Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương7: Dùng việc công báo thù riêng.

"Cậu không thích Tinh Huy giải trí à?" Nam sinh lộ vẻ tiếc nuối mà nói với cậu.

"Cũng không phải ." Giản Hủ nói.

Cậu không phải không thích Tinh Huy giải trí, mà là phiền cái người tên Lệ Thừa Diễm kia!

Đầu óc còn có bệnh tự luyến.

Thấy Giản Hủ đối với đề tài này không có gì hứng thú, nam sinh phấn nộn  kia cũng không tiếp tục truy hỏi.

Qua hơn một giờ, rốt cuộc đến lượt Giản Hủ phỏng vấn.

Trong phòng, vừa nhìn thấy người trẻ tuổi đang đi đến có gương mặt ngây ngô xinh đẹp, đôi mắt của đạo diễn lập tức phát sáng. 

Quá trình phỏng vấn rất là đơn giản, đạo diễn đưa ra một phân cảnh cậu chỉ việc diễn thôi.

Này xem như Giản Hủ là lần đầu tiên chân chân chính chính biểu diễn, hơi có chút khẩn trương. Bất quá cậu có thiên phú , quá trình diễn ra khá thuận lợi.

Sau khi được thông qua mười mấy người đạt yêu cầu được xếp vào trong một phòng, Giản Hủ nhàm chán tiếp tục đeo tai nghe lên chơi game.

Nam sinh có gương mặt phấn nộn lúc nãy trò truyện với cậu cũng được thông qua vỗ vỗ bờ vai của cậu hỏi, " Cậu không khẩn trương sao?"

"Khẩn trương." Giản Hủ mới vừa trả lời xong, trên màn hình nhân vật cậu chơi bị người ta đánh chết. Cậu vô cùng khẩn trương nãy giờ cậu không có tâm trạng để chơi game , đánh được mấy trận đều thua.

......

Tiếng giày cao gót vang lên, những người ngồi chờ đợi nhất thời đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.

Cô gái ăn mặc trang phục trợ lý, cầm một tờ giấy đi vào tới, kêu hai cái tên: "Giản Hủ, Vưu Vi, hai người các cậu cùng tôi qua đây đây một chút."

Hai cô gái thường thường hay nhỏ giọng thì thầm nói xấu người khác nghe thấy tên Giản Hủ hai người bọn họ đồng loạt đứng lên," Giản Hủ được chọn? Sao có thể, cô có nhầm không?"

Trợ lý mặt vô biểu tình mà nhìn về phía các nàng, nghiêm túc mà nói: "Hai người các cô có thể đi về rồi."

"Cô có ý tứ gì?" Một cô gái phẫn nộ mà nhằm phía trợ lý định ra tay đánh người thì bị bảo an phía sao ngăn lại đuổi ra khỏi phòng nghỉ.

Giản Hủ chính thức được tuyển chọn, đạo diễn tự mình thăm dò cậu một ít vấn đề, liền chọn cậu.

Sau khi bàn xong hợp đồng cậu cùng đạo diễn đi ra ngoài lúc này những người ngồi chờ lúc nãy cũng đã ra về.

Trận chiến mở màn báo cáo hoàn thành thắng lợi, Giản Hủ tâm tình không tồi về đến nhà khi buổi tối ăn nhiều hai chén cơm.

Trên bàn cơm, Giản Kỳ căm giận nói thầm, "Có người so heo ăn còn nhiều hơn."

Giản Hủ vui sướng mà lựa xương cá, không mặn không nhạt mà nói: "Tôi ăn cơm của nhà mình, muốn ăn nhiều ít liền ăn nhiều ít."

" Ai không muốn ăn cơm liền cút đi" Giản phụ lạnh giọng quát lớn.

Giản Kỳ không tình nguyện mà im lặng, không dám nói thêm gì nữa.

Phỏng vấn tuy rằng đã được thông qua nhưng bởi vì kịch bản xảy ra chút vấn đề, muộn một tháng mới có thể khởi động máy.

Hơn một tháng này Giản Hủ không có việc gì làm.

Cậu đang suy xét có nên đến công ty của lão ba thực tập hay không, thuận tiện nhìn chằm chằm số tài sản thuộc về cậu, ngay lúc này cậu lại nhận được điện thoại từ phía đoàn làm phim gọi cậu trở về tiếp tục đóng phim.

Ngồi xếp bằng ở trên giường, Giản Hủ vẻ mặt mộng bức.

Cậu không phải bị khai trừ rồi sao? Sao bây giờ lại gọi về.

Lúc trước khai trừ cũng chỉ là nói miệng mấy câu , hợp đồng cũng không có sửa chữa. Nói cách khác, Giản Hủ vẫn cần thiết trở về đoàn phim bằng không chính là cậu đơn phương vi phạm hợp đồng, vi phạm hợp đồng phải đền tiền nghĩ đến đây cậu lại đau lòng.

Giản Hủ nghĩ nghĩ, vai diễn của bộ phim đó cũng không tồi. So với tìm việc mới, không bằng đi về trước đem bộ phim cũ quay cho xong.

Xách theo hành lý trở lại đoàn phim, Giản Hủ được một người nhân viên công tác gọi là Vương Miễn dẫn cậu đến một phòng trong khách sạn. 

Cậu ban đầu cho rằng sẽ cùng với người khác ở chung một phòng nhưng sao khi đi vào phòng cậu phát hiện trong phòng chỉ có một chiếc giường. 

Vương Miễn đưa cho cậu chìa khóa phòng dặn dò nói: " Trong lúc quay phim chỉ có thể ngồi ngốc một chỗ tại đoàn phim , không thể chạy loạn."

"Vâng." Giản Hủ gật đầu, tiếp nhận chìa khóa, lại kinh ngạc mà nhìn thoáng qua chiếc giường đơn kia, nghi hoặc hỏi: "Vương ca, phòng này chỉ có một mình tôi ở sao?"

"Đúng vậy, cậu là người cuối cùng tiến vào đoàn, các phòng khác đều đã đầy người. " Vương Miễn hào sảng mà vỗ vỗ bờ vai cậu, " Tiểu tử được lắm, hãy quay phim cho tốt , tiền đồ của cậu rộng như vậy không thể lãng phí."

"......"

Sau khi nghe thấy lời này đầu Giản Hủ đầy mảnh hắc tuyến, mỉm cười gật đầu," Cảm ơn Vương ca."

Vương Miễn đi rồi, Giản Hủ tiến phòng tắm tắm rửa một cái.

Sau khi rời đi , Vương Miễn tiến vào thang máy, gọi điện thoại cho ông chủ của mình, "Diễm ca, mọi việc đã an bài thỏa đáng."

——

Trong phòng, tắm rửa xong Giản Hủ đi ra tùy tiện lung tung lau tóc vài cái liền mở TV xem, cậu không buông tha dù chỉ một giây thời gian cậu học tập diễn suất.

Cậu cũng không phải nguyên chủ, kinh nghiệm tương đối còn khiếm khuyết phải học tập nhiều hơn nữa.

Cốc cốc cốc .....

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Giản Hủ bị hoảng sợ. Nhảy xuống giường, mang dép lê đi qua đi mở cửa.

Lệ Thừa Diễm đứng ở ngoài cửa, mặt vô biểu tình mà nhìn cậu.

Giản Hủ sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, dụi dụi mắt, nghi hoặc nói: "Anh muốn làm gì?"

Tới quan tâm cậu nhóc không ăn cơm chiều Lệ ảnh đế: "......"

Lệ Thừa Diễm sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói: "Không chào đón tôi?"

Tầm mắt thoáng nhìn đầu tóc của cậu vẫn còn ướt, cùng với bả vai chỗ kia áo đã bị ướt, " Không thích người khác tiến vào phòng của cậu?"

Hắn so Giản Hủ cao hơn hơn phân nửa cái đầu, bị trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm, Giản Hủ khó chịu mà nhíu mày, "Tôi đã từ chối chuyện bao dưỡng, hai chúng ta không có mối quan hệ nào hết."

Cái kia , tôi chỉ mong rằng anh không cần cứ thích quấn lấy tôi, có thể cách bao xa liền cách bao xa .

Mỗi lần thấy Lệ Thừa Diễm, Giản Hủ liền cảm thấy mông chính mình ẩn ẩn lại đau, di chứng siêu nghiêm trọng, bóng ma tâm lý vẫn còn.

Cảm nhận được cậu nhóc đang kháng cự, Lệ Thừa Diễm bất đắc dĩ mà nói, "Cậu suy nghĩ sai rồi, tôi là nam chính của bộ phim này , tôi hiện tại đối với cậu chỉ là thân phận trưởng bối tới quan tâm hậu bối thôi."

Giản Hủ: "......"

Xem ra anh tới đây không phải muốn quan tâm tôi mà là quan tâm mông của tôi!

Giản Hủ theo bản năng đưa tay ra sau che mông, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Lệ Thừa Diễm, chất vấn nói:" Anh xác định không có ý gì khác?"

Lệ Thừa Diễm nhìn chăm chú vào mái tóc vẫn cứ nhỏ nước của cậu, trong lòng nảy lên một chút lửa giận.

Đều đã là người lớn như vậy, còn không biết tự chiếu cố tốt bản thân mình.

Hắn xụ mặt, "Không có."

Mặc kệ đi dù sao hắn cũng là tiền bối, Giản Hủ cũng không thể vẫn luôn che ở cửa không cho hắn tiến vào,  cậu nghiêng đi thân thể.

Lệ Thừa Diễm bước đi vào phòng, thẳng ngồi ở mép giường, lạnh mặt kêu cậu, "Lại đây."

Giản Hủ có một loại cảm giác như đang làm chuyện xấu bị giáo viên chủ nhiệm bắt được tra hỏi, trên đầu nãy ra một đường hắc tuyến, rất muốn đem cái tên họ Lệ này đuổi ra ngoài.

Cậu mới vừa tới gần mép giường, liền nghe thấy Lệ Thừa Diễm trầm giọng nói, "Ngồi xuống bên cạnh."

Giản Hủ nhăn mày vẻ mặt không tình nguyện mà ngồi xuống, bất đắc dĩ khuất phục thân phận tiền bối đối với hậu bối của hắn.

Cậu nhéo nhéo nắm tay, khó chịu hỏi: "Lệ tiên sinh, thân thể của anh không thoải mái sao?"

Tốt nhất là không thoải mái, sau đó nửa đêm đưa bệnh viện cho anh dùng thân phận áp tôi.

"Không có." Lệ Thừa Diễm ngữ điệu lạnh nhạt, rõ ràng cảm xúc không tốt, hắn cầm lên khăn lông để ở bên cạnh đem lau khô đầu tóc ướt dầm dề của cậu nhóc. 

Giản Hủ thân thể cứng đờ, bên tai vang lên giọng nói trầm của Lệ Thừa Diễm, "Tắm rửa xong phải đem đầu tóc lau khô, ướt sẽ dễ sinh bệnh đều đã lớn như vậy, tại sao còn không chiếu cố tốt bản thân?"

Cậu  giờ phút này cảm thấy ngữ khí của hắn thật sự rất giống trưởng bối  giáo huấn trẻ nhỏ, Giản Hủ cứng đờ thân thể, cắn khóe môi trầm mặc không nói, rất nghiêm túc ngoan ngoãn nghe giáo huấn .

Kỳ thật nội tâm đã sớm giương nanh múa vuốt, trên đầu màu hạt dẻ quyển mao bị khóa lại bởi  khăn lông lệ, Giản Hủ cảm thấy nam nhân sau lưng một chút cũng không giống như là đang giúp cậu lau tóc mà giống như đang trả thù cậu.

Trong lòng căm giận nhiều hơn, thầm mắng Lệ Thừa Diễm ấu trĩ.

Còn không phải là do yêu cầu bao dưỡng mà hắn đưa ra bị cậu cự tuyệt đi?

Giống như chỉ cần hắn muốn bao dưỡng, người khác dường như nhất định phải đáp ứng hắn không cho phản đối, hắn dựa vào cái gì a?

A......

Giản Hủ nhấp môi, đầu bị Lệ Thừa Diễm chà đông chà tây chà đến đau đầu không biết bao giờ với lau xong, cậu siết chặt nắm tay rất muốn ra tay đánh người.

Đánh người có thể nhưng bây giờ không cần thiết,  cậu suy nghĩ lỡ hắn nói với đạo diễn cậu sẽ bị một lần nữa mất đi nhân vật này thì sao.

Lệ Thừa Diễm là lần đầu tiên tự mình giúp người khác lau tóc, cảm giác có chút mới lạ ,động tác luống cuống, không nắm giữ được tốt kỹ thuật.

Hắn chà chà mấy cái cảm thấy tóc đã được lau khô liền lấy khăn lông trên đầu cậu nhóc xuống, một đầu tóc nâu mềm mại nhuyễn manh của Giản Hủ bị hắn vò thành một cái ổ gà không nhìn ra. 

Cảm giác được khăn lông rốt cuộc cũng rời khỏi đầu mình, Giản Hủ vội vàng quay đầu nhìn về phía Lệ Thừa Diễm, phảng phất sống sót sau tai nạn vội vàng hỏi: "Đã xong rồi sao?"

Đồng thời, còn nghiêng nghiêng đầu, sợ chính mình đầu tóc lại bị hành hạ.

Lệ Thừa Diễm ánh mắt dừng trên hình ảnh mái tóc nâu nhuyễn manh của cậu nhóc , hắn vô cùng hài lòng với kỹ thuật của bản thân, " Đã xong rồi."

"Tôi đi đem khăn lông bỏ vào nhà tắm." Giản Hủ tiếp nhận khăn lông nhảy xuống giường nhanh chóng vào phòng tắm.

Cậu vừa mới đi ngang qua gương đột nhiên cậu quay trở về, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh của bản thân trong gương.

Cậu đã nhìn thấy cái gì?

Cỏ dại? Hay là tổ chim?

Giản Hủ mở to hai mắt tới gần gương, trợn mắt há hốc mồm.

Cái đầu xinh đẹp tiểu nhuyễn manh của cậu đi đâu vậy?

..........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net