chap 22: Giọng Hát Có Vấn Đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vũ Chính Hào mang tâm tư hoang mang đó chở Tịnh Kỳ về nhà. Khi cả hai vừa vào nhà thì gặp Hàn Bác Quân. Hàn Bác Quân nhìn đôi tay bị bó bột, mặt mày nhăn nhó. Hắn chất vấn Vũ Chính Hào: "Lý do!?" Hai chữ của Hàn Bác Quân đầy nặng nề đè lên người đang trong hoang mang kia. Vũ Chính Hào giống như tìm được nơi phát tiết. Hắn đút tay vào túi quần, đứng thẳng, nụ cười giễu cợt cũng quay trở lại: "Hể..? Cậu hỏi tôi? Cậu nên hỏi chính mình thì đúng hơn. Vốn dĩ Tịnh Kỳ đã bị thương từ lâu rồi. Nếu không nhờ cậu muốn ăn bánh, có lẽ vết thương sẽ mau lành hơn." Những câu châm biếm của Vũ Chính Hào khiến Hàn Bác Quân khó chịu. Hắn biết có phần lỗi của hắn, nhưng Vũ Chính Hào im lặng cũng có lỗi. Nghĩ đến đây, khí tức dọa người của Hàn Bác Quân cũng phóng ra. Vũ Chính Hào cũng là mong như vậy, hắn đang muốn quên đi sự khó chịu trong lòng. Cả hai đang đến cực điểm của xung đột thì bị Tịnh Kỳ chen ngang. Nó đứng giữa hai người, dùng hai tay chắng hai bên. Tịnh Kỳ: "Cảm ơn vì đã quan tâm, vết thương này là tôi tự gây ra. Nó không ảnh hưởng đến đứa bé, mong hai anh đừng quan tâm đến." Hai người nghe đến đây thì như đứng hình. Hóa ra trong lòng Tịnh Kỳ bọn họ chỉ quan tâm đến đứa bé. Tuy Tịnh Kỳ nói đúng, nhưng bọn họ có chút không can tâm.

   Tịnh Kỳ thấy hai người cứ thửng thờ như vừa chịu đã kích, nó nghĩ bản thân đã nói sai gì đó. Nó nhanh chóng dùng giọng vui vẻ: "Tôi bảo đảm lần sau không có nữa. Thôi mà~ các lão đại đừng có trù ụ như vậy. Tôi rất yêu gương mặt của các anh, đừng làm nó trong buồn như vậy." Câu nói đùa của Tịnh Kỳ nhanh chóng kéo lại tinh thần của họ. Dù gì việc cũng đã lỡ, họ chỉ cần chăm sóc tốt Tịnh Kỳ hiện tại là được. Bọn họ chỉ đơn thuần nghĩ, nhưng lại quên mất bản thân đã nói những gì. (Chưa đủ sâu đậm đâu, Tịnh Kỳ còn làm họ rung động nhiều nhiều. Đến nỗi không thể sống thiếu nhau Miêu~ mới vừa ý😉)
***
   Trời đã ló dạng từ lâu, nhưng hai con người kia vẫn ngủ say. "Reng!! Reng!!" tiếng chuông điện thoại đánh thức Vũ Hinh. Anh vẫn không mở mắt, nghe máy: "Có chuyện gì?!" Đầu dây bên kia là giọng của Trương Vô Nhi: "Bọn chúng sẽ hành động ở biển. Tôi sẽ dùng thân phận này để dụ chúng. Tôi nghĩ anh nên tiếp ứng." Vũ Hinh nghe vậy, sự buồn ngủ buổi sáng hoàng toàn biến mất. Anh 'ừm' một tiếng rồi cúp máy. Anh xoay người muốn rời giường, nhưng người đã bị ôm chặt. Nhìn qua người vẫn đang trong giấc ngủ, anh liền cười đến vui vẻ. Trên người Tần Duyệt toàn dấu hôn, trên mắt còn động hơi nước. Đêm qua đã bị anh hành đến phát khóc. Vũ Hinh càng nghĩ càng không muốn rời giường. Dù sao khi thức dậy, Tần Duyệt cũng không thể tự hoạt động. Mang tâm tư như vậy, anh liền tiếp tục ngủ. (Sáng nào cũng vậy, công ty phá sản anh ạ😌.)

   11:00 sáng, Trương Vô Nhi nhìn vào máy tính mà nhíu mày. Cô đợi nãy giờ vẫn không nhận được thông tin gì từ Vũ Hinh. Đến khi cô muốn đi tìm thì nhận được một tin nhắn. "Tôi đã chuẩn bị, ngày mai tôi sẽ gửi thông tin." Một câu nói đơn giản khiến Trương Vô Nhi đợi hai tiếng. Mặt cô tối sầm lại, cô quá hiểu Vũ Hinh rồi. Cô thừa biết Vũ Hinh đang ân ái cùng bạn gái. Nghĩ đến đây, Trương Vô Nhi tức giận nhắn lại: "Bọn có người yêu đều là kẻ vô dụng." Nhắn xong, Trương Vô Nhi tức rời căn phòng sang trọng. Cô một mạch lái xe đến công ty của Cố Anh Hiên. 

   Trong tầng cao nhất của một tòa cao ốc, Cố Anh Hiên đang nhăn mày, nhiếu mặt. Trương Vô Nhi vừa vào đã thấy gương mặt khó ưa đó. Cô vừa bị leo cây cũng không vui vẻ gì. Mặt cũng câu có y hệt chủ của mình. Căn phòng liền trở nên ngột ngạt. Trương Vô Nhi ngồi xuống ghế, đối diện với Cố Anh Hiên. Giọng mang vẻ cẩn thận: "Cậu tìm tôi có việc gì?!" Cố Anh Hiên nghiêm túc: "Bọn họ sẽ không để tôi đi biển. Trước khi họ ra tay, chúng ta nên ra tay trước." Trương Vô Nhi nhíu mày, cô không nghĩ Cố Anh Hiên lại sợ bọn áo đen đó. Nhưng nếu hắn sợ thì bọn họ chắc chắn rất nguy hiểm. Mang tâm tư đó, sự cảnh giác lại càng được phát ra từ Trương Vô Nhi. Cô nghiêm túc nói: "Chuyện đó sẽ không sảy ra. Tôi sẽ bắt chúng trước khi chúng đụng đến chúng ta." Cố Anh Hiên nghe vậy có chút nhiếu mày, dường như hắn không hiểu những gì Trương Vô Nhi nói. Cố Anh Hiên: "Tôi đang nói việc bọn Vũ, Hàn sẽ ngăn tôi đi cùng Tịnh Kỳ. Tôi không muốn, vì vậy chúng ta phải ngăn họ trước." Trương Vô Nhi nghe xong thì gương mặt nghiêm túc như hóa đá. Cô cứ nghĩ hắn nói về nhiệm vụ lần này, ai ngờ... Càng nghĩ càng tức, lúc này cô chỉ muốn đạp ông chủ của mình. Cô thấy lời lẻ lúc đi đảo của hắn đã bay theo may khói. Cái gì mà chưa từng xem trọng, Trương Vô Nhi ta phi.

Cố Anh Hiên nhìn biểu hiện của Trương Vô Nhi mà nhàn chán. Cố Anh Hiên biết cô đang khó chịu với hắn, hắn cũng không muốn thấy mặt cô. Vì vậy, hắn đánh nhanh rút gọn: "Mệnh lệnh, tôi mong cậu có thể làm được." Trương Vô Nhi nắm chặt tay, cô rất muốn bác bỏ nhiệm vụ này, nhưng cô vẫn là cấp dưới của hắn. Vì vậy, cô không can lòng, 'gật đầu'.

Nhận nhiệm vụ xong liền bỏ ra ngoài. Sắc mặt Trương Vô Nhi vô cùng tệ, cô có cảm giác bản thân bị xem thường. Đường đường là phó chủ của một mafia, vậy mà lại phải nhận nhiệm vụ với mục đích yêu đương của ông chủ. Cô thật sự nuốt không trôi nhiệm vụ này. (Yêu nhau mà cũng làm phiền người khác hà, cơ mà tui thích😆)

Song song với thời điểm đó, Bạch Vũ nhận được một tài liệu và một tin nhắn. Cậu thấy người gửi là Vũ Hinh, liền chọn xem tài liệu. Trong tài liệu là bằng chứng Sở Huy tráo bài của cậu và em họ anh ta. Bằng chứng khiến cậu không thể không tin sự việc này. Cậu nhìn đến đơ người, hóa ra là cậu đã chách lầm Vũ Hinh. Nỗi ấy náy và hối hận dâng lên, Bạch Vũ liền sốt sắng đọc dòng tin nhắn đính kèm.

Dòng tin nhắn: Tuy chúng ta đã không còn quan hệ, nhưng vẫn muốn em biết sự thật. Tôi xin lỗi vì đã quấy gầy cuộc sống hiện tại của em. Tôi đã mất bình tĩnh khi hay tin em quay lại, vì vậy có chút lỗ mãn. Lúc đó tôi chỉ nghĩ được gặp em, được quay về như trước. Nhưng tôi lại không nhận ra mình đã thích người khác. Khi tôi gặp em, tôi lại cố tìm hình bóng của người đó. Sau tất cả, tôi đã nhận ra tình cảm của mình. Vì vậy, tôi xin lỗi vì đã làm phiền em và cũng xin lỗi vì đã hôn em.

Bạch Vũ nhìn dòng tin nhắn mà cười nhẹ. Cậu có chút hối hận rồi, nếu cậu không hất hủi anh ta thì có khi anh ta sẽ thuộc về cậu. Càng nghĩ Bạch Vũ càng tiếc nuối, cậu mong có thuốc quay ngược thời gian để niếu kéo Vũ Hinh. Nhưng cậu biết đó là không thể.
***
Thời gian rất nhanh trôi qua, mới đó mà đã đến ngày đi du lịch. Trong nhà có 4 người học, nhưng chỉ có 2 người chuẩn bị. Đúng như Cố Anh Hiên muốn, Hàn Bác Quân và Vũ Chính Hào đều không đi được. Điều này khiến Cố Anh Hiên nhận không ích thù địch từ những người bạn chí cốt của mình. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến hắn.

Sau khi dọn đồ xong xuôi, Cố Anh Hiên và Tịnh Kỳ cũng lên xe. Vì khác lớp, cả hai cũng không ngồi chung xe. Tịnh Kỳ thì đi xe lớp D, hắn thì lớp S. Xuốt chặng đường, Tịnh Kỳ chẳng khác nào pho tượng. Nó không quen ai trong lớp này, vì vậy nó tự phong tỏa chính mình. Sự náo nhiệt trong xe cũng không liên quan đến nó. Ai cũng vui vẻ trò truyện, chỉ có Tịnh Kỳ bấm điện thoại. Nhìn vào có chút cô đơn, nhưng lại là trạng thái thoải mái nhất của Tịnh Kỳ.

Đi đến biển mất gần 5 tiếng, khi xuống xe mọi người đều mệt rã rời. Ai cũng mau chóng lấy chìa khóa phòng để nhanh chóng được nghỉ ngơi. Tịnh Kỳ cũng không ngoại lệ, nó hầu như dành ngày đầu tiên ở trong phòng.

   Hôm sau, Tịnh Kỳ vẫn nằm lỳ trong phòng. "Mọi người mau chuẩn bị đồ tắm để cùng nhau xuống biển." Giọng nói vang từ loa phát thanh bên ngoài. Tịnh Kỳ bị làm giật mình, đánh rớt điện thoại xuống giường. Nó nhìn chiếc điện thoại mà lắc đầu, cũng may nó đang nằm trên giường. Tịnh Kỳ lắc đầu xong, cũng bắt đầu đi thay đồ.

Trong khi Tịnh Kỳ còn lề mề thay đồ, ở ngoài biển mọi người đã gần như đông đủ. Ngoài đó, có rất nhiều cực phẩm. Các nữ sinh đều mặc một bộ đồ bơi hai mảnh đầy đủ màu sắc lung linh, rực rỡ để khoe số đo chuẩn. Diệp Bối Nhi cũng không ngoại lệ. Cô ta dáng người đầy đặng, mặc bộ bikini màu của biển, thêm một chiếc áo khoác mỏng, trong vô cùng nổi bật. Các bạn nam thì mỗi người một chiếc quần đùi. Có người để lộ phần trên rắn chắc, có người mặc áo thun khá kính đáo.

Quay lại với Tịnh Kỳ, nó vẫn chưa thay đồ. Tịnh Kỳ sau một hồi lười biến ngồi một cục trên giường, cuối cùng cũng quyết định đi thay đồ. Nhưng còn chưa vào được phòng tắm, bên ngoài đã có tiếng rõ cửa. Tịnh Kỳ lười biến ra mở, nhưng khi cửa vừa được mở ra đã bị ai đó chụp áo khoác lên đầu. Tịnh Kỳ tức giận kéo áo xuống, mặt đối mặt với hung thủ. Tịnh Kỳ: "Cố Anh Hiên!! Anh đây là muốn cuộc chiến bắt đầu ngay tại đây?!" Cố Anh Hiên bỏ ngoài tai câu nói. Hắn trừng mắt, dặn dò: "Nếu không muốn làm heo quay thì mặc vào! Cấm bỏ ra!" Nói rồi, hắn rời khỏi đó. Để lại Tịnh Kỳ ôm chữ 'heo quay' mà tức giận. (Cảm giác bị nói như vậy có ai hiểu không?😩)

   Nhưng Tịnh Kỳ cũng không giận quá lâu, nghĩ lại thì Cố Anh Hiên cũng khá được. Cho nó miễn phí cái áo khoác khi đang chiến tranh. (Tụi yêu nhau...giận nhanh hết nhanh( ̄_ ̄))

   (30 phút trôi qua) Tịnh Kỳ từ phòng đi ra ngoài, trên tay cầm một bịch đồ, hướng đến phòng 006, cách một dãy hành lang. Nó đứng trước cửa gọi "Tiểu Yêu Tinh!! Tôi có quà tặng cậu đây." Bên trong hoàn toàn không có tiếng động. Tịnh Kỳ tiếp tục gọi, còn kèm theo tiếng rõ cửa. Không bao lâu, cánh cửa được mở ra. Nhưng người trước mặt lại không phải người cần tìm, mà là một tên nam nhân cao to với chiếc áo sơ mi không cài nút. Khi nhìn thấy nhau, mặt hai người đều xám xịt.

   Vũ Hinh nhìn người con gái thấp hơn mình mà muốn khóc. Người này mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, khoác thêm một cái áo khoác. Trên mặc đeo khẩu trang và một cái kính đen. Nếu không nhìn kỹ, chẳng ai dám nói là Tịnh Kỳ. Có khi còn lầm tưởng người này đang cosplay ninja. Vũ Hinh càng nhìn càng muốn cười, anh cảm thấy ru của Vũ Chính Hào quá đáng sợ.

   Khi anh đánh giá Tịnh Kỳ, anh cũng bị đánh giá. Tịnh Kỳ dùng con mắt trong nghề quét trên người anh. Để lộ phần ngực quyến rũ, người này mặc đồ khá nóng bỏng, ai nhìn vào cũng không trong sáng nổi. Điều quan trọng là người này đang ở trong phòng của Tần Duyệt. Điểm này rất khả nghi, nhất là khi cậu bạn của nó quá đẹp. Nghĩ đến đây, sự sát khí trong người liền phóng ra. Tịnh Kỳ lại gần Vũ Hinh, hỏi: "Anh là ai?!" Vũ Hinh còn chưa kịp nói, Tần Duyệt đã từ phòng tắm đi ra chen lời. "Bạn trai tớ." Tịnh Kỳ nghe xong, trên mặt đều là biểu hiện bất ngờ, cũng có chút nghi ngờ. Nhưng nhìn biểu cảm hạnh phúc của Tần Duyệt, Tịnh Kỳ liền biết tất cả. Sự sát khí liền giảm xuống, thay vào đó là sự niềm nở hiếm thấy. Tịnh Kỳ: "Thật ngại quá, tôi là bạn Tần Duyệt. Chào anh!!" Vũ Hinh cũng khách xáo chào lại. Vì không muốn làm bóng đèn, nó liền vào chủ đề chính: "Tôi và Dylan cùng nhau mua,  mong cậu sẽ thích." Vừa nói, Tịnh Kỳ vừa nhét vào tay người đang đứng sau Vũ Hinh. Đưa xong, nó cũng mau chóng rời khỏi.

Nhìn bóng lưng dần khuất, Vũ Hinh nở nụ cười thần bí. Anh đóng cánh cửa lại, nhìn Tần Duyệt đầy nham hiểm. Tần Duyệt cảnh giác lùi lại, nhưng vẫn là bị anh ôm lên giường. Vũ Hinh muốn hôn cậu, nhưng lại nhận được ánh mắt phản đối kịch liệt. Cuối cùng, anh vẫn là buông ra. Tần Duyệt: "Anh vẫn chưa giải thích tại sao anh lại có mặt ở đây?" Vũ Hinh hết cách lẫn chánh, đành nói: "Anh có việc cần làm ở đây. Hiện tại anh đang là hướng dẫn viên du lịch của lớp em." Tần Duyệt hít mắt lại, cậu chẳng tin chút nào. Nhưng cũng chẳng thể làm gì, cậu bỏ qua chủ đề đó.

   Tần Duyệt đứng lên, sửa lại quần áo. Nói: "Nếu đã vậy thì đã tới giờ làm việc của anh rồi..." Nói rồi Tần Duyệt bỏ ra ngoài với chiếc kính bơi trong bịch đồ Tịnh Kỳ mang qua. Vũ Hinh cũng mau chóng đi theo. (Ảnh có công việc thật đấy🙃, hãy tin tôi🤓)

   Tịnh Kỳ với gương mặt bịt kín, dễ dàng chánh ánh mắt của thường ngày. Tuy vậy, nhưng lại nhận ánh mắt nhìn vật lạ của mọi người. Tịnh Kỳ cũng không quan tâm lắm, dù sao người cũng được bịt kín, chẳng ai nhận ra nó. Tịnh Kỳ bình thản xây lâu đài cát của mình
   "Này, chúng ta đi xem tiết mục ca hát đi. Nghe nói có Cố Anh Hiên đấy."
  "Thật hả?! Vậy còn không nhanh lên."
   Đám nữ sinh kéo nhau đến cái bục sân khấu bằng gỗ cách đó không xa. Tịnh Kỳ cũng bỏ lâu đài nguy nga của mình để đi xem. Vốn dĩ nó không muốn làm gì ngoài nghịch cát,  nhưng nhìn tác phẩm của mình thì Tịnh Kỳ đã suy nghĩ lại. Nó cảm thấy không nên tiếp tục xây, càng làm càng đau mắt.

   Sau bục sân khấu, Cố Anh Hiên đang ngồi hát. Thế nhưng đến khúc cao thì hắn gần như tắt tiếng. Trương Vô Nhi đưa ly nước, có phần lo lắng nói: "Nếu không được thì đừng hát. Vốn dĩ nó không hề quan trọng." Cố Anh Hiên nhận ly nước, uống một hơi, nói: "Không liên quan đến cậu." Trương Vô Nhi cũng không thèm quan tâm, chỉ để lại câu "Chúc may mắn." rồi bỏ đi.

   Cố Anh Hiên 'ừ' một tiếng rồi bước lên sân khấu gỗ. Hắn yêu sân khấu, hắn yêu hát. Hắn chỉ cần mỗi ngày đều được dốc hết mình cho âm nhạc. Chỉ cần có thể, hắn sẽ hát, những thứ khác đều không quan trọng.   

                      -Hết-
(Chap sau Tịnh Kỳ sẽ bị bắt cóc, thân thế thật của Cố Anh Hiên cũng sẽ bại lộ. Siêu viễn tưởng luôn á, cùng Miêu~ chờ nha😉.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net