chap 44: biết mẹ của Trình Tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khi Cố Anh Hiên dùng xe chạy tới, Hàn Bác Quân đã đứng trước cửa. Hàn Bác Quân nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Quá chậm..." Nói xong, Hàn Bác Quân mở cửa, đi vào nhà. Cố Anh Hiên cũng đi theo, bỏ lời khích tướng của bạn chí cốt ngoài tai. Hai người đi thẳng vào phòng ngủ, lật bức tranh treo hướng đông giường ngủ. Phía sau bức tranh, có một cái hộp nhỏ, có mật khẩu. Sau khi ấn vài số, chiếc hộp liền được mở ra. Bên trong là một chiếc điện thoại. Cố Anh Hiên nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Sau khi mở khóa, tập tin liền xuất hiện trên màn hình. Khóe môi hai người không khỏi cong lên. Họ nhanh chóng mang điện thoại đi, lái xe về nhà.

   Ở nhà, Tịnh Kỳ đang tiếp khách. Nó bưng một ly cafe nóng ra, để trên bàn. Sau đó, ngồi xuống, đối diện với khách của mình. Tịnh Kỳ: "Sao thế? Đột nhiên tới tìm tớ, có phải là có chuyện không?" Người khách kia cười cười, gật đầu. Tịnh Kỳ: "Nếu có thể, chỉ cần trong khả năng, tớ sẽ giúp cậu." Vị khách kia: "Cậu có ai muốn làm mai không? Tớ ở đây không quen ai cả, đang cần tìm một cô gái. Chủ yếu là muốn che mắt mama tớ." Tịnh Kỳ đầy ngạc nhiên, nói: "Cậu đùa sao Trình Tự?? Theo tớ biết thì mẹ cậu rất nghiêm khắc, bà ấy không hề cho cậu quen bạn gái, huống chi là bắt cậu tìm!!" Trình Tự hơi giật mình, trong lòng nổi lên ngoài nghi. Người biết đến mẹ hắn không có mấy người...

   Tịnh Kỳ thấy hắn ngoài nghi, chột dạ nói: "Ba mẹ nào cũng như vậy. Sẽ không cho con cái yêu sớm." Trình Tự: "Tớ vốn dĩ đã yêu sớm lâu rồi, gia đình cũng biết. Chỉ là....vì cô ấy mất. Gia đình sợ tớ vấn vương cô ấy mà không quen ai, nên hối thúc." Tịnh Kỳ nghe vậy, 'à' một tiếng. Sau đó, trên môi nó hiện lên nụ cười lưu manh. Dưới ánh sáng của ánh đèn, khóe môi nó cong lên một đường cong hoàng mỹ. Gương mặt vốn đã sắc sảo, nay như được tô điểm thêm. Tịnh Kỳ: "Tớ không biết ai cả, hay là quen tớ đi." Lại một câu nói đùa nữa của Tịnh Kỳ khiến Trình Tự đứng hình. Hắn giật mình, người như hóa đá, mặt tỏ vẻ bất ngờ.

   Sau vài giây, cuối cùng Trình Tự cũng lấy lại được hồn phía. Hắn hé môi, muốn trả lời Tịnh Kỳ. Nhưng còn chưa phát ra tiếng thì bị chặn họng. Giọng nói âm lãnh vang lên: "3 người....vẫn chưa đủ thỏa mản em!?"

   Tịnh Kỳ quay đầu lại, thấy Hàn Bác Quân cùng Cố Anh Hiên đang đứng ngoài cửa.  Mà giọng vừa phát ra không ai khác là Hàn Bác Quân. Tịnh Kỳ biết có khả năng đã chọc giận Hàn Bác Quân. Nên cười 'hì hì', nói: "Chỉ đùa một chút, các anh vẫn là tốt nhất." Để chứng tỏ độ thành thật, nó còn bắng ánh mắt sáng ngời tới cả hai. Ngón tay cái dơ lên, tạo thành chữ like, hướng về họ. Nhưng không si nhê với Hàn Bác Quân, hắn đưa ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Tịnh Kỳ. Sau đó, cùng Cố Anh Hiên lên lầu. Mà Cố Anh Hiên cũng nhăn mày nhíu mặt với Tịnh Kỳ. Nói chung, cả hai người đó đều mang tâm trạng bực tức với nó. (Cái tội ghẹo trai😏)

   Khi đi qua phòng khách để đến cầu thang, ánh mắt Cố Anh Hiên chạm vào Trình Tự. Ánh mắt Trình Tự giống như một con cáo, vô cùng gian sảo, không biết nghĩ gì. Nhưng Cố Anh Hiên vẫn có thể cảm nhận được, Trình Tự đang bắng sát khí về phía hắn. Và cũng biết, sự giả dối pha lẫn tình cảm khi nói chuyện với Tịnh Kỳ. Cố Anh Hiên không khỏi nhíu mày, bàn tay xiếc chặt. Hắn cảm thấy, Trình Tự muốn cướp Tịnh Kỳ.
~~ (hôm sau) ~~
   Công ty Trình Tự mở cuộc họp, tất cả mọi cổ đông đều ở đó. Mà người tạo nên cuộc họp là cổ đông lớn nhất, chỉ thua Trình Tự.

   Trong căn phòng lớn, hơn mười người có máu mặt đang ngồi trên ghế. Tất cả đều đang xem thông tin cập nhật mới nhất của trính trị. Khi thông tin kết thúc, màn hình cũng tắc thì vị cổ đông lớn lên tiếng: "Theo như mọi người đã thấy. Hiện tại, Trình tổng đang bị tình nghi buông bán thuốc phiện. Mà bằng chứng lại rất rõ ràng, chỉ trong nay mai, Trình tổng có khả năng bị bắt. Nếu như vậy, liệu Trình tổng có khả năng đảm nhiệm tiếp cái chức chủ tịch công ty IS?!"

   Mọi người buông lời xì xầm, xem ra là muốn bãi bỏ chức vụ của Trình Tự. Mà Trình Tự cũng đang rất tức giận. Hắn nhớ rất rõ mình đã xóa chứng cứ, nhưng không ngờ lại có bằng chứng khác xuất hiện.

   Sau 30 phút, mọi người cuối cùng cũng kết luận. Một trong số đó, một vị cổ đông thay tất cả lên tiếng: "Tạm thời chúng tôi yêu cầu Trình tổng rời khỏi chức chủ tịch trong vài tuần. Và thay vào đó là cổ đông Vương, người nắm giữ cổ phần lớn thứ 2 công ty." Cổ đông Vương nghe đến đây, khóe môi không khỏi cong lên. Còn Trình Tự thì đầy tức giận phản bác: "Tại sao chỉ vì việc này mà tôi phải rời khỏi chức chủ tịch. Các ông đừng quên, các ông chỉ góp tiền không góp sức. Công ty IS có ngày hôm nay là nhờ tôi. Vì lý do gì mà cổ đông Vương lại thay thế?" Các vị cổ đông nhìn nhau, sau đó trả lời hắn. Nhưng miệng còn chưa phát ra chữ, cảnh sát đã ập vào. Họ dơ súng, chỉa về hướng Trình Tự. Vị cảnh sát đứng giữa lên tiếng: "Trình Tự, anh bị tình nghi buông bán thuốc phiện. Chúng tôi yêu cầu anh về đồn để điều tra." Trình Tự dơ cao tay, lông mày nhíu chặt. Trình Tự: "Được, tôi theo các người." Nói xong, hắn liền bị cảnh sát áp giải.

   Ở nơi khác, Diệp Bối Nhi đã sớm biết được tin tức. Cô ta nhanh chóng thủ tiêu tất cả bằng chứng liên quan đến Trình Tự. Và quay về chuyên mục bám lấy Cố Anh Hiên. Gần đây, vì mê mẫn Trình Tự, Diệp Bối Nhi hầu như không hề tìm Cố Anh Hiên. Cả hai thậm chí còn không nhắn tin hay gọi điện. Điều này khiến cô ta có chút lo lắng, sợ bị lạnh nhạt.

   Diệp Bối Nhi đi đến trương trình Cố Anh Hiên quay. Cô ta đứng sau hậu trường, chờ Cố Anh Hiên. Khi hắn vừa ra, cô ta liền đưa áo khoác và một chai nước cho hắn. Cố Anh Hiên không vội nhận, chỉ đứng im tại chỗ nhìn cô ta. Ánh mắt màu đỏ rực nhìn xuyên qua ánh mắt màu đen bình thường. Giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt sự giả dối. Diệp Bối Nhi bị nhìn đến chột dạ, cô ta muốn rút bàn tay cầm nước và áo khoác về.  Nhưng hai thứ đó lại bị Cố Anh Hiên lấy đi. Hai người thành công diễn một màn tình cảm giữa chốn đông người.

   Nhưng họ không biết, hắn lại đang rất lạnh nhạt với cô ta. Cố Anh Hiên khui chai nước, ngửa đầu uống. Uống xong xuôi, hắn mới lên tiếng: "Sau này không có gì thì đừng tìm tôi." Diệp Bối Nhi hơi ủy khuất, giọng nhỏ nhẹ giả dối: "Anh đừng như vậy...em... rất nhớ anh... Không gặp mấy ngày mà em như người chết rồi..." Cố Anh Hiên nhìn Diệp Bối Nhi, đưa chai nước lại cho cô ta. Cố Anh Hiên: "Đùa thôi, sau này muốn thì cứ đến." Nói xong, Cố Anh Hiên quay lại với trường quay.
~~
   1 tuần sau, Trình Tự được thả. Những tội danh của hắn đều có người thay hắn nhận. Vì vậy, Trình Tự từ tội phạm thành nạn nhân. Hắn dễ dàng có được sự đồng cảm của mọi người. Và cũng dễ dàng quay lại cái ghế chủ tịch. Nhưng qua lần này, Trình Tự cũng hận 3 nam nhân quyền lực ở thành phố S sâu sắc. Hắn đã lên một kế hoạch hoàn hảo để trả thù.

   9 giờ tối, ở trong một căn phòng vid của quán bar, Trình Tự cùng Diệp Bối Nhi uống rượu. Hắn khoác tay lên vai cô ta, hai người dính sát một chỗ. Trình Tự cụng ly với cô ta, tạo nên tiếng vang thanh thúy. Cụng xong, hắn ngữa đầu uống sạch. Khi ly rượu trống rỗng, hắn liền lên tiếng. Trình Tự: "Nghe nói....ba em đang cần một số tiền lớn để lấp vào khoảng tiền của công ty." Diệp Bối Nhi ngạc nhiên, hai mắt mở to. Đây là bí mật công ty, chỉ có ba và cô ta biết. Diệp Bối Nhi: "Đúng vậy, làm sao anh biết được?!" Trình Tự: "Điều này quan trọng sao? Điều quan trọng là anh có thể giúp ba em." Diệp Bối Nhi kích động, gương mặt tiếng sát lại gần hắn, hai người chỉ cách vài milimet là hôn môi. Giọng cô ta mang vẻ kích động: "Thật sao?! Anh có thể giúp ba em?!!" Trình Tự bị gương mặt phóng to mang vẻ bất ngờ của cô ta làm khó chịu, hắn khéo léo đẩy người cô ta ra. Trình Tự: "30% số tiền anh đang giữ đều gửi cho ba em." Diệp Bối Nhi như không tin vào tai mình, hỏi lại: "Anh nói thật chứ?! 30% số tiền của anh phải hơn 9 con số!!" Trình Tự: "Anh chưa từng nói dối. Nhưng...muốn có được nó...em phải giúp anh một chuyện." Diệp Bối Nhi không hề cảnh giác, hấp tấp hỏi: "Chuyện gì?!" Trình Tự thấy cô ta như vậy, tâm ầm cười lạnh. Hắn nâng cầm cô ta lên, mặt hai người gần trong gan tất. Hai mắt hắn hơi khép, phần hiểm độc bị giấu đi. Trình Tự: "Giúp anh lấy con dấu Cố Anh Hiên luôn mang bên người." Diệp Bối Nhi hơi khựng lại. Tuy cô ta không biết con dấu có ý nghĩa gì, nhưng cô ta biết nó rất quan trọng. Nếu Cố Anh Hiên biết cô ta lấy, sẽ không tha cho cô ta. Diệp Bối Nhi trong lòng rối bời, không biết nên nhận lời hay không.

   Trình Tự như đoán trước được, nhàn nhạt nói: "Nếu số tiền ba em lấy từ công ty bị phát hiện. Có khả năng...ông ấy sẽ ở tù mãi mãi. Mà em...cũng không thể làm thiên kim tiểu thư nữa. Nếu như vậy...em sẽ không bằng Tịnh Kỳ, kẻ mà em ghét nhất..." Diệp Bối Nhi bị nói chúng, ánh mắt dè chừng nhìn hắn. Mà hắn cũng không từ chối, để Diệp Bối Nhi nhìn thoải mái. Vào khoảng khắc đó, Diệp Bối Nhi biết, bản thân đã không còn đường lui nữa.

   Ở một nơi khác, Trương Vô Nhi giả bệnh nằm ở nhà. Sau một ngày nằm ở phòng hồi sức, cô đã tỉnh lại. Và sức khỏe hồi phục rất tốt, bác sĩ rất yên tâm cho cô về. Nhưng vì lười làm việc, cô lấy đây là cái cớ để nghỉ ngơi. Thế nên, Trương Vô Nhi đang rất tận hưởng những ngày rãnh rổi. Chỉ là...cô bị Dylan quản thúc. Từ lúc xuất viện, anh ta liền xem cô như người liệt. Trừ đi tắm, vệ sinh, thay đồ và ăn uống cái gì Dylan cũng thay cô làm.

   Dylan vừa lau dọn bãi chiến trường ở bếp xong. Anh mệt mỏi nằm ường trên sofa. Cả người đều thả lỏng, không giữ chút hình tượng. Mà bên cạnh, Trương Vô Nhi ngồi rất nghiêm chỉnh xem tivi. Cô thẳng lưng, hai mắt hướng về tivi. Khi nghe thấy tiếng động, cô mới nhìn qua. Liền thấy một thằng nhóc nằm như người chết trên sofa. Trương Vô Nhi chán ghét, phê phán: "Không ý tứ gì cả." Dylan hai mắt nhắm nghiền, thân thể lười động trả lời cô: "Ý với chả tứ, mệt người. Sống thì phải thoải mái chứ, đừng quá bó buộc mình." Trương Vô Nhi lắc đầu, không quan tâm anh nữa.

   Thời gian rất nhanh trôi, mà Dylan lại ngủ quên. Thế nên, khi anh tỉnh dậy đã 2 giờ sáng. Mà giờ này đã có sương mù, nên Dylan không dám chạy về. Cuối cùng, mặt dày xin ở lại nhà Trương Vô Nhi. Cũng may cô tốt bụng, xin cái liền gật đầu.

   Trương Vô Nhi nhìn tên nhóc chuẩn bị ra sofa ngủ, nói: "Dậy thì thay đồ đi, mặc vậy nhìn bẩn lắm. Quần áo tôi để sẵn trong nhà tắm rồi, là đồ nam." Dylan ngoái đầu nhìn người lang lên cầu thang. Anh cười ngây ngốc, 'gật đầu'.
~~
   Trương Vô Nhi lờ mờ tỉnh dậy, liền muốn đi tắm. Cô cầm quần áo, trực tiếp xuống nhà tắm. Nhưng khi mở cửa nhà tắm, cô lại mở không được. Vì có cái tật hay quên và còn đang ngái ngủ, cô liền lấy chìa khóa ra, mở cửa. Hoàn toàn quên mất bản thân đã bảo Dylan có thể dùng nhà tắm.

   Trương Vô Nhi đẩy nhẹ cánh cửa, mọi thứ bên trong liền hiện ra. Bên trong, dưới làn nước nóng mờ ảo. Một thân thể trắng hồng hiện ra, là thân thể của nữ. Mà gương mặt lúc ẩn lúc hiện dưới làn khói của nước khiến Trương Vô Nhi đứng hình. Mái tóc vàng óng dài gần đến lưng, trong rất đẹp mắt. Hàng lông mi rất dài, còn có độ công, khiến gương mặt trở nên mỹ lệ. Mũi cao, môi mỏng, là một gương mặt thanh tú. Nhưng khi tổng hợp lại, cô gái trong giống Dylan đến lạ. Nói đúng hơn là Dylan phiên bản nữ.
( đổi, gọi Dylan là cô nha)
   Trương Vô Nhi cảm thấy cơ thể nóng rực, cả người khó thở. Nếu là người khác, cô sẽ đống cửa lại và ra ngoài. Nhưng khi thấy đó là gương mặt của Dylan, cô lại tiếng vào. Còn Dylan thì sau vài giây hóa đá và thấy Trương Vô Nhi đi vào, cô mới ý thức được mọi chuyện. Dylan hoảng hồn, chụp lấy cái khăn, quấn người mình lại. Sau đó, hét lên: "Tôi là nữ cô cũng là nữ. Thấy rồi thì đi ra ngoài đi." Mặt Dylan đỏ bừng, xem ra là đang ngại ngùng. Mà Trương Vô Nhi càng thấy như vậy, càng thích. Trương Vô Nhi nhanh chóng đi tới. Trương Vô Nhi tiếng một bước, Dylan lùi một bước. Cuối cùng, Dylan bị ép sát vào tường. Cả người Trương Vô Nhi bao quanh cô. Trương Vô Nhi cao 1m 89, đủ để bọc lấy kẻ chỉ 1m 85.

   Trương Vô Nhi: "Ai nói với nhóc...ta là nữ." Giọng nói trầm thấp và nóng bỏng phả vào mặt Dylan. Bã vai trắng nõn lộ ra khẽ run. Nhìn có chút khiêu rơi và quyến rũ. Tất cả đều lọt vào tầm mắt của Trương Vô Nhi.

  Dylan giọng run run: "Cô đừng dọa tôi. Tôi biết cô nói vậy là vì giận việc tôi giấu giới tính thật của mình." Trương Vô Nhi nghe xong, khóe môi kéo lên một đường cong. Anh không nghĩ tới, Dylan lại ngốc như vậy. Cảm giác rất thú vị.
(Đổi thôi, xưng Trương Vô Nhi là anh(´>ω<))
                    -Hết-
(Trương Vô Nhi không phải tên thật của ảnh đâu.😆)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net