28-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trước kia, vốn Thước Nhạc một thân mình mình đi đến đây, thúc tuy không biết lai lịch của cậu nhưng cũng biết đứa nhỏ này không có nơi nương tựa, tứ cố vô thân, thấy cậu như vậy cũng hy vọng tương lai cậu có được gia đình của riêng mình. Lần này Thước Nhạc về, còn dẫn hài tử về. Tuy không nói rõ hơn mười ngày nay đi nơi nào nhưng Lan thúc cũng hiểu được, cậu cũng có gia có thất. Chỉ nhìn áo choàng mà hài tử kia mặc cũng biết cậu bất phàm, hiện đang gặp nạn mà thôi. Long ngộ nước cạn rồi cũng có ngày trùng thiên, cho nên khi Thước Nhạc nói muốn mua nhà ở, Lan thúc liền tích cực giúp đỡ cậu. Dù sao ngọc bội kia đổi thành tiền rồi họ vào thành ở cũng tốt, ở nông thôn quá khổ cực, cũng không thích hợp cho hai người như ngọc này sinh sống. Thúc cũng đã quên Thước Nhạc khi vừa tới đây kiếm tiền bằng cách nào, mỗi ngày đan lát thuần thục như vậy có gì không thích hợp. forgetmenot99

Đây là phòng giao dịch bất động sản bản dị giới đi, xem ra ở thế giới nào nhà ở cũng là chuyện lớn.

Chương 32

Tối quay lại nhà trọ, chuyện muốn làm hay không muốn làm, họ đều chuẩn bị cho tốt. Thật sự muốn làm gì thì cứ làm, muốn mua phòng thì tìm người xem cho. Hơn nữa mua mấy thứ kia cũng hơi có chút nhà giàu mới nổi, nhưng đối Thước Nhạc thì dùng một miếng ngọc đổi được nhiều tiền như vậy thì có chút cảm giác như là bánh từ trên trời rơi xuống vậy. Huống chi ngẫm lại thì cũng thấy bản thân nghĩ rất tốt, chờ đến khi họ giải quyết xong vấn đề linh khí, hiểu rõ được truyền tống trận thì việc qua lại giữa hai thế giới không có vấn đề gì cả. Có thể bởi không gian đã quay lại, tư tưởng Thước Nhạc đã thả lỏng hơn, vốn chưa từng nghĩ nếu lỡ truyền tống trận không dùng được thì làm sao bây giờ, cũng không nghĩ tới nên giải quyết vấn đề linh khí ra sao. Trong đầu cậu lại cứ bâng quâng suy nghĩ về chuyện sau này đưa người nhà tới đây. Dù sao cũng quá hưng phấn, đến tối cũng chẳng thể nào ngủ được. forgetmenot99.wordpress.com

Sáng hôm sau xuất phát trở về. Đêm qua, Thước Nhạc đã cho con ngựa mới mua uống chút nước hồ. Tuy rằng nước trong hồ rất nhanh sẽ bị toát hết linh khí, nhưng bởi trực tiếp cho ngựa uống nên cũng không bị thoát ra nhiều lắm. Ngựa uống nước hồ xong thì cơ thể cũng chảy ra thứ nước đen, Thước Nhạc rửa sạch cho nó. Chờ đến sáng xem lại, da lông trên người đó vậy mà đã thay đổi. Lúc Lan thúc nhìn thấy thì hai mắt sáng rực, "Tiểu Nhạc, ngươi có khi kiếm được món hời lớn rồi. Hôm qua chúng ta không xem kỹ, ngươi xem lông nó là màu nâu nhạt, trên đùi nó còn có chút màu lam nhàn nhạt, ngựa này ít nhất có thổ thần lực và phong thần lực, một thứ đại biểu lực lượng, một cái đại biểu cho tốc độ. Thật là, ngựa như vậy sao có thể mua được ở chợ đây chứ, tuy rằng không phải phong thần lực đơn thuần, nhưng song thuộc tính như vậy cũng rất hiếm đi? Thật quái lạ."

Thước Nhạc xoa xoa ngựa, có hơi chột dạ, "Ha ha ngày hôm qua ta đã đến xem nó, cho nên giúp nó rửa qua, có lẽ người bán ngựa cũng không biết đâu."

Lan thúc nghi ngờ đi vòng quanh ngựa, Thước Nhạc nhanh chóng mắc xe lên ngựa, "Lan thúc, chúng ta vẫn nên mau xuất phát thôi. Quay về sớm một chút."

"Hôm nay chúng ta không thể trở về sớm như vậy, mua nhiều thứ cùng lúc như vậy thì bắt mắt quá, vẫn nên chờ tối chút mới về." Tuy nói vậy nhưng Lan thúc cũng bước lại giúp cậu đóng xe ngựa.

Thước Nhạc nghĩ cũng thấy đúng, "Vậy Lan thúc, chúng ta tiện đường qua huyện mua một con dê sữa đi, như vậy Miu Miu cũng có thể uống được sữa dê rồi." Như vậy cậu cũng có lý do lấy sữa trong không gian ra cho Miu Miu uống, thằng bé kia đã uống từ nhỏ, thức ăn nơi này không quá đa dạng, cậu dù sao cũng muốn cải thiện cuộc sống cho nó mà. Những thứ trong không gian thỉnh thoảng ăn là được rồi nhưng nếu như bị phát hiện thì lại không nói rõ ra được.

"Được, vậy chúng ta nhanh đi thôi." Lan thúc nghe vậy nhanh chóng giúp Lan Y bê đồ đạc lên trên xe. Mà ngay cả Miu Miu cũng cầm theo mấy món đồ chơi mới mua của mình đặt lên xe. forgetmenot99.wordpress.com

Trên thùng xe mới, Thước Nhạc đã dùng miếng mành thật lớn che lên, rất chắn gió, chăn bông trên xe bò cũng được mang sang bên này, trên xe bò cũng đặt rất nhiều đồ.

Xe đi vào thị trấn thì đã là buổi tối, mấy người chỉ ăn chút lương khô trên xe, vào thị trấn thì cũng đến thẳng nơi bán gia súc nhưng tiếc là họ đã xem thường người trong trấn. Bởi đúng lúc hết mua thu hoạch, mọi người nhàn rỗi hơn nữa cũng tích được chút tiền trong tay, mấy hôm nay người trong thị trấn có rất nhiều người. Hai chiếc xe của họ có hơi khó di chuyển trong này, chờ đến khi mua được một con dê cái nhỏ đi ra khỏi thị trấn thì trời đã cũng sắp tối rồi.

Vậy thì cũng không cần cố ý đi thong thả nữa, khi họ về nhà thì trời đã tối đen như mực, mọi người trong thôn cũng đã ngủ hết rồi.

Thấy bọn họ về, Lan Phi hưng phấn nhất, vốn đã đặc biệt nuối tiếc vì không thể đến Tương Viên thành, mấy ngày nay làm việc gì cũng câm như hến. Thấy họ trở về thì cũng rất vui vẻ. Nhưng đến khi nó thấy con ngựa mà họ mua kia thì lại càng thêm hưng phấn, nếu không phải trời đã tối thì nó cũng muốn đi một vòng.

Chuyển đồ vào nhà, súc vật thì cho vào trong lều, trước kia chỉ nuôi một con bò, giờ lại có thêm một con ngựa, hai con dê, có hơi chật chội. Lan thúc nói ngày mai sẽ nới rộng ra chút nữa. forgetmenot99.wordpress.com

Đồ rất nhiều, nhưng đều là đồ mà Thước Nhạc muốn mua, mỗi thứ để ở đâu thì cậu đều đã có ý định sẵn rồi nên cũng rất dễ sắp xếp. Những thứ khác còn dễ nói, nhưng mua rất nhiều vải và bông về, mỗi người trong nhà đều có, vải bông trong Tương Viên thành có rất nhiều màu sắc. Của Lan thúc là màu thiên thanh, Lan Phi và Lan Y cùng Thước Nhạc là vải bông màu lam xám. Vải nơi này đều được nhuộm theo màu sắc tự nhiên, cho nên màu cũng không quá sáng rõ. Nhưng nông gia chủ yếu mặc vải bố nên loại vải bông dày dặn như vậy đã là tốt lắm rồi. Nói thật, so với đám vải sa tanh bán trong thành thì Thước Nhạc càng thích vải bông này hơn, mặc vừa thoáng vừa thoải mái.

Mua cho Lan thẩm một khối vải bông màu lam hoa trắng, mua khá nhiều nên hẳn đủ để thẩm làm một bộ đại bào hoàn chỉnh. Mua cho Lan Ngọc màu hoa hồng, ngoài ra còn mua cả một sấp vải màu đỏ tía, cũng đủ để Lan thẩm làm hai bộ miên bào. Còn lại mua thêm chút vải làm chăn và vải dệt để làm quần áo cho Miu Miu, rất nhiều chất thành đống lớn; nếu để mình Lan thẩm làm chắc tốn rất nhiều thời gian. Tuy nhiên Thước Nhạc cũng không cần sốt ruột vì may quần áo mới cho năm mới. forgetmenot99.wordpress.com

Sắp xếp xong, người nhà cũng đi nghỉ. Thước Nhạc ôm Miu Miu nằm trên chiếc giường lót ván gỗ cảm thấy hơi lạnh, nghĩ mùa đông lạnh lẽo này vẫn nên làm chiếc kháng đi. Hàng năm vào lúc lạnh như vậy, người trong nhà đều bắt đầu đốt kháng, hơn nữa bởi là địa nhiệt nên cũng không quá lạnh nên hiện không quá thích ứng. Đã quên không mua rèm cửa, nơi này không có thủy tinh nên chỉ có thể dùng giấy hoặc rèm cửa. Nghĩ nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay. Đối với cậu mà nói, dù sống ở đâu thì vẫn thoải mái mới tốt. Nhưng còn phải ở lại đây mấy tháng nữa nên cũng nên sắp xếp một chút.

Trời đã sáng, Thước Nhạc nghe tới thanh âm bên ngoài, nhớ ra hôm nay là ngày họp chợ, thức dậy đã thấy Miu Miu cuộn tròn lại lăn vào lòng cậu, chọc mấy cái cũng không thấy tỉnh. Đắp lại chăn cho thằng bé, cậu mặc quần áo đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, mở ra cửa phòng đã bị không khí lạnh ùa vào, quay đầu nhìn thoáng qua, trong phòng còn cần một chiếc bình phong để ngăn cách, nếu không đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông thì thật không chịu nổi đâu. Khẽ lắc đầu, cũng không nghĩ nữa, hiện tại cậu thấy cái gì cũng đều muốn sửa lại. Aiz, cứ làm từ từ thôi.

Ra cửa thấy Sâm Kỳ bên ngoài đang đóng xe, "Sâm Kỳ, hôm nay các đệ dùng ngựa kéo xe đi, tốc độ có thể nhanh hơn chút."

Sâm Kỳ nghe được lời Thước Nhạc thì mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn chiếc xe ngựa kia, Lan Phi bên cạnh nhưng lại reo vang phải đi xe ngựa, nó đã sớm muốn làm như vậy. forgetmenot99.wordpress.com

Giúp bọn họ đưa đồ lên xe xong, nhìn họ đi xe, Thước Nhạc cười cười. Ba đứa nó cũng đã thành thục nhưng hiện tại thiếu nhân lực, cậu không đi, ba người sẽ có chút bận rộn. Đột nhiên nhớ ra Sâm Kỳ còn có mấy đệ đệ, chờ đến tối hỏi thử xem tụi nó có muốn thử làm chút hay không, chứ như tính cách của Sâm Kỳ thì hẳn cũng ngại nói ra.

Vào phòng, Lan thẩm đã ra ngoài, Thước Nhạc vào bếp giúp nấu cơm. Đám Lan Y cũng chưa ăn cơm, giữa đường thì sẽ không ăn được, đến chợ hẳn sẽ có cái ăn, đừng thấy cậu không đi nhưng ở nhà vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.

Chương 33

Vừa ăn xong bữa sáng, từ ngoài sân có một đám nhóc chạy vào, đều dưới mười tuổi, có thể là thấy chiếc xe trong sân nên chạy vào xem thử. Chờ đến khi thấy Lan thúc đang cho bò ăn thì đều kêu la hỏi chuyện trong thành. Đoán chừng người trong thôn đều biết chuyện họ tới Tương Viên thành rồi.

Thước Nhạc vào nhà cầm ra chút kẹo, được mua từ Tương Viên thành, còn có một chút lấy ra từ không gian, kẹo sữa, đậu phộng, kẹo mạch nha... đều do các mẹ tự tay làm, bên ngoài áo một tầng giấy bằng gạo nếp, cũng không bọc lại mà dùng hộp son sơn đựng vào. Năm ngoái làm còn dư lại rất nhiều, đúng lúc dùng để dỗ đám nhỏ.

Mỗi đứa nhỏ đều cho một ít, thấy chúng cũng không có gì đựng, Thước Nhạc cười ha ha cầm chút cỏ, động tác linh hoạt, không lâu sau đã đan xong túi, bên trong đặt lá sen, chia cho mỗi đứa một cái. Đứa nào đã lấy được thì rất đắc ý, còn đứa chưa lấy được thì có vẻ sốt ruột. Có lẽ bởi đã được Thước Nhạc hối lộ, đám nhóc này thế mà rất bảo vệ Miu Miu, cũng không như lúc mới đến chỉ nhìn chằm chằm, không dám tiến lên. Thước Nhạc thấy Miu Miu vẫn không cách nào rời cậu quá xa, từ chỗ Lan thẩm lấy vài mảnh vải lẻ, làm thành một cái bao cát, để chúng nó chơi ngay trước cổng. Bọn nó rất thích trò chơi mới này, không lâu sau cũng chơi đến khí thế ngất trời, Miu Miu cũng trở nên vui vẻ.

Bởi vì hoa màu đều đã thu xong, hiện cũng không có việc gì làm nên hôm nay, Lan thúc ở nhà dọn dẹp sân vườn. Thước Nhạc nghĩ nhân dịp tuyết còn chưa rơi xuống thì sẽ làm xong bàn sưởi, buổi tối có chút lạnh.

"Lan thúc, giờ trời đã lạnh, tối đến ngủ cũng hơi lạnh, bên này của chúng ta mùa đông chỉ có đốt lò cũng không ấm áp, ta thấy chúng ta có thể đắp chiếc giường sưởi hay không nhỉ?" forgetmenot99.wordpress.com

"Giường sưởi? Là gì? Chưa từng nghe qua."

Kỳ thật Thước Nhạc cũng thấy rất lạ rằng sao nơi này lại không có giường sưởi, lập tức sắp xếp lại ngôn ngữ giải thích về cấu tạo của giường sưởi.

"Vậy thật sự được sao?" Lan thúc nghe vậy thì thấy đó là chuyện tốt. Tuy nói mùa đông họ đốt lò, có chậu than nhưng trải qua mùa đông vẫn rất khó.

Cậu gật đầu, "Ừm, làm được."

"Tốt, vậy ta đi tìm người, ngươi tới Tây sương trước đi, xem giường sưởi nên đặt ở chỗ nào, nên làm như thế nào, đợi lát nữa sẽ nói với mọi người, vốn khi xây phòng cũng còn dư lại nhiều gạch ngói, còn vật liệu gỗ thì sẽ tới mượn Sâm gia, nhà họ hẳn còn một chút." Lan thúc nói xong liền ra ngoài.

Mấy ngày nay, Thước Nhạc đến Lan gia thì vẫn luôn ở Tây Sương phòng, nhà Lan thúc có ba gian nhà ngói, tuy không phải tốt nhất thôn nhưng cũng rất rộng rãi, chỉnh tề, nhìn rất khí khái. Gian này cũng chỉ mới được xây hai năm, Lan Y và Lan Ngọc cũng chưa lớn, gian phòng này cũng chỉ chuẩn bị để mai này họ cưới vợ mới dùng tới, hiện hai huynh đệ vẫn ở lại Đông sương. Lan thúc, Lan thẩm và Lan Ngọc ở lại gian nhà chính, Tây sương phòng bỏ không, dư ra mộ nửa đặt lương thực, coi như kho hàng. forgetmenot99.wordpress.com

Phòng là phòng tam gian, cũng không có vách ngăn, tuy rằng một gian chứa đầy đồ, Thước Nhạc thấy vẫn không quá chật. Cậu với Miu Miu ở lại gian phía bắc, nhìn qua, vậy thì làm đại kháng ngay tại cửa sổ gần đất phía đông đi. Ban ngày ánh mặt trời cũng có thể chiếu đến, nhất định rất ấm áp. Ngoài ra cũng muốn làm thêm vách ngăn nữa, phòng ở vốn đã lớn, cũng có thể đặt thêm củi để phòng khi dùng đến.

Những thứ này có thể làm theo tứ hợp viện nhà bọn họ, khi nhà họ được trang hoàng, Thước Nhạc cũng nhìn từ đầu đến cuối, làm đơn giản chút cũng không thành vấn đề.

Vừa cân nhắc xong, chợt nghe thấy cửa phòng mở ra, Lan thúc dẫn bốn người vào, "Nào, tiểu Nhạc." Lan thúc vào nhà liền bảo Thước Nhạc ra, "Đây là thợ xây trong thôn chúng ta, lão tam Trần gia ở đầu đông thôn, đây là tam thúc của Lan Y, ngươi cũng gọi tam thúc đi. Mà hai người này là nhi tử của tam thúc ngươi, ngươi cứ gọi ngũ ca và lục ca đi."

Thước Nhạc vừa thấy tam thúc, nhìn diện mạo còn có vẻ trẻ hơn so với Lan thúc nữa, ngũ ca hẳn khoảng hai ba, hai tư tuổi, lục ca thì khoảng hai mươi, xem ra Lan thúc kết hôn rất muộn đó.

"Tam thúc ngươi làm nghề mộc rất tốt, cũng may mấy hôm nay không có người khác thuê làm gì. Ngươi nói cụ thể xem làm thế nào. Chúng ta nhanh đắp cho xong kháng mà ngươi nói."

"Dạ... kháng này..." Tiếp theo Thước Nhạc nói cách đắp kháng ra sao cho họ. Thước Nhạc cũng đã từng nhìn người ta đắp kháng thế nào. Nhưng thật ra xuế vấn bên này cũng không nhỏ, tựa như thông gió để hở, bên dưới có đốt bếp, còn có thêm lối dẫn khói, tường chắn lửa nữa. Nơi này xuế vấn rất lớn, làm không tốt thì nhiệt độ không đủ hoặc là để khói thoát ra thì hơi phiền phức.

Thước Nhạc nói cho họ hai loại, một loại là làm lò sưởi ở dưới kháng, một loại khác là kết nối đến bếp đun. Lan thúc nghĩ thì thấy nối luôn với bếp là tốt nhất, như vậy vừa đun nước ấm, nấu cơm vừa cùng đốt lò sưởi, cũng tiết kiệm. Thước Nhạc cũng nhân cơ hội nói cách dùng vách ngăn chia gian phòng ra thành tam gian.

Nghe cậu nói như vậy, mấy người lớn tuổi đều rất hứng thú, nhất là Trần thúc vốn làm nghề mộc kiếm sống, đây có thể trở thành vốn để thúc kinh doanh, nghe cũng biết có thể thành công. Hơn nữa đây tuyệt đối là chuyện tốt, có giường sưởi, đến đông sẽ không có ai bị đông lạnh nữa. Nói liền làm, tiếp theo bắt đầu từ việc nhỏ trước, chuẩn bị nguyên liệu làm vách ngăn trước. forgetmenot99.wordpress.com

Cho nên nói bất luận khi nào cũng không thể coi thường tay nghề và trí tuệ của nhân loại, cho dù Thước Nhạc chưa nói rõ hết được, có những thứ không quá rõ ràng nhưng trải qua nghiên cứu của mấy người họ, kỹ thuật làm giường sưởi về cơ bản đã thành công. Bởi là cái đầu tiên làm ra, mọi người làm rất chậm, cũng rất cẩn thận.

Trước khi chưa làm xong, Thước Nhạc và Miu Miu tới Đông sương ở cùng với bọn Lan Y. Tuy nhiên, dù như vậy nhưng trong năm ngày kháng đã được làm xong. Kỳ thật cũng bởi giờ mới cân nhắc nên hơi chậm chút, hơn nữa ba gian phòng còn cần dùng tiền ngăn cách, còn cần làm ống khói ở đầu hồi bên này, một hai ngày thì cũng đã xong rồi.

Đốt liên tục ba ngày, đốt đi hết những ẩm ướt trên kháng, cảm giác khí nóng đều đều, thông gió tốt, không có khói, chứng tỏ đã thành công. Hai ngày này, Thước Nhạc ngoại trừ nói cho họ chút việc vào hai hôm trước xem nên làm thế nào thì cậu cũng không phải làm gì nữa. Nhưng cậu cũng không nhàn rỗi, đan mấy cái chiếu lớn, đúng lúc có thể trải ở mỗi phòng. Chờ đến khi cậu và Miu Miu nằm trên chiếc kháng nóng hôi hổi thì mấy gian phòng nhà Lan thúc cũng bắt đầu lập kháng. Lan Y và Lan Phi liền chuyển đến ở gian phòng thứ hai này của nhà họ, cứ nằm lì trên kháng không chịu đi, nói khi nào họ làm xong kháng mới về, dù sao nơi này cũng lớn mà.

Chuẩn bị xong vấn đề giấc ngủ mùa đông, cậu vốn còn muốn giúp Lan Y, Sâm Kỳ làm chút đồ ăn vặt trong cửa hàng nhưng kể từ sau khi kháng bằng đất trở thành tiêu điểm mới, cậu cũng không còn rảnh rỗi nữa. Ngày nào cùng theo Trần thúc đến các hộ nghiên cứu xem nên đắp thế nào thì tốt. Hiện tại Trần thúc rất bận rộn, cũng không làm việc mà chỉ đơn thuần làm công tác chỉ đạo. Thước Nhạc là thiết kế sư, kháng đối diện, kháng vạn tự, kháng liên nhị, dù sao những loại mà cậu nhớ được đều sẽ nhắc tới. Vốn Trần thúc đã học xong hết, nhưng mỗi ngày vẫn lôi kéo cậu đi, Lan thúc cũng đồng ý, cười ha ha nói, "Ngươi cũng đi theo đi, coi như làm quen người trong thôn." Hơn nữa dù cho đã thiết kế xong cậu cũng không chịu ngồi yên, đám nữ nhân trong thôn lại tìm tới cửa , mấy người đi đầu mạnh mẽ yêu cầu học cách bện chiếu với cậu, cho dù họ đều đã biết cách bện nhưng loại đa dạng như Lan gia thì bọn họ không biết làm lắm. Cũng không thể từ chối việc này, cả thôn đều có chút quan hệ họ hàng với Lan thúc mà. Thước Nhạc cứ vậy dạy một loạt luôn, mở một lớp dạy bện chiếu. Đều là hương thân quê nhà, cũng không thu phí nhưng nhà ngươi vài quả trứng, nhà hắn thêm mấy cân nấm, dù sao cũng đều có ý tứ muốn trả ơn. Chờ đến khi tất cả thôn dân đều đã có thể ở trên kháng, lần trước những tấm vải mà Thước Nhạc mang về cũng đã được may thành quần áo và chăn bông dưới sự giúp đỡ của nữ nhân trong thôn, mà tháng mười hai cũng đã đến.

Mấy hôm trước tuyết rơi, rất lớn. Người già trong thôn nói đã rất nhiều năm chưa thấy tuyết rơi nhiều như vậy, chỉ sợ năm nay sẽ có tuyết tai, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị lạnh chết nữa. Thôn họ năm nay thật ra được hưởng phúc, lao động chủ lực của thôn Tam họ gần đầy đều không có nhà, đều đã tới thôn gần đó làm thuê, sau khi giường sưởi được lưu truyền, bọn họ cũng trở nên bận rộn, cơ hồ không có lúc nào ngơi nghỉ, kiếm được không ít nên năm nay sẽ đón cái Tết thật tưng bừng.

Bởi vì tuyết lớn, chuyện mở cửa hàng đồ ăn vặt cũng bị hoãn lại, có hai lần họp chợ cũng không đi, nhưng tiền lời mấy ngày nay nhiều lắm, tiền trong tay họ cũng đủ dùng, cũng không gấp chuyện mở cửa hàng. Dù sao đối với bọn họ thì chuyện tới Thánh Thành học nghệ mới là quan trọng nhất.

Đầu tháng, hẳn nên tới Tương Viên thành, nhưng từ tối đã tuyết rơi đầy trời, đến giờ cũng không thấy có xu hướng dừng lại, đường không dễ đi. Lan thúc nói chờ đến lúc tuyết ngừng rồi mới đi. Mấy tòa nhà trong thôn nửa đêm qua đã bị tuyết đè sụp mất, may mà không đè chết ai, Lan thúc cũng qua đó giúp sửa phòng. Thúc cũng có chút uy tín trong thôn, có thể giúp đỡ không ít chuyện. Thước Nhạc nhưng muốn đi một mình nhưng Lan thúc không đồng ý, sợ cậu gặp nguy hiểm. forgetmenot99.wordpress.com

Tuyết rơi, Thước Nhạc ở ngay tại nhà làm chút việc kiếm sống. Cậu hiện không bện nữa, cũng không bán được nhiều lắm. Giờ cậu thu thập chút gỗ đầu thừa đuôi thẹo trong thôn, làm chút hộp gỗ nhỏ, bàn kháng, kháng quỹ... Tuyết lớn chặn đường, cậu không thể mua được nguyên liệu gỗ lớn, nếu không nhân dịp ở nhà này sẽ làm thùng xe, hiện tại chỉ có thể đóng băng, bản vẽ của thùng xe đã sớm làm xong. Kỳ thật, nguyên liệu gỗ cũng sẽ dùng trong không gian, nhưng vì không thể che dấu nên cũng không thể lấy ra ngoài được.

Ăn xong bữa trưa, Miu Miu ngủ trưa, Thước Nhạc ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh làm ra một chiếc hộp trang sức, kiểu sáng đơn giản thanh nhã, một chiếc này cũng gấp mấy lần việc bán hộp đan khác, còn cần mang lên huyện bán nữa.

Đang dùng đao khắc đưa lên trên, chợt nghe thấy tiếng ồn ào gào khóc la hét từ sân truyền đến. Không có cửa sổ, Thước Nhạc dùng thần thức nhìn đám người đứng ở cửa đang nâng một nam tử trẻ tuổi, cậu nhận ra là lục ca của nhà tam thúc, thấy sắc mặt cậu ta xanh đen, xem ra đã hôn mê rồi. Cậu nhanh chóng đi giày vào chạy qua đó.

Tam thúc tới mượn xe, Thước Nhạc thấy Lan thúc dẫn người đi đóng xe, nhanh chóng hô lên, "Chờ chút."

Tam thúc ngạc nhiên, vẻ mặt không tốt, Thước Nhạc nghĩ liền biết thúc ấy hiểu lầm, nhanh chóng nói, "Tam thúc, ta là đại phu, bệnh lục ca không thể kéo dài đến lúc lên thị trấn được. Mau đưa vào nhà, ta có thể cứu."

Tam thúc nghe vậy thì mang vẻ mặt vui mừng, tiếp theo lại thấy xấu hổ, vừa nãy thúc ấy còn tưởng Thước Nhạc không muốn cho mượn xe ngựa nữa chứ. Thật quá xấu hổ đi thôi.

Lan thúc vừa nghe Thước Nhạc nói vậy cũng không chút hoài nghi, ở chung một thời gian, thúc đã hiểu rõ con người Thước Nhạc, không phải là người ăn nói lung tung, cũng biết rất nhiều, muốn biết cái gì cũng học rất nhanh, thứ gì cũng chỉ nhìn một lần là đã biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net