rằng lớn lên nhuyễn manh, nhưng cậu rất hung a, đánh người chưa bao giờ phân trường hợp cũng chẳng phân biệt người.

Đương nhiên, cũng không thường đánh người, chỉ có không thể nhịn được nữa thời điểm, mới hơi chút động động tay.

Hai người ngồi cạnh nhau bên trong xe, Giản Hủ liếc mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh, cậu bắt chước phong thái giống như Lệ thừa Diễm ngồi bắt chéo chân. Vừa hơi nhấc chân lên mông lại truyền đến một đau đớn khó tả, cậu hít một ngụm khí lạnh, mặt không biểu tình đem chân thả trở về.

Lệ Thừa Diễm nhìn thấy được toàn bộ biểu tình của cậu, tựa hồ nhớ đến cái gì đó, hắn nói nhỏ gì đó với tên đang đứng chờ bên cạnh.

Rất mau tên bảo tiêu quay trở lại , trên tay còn cầm thêm một chiếc đệm mềm đi đến trước mặt Giản Hủ , " Thiếu gia, cậu dịch dịch sang một bên để tôi đem đệm để phía dưới cho cậu."

"!"Giản Hủ giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, trợn tròn đôi mắt, xuýt chút nữa nhảy dựng lên.

Chuyện cậu cùng đàn ông lăn giường bị tất cả mọi người biết hết rồi sao?

Cậu rất muốn tìm một cái lỗ để trốn, Giả Hủ biểu tình cổ quái mà nhìn chằm chằm vào chiếc đệm trên tay bảo tiêu một lúc,  cuối cùng cậu vẫn thỏa hiệp vươn tay lấy chiếc đệm trên tay bảo tiêu tự mình lót dưới mông.

Lệ Thừa Diễm rũ mắt đem tầm mắt dừng trên chiếc cổ trắng nõn của cậu nhóc, cảm giác thoải mái của tối hôm qua đột ngột ùa về, đồng thời chuyện bản thân bị tính kế cũng ùa về, hắn vô cùng tức giận, hắn nắm nắm đấm hung hăng hướng về phía ghế trước mặt đấm mạnh vào. 

Nghe được tiếng vang, Giản Hủ nghi hoặc nghiêng đầu, trước mắt chỉ là một cặp kính râm đen như mực, không nhìn thấy được ánh mắt phía sau. 

Nhưng cậu vẫn là có thể cảm giác được ánh mắt của Lệ Thừa Diễm đang nhìn chằm chằm cậu, vươn tay sờ sờ mặt, cậu nhíu mày hỏi:" Trên mặt tôi có dính vật gì dơ sao?" 

Trong giây phút này, Lệ Thừa Diễm đột nhiên vô cùng hâm mộ bàn tay của cậu, ngón tay trắng nõn tinh tế , nếu được sờ cảm giác nhất định vô cùng tốt.

Lệ Thừa Diễm moi moi chiếc ghế, khắc chế khát vọng nội tâm, giả vờ bình tĩnh mà vứt ra hai chữ, "Không có."

Giản Hủ: "......"

Vậy anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Có phải hay không......

Giản Hủ cảm thấy mông của cậu căng thẳng vô cùng, vội vàng nói: "Tôi không chấp nhận việt bao dưỡng."

"Tôi cũng không muốn bao dưỡng cậu." Lệ Thừa Diễm ghét bỏ mà liếc cậu vài lần, trên dưới đánh giá cậu, hắn cảm thấy cậu quả thật có bản lĩnh dung cơ thể quyến rũ người khác.

Khuôn mặt đẹp, dáng người gầy nhưng rắn chắc, mông đầy đặn, hai chân thẳng tắp......

Chỉ có đều nhân phẩm không tốt, chỉ biết nghĩ đến việc dùng thủ đoạn hạ lưu để đổi lấy tài nguyên, không biết xấu hổ mà bò lên giường hắn.

Trên đường về nhà gặp được Giản Hủ đang ngồi ở ngoài đường đúng là ngoài ý muốn, nghĩ đến cậu đầy mưu mô, Lệ Thừa Diễm thập phần khịt mũi coi thường. 

Nhưng nhìn thấy cậu vò vò mấy đồng tiền nhăn nhúm ngồi ở ven đường, ăn mặc quần áo đơn bạc, lẻ loi cô đơn giống như chú cún con bị người vứt bỏ, Lệ Thừa Diễm nhất thời mềm lòng khi thấy cậu như vậy.

Trước mắt, nhìn Giản Hủ rũ mắt run rẩy lông mi, Lệ Thừa Diễm đưa ra quyết định. Nếu để cậu cứ ở bên ngoài dùng thủ đoạn hạ lưu đi câu dẫn người khác quả thật là một tai họa, chi bằng đem cậu để dưới tầm mắt, quản lý cậu không cho cậu đi ra ngoài hại người.

Lệ Thừa Diễm đỡ đỡ gọng kính trên mũi, hắn hỏi, "Cậu muốn chuyển nhà? Chổ ở tìm được rồi sao?"

Giản Hủ nửa cong thân thể, cánh đặt ở đầu gối, quan sát con kiến đang bò trên cửa sổ, "Vẫn chưa có."

"Dọn đến nhà tôi ở đi." Lệ Thừa Diễm khẳng khái đề nghị.

"Không đi." Giản Hủ cự tuyệt thập phần dứt khoát, rất là bực bội, "Tôi không phải tên bán mông."

Cậu về sau nhất định sẽ nổi tiếng, có được cả giang sơn đều là fans, đi ra Châu Á, hướng ra thế giới mà nổi tiếng, cậu không muốn bị bao dưỡng càng không muốn bị người khác dựa vào chuyện hắn ngủ với đàn ông làm nhược điểm uy hiếp con dường nổi tiếng của cậu.

Lệ Thừa Diễm sửng sốt, bị mấy chữ này kinh ngạc đến, "Tôi chưa nói cậu là......"

Hắn cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, tầm mắt dừng trên cái đầu nâu hạt dẻ kia của Giản Hủ, rất muốn sờ một phen , thử xem có mềm mại như hắn tưởng tượng hay không.

"Tôi nói tôi không phải muốn bao dưỡng cậu, chỉ là thấy cậu không có chỗ ở vô cùng đáng thương." 

Lời này của hắn nói ra , Giản Hủ thật sự rất muốn đánh người, trong đầu như  đang chôn một quả bom chỉ cần có người châm ngòi nhất định nó sẽ nổ tung. 

Cậu nghiến răng, tay nắm thành nắm đấm.

"Cậu đừng có mà xằng bậy." Lệ Thừa Diễm bắt giữ được tay cậu , sợ tới mức đưa tay đầu hàng, vội vàng giải thích :" Là do tôi làm cho cơ thể cậu không thoải mái , tôi chỉ muốn bồi thường cho cậu." 

"Ân." Giản Hủ buông tay ra, ngọn lửa giận trong lòng cung dần vụt tắt.

Tưởng tượng đến việc phải ngủ dưới vòm cầu, gió từ tứ phía thổi đến lạnh run người, cùng với người vô gia cu dơ hề hề ở cùng nhau , cậu cảm thấy cả người tê dại, da gà nổi lên một mực kịch liệt kháng cự. 

Suy nghĩ một lát, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Lệ Thừa Diễm phảng phất ý đồ trực tiếp dùng ánh mắt bắn thủng kính râm.

Ánh mắt có chút hung, xứng với một gương mặt nhuyễn manh tinh xảo , lại thực sự làm người sợ hãi không đứng dậy. Tựa như một chú chó lông xù nhỏ, một hai phải làm bộ chính mình là một con sói hung ác, ngao ô một tiếng, lộ ra lại là mấy chiếc răng sữa bé bé không phải răng nanh sắc bén.

Lệ Thừa Diễm không chỉ có không bị dọa đến, còn cảm thấy có chút khôi hài. Hắn giơ tay sờ sờ chính mình cái mũi, không nhịn được vụt cười.

Nhìn thấy hắn cười, Giản Hủ mắt trợn trắng.

Cười cái gì !

Giản Hủ bĩu môi, lâm vào rối rắm .

Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên bên tay," Cậu không có bệnh đi."

Giản Hủ vai run lên, nhăn lại mày, "Có ý tứ gì?"

"Hai chúng ta tối hôm qua......" Lệ Thừa Diễm phát giác hắn không thể nào hồi tưởng lại, một khi hồi tưởng cơ thể liền bắt đầu xao động, đại khái là lần đầu nếm được mùi vị liền vương vấn không thôi.

Lệ Thừa Diễm khẳng định tuyệt không phải đối thích cậu nhóc này, chỉ là lần đầu tiên có chút quyến luyến, nếu đổi lại là một người khác hắn cũng có loại cảm giác này.

Giản Hủ phóng cho hắn một ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm, Lệ Thừa Diễm lười biếng mà buông tay, "Tôi khẳng định không có bệnh, không cần hoài nghi mà nhìn tôi như vậy."

"Tôi cũng không có." Giản Hủ thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm kia vẫn còn tốt cậu đã không có tiền làm kiểm tra rồi. 

Đúng rồi, kiểm tra, cậu cần thiết phải đi làm kiểm tra vạn nhất tên đàn ông này nói hắn không có bệnh nhưng thật ra hắn có bệnh thì sao?

Suy tư một lát, Giản Hủ cự tuyệt lời đề nghị của Lệ Thừa Diễm, "Tôi có chỗ ở, không cần anh nhọc lòng." 

Không dự đoán được kế hoạch của chính mình thế nhưng thất bại, Lệ Thừa Diễm thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cậu, phảng phất xem kỹ cậu rốt cuộc có phải hay không ở nói dối, "Ở chỗ nào?"

"Về nhà."

......

Trong truyện có nhắc đến, nhà của nguyên chủ ở ngoại ô. Từ lúc cùng bạn trai ở bên nhau ,cậu đã rất lâu không trở về nhà. 

Ngồi ở trên xe buýt, Giản Hủ nhớ lại thân thế của nguyên chủ. 

Giản gia là một nhà giàu mới nổi, cụ thể là nhà cũ lúc trước bị phá bỏ di dời, năm đó được bồi thường một khoản không ít , Giản phụ cầm tiền đó mở một công ty nhỏ, nhũng năm gần đây công ty từ từ đi vào quỹ đạo.

Tuy rằng so ra sau khi đưa ra thị trường vẫn còn thu kém các xí nghiệp lớn nhưng vẫn kiếm được tiền. 

Mẹ Giản Hủ lúc cậu được mười tuổi đã qua đời, nữa năm sau Giản phụ liền cưới một người vợ mới.

Người phụ nữ kia còn mang theo hai đứa trẻ một trai một gái, đứa bé gái kia so với cậu nhỏ hơn một tuổi còn bé  nhỏ hơn cậu bốn tuổi.

Hai đứa trẻ kia lớn lên cùng với Giản phụ thật sự rất , không cần xét nghiệm ADN cũng biết chúng là con ruột.

Thật rõ ràng, tại thời Giản mẫu vẫn còn sống, Giản phụ đã có người phụ nữ bên ngoài chẳng những vậy còn có con .

Từ sau khi Giản phụ cưới mẹ kế, mối quan hệ cha con của cậu càng ngày càng chuyển biến xấu. Thảng cho đến khi cậu ra khỏi nhà liền trực tiếp cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ.

Chải vuốt rõ ràng ý nghĩ, Giản Hủ từ xe buýt đi xuống , nhấc chân đi vào tiểu khu.

Cậu thập phần không đồng ý việc bất chấp mọi thứ mà nguyên chủ đã làm, công ty rõ ràng là do ba mẹ cậu cùng nhau sáng lập nên, lúc trước nhà ở bị phá bỏ cung là nhà mà ông ngoại để lại cho mẹ cậu, dựa vào cái gì mà đem toàn bộ gi sản chắp tay nhường hết cho tiểu tam?

Nếu là cậu, cậu sẽ đem mọi thứ trở về. 

Giản Hủ xách theo hành lý, gõ cửa nhà. 

Lúc trước thời điểm dọn đi, nguyên chủ đã đem chìa khóa ném bỏ.

Ở ngoài cửa đứng chờ một lát, cửa từ bên trong mở ra. Thấy là Giản Hủ, dì Vương lập tức liền kích động, vội vàng duỗi tay tới đón hành lý trong tay cậu.

"Đại thiếu gia, cậu cuối cùng đã trở lại."

Dì Vương đã ở Giản gia làm gần 20 năm , lúc trước cùng Giản mẫu quan hệ đặc biệt tốt,  cũng là người trong nhà duy nhất luôn quan tâm cậu.

Nhưng nàng chung quy chỉ là bảo mẫu, trừ bỏ chiếu cố áo cơm ở ngoài, mặt khác đều bất lực.

Giản Hủ đi vào nhà,  mở ra tủ giày phát hiện dép lê của cậu đã bị ném.

Dì Vương vội vàng đưa cho cậu dép lê dùng một lần, áy náy mà nói: "Đại thiếu gia, tôi lát nữa sẽ giúp cậu mua dép lê."

"Ân, không có việc gì." Giản Hủ nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt không có gì biểu tình, "Trong nhà không ai sao?"

"Bọn họ đều ra cửa, thiếu gia, cậu muốn ăn chút  gì không? Tôi đi cho người làm."

"Không cần." Giản Hủ thấy dì Vương đi vào phòng bếp vội vàng ,  chính mình lên lầu.

Phòng của cậu đã rất lâu không có ai ở nhưng lại vô cùng sạch sẽ , có vẻ dì Vương mỗi ngày đều vào phòng cậu quét tước, dọn dẹp. 

Giản Hủ đem quần áo bỏ vào tủ quần áo, tắm rửa một cái chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.

Mọi chuyện tối hôm qua , cậu một chút vẫn không nhớ nổi nhưng cậu biết bản thân không được ngủ an ổn.

Cơ thể sau khi bị thượng nhức mỏi vô cùng, Giản Hủ ngủ cũng không an ổn. Mơ mơ màng màng làm một giấc mộng, mơ thấy một người đàn ông cởi đồ cậu ra rồi dùng dây trói lại thành một tư thế vô cùng quái dị. 

Giản Hủ bị doạ tỉnh.

..........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net