106-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106: Dạo chơi

"Ba, chúng ta phải đi ạ?" Thất Thất ôm Hỏa Miêu và Tiểu Bạch ngồi trên sô pha, đồng thời còn đá đá chân.

"Ừm, chuẩn bị về nước." Địch Hạo vừa quay đầu lại thì thấy Thất Thất mím môi, vẻ mặt rầu rĩ, anh lập tức bật cười: "Nè, sao thế hả bé cưng?"

"Con vẫn chưa được ra ngoài chơi." Thất Thất xoa cổ Hỏa Miêu: "Hỏa Vân, Hỏa Miêu cũng chưa được ra ngoài chơi, Tiểu Bạch cũng chưa được ra ngoài chơi, anh Tiêu Diễn cũng chưa, bọn con không vui."

Tiêu Diễn đang đọc sách ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Thất Thất, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thất Thất muốn đi đâu chơi?" Tần Chí đi tới ngồi xuống bên cạnh Thất Thất, tay kéo Địch Hạo ôm lấy.

Thất Thất xoa tai Hỏa Miêu, do dự nói: "Chính là... chính là muốn cùng mọi người... ba ba với ba lớn cùng ra ngoài chơi."

Tần Chí và Địch Hạo liếc nhìn nhau, cùng mỉm cười --- từ khi tới đây bọn họ vẫn luôn bận rộn chuyện vụ án, thường xuyên để đám nhỏ ở chỗ Chu Diệu và ông nội chơi đùa, cũng không quá để ý, mặc dù có đám bạn nhỏ nhưng Thất Thất vẫn muốn được đi chơi với các cha, dù sao cũng khó lắm mới được ra nước ngoài một lần.

Nghĩ tới đây, Tần Chí xoa đầu Thất Thất: "Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài chơi được không?"

Thất Thất ngượng ngùng ngẩng đầu: "Sẽ không làm lỡ chuyện của các cha chứ ạ?"

"Sẽ không." Địch Hạo đáp, không phải miễn cưỡng chiều ý bé con, mà thật sự là bọn họ có rất nhiều thời gian, dù sao thì trong khoảng thời gian này Phong U cần chuẩn bị chút chuyện, mà Vạn Tứ khẳng định cũng sẽ không nhảy ra hại người, như vậy bọn họ hoàn toàn có thời gian để chơi với đám trẻ.

Địch Hạo véo má Thất Thất: "Con và nhóm Tiêu Diễn bàn xem muốn đi chỗ nào, ngày mai ba với ba lớn dẫn bọn con đi."

"Dạ." Thất Thất nhào về phía hai người, hôn mỗi người một cái: "Cám ơn ba ba, cám ơn ba lớn!"

Ngày hôm sau, đám người tới Disney Land....

Quả nhiên, nơi phải tới chính là sân chơi được các bé và người lớn rất hoan nghênh.

Nhìn tai đeo chuột Mickey trong cửa hàng, Địch Hạo phóng khoáng mua rất nhiều, Thất Thất một cái, Chu Diệu một cái, ngay cả Tiêu Diễn trong ánh mắt lóng lánh của Thất Thất cũng phải đeo một cái, ba con thú khó khăn lắm mới được cho qua cổng cũng được thắt nơ bướm trên đuôi mà không hề có chút tự giác nào của giống đực, cuối cùng còn thừa lại hai cái, Địch Hạo cười híp mắt nhìn Tần Chí: "Đeo hay không đeo?"

Tần Chí nhướng mày, cười nói: "Em đeo thì anh đeo."

"Nói thì phải giữ lời." Nói xong Địch Hạo liều đeo tai chuột Mickey lên, sau đó nín cười đưa cái còn lại cho Tần Chí.

Tần Chí nhận lấy nhìn một chút --- trên lỗ tai có nơ bướm, là tai đeo cho nữ...

Im lặng nhìn thanh niên đang ôm bụng cười sung sướng, ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt thanh niên đầy rạng rỡ. Tần Chí có một thoáng hoảng hốt, giống như thấy được người vô tình vô dục vạn năm trước, quanh người chỉ có một con bạch hổ làm bạn, an tĩnh đứng trên dãy núi, trên đầu là ánh trăng lạnh lẽo, cô độc đến mức làm người ta đau lòng.

"Nè! Đừng nói anh muốn nuốt lời nha?" Địch Hạo áp sát Tần Chí, chọt mặt anh.

Tần Chí lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt sáng lóng lánh trong suốt đầy vui sướng của Địch Hạo, anh thuận theo hôn lên môi người yêu, nhẹ nhàng chạm một cái.

Địch Hạo sửng sốt, vừa định mắng Tần Chí đang ban ngày ban mặt mà lại không chịu chú ý ảnh hưởng thì nhìn thấy ý cười và thỏa mãn tràn đầy trong mắt anh.

Địch Hạo chớp mắt mấy cái, giật mình nhăn nhăn mũi không nói gì.

Tần Chí đeo tai chuột Mickey lên, sau đó nắm tay Địch Hạo, gọi đám nhỏ tiếp tục đi tới.

Hai người đàn ông cao lớn đeo trang sức tình nhân, bên cạnh còn có ba đứa nhỏ, trên tay mỗi bé là một con 'thú cưng', ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.

Nước ngoài khá phóng khoáng về yêu đương đồng giới, huống chi còn là hai người đàn ông đẹp mắt như vậy, có điều gương mặt đường nét phương đông của bọn họ vẫn thu hút không ít người ngoại quốc, cộng thêm ba đứa bé xinh xắn và ba con thú cưng đáng yêu, khó tránh một đường bị người ta chú ý. Hơn nữa Tần Chí có chiều cao không hề thua kém người Mỹ, gương mặt đẹp trai phối hợp với tai đeo đáng yêu, nắm tay Địch Hạo tướng mạo xuất chúng không hề có chút nào không hòa hợp, đại khái là bầu không khí xung quanh hai người quá hòa hợp nên cho dù đeo trang sức gì cũng sẽ không có cảm giác khó chịu.

Sau khi chơi tháp rơi tự do ở khu Trẻ Em, Chu Diệu vừa vỗ ngực vừa nghi ngờ nhìn hai em trai: "Hai đứa đang nhìn gì vậy?"

Thất Thất sờ cằm thịt: "Phát hiện một chuyện kỳ quái." Thất Thất chỉ một người đàn ông đang ngồi ở khu nghỉ ngơi ở phía trước: "Anh trai kia sao không đưa đồ cho anh trai bên cạnh vậy? Rõ ràng là ảnh mua hai phần mà."

Chu Diệu ngẩng đầu nhìn theo hướng tay Thất Thất chỉ, thấy được bên khu nghỉ ngơi có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh rất tuấn tú, trong tay cầm hai cây kẹo đường, có điều người đàn ông này không ăn, vẻ mặt trông cũng không quá vui vẻ, nhưng mà: "Anh chỉ thấy một người thôi, anh trai mà em nói ở đâu?"

Thất Thất kinh ngạc há miệng, lại nhìn sang Tiêu Diễn, hiển nhiên Tiêu Diễn nghe Chu Diệu nói vậy thì cũng có chút kinh ngạc, vì thế Thất Thất liền chạy tới khu nghỉ ngơi, dĩ nhiên không phải tới chỗ người đàn ông kia, mà là hai người cha đang ngồi ở đó, Tiêu Diễn và Chu Diệu cũng theo sau.

"Ba à, nhìn bên kia kìa." Thất Thất chạy tới chỗ Địch Hạo và Tần Chí, sau đó lập tức vào thẳng chủ đề, chỉ người đàn ông ngồi bên kia.

"Làm sao vậy... hửm?" Địch Hạo nhướng mày, nhìn sang Thất Thất: "Con muốn nói gì?"

Bên cạnh người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia là một người đàn ông Trung Quốc, có phong cách rất cổ điển, vẻ mặt bi thương, hai người không nhìn nhau, cũng không nói gì.

"Ba à, anh trai đó thoạt nhìn không phải là quỷ hồn, vì sao anh Chu Diệu lại không nhìn thấy ảnh ạ?" Thất Thất khó hiểu hỏi, từ trước tới giờ bé chưa từng thấy tình huống này.

"Đó là hồn hiện, nói cách khác người đó vẫn chưa chết, chỉ là hồn phách rời khỏi cơ thể thôi." Nói tới đây, Địch Hạo kinh ngạc nói: "Không biết hai người này có gì ràng buộc mà ngay cả hồn hiện cũng xuất hiện."

"Ồ, khó trách anh trai kia không đưa kẹo cho anh trai bên cạnh, thì ra là không nhìn thấy."

"Bé cưng à, con nên gọi người ta là chú."

Lúc này Địch Hạo nói chuyện với Thất Thất nên không nhìn thấy người đàn ông kia đột nhiên xoay người sang, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Tần Chí và người đàn ông kia đối diện, hắn đã nghe thấy lời của Địch Hạo và Thất Thất nói khi nãy --- cũng không có gì lạ, nếu bên cạnh người đàn ông ngoại quốc này có một người Trung Quốc thì có khả năng nghe hiểu tiếng Trung, huống chi bởi vì đang ở nước ngoài nên Địch Hạo và Thất Thất nói chuyện cũng không có ý che giấu.

Chỉ thấy người đàn ông nọ đứng dậy đi tới bên cạnh bọn họ, vẻ mặt có chút kích động dùng tiếng Trung không lưu loát hỏi: "Xin hỏi, kẹo bông mà mọi người nói khi nãy có phải là tôi không?"

Câu hỏi có chút kỳ quái nhưng mọi người ở đây đều nghe hiểu.

Địch Hạo nhìn hồn phách bám sát ở bên cạnh đối phương, người này cũng rất bất ngờ và kinh ngạc, vẻ mặt còn có chút chờ mong.

Ngay lúc Địch Hạo xoắn xuýt không biết nên nói thật hay lảng tránh thì Thất Thất thực hố cha giơ tay nói: "Chú nghe hiểu lời bọn con vừa nói ạ?"

Vẻ mặt người đàn ông nhu hòa ngồi xổm xuống: "Bạn nhỏ, chú là Ackerman, có phải khi nãy cháu nói bên cạnh chú có người không?"

Lúc này, người đàn ông ở sau lưng Ackerman cũng ngồi xuống: "Chào bé, chú là Thẩm Thư Kỳ."

"Thẩm Thư Kỳ...." Bởi vì Thẩm Thư Kỳ nói vậy, Thất Thất cũng lẩm bẩm theo.

Ackerman kích động nắm lấy vai Thất Thất: "Thư Kỳ! Cháu nói Thư Kỳ! Người bên cạnh chú là Thư Kỳ sao?"

Thất Thất nhăn mặt nhăn mũi, bé bị bóp đau.

Ánh mắt Tiêu Diễn nghiêm nghị, tiến tới đánh rớt cánh tay nắm vai Thất Thất của Ackerman, tuy còn nhỏ nhưng Tiêu Diễn có thể vận dụng linh lực, vì thế Ackerman dễ dàng bị đánh rớt.

Ackerman kinh ngạc, có điều lập tức thu liễm lại, hiểu được hành vi của mình có chút quá đáng, hắn áy náy nói xin lỗi: "Cháu có thể tha thứ hành động vô lễ của chú vừa nãy không? Chỉ là chú quá kích động." Ackerman cười khổ.

Thất Thất lắc đầu nhìn sang Thẩm Thư Kỳ, đối phương cũng lộ ra biểu cảm áy náy.

"Tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì tốt hơn." Địch Hạo thở dài, đi tới nói: "Tìm nơi nào đó an tĩnh."

Đôi mắt Ackerman sáng ngời nói: "Tôi có chỗ ở ở đây, ở cách đây không xa, nếu các vị không chê thì có thể tới chỗ của tôi. Tôi sẽ tiếp đón thật tốt.

Tần Chí và Địch Hạo nhìn nhau, Địch Hạo ngồi xổm xuống hỏi sáu đứa bé: "Các con muốn đi không?"

"Đi thôi ba ba, giúp anh trai đi ạ, chúng ta có thể chơi sau mà." Thất Thất chớp mắt, đồng thời nhìn sang Chu Diệu, Tiêu Diễn và ba con thú.

Chu Diệu và Tiêu Diễn làm ra vẻ nghe lời Thất Thất, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch cũng rất nghe lời, nhưng Hỏa Vân thì nhảy nhót tỏ vẻ muốn phản đối, bị Tiêu Diễn nhìn một cái thì lập tức im lặng.

Vì thế nhóm người đi theo Ackerman đi tới chỗ ở của hắn.

Có được biệt thự ở khu phồn hoa này không hề tầm thường, có thể thấy Ackerman là người rất có tiền, có điều đó không phải điều bọn họ nên để ý, mà là vừa mới vào nhà không bao lâu thì Ackerman đã gấp gáp nhìn bọn họ, hi vọng có được đáp án.

Tần Chí uống một ngụm hồng trà, chậm rãi lên tiếng: "Vị tiên sinh này, anh có vẻ không hề kinh ngạc mà rất tin tưởng bọn tôi."

Ackerman gật đầu: "Không dối gạt gì các vị, thật ra tôi có thể cảm nhận được Thư Kỳ bầu bạn ở bên cạnh, nhưng tôi không dám xác định, dù sao chuyện như thế thật sự quá khó tin, chỉ là hôm nay nghe mọi người nói vậy, cho dù kinh ngạc nhưng đối với tôi lại thiếu đi sự bất ngờ." Nói tới đây Ackerman có chút không xác định hỏi: "Mọi người có thể thấy được Thư Kỳ, không biết có thể để tôi gặp em ấy một chút không?"

Chu Diệu kéo tay áo Địch Hạo --- nhóc cũng muốn thấy.

Địch Hạo có chút muốn đỡ trán, chẳng lẽ vì nhỏ tuổi nên chỉ đầy lòng hiếu kỳ? May mà không phải hình ảnh khủng bố.

Vì thế Địch Hạo liền thỏa mãn hai người duy nhất không thể nhìn thấy, Chu Diệu và Ackerman, về phần Tần Chí, từ ngày mở ra ký ức, năng lực của anh đã xuất hiện không ít, không cần Địch Hạo quan tâm.

Ackerman kích động nhìn Thẩm Thư Kỳ, mắt thậm chí còn có chút ướt át, Thẩm Thư Kỳ cũng vậy, chỉ là hai người không thể chạm vào nhau, vì thế chỉ có thể kích động nhìn nhau.

Nhóm Địch Hạo cũng không quấy rầy bọn họ, hiện giờ bọn họ đã nhìn ra Ackerman và Thẩm Thư Kỳ chắc chắn là một đôi người yêu, cũng là người yêu đồng giới như bọn họ.

Chờ Ackerman và Thẩm Thư Kỳ bình ổn tâm trạng, Ackerman có chút do dự hỏi: "Không lẽ các vị là đạo sĩ Trung Quốc?"

Địch Hạo kinh ngạc nhướng mày, ngay cả đạo sĩ cũng biết, người nước ngoài này hiểu biết không ít, chẳng qua anh không thể tính là đạo sĩ, Địch Hạo nhún vai: "Không phải."

Trên mặt Ackerman có chút thất vọng.

"Cho dù không phải đạo sĩ nhưng chưa chắc tôi không thể giải quyết chuyện của hai người." Địch Hạo chậm rãi nói: "Nói một chút xem cậu ta xảy ra chuyện gì, nếu đã gặp thì giúp một tay vậy, tính ra hai người cũng may mắn đấy, bằng không hai ngày nữa bọn tôi đã về nước rồi."

Đôi mắt Ackerman sáng ngời, cùng Thẩm Thư Kỳ liếc nhìn nhau rồi kể lại những gì mình đã gặp phải.

[hết 106]

Chương 107: Về nước

Thật ra câu chuyện rất đơn giản, lúc Thẩm Thư Kỳ ra nước ngoài du học thì gặp Ackerman, hai người yêu nhau, nhưng không quản là gia đình Thẩm Thư Kỳ hay gia đình Ackerman đều không đồng ý, sau đó Thẩm Thư Kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ackerman vẫn luôn bị từ chối nên hai người không thể gặp lại.

Địch Hạo nhíu mày: "Cậu gặp chuyện thế nào?"

Thẩm Thư Kỳ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Tôi không biết."

"Không biết? Sao lại không biết?" Địch Hạo kinh ngạc: "Lẽ nào bởi vì hồn hiện mà bị mất đi một phần trí nhớ?"

Địch Hạo vừa nói vậy thì Ackerman liền lo lắng nhìn Thẩm Thư Kỳ.

Thẩm Thư Kỳ trấn an nhìn thoáng qua Ackerman, sau đó lắc đầu nói: "Không phải ý này, là tôi không biết vì sao mình lại biến thành bộ dáng này, tôi chỉ nhớ khi đó mình bị nhốt trong nhà thì đột nhiên té xỉu bất tỉnh, chờ đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở bên cạnh Ackerman, hơn nữa còn là dạng ảo, tôi từ cuộc nói chuyện điện thoại của Ackerman mới biết tình huống."

"Chờ đã, lẽ nào từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy cơ thể mình? Còn nữa, khi đó hai người đã tách ra rồi, vì sao cậu lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ackerman ở nước ngoài chứ?" Tần Chí đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Thư Kỳ giải thích: "Thật ra tôi nghĩ đại khái là thời gian hồn phách tôi tỉnh lại và cơ thể hôn mê cách nhau rất lâu, bởi vì từ cuộc nói chuyện của Ackerman tôi biết được sau khi tôi hôn mê ảnh đã tới tìm tôi, sau đó bị người nhà tôi... Tiếp sau đó thì ảnh bị người nhà kéo về nước."

"Sau đó mỗi ngày tôi đều gọi điện tới, tôi nghĩ là khi đó Thư Kỳ đã xuất hiện ở bên cạnh tôi." Ackerman nói tiếp, nhìn sang Thẩm Thư Kỳ: "Không quản thế nào, Thư Kỳ có thể ở bên cạnh tôi là tốt rồi."

"Với hình thức hồn hiện sao?" Địch Hạo nói.

Thẩm Thư Kỳ và Ackerman không nói chuyện.

"Cậu hôn mê lúc nào? Có thời gian cụ thể không?" Tần Chí đột nhiên hỏi vấn đề này.

Thẩm Thư Kỳ cẩn thận suy nghĩ rồi nói ra một mốc thời gian đại khái.

Tần Chí và Địch Hạo kinh ngạc liếc nhìn nhau --- khi đó trùng hợp cũng là lúc bọn họ cảm nhận được hơi thở thế gian trở nên hỗn loạn --- cũng tức là lúc Vạn Tứ phá vỡ phong ấn!

Nhưng mặc dù vậy cũng không có ai bị thương cả? Cố tình Thẩm Thư Kỳ lại vô duyên vô cớ hôn mê, ngoại trừ chuyện này thì Địch Hạo và Tần Chí không nghĩ ra nguyên do nào khác, dù sao Thẩm Thư Kỳ cũng nói trước đó mình không có bệnh tật nào cả.

Đột nhiên Địch Hạo ngồi thẳng người lại hỏi: "À đúng rồi, cậu có biết ai tên Vạn Tứ không?"

"Anh họ? Mọi người biết anh họ tôi hả?" Thẩm Thư Kỳ kinh ngạc hỏi.

Chuyện gì đây? Vạn Tứ không phải bị phong ấn à? Sao lại xuất hiện trước khi mở phong ấn chứ?

Địch Hạo khó hiểu nhìn sang Tần Chí, trong mắt lộ ra sự nghiêm nghị và kinh ngạc.

Tần Chí cũng rất kinh ngạc, anh không ngờ Thẩm Thư Kỳ thế mà lại thật sự quen Vạn Tứ, thật ra anh nghĩ tới khả năng này là vì phải là người ở rất gần Vạn Tứ mới bị chấn động lớn nhất.

Sau khi cho Địch Hạo một ánh mắt trấn an, Tần Chí nói: "Bọn tôi đã hiểu được tình huống của hai người rồi, có điều cơ thể Thẩm Thư Kỳ xảy ra vấn đề ở trong nước, bọn tôi phải về nước mới giải quyết được."

Thẩm Thư Kỳ và Ackerman liếc nhìn nhau, Thẩm Thư Kỳ hỏi: "Xin hỏi, chuyện này và chuyện anh họ tôi..."

Tần Chí ý tứ sâu xa nhìn Thẩm Thư Kỳ: "Chuyện này chờ về nước rồi nói sau, có một số việc bọn tôi không thể tự suy đoán được."

Hai bên trao đổi phương thức liên hệ, sau đó Tần Chí mới dẫn nhóm Địch Hạo rời khỏi biệt thự của Ackerman.

Nói ra thì tuy khá kinh ngạc nhưng đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, may mắn có được tin tức của Vạn Tứ.

Có điều hôm nay Tần Chí và Địch Hạo không còn thời gian chơi đùa, may mắn đám nhỏ đều rất hiểu chuyện, vì thế tiện đường trở về nhà. Dù sao thì Ackerman còn phải thông báo chuyện đi nước ngoài với người nhà, bọn họ vẫn còn ở lại vài ngày, ngày mai trở lại chơi cũng được.

"Anh nói xem Vạn Tứ làm sao sống được trước khi mở phong ấn chứ? Lẽ nào hắn đoạt xác?" Địch Hạo nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được đáp án này.

Tần Chí ôm Địch Hạo: "Có lẽ vậy." Sau đó bắt đầu động tay động chân.

Địch Hạo đập tay Tần Chí, căm tức trừng mắt: "Anh có thể trả lời đàng hoàng không vậy?"

"Anh trả lời đàng hoàng mà." Tần Chí cười tiến tới hôn Địch Hạo một chút.

'Chát' Địch Hạo vỗ một phát vào mặt Tần Chí: "Không nói nữa! Em đi tắm."

"Hạo Hạo à, anh tắm với em."

"Cút!"

Lại cùng bọn nhỏ ra ngoài chơi vài ngày, may mắn là mấy ngày này không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì nữa, mọi người vui chơi rất vui vẻ.

Ackerman rốt cuộc cũng tìm được lý do thuyết phục người nhà, ngày về nước cũng tới gần.

Cây đao kia Tần Chí vẫn mang theo bên người, vuốt ve thân đao, nhìn thân đao xấu xí loang lổ, Tần Chí thở dài, cây đao này, ai ngờ được nó lại có thể kinh sợ bát phương, ma ngăn giết ma, quỷ cản giết quỷ cơ chứ.

Sau khi trở lại quốc nội cũng không thể tùy tiện đi tìm Thẩm Thư Kỳ, dù sao thì chỗ ở của Thẩm Thư Kỳ thường xuyên có người trông coi, hai người cứ vậy tới đó với lý do gì, còn không phải bị người ta xem là người khả nghi à?

May mắn Ackerman biết chỗ ở của Thẩm Thư Kỳ, sau khi nghe ngóng thì biết được là chỗ thực tập của Bành Vũ, hiện giờ Bành Vũ đã chuyển sang làm chính thức, giờ thì tốt rồi, có thể để Bành Vũ dẫn dắt người đi, bọn họ có thể tiến vào phòng bệnh của Thẩm Thư Kỳ, nếu có thể để hồn phách Thẩm Thư Kỳ quay trở lại cơ thể là tốt nhất.

Vì thế Địch Hạo tìm tới Bành Vũ, nói lại sự việc một lần.

"Tôi nói này Địch Tiểu Hạo, sao ngày nào ông cũng có nhiều chuyện như vậy chứ?" Bành Vũ bất đắc dĩ châm chọc: "Được rồi, tôi biết rồi, chờ tôi tìm cơ hội rồi báo tin cho."

"Cám ơn."

Hiệu suất làm việc của Bành Vũ cũng không chậm lắm, anh vừa mới chuyển sang làm việc chính thức, cho dù năng lực cao siêu cũng khó tránh bị đàn anh trong bệnh viện 'bắt nạt', thường xuyên làm khó dễ cái này sai bảo cái kia, có điều Bành Vũ là ai chứ, sao có thể ngoan ngoãn chịu bắt nạt, nhưng hôm nay Bành Vũ chủ động nhận trách nhiệm không thuộc về mình, để bác sĩ trực đêm hôm nay trở về.

Bác sĩ kia đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm, không cao cũng không thấp, thấy Bành Vũ là người mới lại giỏi nên cố ý bắt nạt nhiều lần, mỗi lần đều bị Bành Vũ không mặn không nhạt đáp trả lại, lần này Bành Vũ chủ động nhận việc, bác sĩ nọ lộ ra biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy làm Bành Vũ nhịn không được muốn đập đối phương một trận.

Sau khi lừa người trông coi phòng bệnh Thẩm Thư Kỳ rời đi, Bành Vũ gọi điện cho Địch Hạo, để bọn họ nhanh chóng chạy tới, trước đó Bành Vũ đã thông báo cho Địch Hạo, để bọn họ tới bệnh viện, hiện giờ đang chờ ở bên dưới.

Đi cùng Địch Hạo, Tần Chí và Ackerman còn có cả Mạc Kình, Bành Vũ nhíu mày, phát hiện Mạc Kình đã mất tích một khoảng thời gian ngắn, anh gấp gáp lừa gạt y tá nhỏ nên không phát hiện, lúc này mới bất mãn nói: "Anh đi đâu đó? Sao lại đi cùng Địch Tiểu Hạo? Không biết làm phụ tá của bác sĩ thì không được chạy loạn à?"

Mạc Kình cười cười, tốt tính nói: "Có chút việc nên ra ngoài một chút."

Địch Hạo vỗ vai Mạc Kình: "Ôi chao, sao lại không nói là ra ngoài đánh người chứ?"

"Đánh người? Đánh ai?" Bành Vũ nghi ngờ hỏi.

Mạc Kình sờ mũi: "Bác sĩ Từ."

"Hả?" Bành Vũ bật cười tiến tới bên cạnh Mạc Kình: "Đánh hay lắm, tôi cũng sớm muốn đánh ổng rồi... có điều anh không để ổng nhìn thấy mặt chứ?"

"Trùm bao bố rồi."

"Làm tốt lắm!" Bành Vũ cười híp mắt nhìn Mạc Kình.

Vừa quay đầu lại thì phát hiện Địch Hạo kinh ngạc nhìn bọn họ, Bành Vũ mất tự nhiên ho khan hai tiếng: "Cái đó, bọn ông tranh thủ vào trong đi."

Địch Hạo nghi ngờ đi bên cạnh Tần Chí, quay đầu lại nhìn Bành Vũ: "Bầu không khí giữa hai người đó có chút kỳ quái."

Tần Chí nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

Thông suốt tiến vào phòng bệnh, ba người một hồn nháy mắt nhìn thấy thanh niên nằm trên giường bệnh, Ackerman lập tức nhào tới, vừa nhìn hồn phách Thẩm Thư Kỳ vừa nhìn Thẩm Thư Kỳ trên giường bệnh, mắt ửng đỏ.

Địch Hạo ở phía sau bọn, không khỏi nghĩ tới đây là lần thứ mấy Ackerman khóc rồi? Không phải anh ta mới là thụ đấy chứ? Nhìn cơ thể cao lớn cường tráng của Ackerman, nghĩ tới dáng vẻ bị Thẩm Thư Kỳ đè ở dưới thân, Địch Hạo nhịn không được liếc nhìn về phía Tần Chí --- nói ra thì, nếu Thẩm Thư Kỳ có thể thì không phải anh muốn phản công Tần Chí không phải lại càng dễ hơn sao?

Tần Chí nhạy cảm phát hiện ánh mắt không có ý tốt của Địch Hạo nhìn về phía mình, anh nghi ngờ hỏi --- sao đó?

Địch Hạo cười híp mắt lắc đầu --- không có gì.

Không tin.

Tần Chí nheo mắt,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net