28-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đại khái cách làm, nếu còn có người giảng giải cho nữa thì xoay người liền làm tốt hơn cả người khác. Cả nhà họ hiện đều rất tin phục Thước Nhạc, hơn nữa tính cách đứa nhỏ này rất tốt, nếu không phải không biết lai lịch của cậu, cũng không biết cậu có đồng ý hay không thì thúc còn muốn nhận cậu làm nhi tử nữa cơ ấy. Vừa nghe cậu nói như vậy lập tức bảo người đưa Lục tử vào nhà. forgetmenot99.wordpress.com

"Thúc vẫn đưa tới phòng phía nam của Tây sương phòng đi. Bên kia sẽ tiện hơn."

Lan thúc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, "Phòng kia không đốt kháng, lạnh lắm."

Thước Nhạc lắc đầu, "Cứ đưa hắn vào nhà chính Tây Sương phòng để ta xem qua cho hắn đã." Cậu đã có thể xác định lục ca bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa tình huống rất xấu, sợ rằng đã bị xuất huyết rất nhiều.

Giờ lại đưa lên nhà chính. Lan thúc cảm thấy có chút buồn bực nhưng không nói gì mà nâng người đưa vào.

Tây Sương sau khi làm xong là tam gian phòng, nhà chính ở giữa, vào phòng có hai gian bếp nhỏ, phòng phía nam-bắc đều có một chiếc kháng lớn. Miu Miu và Thước Nhạc ở gian phòng phía bắc, phòng phía nam bỏ không. Vốn lương thực đều đã được đưa tới phòng bếp, hiện tại họ đều nấu cơm ở sương phòng mới bên cạnh chính phòng. Tây sương Đông sương không nấu cơm nhưng bởi vì cần đốt kháng cũng đều lắp thêm hai gian bếp nhỏ, bình thường đun chút nước ấm để uống cũng rất tiện lợi.

Nhà chính Tây sương không đặt bất cứ thứ gì, bọn họ cầm theo hai băng ghế dài đặt lục tử lên trên đó. Thước Nhạc lúc này đã rửa tay sạch sẽ, thấy trong phòng có mấy người cùng với ba nữ nhân, đều khóc đỏ cả mắt, liền nói với nhóm người tam thúc, "Nơi này không cần quá nhiều người ở lại. Đợi lát nữa ta kiểm tra cho hắn cũng không tiện."

Tam thúc nghe vậy nói, "Được, mấy người nhanh về chính phòng phía trước đợi tin đi."

Trong phòng chỉ còn dư lại tam thúc, Lan thúc và đại nhi tử của tam thúc.

Thước Nhạc dùng tay bắt mạch, lại dùng thần thức nhìn thử, viêm ruột thừa cấp tính, hiện đã thủng mất, phải lập tức mổ. Nhưng mà việc này... nhíu mày, cởi bỏ quần áo của lục ca, điểm vài huyệt quanh chỗ đau, tạm thời làm chậm tốc độ mất máu, "Tam thúc, bệnh của lục ca gọi là viêm ruột thừa cấp tính, ừm, ở chỗ các thúc chắc gọi là viêm ruột thừa đi. Tình huống không quá tốt, phải mau chóng làm phẫu thuật cắt bỏ."

Tam thúc vừa nghe là viêm ruột thừa, cả người lập tức hoảng hốt, mắt đỏ lên. Bệnh này thúc từng nghe qua, còn cứu được sao? "Ngươi nói phẫu thuật? Đó là cái gì, có thể cứu được lục tử sao?"

Thước Nhạc tự tin nở nụ cười, "Phẫu thuật chính là mở một lỗ nhỏ ở chỗ này của lục ca, sau đó cắt bỏ đoạn ruột đã bị hoại tử kia đi, như vậy hắn sẽ khỏi bệnh, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ, không có gì nguy hiểm. Hơn nữa, lần này làm xong thì sau này cũng không sẽ bị lại nữa." forgetmenot99.wordpress.com

Ba người ở đây nghe xong cách nói của Thước Nhạc thì đều hoa mắt chóng mặt.

"Lan thúc, ta muốn làm phẫu thuật ở nam ốc, phòng kia không có người ở, sẽ tiện tiêu độc. Sau khi lục ca phẫu thuật xong còn phải tịnh dưỡng mấy ngày. Trong lúc đó phải vệ sinh thật tốt, nam ốc phù hợp nhất."

Lan thúc gật đầu, "Không thành vấn đề, nhưng tiểu Nhạc, ngươi chắn chắn sao?"

"Dạ, Lan thúc yên tâm đi ạ, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi mà. Hiện tại nhanh chóng chuẩn bị, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng tình huống lục ca không tốt lắm, cần phẫu thuật càng nhanh càng tốt."

"Cần gì ngươi cứ nói."

Thước Nhạc nói ra những thứ cần chuẩn bị, cũng không cần dùng đến nhiều thứ lắm. Cậu nhân lúc mấy người Lan thúc đi chuẩn bị đồ thì tự vào bắc ốc, lấy từ trong không gian ra bộ dao phẫu thuật cùng với những dụng cụ cần tới khi phẫu thuật. Vốn cũng chỉ để ngừa chuyện bất ngờ, cậu đã chuẩn bị không ít mấy thứ đồ tây y này. Nếu không phải sợ quá gây chú ý, cậu còn muốn mang nguyên cả bộ trang bị phẫu thuật lấy ra nữa cơ hoặc cứ đưa lục ca vào không gian mổ luôn cho xong, rất dễ dàng. Tuy nhiên giờ cũng đã đủ dùng, dù sao lúc đến đây cậu cũng mua rất nhiều đồ rồi, Lan thúc cũng sẽ không biết cậu mua mấy thứ này lúc nào.

Không để cho người khác vào nam ốc, Thước Nhạc tự thay một bộ đồ mới, bao lại tóc và giày, tuy rằng không chính quy bằng trên Địa Cầu nhưng cũng không thể qua loa được, tận lực giảm bớt nguy hiểm khi phẫu thuật.

Chờ cậu đi ra, đã thấy Lan thúc chuẩn bị xong rượu năng cùng với ván dài. Chiều dài coi như thích hợp.

Thấy cậu ra khỏi phòng thì mấy người đều hơi sửng sốt, Thước Nhạc tự nâng ván dài đi vào, cũng cầm theo rượu vào luôn. Tiêu độc kỳ thật chính là lấy chút cồn từ không gian ra thôi, quần áo của lục ca đã cởi hết, đặt ở trên ván. Lần này Lan thúc sẽ phụ giúp, chủ yếu là trạng thái của tam thúc không tốt, ngũ ca vẫn còn nhỏ nên Thước Nhạc sợ cậu ta đến lúc đó sẽ hôn mê theo luôn, nên chỉ có Lan thúc có thể giúp được. Cho nên cậu dạy cho thúc ấy cách tiêu độc, thay quần áo xong thì bảo thúc ấy vào cùng. forgetmenot99.wordpress.com

Tiếp sau rất đơn giản, gây mê, rạch một vết thương nhỏ, cắt ruột thừa, thanh trừ máu, làm rất thuần thục, vết khâu để lại cũng rất nhỏ, lưu lại một miệng vết thương nho nhỏ tụ huyết. Toàn bộ quá trình chưa tới nửa canh giờ. Làm sạch lần cuối, cùng Lan thúc đưa lục ca lên trên kháng, ca phẫu thuật đã hoàn thành. Chờ đến khi Lan thúc mở cửa ra, trong phòng đã khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ một chút mùi máu tươi thì đã không nhìn ra vừa rồi xảy ra chuyện gì, mà ngay cả dụng cụ phẫu thuật cùng với băng gạc cũ đã dùng và đoạn ruột thừa bị cắt bỏ kia cũng đã được cậu bọc lại chuẩn bị vứt đi.

Khi Lan thúc mở cửa, vẻ mặt còn có chút trắng khiến cho tam thúc hơi sợ một chút, nhưng khi nghe nói Thước Nhạc đã phẫu thuật thành công, năm sáu ngày sau có thể sẽ hồi phục thì mới thở phào. Nhanh chóng từ cửa nhìn vào xem nhi tử, đã quên hỏi Lan thúc sao mặt lại trắng như vậy?

Chương 34

Editor: Kusami

Beta: Irisbui1609

Làm một thợ săn, giết mổ, xử lý con mồi đã sớm là chuyện bình thường cho nên Lan thúc đã có chuẩn bị đối với chuyện đẫm máu. Nhưng khi thấy Thước Nhạc lấy ra con dao nhỏ, vẽ một đường trên bụng Lục tử, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, thấy cậu cắt đi đoạn ruột thừa kia, lấy máu tràn ngập trong đó ra, thật giống như đang xử lý một con vật đã chết vậy, tay không run tâm không loạn. Lan thúc có hơi không thể thích ứng, nhưng thấy vẻ mặt lục tử càng ngày càng tốt thì mới biết thì ra còn có cách chữa bệnh như vậy nữa.

Không riêng gì thúc ấy, ngay cả đám tam thúc khi thấy miệng vết thương trên người lục tử, cùng với hiện tượng sau khi tỉnh dậy thì ngoài miệng vết thương bị đau còn không có biểu hiệu đau ốm như trước đó nữa, ánh mắt nhìn Thước Nhạc đều trở thành kính sợ.

Bởi vì ca phẫu thuật cho lục tử, thời gian Thước Nhạc đến Tương Viên thành lại bị hoãn lại vài ngày. Tuy rằng cậu rất tự tin với ca phẫu thuật của mình nhưng nơi này không có chất kháng sinh, cũng không có mũi giảm nhiệt, hoàn cảnh cũng không đủ vệ sinh, nếu bị nhiễm trùng thì có thể không tốt chút nào. Cho nên cậu phải quan sát thêm hai ngày, hơn nữa hiện tuyết rơi rất lớn, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Tình huống lục ca coi như khá tốt, dù sao cậu ấy còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, khôi phục nhanh, ngoài tối ngày đầu tiên có hơi phát sốt thì cũng không có bất cứ triệu chứng bệnh nào khác, Thước Nhạc cũng không cần lúc nào cũng ở canh trông chừng cậu ấy.

Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, dựa theo kinh nghiệm của Lan thúc thì cũng chỉ ngừng một ngày thôi, đến tối hẳn lại sẽ lại rơi tiếp. Bởi người trong thôn đã lâu không tụ họp, nhà nhà đều thiếu này thiếu kia, mọi người thấy tuyết ngừng thì đến mượn xe bò lên huyện mua chút đồ, sau đây thì các phiên chợ cũng không mở nữa. Thước Nhạc nghĩ vậy cũng rất động tâm, cũng nhân dịp này đi lên huyện mua chút nguyên liệu gỗ làm chiếc thùng xe, để mấy ngày nữa đi Tương Viên thành có thể dùng rồi. Đương nhiên cái gọi là mua nguyên liệu gỗ của cậu cũng chỉ là làm màu cho người khác xem mà thôi.

Dù sao đường không dễ đi nên ý Lan thúc là để ai muốn mua cái gì thì nhớ cho kỹ, sau đó để người trẻ tuổi đánh xe đi mua, không cần quá nhiều người đi. Như vậy, lúc đi chỉ có năm người, Sâm Kỳ, Lan Sinh cũng chính là ngũ ca, thêm Kiều Thẩm đông viện, là người khéo ăn nói, rất biết cách mặc cả, một người nữa là Tiền tẩu, tức phụ nổi danh lắm mồm trong thôn, nàng ta là nữ nhân của thôn này, tìm được trượng phu ở chợ Tiền gia nhưng sau khi kết hôn cả hai người lại chuyển về bên này sống. Nhưng Tiền đại ca cũng không phải đến ở rể, Tiền thúc cũng là thợ săn, thúc ta có quan hệ tốt với Lan thúc. Mà nói ra thì lên núi từ bên này săn bắn càng thêm thuận tiện, nhà họ cũng không có mấy ai, Tiền đại ca cũng kết hôn với người bên này, cũng là một hán tử rất nhiệt tình. Tiền tẩu cũng bởi vì là người làng này, khi còn trẻ cũng là người lắm miệng, cũng không phải nàng ta hay tung tin đồn linh tinh, mà bởi nàng rất mau miệng, là người rất lanh lẹ, cũng nhiệt tình, nhà ai có chuyện gì tìm nàng đến giúp, hơn nữa đều là người cùng thôn, đừng thấy nữ nhân trong thôn nói chuyện cũng rất thân thiện, hai vợ chồng cũng có uy tín trong thôn. Cho nên, vừa nói ai lên huyện giúp mua đồ thì liền nghĩ đến nàng ta.

Hơn nữa thêm cả Thước Nhạc vào, một hàng năm người rời đi. Thước Nhạc đánh xe ngựa, vì muốn mua gỗ, đóng lên ngựa là xe mà Lan thúc làm không có thùng xe, bộ có thùng xe thì đóng lên xe bò của Lan thúc, nhìn có chút không được tự nhiên.

Thước Nhạc đánh xe đi phía trước, Sâm Kỳ điều khiển xe theo sau, tuy rằng tuyết rơi lớn nhưng không ảnh hưởng tới việc tìm đường của Thước Nhạc. Con ngựa này đã uống chút nước trong không gian, tuy rằng không nói thông linh nhưng trí tuệ đã được khai thông, cơ bản cũng không cần cậu khống chế. Thước Nhạc buộc trên đầu nó hai sợi dây thừng, kéo phải kéo trái một chút, hơi rung thì nó đã biết mà làm theo, không chút khó khăn khiến cho xe ngựa đi theo phía sau thoải mái không ít.

Mới vừa đi đến điểm dừng chân thứ hai, Tiền tẩu phía sau chờ xe dừng lại thì chạy lên, Thước Nhạc nhanh chóng dừng xe lại đợi nàng, "Tẩu tử sao vậy ạ?" Thấy nàng ngồi lên xe xong, Thước Nhạc hỏi.

Tiền tẩu cười, "Tiểu Nhạc, tẩu nghe Lan Sinh nói đệ là đại phu? Bệnh của lục tử do đệ chữa khỏi? Còn làm cả phẫu thuật gì đó nữa?"

Thước Nhạc khẽ gật đầu, "Ừm, ta là đại phu, bệnh của lục ca cũng không phải bệnh nặng, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ thôi."

Tiền tẩu nghe được câu trả lời khẳng định, có hơi ngượng ngùng nói, "Tiểu Nhạc, tẩu và Tiền ca đệ, hai chúng ta đã kết hôn hơn mười năm mà vẫn chưa có hài tử, không biết đệ có thể xem hộ chúng ta không?" Lại nói, hài tử vẫn là tâm bệnh của hai người, muốn nói về tình cảm tốt trong thôn thì cũng phải nói tới họ, tính cách Tiền đại ca hào sảng khí khái, Tiền tẩu cũng là người nhiệt tình, tính cách phù hợp. Trong nhà Tiền đại ca không có mấy ai, Tiền tẩu có bốn ca ca, trong nhà cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, bốn ca ca của nàng đều rất kính trọng Tiền đại ca, cha vợ cũng rất coi trọng. Đừng thấy họ cùng ở một thôn, nhưng chuyện gì trong nhà cũng phải xin ý kiến của huynh ấy. Cuộc sống của hai người cũng rất thư thái. Thế nhưng chẳng có ai được toàn vẹn, hai người họ kết hôn đã hơn mười năm, cũng sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có hài tử, cầu y hỏi dược, bọn họ cũng không sợ bị người ta chỉ trỏ, đã hỏi thăm đại phu của mười dặm tám thôn nhưng vẫn không được. Mấy năm nay cũng vẫn tìm kiếm, Tiền tẩu cũng nói nếu không thì lại nạp thêm một vợ nữa, tuy rằng cũng không dễ chịu gì nhưng dù sao cũng phải để lại hương khói sau này. Nhưng vừa nói lời này đã bị Tiền đại ca mắng cho, khiến nàng cũng buông tha suy nghĩ này. Hai năm nay họ cũng đã sớm nhận mệnh. Nếu không phải mới đây tam tẩu của nàng lại mang thai, cha nàng nói với tam ca, đứa nhỏ này sinh ra sẽ đưa cho hai người nuôi nấng. Tẩu nàng đối xử rất tốt với nàng, cũng đã đồng ý chuyện này nhưng hai người họ vẫn cứ mãi băn khoăn. Vừa nãy, Lan Sinh nói Thước Nhạc là đại phu, ngay cả bệnh viêm ruột thừa khó chữa đến vậy cũng có thể chữa được, nói không chừng có thể chữa được bệnh của nàng ấy chứ. Chuyện này không thể chờ được đến khi trở về, nhanh chóng chạy lên hỏi.

Thước Nhạc nghe vậy, chữa bệnh, đó là chuyện phải làm, "Nào, để ta bắt mạch cho tẩu. Để ta xem thử."

Tiền tẩu vừa nghe vậy nhanh chóng đặt tay lên đùi. Thật ra Thước Nhạc không quen việc bắt mạch, nhưng cậu cũng chỉ giả dạng vậy thôi, dùng thần thức dò xét là xong hết, mọi chứng bệnh đều hiện rõ trước mặt cậu. Đối với những bệnh phụ khoa, Thước Nhạc cũng từng gặp qua khi thực tập, cũng không xa lạ gì. Xem tình huống của Tiền tẩu, không có vấn đề gì lớn, ít nhất không phải vấn đề tắc ống dẫn trứng gì đó. Lại hỏi Tiền tẩu mấy câu, ừm, có hơi thể hàn, uống rất nhiều dược nhưng không có tác dụng gì lớn. Nghe cách nàng nói, dược kia còn tạo thành mất cân bằng nội tiết tố, bệnh trạng rất rõ ràng.

"Ừm, có thể, ta đã biết về tình huống cơ thể tẩu, chờ đến tối về, tẩu dẫn Tiền đại ca qua chỗ ta xem thử."

"Đại ca đệ không sao đâu." Tiền tẩu thốt lên, sắc mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn nói, "Đại ca đệ rất bình thường."

Thước Nhạc thấy vui vui, Tiền tẩu tử này thật thú vị, không e thẹn giống như nữ nhân nơi này, "Tẩu tử không cần sốt ruột, việc mang thai cũng không phải vấn đề của nữ nhân, tình huống của hai người đều phải xem thì ta mới có thể xác định được vấn đề nằm ở đâu."

"Vậy được, chờ tối về tẩu sẽ bảo huynh ấy tới." Gì cũng không cần quan tâm, hài tử mới quan trọng nhất, hai người họ đã trông ngóng nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải cố gắng thêm chút nữa.

Đã sắp đến trưa, bọn họ cũng đã đến thị trấn. Chủ yếu bởi đường khó đi nên có chậm hơn thường ngày một chút.

Vào thị trấn, mấy người liền chia ra, Thước Nhạc tự đánh xe ngựa đến nơi bán gỗ. Vốn Sâm Kỳ còn muốn đi theo, nhưng người trong thôn nhắn mua rất nhiều đồ nên theo không được.

Thước Nhạc mua rất thuận lợi, chất liệu gỗ ở thị trấn không thiếu, Thước Nhạc tìm được loại gỗ cậu muốn mua, giá cũng không đắt, mua một ít. Người trong thôn thường xuyên qua lại nên cũng không có bí mật gì đáng nói, Thước Nhạc cũng không định giấu diếm gì cho nên nếu đã diễn thì diễn cho trọn vai, mua khá đầy đủ, trên đường sẽ đổi lại, chất lượng thì loại mua được kia không thể sánh bằng được. Gỗ nơi này không đắt, chủ yếu bởi tài nguyên rừng nhiều hơn so với Đại Cầu, loại gỗ thiết lực này được đưa từ phía Nam tới, cho nên mới đắt hơn chút, nếu là cây cối bản địa thì sẽ không có giá này.

Bởi đã sớm nói rõ, Thước Nhạc mua xong trở về, cậu cũng không đợi họ mà tự đánh xe về nhà. Khi về đến nhà thì mới khoảng hai, ba giờ chiều.

Đến nhà, Lan thúc và tam thúc đều vây lại xem, thấy gỗ mà cậu mua về đều luôn miệng nói cậu mua được hàng tốt, gỗ tốt như vậy đã nhiều năm không thấy rồi, dùng làm xe ngựa cũng quá đáng tiếc.

Gỗ thiết lực có thể coi như loại gỗ cứng nhất, Thước Nhạc cố ý chọn nó, đồ làm ra cổ xưa thuần phác, không bắt mắt còn rất rắn chắc. Trước đó đi họp chợ cậu đã từng thấy, cho nên vừa nghĩ tới làm thùng xe thì cậu đã nghĩ ngay đến nó.

Kéo đồ về rồi, Thước Nhạc bắt đầu chuẩn bị làm. Cậu đi tới thăm lục ca trước, khôi phục rất tốt, đã có thể bắt đầu nói nói cười cười cùng người khác, trạng thái tinh thần rất tốt, cơ thể vẫn còn chút suy yếu, nhưng hẳn khôi phục rất nhanh.

Lại dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng, dỡ gỗ xuống. Bởi vì có tuyết rơi nên không thể làm trong sân, cậu mang gỗ dọn vào nhà chính Đông Sương phòng. Chủ yếu bởi bên này lục ca đang tĩnh dưỡng, không tiện làm ồn. Cậu đã vẽ xong bản vẽ thùng xe, thiết kế xong độ lớn nhỏ, trực tiếp cắt nhỏ ra làm thành từng bộ phận, cuối cùng ghép lại với nhau là được.

Công cụ có sẵn, trước đó nghĩ làm nên đã mua chút gia cụ, tìm thợ rèn trên chợ rèn một bộ công cụ nghề mộc. Còn mình trở về lại điều chỉnh thêm, cũng khá tiện tay. Đao khắc thì do chính cậu làm ra, vốn không bắt mắt nên không sợ bị người khác nhận ra điều gì. Thứ này chỉ có cậu mới có thể thoải mái dùng, người khắc dùng thì sẽ thấy dao hơi cùn một chút, mà cậu dùng thì dù là thép tấm cũng có thể cắt đứt được. Thước đó cũng do cậu tự làm, giả vờ giả vịt dùng cho xong, thần thức của cậu rất lợi hại, dùng để ước chừng cũng chẳng cần đến thước đo, chỉ cần nhìn thôi cũng biết được không?

Cắt gỗ ra trước, lại bào nhẵn, cậu lấy ra gỗ thiết lực này không biết đã trồng được bao nhiêu năm, mật độ rất nhiều, so với gỗ thiết lực cùng kích cỡ còn nặng hơn rất nhiều. Người chân chính hiểu biết nhất định có thể nhìn ra, nhưng may mà Lan thúc và tam thúc chỉ nói vài câu lúc giúp chuyển gỗ vào, chứ không nói gì thêm nữa. Bọn họ cũng chỉ từng nhìn thấy gia cụ được làm thành từ gỗ thiết lực, cũng chưa từng làm qua. Vốn hai người còn muốn giúp đỡ, nhưng thấy động tác thuần thục của cậu cùng với bản vẽ phức tạp kia, không nói gì nữa nhưng hai người cũng không đi mà đứng bên cạnh xem thử, để xem xe ngựa của cậu làm ra bằng cách nào.

Tiến độ cũng không chậm, chờ đến lúc ăn cơm tối đã làm được không ít linh kiện rồi.

Đang lúc ăn cơm, liền thấy Tiền tẩu và Tiền ca trước sau bước vào sân. Nàng vừa về, thoạt nhìn có chút vội.

Chương 35

Editor: Kusami

Beta: Irisbui1609

"Tuấn Bình, hai ngươi ăn cơm chưa? Đến đây gấp vậy có chuyện gì sao?" Lan thúc buông bát hỏi. Tiền gia tức phụ này cũng chỉ vừa về với đám Lan Y thôi, sao đã tới đây rồi.

Tiền Tuấn Bình, khoảng hơn ba mươi tuổi, có thể đã làm việc bên ngoài lâu nên vẻ ngoài của hắn có vẻ già dặn hơn chút, trong thôn này ai cũng như vậy, vóc người rất cao, cơ thể khỏe mạnh, diện mạo bình thường, nhưng nhìn ánh mắt bình thản thì hẳn là người ổn trọng. Nghe Lan thúc hỏi vậy thì nhếch miệng cười một chút, rất hàm hậu, nhưng ai biết hắn đều sẽ hiểu, tính cách hắn rất tốt, từ nhỏ đã sớm tự lập tự chủ, cho nên nếu ngươi cứ đánh giá hắn qua vẻ ngoài thì nhất định sẽ chịu thiệt rồi.

"Chưa ăn đâu, ta và nhà ta đến tìm Thước huynh đệ."

"Vậy ngồi xuống cùng ăn đi."

Lan Y bên cạnh nghe lời nói của phụ thân đã đứng lên lấy ghế dựa.

"Thôi, Lan Y đừng vội, trong nhà đã nấu xong rồi, chờ lát về ăn nữa thôi." Hai người rất nhún nhường, nếu là ngày thường thì đã ngồi xuống, nhưng hôm nay lại có chút ngại.

Lan thúc đột nhiên nhớ ra, vừa rồi Lan Y về đã nói với cậu, Tiền gia tìm tiểu Nhạc xem bệnh, ai, hy vọng tiểu Nhạc có cách chữa.

Thước Nhạc lúc này đã ăn nốt số cơm còn sót lại trong bát, đặt xuống, đứng lên nói với hai người, "Đi tới Tây Sương đi thôi."

Thước Nhạc dẫn hai người tới Tây Sương phòng, lấy ấm nước nóng trên bếp pha trà cho hai người, lấy thêm một đĩa điểm tâm nhỏ, bưng lên.

"Thước huynh đệ, không vội đâu."

Thấy hai người họ lại đứng lên, Thước Nhạc cười đặt đồ lên bàn, "Ngồi đi, hai người cũng chưa ăn cơm, ăn chút điểm tâm đi, nhất là tẩu tử lên huyện cả ngày cũng đã mệt rồi."

Vợ chồng Tiền gia có hơi ngượng nhưng vẫn ngồi xuống kháng.

Thước Nhạc ngồi xuống bên còn lại, "Chuyện hai người, tẩu tử đều đã nói cho ta, như vậy, Tiền ca, để ta bắt mạch cho huynh." Nếu bọn họ đã vội như vậy, cứ xem đã.

Tiền Tuấn Bình vừa nghe bắt mạch, tay đặt lên bàn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Ừm, mạch tượng trầm ổn hữu lực, cơ thể hắn rất tốt. Thước Nhạc lại dùng thần thức quét một chút, cơ thể rất tốt nhưng xương sường có chút tật, trước kia từng bị thương, những nơi khác đều không sao.

Thước Nhạc cúi đầu suy nghĩ một chút, cơ thể hai người cũng không có vấn đề gì lớn, Tiền tẩu tử mặc dù có chút nhiễm hàn nhưng không đến mức mười năm không mang thai một lần chứ, vấn đề tại đâu nhỉ?

Tiền Tuấn Bình thấy Thước Nhạc cúi đầu không lên tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ. Vốn tức phụ hắn nói bảo hắn cùng đến xem, hắn đã chẳng thể vui nổi. Dù sao nam nhân đều không ai muốn bị người khác hoài nghi mình không được. Hơn nữa hắn cũng không phải không được thật, rất không được tự nhiên. Thế nhưng hai người họ mong hài tử lâu như vậy, mà tức phụ nhà mình uống dược nhiều năm như vậy rồi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net