Chap 59: cafe mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn chấm dứt, Tịnh Kỳ ngã vào người Hàn Bác Quân, để hắn bế ra ngoài. Vừa rời khỏi hầm liền chạm mặt Julie. Bà bế Hàn Thương Phong với gương mặt u sầu, khi nhìn thấy hắn mới tươi lên chút. Julie: "Coi kìa coi kìa, hôn người ta sưng môi luôn rồi." Hàn Bác Quân: "Em ấy say rồi, xin lỗi vì đã làm phiền." giọng hắn mang tám phần dịu dàng hiếm có. Đúng là ở cạnh người yêu có khác. Julie: "Thật ra cũng không phiền gì, nhưng con cậu...." Bà vừa nói đến đây, phục vụ đã chạy đến cướp lời. "Mấy cái máy pha cafe hoàn toàn đều hư cả rồi, không sửa được nữa." Julie thở dài, đưa thẻ cho anh phục vụ, kêu anh ta đi mua. Anh phục vụ nhận thẻ, tức tốc chạy đi mua.

Nhìn một màng này, Hàn Bác Quần liền biết đã sảy ra chuyện gì. Hàn Bác Quân: "Tiền đền bù tôi sẽ gửi lại cho chị, chúng tôi về đây." Nói rồi, hắn thả Tịnh Kỳ xuống, bế lấy Hàn Thương Phong. Hàn Thương Phong khi thấy mẹ thì ngoan hơn, im re để hắn bế. Còn Tịnh Kỳ thì đi lắc qua lắc lại. Cũng may hắn lực lớn, một tay là có thể kìm Tịnh Kỳ về tận phòng.
~~
Ở chơi thêm 1 ngày, cả 3 quyết định về nước. Về lại nước nhà, khí hậu trong mát hơn, không còn lạnh nữa. Hiện tại, Tịnh Kỳ đang ăn bữa tối cùng cha con Hàn Bác Quân. Nay chính tay Tịnh Kỳ xuống bếp, là món nó học được khi xuống nhà bếp của khách sạn ở 'chamonix' Không biết đồ ăn ngon hay do Tịnh Kỳ nấu mà hôm nay Hàn Bác Quân ăn tới tận 5 chén cơm. Đây có thể ghi vào lịch sử quốc gia.
~~(2 tuần sau)
Sau kỳ đi chơi, Hàn Bác Quân đã quay lại công ty làm. Công việc chồng chất khiến Hàn Bác Quân ít khi về nhà. Đã ngày Tịnh Kỳ không gặp hắn. Hai người kia cũng không ngoại lệ, đều rất ít gặp. Cả 3 nam nhân đều bận kiếm tiền, chỉ có Tịnh Kỳ rảnh quá hóa rồ.

3 giờ chiều, Tịnh Kỳ ở nhà Tần Duyệt. Tần Duyệt cũng rất rảnh, ngoài chăm con thì cái gì cũng không cần làm. Hiện tại, cậu và nó đang đánh cờ và đàm đạo chuyện nhân sinh. Thả cờ đen xuống bàn cờ, một dòng dài màu trắng lật thành màu đen. Tịnh Kỳ hài lòng, nói: "Tiếng bộ của cậu chẳng thay đổi gì cả." Tần Duyệt bình tĩnh, không để bị khiêu khích. Cậu nhẹ nhàng đặc cờ trắng xuống, bàn cờ không có gì thay đổi. Nhưng đó cũng là bước đi mà cậu tính toán. Tần Duyệt: "Tiến bộ thì cũng phải từ từ. Mà cậu có dự định gì chưa? Tính sống không danh không phận mãi sao?" Tịnh Kỳ trầm ngâm nhìn bàn cờ, đáp: "Tớ đang rất rối, cả 3 người tớ đều không muốn mất ai. Nghe qua thì thấy háo sắc và tham lam nhỉ?" Tần Duyệt buông cờ, hớp một ngụm sữa nóng. Cậu nở nụ cười nhẹ, chấn an nó. Tần Duyệt: "Cả thiên hạ đều biết một mình cậu yêu 3 người đàn ông. Bọn họ không nói gì, cũng chẳng phản cảm. Vậy thì cậu phản cảm cái gì?!" Tịnh Kỳ đặc quân cờ đen xuống, thở dài. Tịnh Kỳ: "Chính là cảm thấy có lỗi với 3 người đó...Ai đời lại chấp nhận cô vợ mình có 3 trái tim cơ chứ, nghe qua chẳng chung thủy gì cả." Tần Duyệt trầm ngâm, hiểu được nổi lo của nó. Nhưng nổi lo này không đáng để nhắc đến. Thế là cậu vương tay, búng trán nó cái 'bóc'. Tịnh Kỳ ôm đầu, trừng cậu, đợi lời giải thích. Tần Duyệt: "Ai đời lại để con mình mất cha cơ chứ. Thằng bé có tận 3 người, người nào cũng không thể thiếu..." Nói rồi, ánh mắt cậu dáng lên người Hàn Thương Phong đang chơi một mình bên cạnh Tịnh Kỳ. Lúc này, nó mới ngộ ra điều gì đó.

Hai người tiếp tục đánh cờ, hàn huyên thêm vài chuyện. Sau khi nó đánh thắng được hai ván và thua ba ván thì đã 4 giờ 40 phút, Tịnh Kỳ phải về nhà. Thế là hai người tạm biệt, hẹn ngày tái đấu.

Vừa vào nhà thì thấy một cục đen đen tím tím nằm trên sofa. Tịnh Kỳ đưa Hàn Thương Phong cho Khúc Mị bế, bản thân chạy lại đá chân hắn. Cái chân lười nhúc nhích, để bị đá tới đá lui. Tịnh Kỳ thở dài, nói: "Chính Hào, anh làm gì thế?! Mệt thì lên phong mà nằm..." Vũ Chính Hào mở đôi mắt mệt mỏi, thấy Tịnh Kỳ thì liền vương tay, ôm nó vào trong lòng. Tịnh Kỳ cũng ôm hắn, giọng dụ dỗ con nít: "Chính Hào ngoan, có chuyện gì vậy?!" Vũ Chính Hào: "Anh có mua vé đi Nhật Bản cho gia đình mình. Ngày đi chơi trùng với ngày đi làm, anh tức quá nghỉ làm luôn. Cãi nhau về nên mệt quá à..." Tịnh Kỳ phát hiện ra điểm gì đó, nhẹ nhàng hỏi lại: "Anh nằm một cục ở đây là vì cãi nhau nên mệt, không phải vì nghỉ việc?" Vũ Chính Hào hồn nhiên đáp: "Đương nhiên rồi, công ty đó là của anh mà. Muốn leo lên đầu anh đâu có dễ. Cho họ không có lương mấy tháng để chừa cái tật phá buổi hẹn..." Còn chưa nói xong, Tịnh Kỳ đã đi mất dạng. Khúc Mị cũng bế Hàn Thương Phong vào trong. Phòng khách chỉ còn lại mỗi hắn.

Vũ Chính Hào thở dài, chuẩn bị xuống ghế đi tìm Tịnh Kỳ. Nhưng Tịnh Kỳ đã nhanh chóng quay lại với cái điện thoại của hắn. Điện thoại còn phát ra tiếng của trợ lý. Vũ Chính Hào cảnh giác, nghi hoặc hỏi: "Em vừa làm gì..!?" Tịnh Kỳ cười hít mắt, đáp: "Em vừa giúp anh hẹn xong rồi, công việc của anh sẽ giải quyết ở Nhật Bản. Cảnh quay của anh sẽ ở Nhật Bản." Vũ Chính Hào không vui, trề môi. Vũ Chính Hào: "Em làm vậy là tự ý khi chưa có sự cho phép của anh. Anh tổn thương rồi." Tịnh Kỳ nhìn hắn với ánh mắt kỳ thị, 'chặc chặc' vài tiếng. Nó ngồi xuống cạnh hắn, nũng nịu: "Thôi mà bảo bối, không thể vì anh mà để họ bị không lương mấy tháng được. Em biết lần này em sai rồi, anh muốn phạt gì cũng được" Câu cuối thành công khiến Vũ Chính Hào hết giận. Hắn ngồi dậy, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ sờ sợ, co chân muốn chạy. Nhưng hắn vẫn nhanh tay hơn, kìm nó ngồi tại chỗ. Vũ Chính Hào tiến lại, môi mỏng dáng lên môi Tịnh Kỳ. Tách môi nó ra, hắn thô bạo càng quét, xem như trừng phạt. Khi buông ra, môi Tịnh Kỳ đã sưng tấy, dưới môi còn có vết cắn.

Tịnh Kỳ sờ vào vết thương, lông mày nhíu chặt. Vũ Chính Hào cười gian, nói: "Không giận em nữa, nhưng chuyến du lịch của chúng ta phải đi 2 tuần." Tịnh Kỳ kiên quyết: "1 tuần 2 ngày, không bàn cãi. Em không thích nghi được cuộc sống xa nhà quá lâu." Vũ Chính Hào: "Chủ động hôn anh thì đáp ứng em. Nếu không... anh sẽ bỏ Phong Phong ở nhà." Tịnh Kỳ 'hừ' một tiếng, không so đo với hắn. Nó nhanh chóng đặc một nụ hôn xuống môi hắn. Tịnh Kỳ là người rất thiếu kinh nghiệm nên không làm hắn vừa lòng. Hắn dùng một tay cố định cổ Tịnh Kỳ, rồi lại thô bạo hôn lần nữa. Vết thương cũng vì vậy mà chảy máu.
~~
9 giờ sáng, Tịnh Kỳ đang cùng Khúc Mị đi siêu thị. Nó hết lấy món này đến món kia, xe đẩy đã chất đầy đồ ăn vặt. Khúc Mị cười khổ, nhìn cô gái đang hăng say bỏ bánh vào xe. Khúc Mị: "Hôm nay mua nhiêu đây thôi nhé?! Mang đống này về đã đủ nặng rồi, không thể mang nổi đâu." Tịnh Kỳ ngoan ngoãn đồng ý, dừng việc mua sắm lại.

Hai chị em quyết định đi tính tiền. Sau khi cầm hai bịch đầy đồ ăn, Tịnh Kỳ vui vẻ cùng Khúc Mị ra về. Vì khu đồ ăn trên khu quần áo nên khi đi về, Tịnh Kỳ có nhìn sơ qua vài cửa tiệm. Trong số một cửa tiệm giá trung bình, nó vô tình thấy Giai Kỳ. Cô ta đã ốm đi rất nhiều, quần áo cũng là loại đồ cũ. Bên cạnh cô ta là những tên đàn ông cao to. Bọn họ đang lựa những bộ bikini siêu hở cho Giai Kỳ. Nhìn sơ qua cũng biết, Giai Kỳ đang ở trong tình thế nào.

Môi mỏng khẽ nhết, Tịnh Kỳ thầm cảm thán cách làm việc của Hàn Bác Quân. Không trực tiếp ép buộc, chỉ gián tiếp khiến cô ta chọn nghành đó. Nhưng Tịnh Kỳ cũng rất khâm phục Giai Kỳ, vậy mà vẫn cố bám trụ lại thành phố S. Có lẽ, thành phố S quá lộng lẫy, quá quyến rũ. Con người ta vì sức hút ấy mà bất chấp tất cả.
~~
Mấy ngày sau, chuyến đi Nhật Bản bắt đầu. Ngồi máy bay xuốt vài tiếng, Tịnh Kỳ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Gia đình nó nghỉ ở một khách sạn truyền thống. Mọi thứ đều mang nét ngoài cổ và đậm chất Nhật Bản. Điều này khiến Tịnh Kỳ rất thích thú. Vui đến nổi quên luôn Hàn Thương Phong. Mà Hàn Thương Phong khi không có mẹ chính là tiểu ác ma được phóng thích. Bảo mẫu phải trong cậu 24 trên 24 giờ. Chỉ cần lơ là một chút, đại họa sẽ dáng xuống đầu.

Hiện tại là 6 giờ tối, Tịnh Kỳ cùng Vũ Chính Hào đi tham gia lễ hội. Hai người đi đúng vào ngày lễ hội diễn ra nên rất náo nhiệt. Đa số mọi người đều mặc kimono, cả nam lẫn nữ. Mà Tịnh Kỳ quả thật cũng đang mặc. Lúc nãy nó đi ngang cửa hàng quần áo, vô tình nhìn trúng một bộ.

   Kimono có màu hồng nhạt, hoa văn rất tin tế. Dây thắc lưng là hồng cánh sen, bên cạnh eo có cái chuông nhỏ kêu 'run rinh'. Hôm nay, Tịnh Kỳ búi tóc theo kiểu Nhật, gương mặt được phô bầy một cách tinh sảo. Mái tóc màu trắng bạch là điểm nhấn cực kỳ quan trọng. Tất thẩy phối với bộ kimono thì không gì đẹp bằng. Nó như một nhân vật từ trong truyện bước ra.

Vũ Chính Hào cũng không kém cạnh là bao. Tuy hắn chỉ đơn giản mặc một cái áo len và quần jean. Nhưng vẻ đẹp đã tô bật bộ đồ bình thường của hắn. Vũ Chính Hào đeo khẩu trang, chỉ chừa đôi mắt hút hồn cho người đời xem. Ánh mắt hẹp dài của hắn luôn dáng lên người Tịnh Kỳ. Sự sủng nịnh và yêu chiều không thể che dấu. Những người vô tình thấy được đều bị làm cho hồn xiu phách táng. Một vẻ đẹp giết chết người nhìn.

Nhưng dù họ có u mê đến đâu cũng nhận ra hai vẻ đẹp đó là của nhau. Vũ Chính Hào còn đang bế Hàn Thương Phong. Người mù cũng biết đó là một gia đình. Vì vậy, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm.

Tịnh Kỳ cùng Vũ Chính Hào chen lấn qua đám người, bắt đầu tìm trò chơi. Lễ hội là nơi trò chơi và đồ ăn tụ tập, chỉ cần đi vài bước là gặp. Tịnh Kỳ dừng tại một quầy hàng mang tên 'Cafe mèo con.'. Hai cô gái đứng trước quầy hàng ăn mặc rất rất đặc biệt. Là hai bộ hầu gái đen và trắng. Trên đầu mỗi người đều cài tai mèo, sau lưng gắng đuôi. Trên tay còn đeo lục lạc phát ra tiếng động nhỏ. Hai cô gái rất xinh và biết cách hút khách, nam nữ đều bị dụ vào. Mà Tịnh Kỳ chính là một trong số những người bị dụ. Vũ Chính Hào đi bên cạnh đã sớm không vui rồi. Tuy trên môi vẫn mang nụ cười nhẹ, nhưng tâm hắn cười không nổi. Hắn biết tổng cái trò của quán này. Những cô gái khi vào sẽ có đồ để hóa trang thành hầu gái mèo. Những tràng trai thì chỉ ngồi đợi. Tùy theo lựa chọn của cô gái, họ sẽ mang cafe và nói chuyện với những người mình thích.

Ngồi xuống cái bàn toàn hình mèo, từ bàn đến tách, Vũ Chính Hào nổi một cục tức. Tịnh Kỳ đã đi mất dạng, chắc chắn là đi thay đồ mèo. Hắn không thích điều đó chút nào. Nếu Tịnh Kỳ mặc chỉ để hắn xem thì hắn rất tán thành. Nhưng Tịnh Kỳ lại mặc ở nơi đông người, nổi uất ức này hắn chịu không nổi.

Hàn Thương Phong bên cạnh cũng không mấy vui vẻ. Cậu bị sắc mặt của ba ba dọa sợ rồi. Cậu đáng thương bắng ánh mắt về phía cái màn kia, chờ mama đi ra.

Đợi 5 phút, ông trời cuối cùng cũng chịu thương xót cậu, mama đã đi ra. Nhưng mama ăn mặc rất khác lúc nãy. Hở hơn, quyến rũ hơn và dụ hoặc hơn.

Tịnh Kỳ mặc đồ hầu gái mèo, bưng cafe đến chỗ Vũ Chính Hào. Trên đường đi, không ít người nhìn nó. Tịnh Kỳ vốn đã có ánh mắt hồ ly, nay mặc đồ mèo chẳng khác gì đi câu dẫn người khác.

Đặc tách cafe xuống, Tịnh Kỳ ngồi đối diện hắn. Nói: "Cafe em chính tay pha đấy, uống thử đi." Vũ Chính Hào 'hừ hừ' hai tiếng, không thèm nhìn Tịnh Kỳ. Mà Tịnh Kỳ đương nhiên đoán được lý do hắn như vậy. Nó phì cười, nói: "Lão công~, anh nhìn thử xem em có đẹp không?!" Vũ Chính Hào bị giọng nói ngọt ngào dụ dỗ, đưa mắt qua nhìn. Nhìn xong, yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống nhiều lần.

Tịnh Kỳ thấy Vũ Chính Hào vẫn im lặng, tương hắn vẫn không vui. Tịnh Kỳ: "Thôi mòa~, lần sau không tái diễn nữa." Vũ Chính Hào nheo nheo mắt, nói: "Mua bộ này về, lần sau mặc cho anh xem." Tịnh Kỳ giật giật khóe môi, không ngờ đến hắn lại nói như vậy. Tịnh Kỳ: "Nằm mơ." Nói rồi, nó gọi một tách cafe, tự thưởng cho mình.

   Vũ Chính Hào như trẻ ba tuổi, chề môi, oán chách: "Chẳng thương anh gì cả." Ánh mắt long lanh ngập nước nhìn Tịnh Kỳ. Như một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi. Nó phì cười, chịu không nổi hình tượng này của hắn.

Vũ Chính Hào rất tâm cơ, hắn đã sớm đoán được Tịnh Kỳ thích kiểu hình tượng này. Từ lúc Tịnh Kỳ quay về, hắn luôn làm nũng như vậy. Chưa có lần nào thất bại, kể cả lần này. Tịnh Kỳ chồm người về phía hắn. Một tay che mắt Hàn Thương Phong. Tay còn lại nâng cầm hắn lên, trao nụ hôn nòng. Vì ngại đám đông, Tịnh Kỳ chỉ dám để môi chạm môi. Nhưng nhiêu đó cũng đủ kích thích Vũ Chính Hào.

Hôn xong, Tịnh Kỳ nở một cười rạng rỡ với hắn. Khẽ nói: "Anata ga suki desu (em yêu anh)" Vũ Chính Hào đứng hình, nhìn cô gái trước mắt. Khoảng khắc đó, thời gian như dừng lại. Hắn có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong lòng ngực. Vào khoảng khắc này, Tịnh Kỳ chính là người duy nhất trú ngụ trong lòng hắn, không ai có thể thay thế.
                    -Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net