chap 40: thoát fan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Kỳ đổi chỗ ngồi, lại gần Tần Duyệt. Khi hai người đã ngồi sát nhau, nó cũng quay cái màn hình máy tính về phía mình. Tịnh Kỳ chỉ vào màn hình, chỗ tán lá rụng xuống. Tần Duyệt xoa xoa mắt, cố nhìn ra gì đó. Nhưng vô dụng, cậu thấy rất bình thường. Lúc này, thánh nhân Tịnh Kỳ liền giải thích: "Cậu nhìn kỹ đi, có phải cái lá màu vàng này rơi sai không? Bị lệt 5 milimet" Tần Duyệt: "Cậu còn là người không😑? Như vậy mà cũng nhìn ra?!" Tịnh Kỳ nhúng nhúng vai, ý bảo bình thường thôi. Tần Duyệt: "..."yên lặng quan sát thật kỹ. Trôi qua 2 phút, Tần Duyệt cuối cùng cũng nhận ra độ sai lệt của nó. Dù sao cậu cũng đứng top 8, không phải kẻ ngốc. (Ok, mình tui ngốc😑)

Sau khi biết rõ điểm không đúng, Tần Duyệt liền rõ bàn phím như đánh trận. Tịnh Kỳ ngồi một bên, nhàm chán lướt diễn đàn của trường. Bên trong có một bài viết rất thu hút nó. Tựa đề rất chi là nổi bật "Hạ Du hay Tịnh Kỳ mới là thảo mai?" Tịnh Kỳ phì cười, thầm không hiểu đầu óc học sinh bây giờ. Tịnh Kỳ lại lướt lướt, thấy toàn bài viết liên quan đến mình. Nó úa ớ, bấm đại vào một bài. Nó đọc hết bài "Tịnh Kỳ có xấu xa không?" thì mới hiểu lý do. Hóa ra là vì họ đều xem trương trình 'Cuộc Sống Nơi Hoang Dã2' và đã thấy vài mặt thay đổi của Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ cảm thấy thú vị, liền đi xem trương trình. Một người rảnh rỗi, một người bận rộn. Hai người hai thế giới, không ai làm phiền ai. Và rồi, Vũ Hinh về nhà. Tần Duyệt chuyên tâm bấm, không thèm ra mở cửa, nhờ Tịnh Kỳ đi thay. Nó lười biếng xách tấm thân già nua đi ra. "Cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra. Bên ngoài, một chàng trai khôi  ngô đang nhìn Tịnh Kỳ với ánh mắt khó hiểu. Sau khi im lặng 10 giây, anh mới phản ứng lại. Vũ Hinh cười, khách sáo chào hỏi Tịnh Kỳ. Sau đó, anh đi thẳng đến ghế sofa. Trước tiên, anh khui hộp gà rán ra, để trước mặt Tần Duyệt. Sau đó, ôm cậu nhóc đang mê mẫn cái máy tính vào lòng. Xong xuôi, Vũ Hinh đi thẳng vào phòng. Tất cả chỉ trong vài bước, chứng tỏ hai người đã làm hành động này nhiều lần.

Tịnh Kỳ đứng một bên ăn cơm chó, không khỏi cảm thán. Nó ngồi cách Tần Duyệt ra, than thở: "Tui là ai? Tui đang ở đâu?" Tần Duyệt đã chiến thắng tên hack kia, tâm liền buôn thả. Cậu quay qua, tiếp chuyện Tịnh Kỳ. Tần Duyệt: "Ý cậu là sao? Chẳng phải đang ở nhà tớ sao?" Mặt Tịnh Kỳ đầy đau thương, nói: "Nhà cậu hay nhà phân phát cẩu lương?!" Tần Duyệt biết bị chuê chọc, cũng không nhịn. Cậu nhanh miệng nói: "Cẩu lương?! Nhà cậu chẳng phải có 3 thùng đấy sao😏?!" Tịnh Kỳ biết Tần Duyệt nhắc đến ai, nó không khỏi thở dài. Tịnh Kỳ: "Hơi~, là cậu không hiểu. Cái họ thích là đứa bé, không phải tớ. Với lại, người xưa có câu hay lắm. Trai đẹp chỉ để ngắm không thể ăn." Tần Duyệt đã quen đến mức không thể quen hơn khi nghe Tịnh Kỳ nói. Chẳng phải đều là những câu mà các cô gái trên mạng thường nói sao. Vì vậy, Tần Duyệt chỉ nói đúng trọng điểm: "3 người đó cậu đều ăn sạch rồi, không cần ngại." Tịnh Kỳ: "...."từ khi nào miệng bạn nó lại mồm mép như vậy. Nó nghi ngờ nhận sinh. (Nhân sinh nghi ngờ bạn vì dám nghi ngờ nó :) )

Trong khi hai người vẫn đấu võ mồm thì Vũ Hinh đã thay đồ xong. Anh mang hai ly nước ra phòng khách. Khi anh tới, hai người mới ngưng cuộc chiến lại. Anh mặc áo thung trắng rộng rãi, trên áo có in vài chữ. Tạo nên nét cá tính, cũng không kém phần thoải mái. Đi kèm với chiếc áo là quần thể thao đen. Tất cả hợp lại tạo ra dáng vẻ nhàm hạ nhưng có chút năng động. Vũ Hinh ngồi đối diện hai người, bắc chéo chân, nhàm chán cười. Tịnh Kỳ phải nói là giống như vừa được rửa mắt. Vì sắc đẹp thay đổi của Vũ Hinh không thua kém người của nó là bao. Từ công sở đến bình dân, chỉ cần Vũ Hinh mặc lên thì liền hoàn mỹ lột tả vẻ đẹp của nó. Tịnh Kỳ rất muốn nhìn lâu, nhưng nó cũng không mặt dày đến thế. Vã lại, nó vẫn thấy 3 người cha của đứa bé trong bụng mình là đẹp nhất. Vì vậy, Tịnh Kỳ quay về chủ đề cũ. Tịnh Kỳ: "Cậu đã điều tra được nguồn xâm nhập chưa?" Tần Duyệt: "Rồi, nhưng phần video bị che không thể thấy được. Người này quá tài, tớ cũng không thể làm gì." Tịnh Kỳ nở nụ cười thú vị, nói: "Chúng ta không làm được, nhưng cảnh sát thì khác." Ngừng một chút, Tịnh Kỳ tiếp tục: "Tớ đến đồn cảnh sát đây. Gửi thông tin tên hack cho tớ." Tần Duyệt "ừ" một tiếng, muốn đưa Tịnh Kỳ về, nhưng lạo bị Tịnh Kỳ ngăn lại. Tịnh Kỳ: "Không cần, tớ bắt xe về là được. Nhìn cách bạn trai chăm sóc cậu như bà bầu thế kia...tớ nào dám làm phiền." Để lại câu trêu ghẹo, Tịnh Kỳ đi ra khỏi cửa.

   Tần Duyệt đứng ngốc 5 giây mới biết mình bị chơi. Nhưng thay vì tức giận, lỗ tai cậu lại đỏ bừng. Tần Duyệt mang gương mặt ngại ngùng về ghế sofa. Cậu ngồi xuống, không nhìn Vũ Hinh. Điều này làm Vũ Hinh nghi ngờ, anh lại gần cậu. Hỏi: "Em làm sao vậy?! Bị bạn chọc có chút mà ngại như vậy sao!?" Tần Duyệt: Này Vũ Hinh...anh có cảm thấy, liệu chúng ta thật sự.... Em vẫn chưa muốn sinh." Vũ Hinh cố nén cười vì sự ngây thơ của cậu. Bả vai anh run hai cái, sau đó mới bình tĩnh giải thích. Vũ Hinh: "Em yên tâm, tuy anh thật sự có thể khiến em mang thai. Nhưng...không phải bây giờ." Tần Duyệt không bị lời nói tác động, tâm vẫn rất lo. Cậu nói thẳng: "Nhưng khi....ừm....anh có dùng....đâu." Vũ Hinh không nhịn nổi, cười phá lên. Anh ôm bụng, cười đến chảy nước mắt. Mà hành động của Vũ Hinh càng khiến Tần Duyệt ngại và...bực, cảm giác rất quê. Mà Vũ Hinh lại không cảm nhận được, anh đã cười đến khi mỏi quai hàm mới dừng. Khi dừng lại, anh đã thấy một gương mặt bí xị trước mắt. Vũ Hinh biết cậu giận rồi, không làm lố nữa, từ tốn giải thích. Vũ Hinh: "Anh phải cắn em, biến em thành ma cà rồng thì em mới có thai được. Nhưng anh đã cắn em lần nào đâu?" Tần Duyệt cuối cùng cũng giác nhộ, "à" một tiếng. (Ái chà, ái chà chà, nụ cười của Miêu~ dần thiếu đi...( ͡° ل͜ ͡°) Muốn viết cảnh lăn giường😁)

   Tịnh Kỳ trước tiên đến thăm Vũ Chính Hào. Từ đằng xa, nó đã thấy hắn. Vũ Chính Hào đã thây bộ đồ mới. Hắn mặc áo sơ mi trắng, loáng thoáng mang chút đường kẻ thẳng màu nhạt. Cổ áo không thèm cài kín, hơi mở ra. Cách rất xa cũng có thể thấy phần cổ trắng nõn và độ men lỳ dưới lớp áo. Tịnh Kỳ đỡ chán, cảm thán: "Mợ nó, đi tù mà cũng đẹp như vậy!!"

   Tịnh Kỳ đi vào phòng giam, đối mặt với Vũ Chính Hào. Tịnh Kỳ ngồi xuống chiếc bàn duy nhất, mắt đối mắt với hắn. Tịnh Kỳ: "Ở đây ăn uống có tốt không? Nếu cần, từ mai tôi sẽ nấu ăn mang lên." Vũ Chính Hào sắc mặt rất tốt, vui vẻ trả lời: "Không cần, đồ ăn ở đây rất ngon. Em đừng tự làm khổ mình, mau đi về." Tịnh Kỳ muốn mở miệng nói tiếp, thế nhưng lại bị hắn đuổi khỏi phòng giam. Nó cũng hết cách, đành lẳng lặng ra về. Mà Vũ Chính Hào khi thấy Tịnh Kỳ đã đi, sắc mặt liền thay đổi. Hắn ngã nữa người trên bàn, mặt úp xuống bàn. Vũ Chính Hào: "Thật không biết....tôi có thể nhìn thấy ngày em sinh con không?!"câu nói rất nhỏ, chẳng ai nghe thấy. Kể cả anh cảnh sát đứng gác bên ngoài. Nhưng dù nhỏ đến đâu thì cũng cảm nhận được độ tuyệt vọng trong câu nói. Xem ra, Vũ Chính Hào đã buông bỏ rồi.

   Quay lại với Tịnh Kỳ, nó  đang cùng các vị cảnh sát điều tra. Lúc đầu, các cảnh sát không cho nó tham gia. Nhưng Tịnh Kỳ là ai, nó đã bắt họ đưa ra vài bài kiểm tra. Và rồi, họ đã không thể thắng được nó. Cuối cùng, đành cấp cho nó quyền hạn điều tra. Nhưng vì an toàn, Tịnh Kỳ chỉ được làm những việc về trí lực. Những việc liên quan đến vũ lực thì nó bị cấm hoàng toàn.
***( hôm sau)
   Trong khi ánh sáng còn chưa kịp bao phủ bầu trời thì dân chúng đã thức dậy. Không những thế, họ còn náo loạn trên mạng. Lý do là vì bài viết "Vũ Chính Hào bị bắt do giết người". Trên bài viết đưa rất rõ thông tin. Thậm chí là có ảnh Vũ Chính Hào đang trong xe cảnh sát. Và còn đang vị còng tay. Những bức ảnh giống như mũi tên, thành công đâm vào khán giả. Mọi người đều đang ồ ạt trên mạng. Có người quyết định tin tưởng, có người thoát fan. Thậm chí, những người thoát fan còn trở thành anti. Thế là, bài viết có hai phe. Đấu nhau rất dữ dội.
   "Tôi là fan Tịnh Kỳ, ai cũng nói tôi điên. Nên tui điên cho nốt, quyết tin anh đến cùng."
   "Sống mà làm người đi, điên thì vào trại em nhá. Chứ loại giết người thì không cần làm diễn viên nữa."
   "Tôi là fan cậu ấy đã lâu, cậu ấy nào phải loại người đó. Dù sao cũng chưa có thông tin chính thức."
   "Tẩy trắng à, tui cũng là fan cậu ấy đây. Nhưng giờ ** làm nữa. Thứ bại hoại như cậu ấy thì chỉ sứng sống trong tù. Tôi quyết tẩy chay những sản phẩm cậu ta đại ngôn."
   "Tẩy chay!! Tẩy chay!! Tuyệt không để cậu ta ngốc đầu lên được."
    "Khiến cậu ta biến mất khỏi giới giải trí luôn đi."
   Các lời mỉa mai ngày càng xuất hiện nhiều. Có lẽ, đây là lần đầu tiên ảnh đế Vũ Chính Hào bị ghét như vậy. Mà người tung tin đang rất vui vẻ đếm tiền. Sau khi thấy số tiền đã đủ, hắn chào người trước mặt một cái rồi ra về. "Tôi đi trước, có gì cứ gọi. Nhưng tôi tặng cậu một câu. Nhóc quả thật độc ác đấy Trình Tự." Trình Tự xem như lời khen, khách sao cười. Sau đó, hắn tiễn người đăng tin ra về.

   Cánh cửa phòng khép lại, Trình Tự liền một mình tiếp tục uống rượu. Hắn rót trai rượu liquor vào ly thủy tinh. Sau đó, nâng ly rượu lên, một lần uống sạch. Uống xong, hắn thông thả nói: "Đúng là loại rượu khiến người khác cảm thấy hưng phấn. Mày giống hệt Vũ Chính Hào." Ánh mắt Trình Tự như dán vào ly thủy tinh rỗng.

   6 giờ sáng, Tịnh Kỳ tìm tới Hàn Bác Quân. Hắn đang làm việc thì nó xông vào. Tịnh Kỳ để trên bàn vài tấm ảnh, nói: "Tôi nghĩ anh đã biết chủ của chiếc xe trong hình." Hàn Bác Quân hơi nhíu mày, cầm từng tấm lên xem. Khi thấy nội dung trong bức ảnh, hắn khá là bất ngờ. Hàn Bác Quân không keo kiệt khen: "Giỏi thật, em vậy mà cũng tìm ra được những thứ này!!" Tịnh Kỳ nhướng mi, vẻ tự kiêu tỏ ra đầy mặt. Tịnh Kỳ: "Tôi là ai chứ, ngược lại là anh. Vẻ mặt đó giống như chưa thấy qua ảnh." Hàn Bác Quân hiếm hoi cấp cho nó nụ cười nhẹ, trả lời: "Phía tôi dùng cách khác... Nhưng nếu có những tấm ảnh này, chúng ta đã lợi hơn." Tịnh Kỳ: "Vậy anh cho tôi biết được chưa, chủ của chiếc xe?" Hàn Bác Quân: "Là một tên chuyên đâm thuê chém mướn. Trời không sợ đất không sợ, Minh Trung." Tịnh Kỳ "à" một tiếng, trên gương mặt mỹ lệ liền hiện ý cười. Tịnh Kỳ: "Trên đời này...thứ con người quý nhất là người thân." Hàn Bác Quân hiểu ý, kể rõ hơn. Hàn Bác Quân: "Hắn đã gần 40, hiện chỉ có một cô con gái. Cô gái đó 19 tuổi, đang đi học. Theo điều tra, hắn chuyên đánh đập người con gái này. Thậm chí, người con gái đã nhập viện mấy lần." Tịnh Kỳ càng nghe, ý cười càng rõ ràng. Trong đầu nó đã nghĩ ra gì đó.  Tịnh Kỳ: "Anh gửi thông tin điều tra và nơi hắn sống cho tôi." Hàn Bác Quân lười đáp, 'gật đầu' một cái. Tịnh Kỳ không còn việc gì, nhanh chóng lui ra ngoài.

   17 giờ, Tịnh Kỳ sau khi đi học về và tắm rửa. Nó đã đến tìm Cố Anh Hiên. May mắn thay, Cố Anh Hiên hôm nay ở nhà. Hắn đang ngồi trên sofa luyện thanh. Tịnh Kỳ nhanh chóng tiếp cận. Đứng đằng sau, nó vỗ vai hắn một cái "bộp". Cố Anh Hiên không mấy bất ngờ, rất bình tĩnh quay người lại, đối diện với nó. Cố Anh Hiên: "Em tính trả đũa tôi bằng cách hù dọa. Vậy...em thua rồi😏." Tịnh Kỳ: "Không...tôi muốn anh cho tôi mượn người." Mặt Cố Anh Hiên nghệt ra, hỏi: "Người? Ý em là gì?!" Tịnh Kỳ: "Tôi biết ngoài thân phận ca sĩ, anh còn có thân phận khác. Mà thân phận đó anh có rất nhiều đàn em 'tốt'. Anh cho tui mượn 5 người" Cố Anh Hiên không thèm dấu diếm, nói: "Thật không hổ là học sinh giỏi. Em chẳng khiến tôi bất ngờ chút nào..." Tịnh Kỳ không muốn dây dưa, hối thúc hắn. Tịnh Kỳ: "Nhanh cho tôi mượn. Để lấy người, anh muốn tôi làm gì cũng được." Cố Anh Hiên nghe đến đây, miệng bất giác kéo lên một đường công. Hắn nhanh chóng đáp ứng. (Sau này khỏi xuống giường luôn nha Tịnh Kỳ(*˘︶˘*))

   Cố Anh Hiên làm việc rất nhanh, không mất 3 phút, 5 người đã xuất hiện tại nhà. 5 người đều mặc đồ vest, trong rất nghiêm trang. Mà Tịnh Kỳ lại rất hài lòng. Nó tạm biệt hắn một cái  rồi dẫn người đi mất.
***
   6 giờ tối, Tịnh Kỳ lại đến thăm Vũ Chính Hào. Vũ Chính Hào vẫn như cũ, nụ cười nhàn nhạt gắn trên môi hắn. Nụ cười rất giả tạo, giống như cố để trên môi. Tịnh Kỳ càng nhìn càng ngứa mắt, nói: "Anh rốt cuộc cười cái khỉ gì? Trên báo đăng đầy tin rồi đấy. Anh cười cho quỷ xem à." Vũ Chính Hào: "Họ không thích tôi cũng được, tôi chưa từng quan tâm. Một ngày của nhân loại, chỉ bằng một giờ của tôi. Vì vậy, dù có ở tù chung thân, tôi vẫn rất ổn." Tịnh Kỳ nấm chặt tay, tức giận đứng dậy. Nó ghét nhất là loại người buông thả như vậy, cái gì cũng không quan tâm.

   Vì để hắn thức tỉnh, Tịnh Kỳ muốn tát một cái. Bàn tay nó dơ lên, rồi hạ xuống gương mặt tuấn mỹ.
                     -Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net