chap 28: vì công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trong căn phòng nghiêm trang, có hai người đối lập ngồi cùng nhau. Một người khó chịu nhíu mày, một người bình thản ăn bánh.

   Cố Anh Hiên nhíu mày nhìn tờ giấy đã lâu, không hề lên tiếng. Mà bên này, Hàn Bác Quân lần nữa mất kiên nhẫn. Hắn cắn miếng bánh cuối cùng, nói: "Tôi không có thời gian." Cố Anh Hiên lúc này mới từ trong suy nghĩ hồi tĩnh. Hắn ngã người trên sofa, để bản thân trong tư thế thoải mái nhất, ý vị sâu xa: "Tên này là người Tịnh Kỳ biết. Tôi từng thấy cô ấy cùng hắn nói chuyện lúc ở Hàn. Nếu may mắn, chúng ta sắp điều tra được hắn. Nếu đen đủi, hắn đã sớm điều tra chúng ta." Hàn Bác Quân hơi khép mi, ánh mắt sâu thẩm của biển bị che lấp một nữa. Hàn Bác Quân: "Muốn biết may mắn hay đen đủi thì phải thử." Cố Anh Hiên đứng lên, nở một nụ cười mỉa mai : "Vì công việc, đến người phụ nữ của mình cũng sử dụng...Lợi hại..." Hàn Bác Quân không nhìn Cố Anh Hiên. Chỉ sửa lại lời: "Cô ấy không phải người của tôi." Cố Anh Hiên nghe đến đây thì đắc ý, nói: "Không phải phải của anh thì là của tôi." Nói rồi hắn rời đi, để Hàn Bác Quân bắt đầu kế hoạch.

   Bên này, Hạ Du sớm đã về nhà. Cô ta móc điện thoại từ túi ra, xem lại video đã quay. Vốn dĩ video đã rất hoàng mỹ cho đến khi Tịnh Kỳ té. Hạ Du tức giận, tâm trạng hiện tại vô cùng tệ. Vì vậy, cô ta quyết định đi bar.

   Trong quán bar tấp nập người, Hạ Du ngồi một bàn có chữ vid. Cô ta gọi cho ai đó, giọng giả say: "Em...em, em say rồi. Anh có thể..có thể đến đón em không?" Người bên kia điện thoại nhanh chóng đáp ứng. Hạ Du được đáp ứng, liền cúp điện thoại. Cô ta nới hơi nới lỏng quần áo, nằm xuống đợi người. (30 phút sau) bóng dáng Vũ Chính Hào đến bên cạnh và mang Hạ Du đi. (Ố là la, đây là mỡ tự dâng miệng mèo🙃)
***(hai ngày sau)
   Ngày chủ nhật, Tịnh Kỳ hẹn Tần Duyệt và Dylan cùng đi quẩy. Xem như là chúc mừng nó khỏi bệnh. Ba người hết đi chơi rồi lại đi ăn, cuối cùng đi đến quán karaoke. Họ thuê một phòng, mỗi người hát một bài. Vì góp vui, Tần Duyệt và Dylan đều uống rượu. Tuy Dylan không đủ tuổi nhưng anh ấy vẫn uống, uống đên say mèn. Tần Duyệt cũng không khá hơn, uống đến mặt mày đỏ chót, nằm ngữa ra sofa. Tịnh Kỳ vì mang thai nên không uống, chỉ phụ chách hát. Hát có máy bài mà khi quay lại đã thấy hai tên uống yếu bắt đầu có dấu hiệu say rượu.

   Tần Duyệt thì chỉ cà gục, cà gục thôi. Có thể xem là say rượu nhẹ, vẫn còn chút ý thức. Nhưng Dylan thì khác, anh có thể xem là không còn biết bản thân đang làm gì rồi. Dylan cầm chai rượu, hét: "Đàn ông là một lũ khốn nạn. Ta đây đách cần đàn ông, một lũ vô dụng." Hét xong, Dylan lại tiếp tục uống. Tịnh Kỳ chỉ có thể lắc đầu nhìn hành động của anh. Nó cảm thấy sau này tuyệt đối không thể để Dylan uống rượu, khi uống say không khác gì con gái bị thất tình.

   Dylan hết uống rồi thét, đến khi bị Tịnh Kỳ đụng vài cái thì bắt đầu khóc. Dylan nằm dài dưới sàn, ôm chân Tịnh Kỳ vừa khóc vừa nói: "Tại sao? Tại sao năm đó cậu lại đi. Cậu có biết tôi đã thích cái gương mặt đẹp bán nam bán nữ của cậu không?!" Tịnh Kỳ bị giật mình, xem ra Dylan thật sự thất tình. Nhưng thất tình kiểu này thì..., tội nghiệp không nổi.

   Tịnh Kỳ trước tạm dừng việc mang Dylan về, nhưng phải tiếp tục việc mang Tần Duyệt về. Nó khó khăn nhấc từng bước đến chỗ Tần Duyệt. Lục trong áo Tần Duyệt, Tịnh Kỳ nhanh chóng tìm được điện thoại. Nó nhanh chóng gọi cho số khẩn cấp. Rất nhanh, phía bên kia đã bắt máy. Tịnh Kỳ nói tình trạng của Tần Duyệt và báo địa chỉ, số phòng xong thì cúp máy. Nó tiếp tục giải quyết cái tên là đàn ông nhưng lại mắng đàn ông này.

   Bên này, Vũ Hinh vừa nhận cuộc gọi xong thì mau chóng chạy xe đến đó. Nhưng vì kẹt đường, anh đã mất 30 phút mới đến nơi. Khi Vũ Hinh đến, anh đã chứng kiến một mớ hỗn loạn. Lon bia rỗng được vứt khắp phòng, bánh trái cũng tứ tung. Và những chủ nhân của mớ hỗn loạn này đang ôm nhau. Nói đúng hơn là tên ẻo lả thì ôm đùi của Tịnh Kỳ, vợ anh thì ôm lưng của Tịnh Kỳ. Hai người bám như sam trên người cô gái nhỏ. Vũ Hinh thật không biết nên dùng từ gì để hình dung. Nhưng anh cũng không suy nghĩ từ hình dung được bao lâu. Bởi vì, Tịnh Kỳ đã sắp khóc rồi. Tịnh Kỳ đang hướng về anh kêu hai chữ "Cứu mạng!!". (Đây là kinh nghiệm sống còn cho việc kêu bạn bè đi nhậu.('∀`))

   Vũ Hinh trước tiên tách Tần Duyệt ra, sau đó đến Dylan. Tần Duyệt thì rất ngoan ngoãn để anh ôm bỏ qua một bên. Nhưng khi Vũ Hinh tách Dylan ra thì anh ta dãy nảy, sống chết ôm chân Tịnh Kỳ. Vũ Hinh phải mất 30 phút để khiến Dylan kiệt sức mà ngủ. Anh vác Dylan lên rồi để xuống ghế, để anh ta ngủ trong tư thế thoải mái nhất. Sau đó, anh vừa bế Tần Duyệt vừa hỏi: "Có cần tôi giúp cô đưa tên ẻo lả đó về không?!" Tần Duyệt nhanh chóng xua tay, trả lời: "Anh đưa Tần Duyệt về trước đi. Tôi sẽ giải quyết anh ta." Vũ Hinh nghe vậy thì chào một tiếng rồi bế Tần Duyệt đi.

   Trong căn phòng chỉ còn hai người, Tịnh Kỳ mau chóng giải quyết nốt. Tịnh Kỳ tính nhờ người mang Dylan về thì Dylan chợt tỉnh, anh kiên quyết muốn về một mình. Thế là Tịnh Kỳ tính tiền xong liền lẳng lặng đi phía sau Dylan. Quán của Dylan không xa mấy, chỉ mất vài phút là tới. Tịnh Kỳ đứng ở xa xa nhìn Dylan vào nhà an toàn mà thở phào, nó cũng về nhà mình. Nhưng Tịnh Kỳ không hề biết sau khi nó đi thì Dylan lại ra ngoài. Hơn nữa còn làm một vài việc xấu hổ. (Sau này sẽ kể😆)
**(phía Tần Duyệt)
   Vũ Hinh đã chở Tần Duyệt về nhà. khi anh chuẩn bị mang cậu ra khỏi xe thì bị Tần Duyệt ôm chặt. Hai tay cậu quấn cổ anh, chân quấn chặt trên hông anh.

   Vũ Hinh cười cười, vỗ nhẹ chán Tần Duyệt. Giọng điệu có phần nghiêm túc: "Bỏ anh ra, anh mang em vào nhà." Tần Duyệt nghe vậy càng quấn chặt hơn. Tần Duyệt không dám nhìn Vũ Hinh, hỏi: "Lần trước, anh thật sự hôn Bạch Vũ?" Vũ Hinh hơi chấn động, anh không nghĩ Tần Duyệt biết việc này. Nhưng Tần Duyệt cũng biết rồi, vẫn là nên nói rõ. Giọng anh mang vài phần hối hận: "Đúng vậy, anh xin lỗi." Tần Duyệt cũng không phản ứng mạnh, chỉ cười khổ. Cậu cố kiềm nén cảm xúc: "Không có gì. Chúng ta vốn không là gì của nhau cả. Anh không cần xin lỗi." Vũ Hinh lần nữa chấn động, anh biết cậu đang rất buồn. Vũ Hinh rũ mắt, hơi cuối người, chán hai người liền chạm nhau. Anh xoa mái tóc mền mại của cậu, giọng mang tia dịu dàng: "Lúc anh hôn em ấy, anh đã nghĩ đến em, Tần Duyệt. Anh đã nghĩ người anh đang hôn là em. Và anh ước người anh hôn là em. Là người luôn chờ anh về, luôn vì anh mà bỏ mọi thứ. Với lại....khi anh hôn em ấy, anh không có cảm giác. Nhưng khi hôn em, anh sẽ không thể kiềm chế." Những câu nói ám muội cuối cùng được Vũ Hinh nói ra khiến mặt Tần Duyệt đỏ bừng. Tần Duyệt buông Vũ Hinh ra, xoay người qua một bên chốn tránh. Vũ Hinh nở nụ cười nhìn Tần Duyệt. Anh cảm thấy dù có làm gì thì da mặt em ấy vẫn không thể hết mỏng được.

   Hôm sau, khi Tần Duyệt thức dậy đã thấy mình nằm trên giường. Toàn thân đau nhức, trên người không chỗ nào là không có dấu hôn. Đương nhiên là cậu nhớ tất cả, cũng vì lẽ đó mà cả ngày Tần Duyệt đều chốn Vũ Hinh. Cậu thấy hỏi Vũ Hinh về Bạch Vũ rất mất mặt, giống như bà vợ đang ghen vậy. Tần Duyệt thật muốn đập chết mình. (Còn sức đâu mà đập, bị Vũ Hinh lấy hết rồi(*^^*))

   Còn phía Dylan thì khi anh thức dậy đã không nhớ gì. Anh chỉ nhớ lúc vào quán karaoke rồi hát, rồi uống, sau đó... Trong đầu Dylan là một mảnh trống rỗng, giống như không hề có sau đó. Anh nghĩ, đợi đến trường rồi hỏi Tần Duyệt chuyện sau đó cũng được. Nhưng suy nghĩ đó lại không thể thành hiện thật vì Tần Duyệt không đến. Dylan chỉ có thể mù mờ quên đi chuyện hôm qua. (Khá khôn cho anh là quên đi chuyện mất mặt nhất ( ̄∇ ̄))

  Trong khi một người thì bù lu bù loa tìm các trốn chồng. Và một người phải nhàm chán nghe giảng thì Tịnh Kỳ lại may mắn hơn. Nó ăn mặc sang trọng, ngồi trong nhà hàng lớn. Nó nhàm chán nhìn đồng hồ. 10 giờ sáng, đây là khung giờ mà Tịnh Kỳ hay bắt đầu ngủ trưa. Thế nhưng, chăn còn chưa kịp đắp đã bị Hàn Bác Quân kéo ra đây. Tịnh Kỳ không hiểu lý do, nhưng rất ngoan ngoãn làm theo. Nó còn nhớ lúc xuống xe đã bị Hàn Bác Quân ôm mộy cái. Lúc đó....

   Xe dừng lại bên đường, không hề vào nhà hàng. Điều này khiến Tịnh Kỳ thấy rất lạ, nó tính quay qua hỏi Hàn Bác Quân thì bị một vòng tay ôm lấy. Tịnh Kỳ bị bất ngờ, nó bất động trong khoản thời gian hắn ôm. Khi buông ra, trên cổ Tịnh Kỳ đã xuất hiện một chiếc vòng. Tịnh Kỳ không phải kẻ ngốc, nó nhiếu mày. Hỏi: "Anh rốt cuộc muốn gì, tại sao lại cho tôi cái vòng này?!" Hàn Bác Quân không có ý định giải thích. Chỉ nói: "Bàn đã được sắp xếp, tiền đã trả. Nếu không muốn rời khỏi nhà thì hãy vào đó dùng bữa." Một câu nói uy hiếp được đưa ra khiến Tịnh Kỳ không thể không đi. Dù sao nó cũng ăn nhờ, ở đậu nên chủ nhà muốn nó làm gì thì phải làm náy thôi. Huống hồ, việc này không hề lỗ vốn. Nghĩ như vậy, Tịnh Kỳ liền ngoan ngoãn bước xuống xe.

   Kết thúc hồi tưởng, Tịnh Kỳ bắt đầu dùng bữa với những món vừa được mang lên. Nhưng đồ ăn còn chưa kịp gắp thì có một người ngồi xuống bàn làm nó ngưng động tác. Tịnh Kỳ bất ngờ: "Uầy, sao cậu lại ở đây?!" Người này khi thấy nó thì rất ngạc nhiên. Anh ta mau chóng trả lời: "Ông chủ bao ăn đấy, nhưng anh ta không tới. Có lẽ số bàn anh ta gửi cho tôi đã sai, tôi sẽ đi ngay." Tịnh Kỳ là người tử tế, thấy không có việc gì nên ngăn việc dời bàn của người đó. Tịnh Kỳ: "Nếu không phiền thì cùng nhau dùng bữa đi. Hình như lúc nãy cậu đã gọi món, nếu cậu đi thì tội mấy người phục vụ."

   Anh ta cũng không từ chối, có chút khách khí: "Làm phiền rồi, được ăn với tác giả mình thích là vinh hạnh hạnh của tôi." Tịnh Kỳ xua tay: "Cái gì mà vinh hạnh, truyện của tôi chỉ là tép riu. Mà cảm ơn cậu đã giới thiệu công việc cho tôi. Ông chủ ở đó rất đáng yêu." Anh ta khách sáo: "Không có gì, vốn dĩ là do cậu ta cần người." Tịnh Kỳ lại tiếp tục chuyển đề tài, trong đầu nó hiện lên một đống câu hỏi cho người bạn này. Tịnh Kỳ: "Cậu vẫn làm ở đó sao? Sao lại về nước?" Anh ta: "Tôi không làm ở đó nữa. Muốn về nước học." Tịnh Kỳ lại hỏi thêm vài câu, anh bạn này đều vui vẻ trả lời. Tịnh Kỳ không hề biết tất cả mọi thứ về cuộc nói chuyện của mình đều bị người khác nghe được.

   Cách nhà hàng mấy cửa tiệm, có một chiếc xe hiệu bình thường đang đậu. Người đeo tai nghe ngồi ghế sau không ai khác là Hàn Bác Quân. Qua chiếc tai nghe, Hàn Bác Quân đã có chút thông tin về lý lịch của cái tên Trình Tự.
   Khi Hàn Bác Quân tháo tai nghe xuống, bác tài cũng bắt đầu khởi động xe đến đón Tịnh Kỳ. Nó còn đang nói chuyện vui vẻ với Trình Tự thì xe Hàn Bác Quân đến. Nó biết không thể nén lại lâu hơn nên đã trao đổi cách liên lạc cho Trình Tự. Không biết từ khi nào, Tịnh Kỳ và Trình Tự giống như đã quen thân.

   Khi lấy số xong, Tịnh Kỳ nhanh chóng tiến lại  chiếc xe đằng xa xa nhà hàng. Trình Tự nhìn người con gái ngồi vào trong xe mà nở một nụ cười với cô, xem như lời tạm biệt. Nhưng nụ cười đó mau chóng tắt khi chiếc xe rời đi. Sắc mặt Trình Tự trở về đúng trạng thái của nó, u âm đến đáng sợ.

   Hàn Bác Quân liếc nhìn cái vòng cổ một chút, không hiểu sao có chút lưỡng lự. Mà Tịnh Kỳ thì không chú ý đến sự lưỡng lự đó, nó vô cùng tự nhiên gác chân lên hắn rồi ngủ. Hàn Bác Quân lần nữa không chống cự, để Tịnh Kỳ tùy ý. Bác tài lần nữa không quen, xuýt nữa đánh lạc tay lái. Ông ấy sâu sắc cảm nhận Hàn Bác Quân lúc nãy và bây giờ không cùng một người. Hãy để ông ấy tin như vậy, hãy đề kẻ không hiểu tình cảm này tin như vậy. (Tội bác😂)
***(2 ngày sau)
   Tịnh Kỳ ăn mặc chỉnh tề, cùng Tần Duyệt đến trường. Hôm nay là ngày công bố điểm, nó vô cùng hưng phấn chờ đợi. Tịnh Kỳ ngồi xe máy, rất sâu sắc cảm nhận sự trong lành của ngày mới. Xem ra, hôm nay là một ngày may mắn với nó.

   Khi Tịnh Kỳ đến thì hầu như mọi người đều có mặt ở sân trường. Nó cũng mau chóng tách khỏi Tần Duyệt, vào xếp hàng chỗ ghi tên lớp mình. Đứng không mất 5 phút thì chuông reo lên, các thầy cô cũng xuất hiện. Người đầu tiên bước lên bục để tuyên bố điểm thi là cô thư ký của hiệu trưởng. Cô ấy cầm cái điều khiển của màn hình chiếu sau lưng. Mọi người đều rất hồi hợp, họ không biết sẽ công bố số điểm của người người tệ nhất hay người giỏi nhất. Và rồi, Tấm ảnh chiếu lướt qua vài người, số điểm đều thấp. Sau đó, lướt đến hình Tịnh Kỳ. Tuy chỉ là một tấm ảnh và vẫn chưa công bố điểm. Nhưng mọi người đều có thể đoán Tịnh Kỳ là kẻ xếp cùng loại với top IQ thấp.

   Họ bắt đầu bàn tán, có người cười khẩy, có người lớn tiếng chửi rủa. Nhưng những lời chửi rủa mau chóng dừng lại khi số điểm được công bố. Tất cả chỉ có thể im lặng há hốc mồm.
                     -Hết-
(Đã đến ngày chị tui thể hiện (͡° ل͜ ͡°))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net