CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu! Tu! Tu

Nhà ga nhộn nhịp, náo nức. Cầm trên tay tấm vé tàu, cô sẽ đến thành phố khác sinh sống, cô cần có thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện. Trước khi đi, cô cần phải làm một chuyện

Cầm điện thoại lên, Chúc Tự Dao ấn vào dãy số quen thuộc

Reng! Reng!

Điện thoại Chúc Tự Ngôn reo lên, cô cầm điện thoại, nói với giọng mừng rỡ

"Chị hai! Chị đang ở đâu?"

"Tự Ngôn, chị phải đi rồi. Em phải sống thật thật tốt, phải trưởng thành qua từng ngày, chị không thể mãi ở bên cạnh em, bảo vệ em" Chúc Tự Dao mỉm cười

"Chị đi đâu? Chị nói em biết đi, em sẽ đi cùng chị" Chúc Tự Ngôn hoảng sợ

"Hắc Phong là chàng trai tốt, em đừng khiến cậu ấy phải đau lòng. Chị chúc hai em hạnh phúc, gửi lời chúc phúc của chị đến Hắc Điệp và Bắc Hoằng Du, lời cảm ơn đến Hắc lão gia và Hắc phu nhân"

"Không"

"Ở đó đợi tôi!" Hắc Thần giựt điện thoại Chúc Tự Ngôn, lạnh lùng nói

"Thần, em xin lỗi" Cô nghẹn ngào nói

Tút...Tút...Tút...

Em đã phản bội lòng tin, phản bội tình yêu của anh dành cho em. Em không còn đủ dũng khí để gặp lại anh, xin hãy để em rời khỏi nơi này. Chúc anh tìm được người con gái khác tốt hơn em, chúc cả hai hạnh phúc

Lái xe với tốc độ điên cuồng trên đại lộ, gương mặt Hắc Thần lúc này đã đen đến mức đáng sợ

Chúc Tự Dao! Đừng để tôi bắt được em! Em đã chạm đến điểm giới hạn của tôi!

Xình xịch! Xình xịch!

Tàu cập bến, mọi người đua nhau đứng phía dưới xếp hàng chuẩn bị lên tàu. Xoay đầu nhìn xung quanh lần cuối trước khi đặt chân lên tàu, cô lắc đầu cười khổ

Đã là lúc nào mà mày vẫn còn nuôi hi vọng, nuối tiếc! Chúc Tự Dao, mày là kẻ ngốc!

Mở cửa xuống xe, anh chạy hối hã vào nhà ga. Nhà ga không một bóng người, tàu lửa đã không còn. Hai tay Hắc Thần nắm chặt, đôi con ngươi của anh đỏ ngầu như máu

Em rất giỏi! Con quỷ trong tôi đã được em thành công đánh thức! Hãy chờ xem!

Cầm chiếc lắc chân trong tay, Chúc Tự Dao tựa đầu lên cửa kính

Gặp anh là do tình cờ, giết anh là do sắp đặt, yêu anh là do định mệnh. Hắc Thần, nếu có kiếp sau, em nguyện trở thành nô lệ của anh để báo đáp ân tình của anh. Em nợ anh tình yêu, lòng tin tưởng và cả một tương lai đầy hứa hẹn của cả hai

Chuyến tàu ngày đó mang đi cả trái tim, sự dịu dàng, ấm áp của Hắc Thần. Để lại cho anh những chuỗi ngày tăm tối và một con quỷ dữ mỗi ngày đều gào thét trong thâm tâm anh

~~~~~*~~~~~

*BA NĂM SAU

"Chủ quán, cho tôi một phần bánh ngọt!"

"Chủ quán, cho tôi một phần salad!"

"Chủ quán, cho tôi một phần cơm!"

"Có ngay! Tất cả sẽ có ngay!"

Chúc Tự Dao quẹt mồ hôi trên trán, vui vẻ trả lời, trên tay không ngừng gắp thức ăn cho vào đĩa, nhanh nhẹn mang ra ngoài bàn cho khách

"Chúc quý khách ngon miệng" Cô cúi đầu

Nhiều năm dành dụm, tiết kiệm chi tiêu, cô đã có đủ tiền để thuê ngôi nhà nhỏ này, tự mở một tiệm thức ăn, tự làm chủ và tự phục vụ cho khách hàng

"Này, các ông nhìn xem, con trai trưởng của Hắc gia bị tai nạn nghiêm trọng, hiện đang trong bệnh viện, sắp trút hơi thở cuối cùng. Hắc gia này cũng thật là, lâu lâu lại có một tin tức động trời, xem ra thời kì hoàng kim của bọn họ sắp lụi tàn rồi!"

Choang!

Chiếc đĩa trên tay Chúc Tự Dao rơi xuống vỡ toang, trên TV truyền đến tin tức

"Đương chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thế giới - Hắc Thần đã bị tai nạn giao thông khi lái xe trong tình trạng say rượu. Các bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu vãn tình hình"

Bao năm qua bình yên, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này chứ?

"Chuyện đã đưa đến truyền hình, xem ra đây không phải là bịa đặt rồi" Mọi người bàn tán

"Đúng rồi, đâu thể đùa được"

Cởi bỏ tạp dề, Chúc Tự Dao bước vào phòng, mở hộc tủ, lấy ra một chiếc hộp. Nhiêu đây đủ cho chuyến đi lên và đi về rồi

Đặt chân lên mảnh đất quen thuộc, Chúc Tự Dao có chút lạ lẫm nhìn xung quanh. Đúng là qua nhiều năm, nơi này thay đổi không ít

Trời đất dung hoa, vạn vật sinh sôi, con người và cảnh vật không tránh khỏi những thay đổi

Bắt chuyến xe bus, cô đến bệnh viện

Bệnh viện từ sáng sớm đã tràn ngập phóng viên, toà soạn, gây khó khăn cho trật tự ở đây

Đứng ngoài cổng bệnh viện, lòng nóng như lửa đốt, nửa muốn vào, nửa lại không. Cô sợ phải nhìn thấy anh đau đớn, nhìn anh dây nhợ cắm đầy người. Nghĩ đến đó thôi, mắt cô đã ứa lệ

Thần! Anh sao rồi? Tại sao anh lại ngu ngốc như thế?

"Kìa kìa, xác Hắc Thần đã được mang ra rồi! Mọi người mau chụp đi, đây sẽ là những bức hình đắt giá đấy!"

Chiếc xe cứu thương đẩy ra mang theo một xác người được đắp khăn trắng. Đến lúc này cô không còn bình tĩnh được nữa, vội vàng chạy vào, cô muốn đẩy bọn phóng viên đó ra khỏi anh

Tránh xa khỏi Hắc Thần của tôi! Các người không được chạm đến anh ấy! Các người còn có lương tâm không?

Gào thét trong thâm tâm, cô lao đến toan đẩy bọn phóng viên đó ra. Đột nhiên một lực kéo từ phía sau mạnh mẽ giật cô trở lại, đầu óc cô choáng váng. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cô đã bị vác lên và nhét vào xe một cách thô bạo

"Đau quá!" Kêu lên một tiếng, tay cô bị đập vào cửa xe mà đỏ ửng

"..."

Xe bắt đầu lăn bánh chạy đi

Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, Chúc Tự Dao sợ hãi mở to mắt, cơ thể lui về sau cho đến khi lưng chạm đến cửa xe, cô lắp bắp

"Hắc...Hắc Thần..."

"..." Anh trầm ổn lái xe

Chạy trốn ba năm, không ngờ lại bị anh bắt lại một cách dễ dàng như thế! Tại sao cô không sớm nghĩ ra đây chỉ là một vở kịch!

"Tôi...tôi, cho tôi xuống xe!" Dùng hết sức lực, cô nói với anh

"..."

Người kia hoàn toàn không xem cô tồn tại, không đặt lời nói của cô vào tai, bình thản mà lái xe

"Anh không dừng lại, tôi sẽ mở cửa nhảy xuống!" Cô mím môi

"..."

Cạch! Cạch!

Cố gắng mở cửa xe, cô tức giận nhìn Hắc Thần, dường như muốn đem cửa xe phá hư. Tăng tốc độ, anh nhanh chóng lái xe đến một toà nhà sang trọng

Chúc Tự Dao mãi loay hoay với cửa xe mà không biết anh đã đưa cô đến một nơi xa lạ. Hắc Thần ấn nút điều khiển, cửa xe mở tung ra, cô vì mất điểm tựa mà ngã từ trên xe xuống đất

Đặt chân xuống đất, đưa tay đóng cửa xe, Hắc Thần mạnh bạo bóp gáy Chúc Tự Dao kéo cô vào trong toà nhà. Từ đầu đến đuôi không nhìn cô một cái, không nói với cô một câu

"Hắc Thần, thả tôi ra! Thả tôi ra! Anh đang làm tôi đau đấy!"

Cô càng la hét, lực tay của anh càng mạnh hơn như muốn đem cổ cô bóp nát trong lòng bàn tay. Gương mặt Chúc Tự Dao chau lại vì đau đớn, hai chân cố đuổi theo bước chân anh

Đẩy cô ngã lên sàn nhà, cửa nhà đóng lại một tiếng "Rầm" lớn. Hắc Thần cởi bỏ áo khoác ném xuống sàn, nhìn gương mặt đầy sợ hãi của Chúc Tự Dao

"Anh muốn làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net