Chương 291 - 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 291: Nuôi tiểu quỷ (1)  


  Diệp Thiếu Dương giang tay ra, nhìn Trang Vũ Ninh, chờ cô nói ra chân tướng.

Trang Vũ Ninh nhìn hai người Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình có chút khó xử, khẩn cầu: "Diệp tiên sinh, có thể hay không..."

Diệp Thiếu Dương nói: "Yên tâm đi, đây đều là bạn tốt của tôi, cũng là người giúp đỡ tôi, cô chỉ cần nói ra tất cả là được."

Tạ Vũ Tình trừng mắt, nói: "Nói cho cô biết, tôi cũng không phải là fan hâm mộ của cô, không rảnh quan tâm chuyện của cô đâu."

Trang Vũ Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra một câu. Chỉ một câu đơn giản này lại khiến mọi người khiếp sợ: "Quỷ đồng kia là tiểu quỷ tôi nuôi..." Sau đó, cô lắc đầu, nở nụ cười khổ: "Tôi nếu sớm biết như thế này thì tôi không cần nổi danh, cũng không nuôi thứ quỷ quái ấy. Diệp tiên sinh, anh có lẽ đã nghe nói qua việc nuôi dưỡng tiểu quỷ rồi chứ?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Kuman Thong sao?"

Trang Vũ Ninh nói: "Tôi không biết, tôi đối với thứ này thật sự không hiểu, tôi cũng chỉ nhờ bằng hữu mời nó đến. Tôi nuôi nó hơn hai năm, mục đích là cầu danh lợi... Về tiểu quỷ kia, tôi biết thật sự không nhiều, không biết nên nói từ đâu." Cô nói xong ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

Diệp Thiếu Dương hơi nhíu mày, thuật nuôi quỷ này hắn chưa từng tiếp xúc qua nhưng cũng hiểu rõ: Đây xem như là một loại phép thuật lưu truyền trong dân gian, rất thịnh hành tại Thái Lan.

Các cao tăng sẽ thu quỷ hồn của các hài nhi bị chết yểu, phong ấn bên trong một con rối gỗ hình người, sau đó trải qua một khoảng thời gian niệm kinh để trừ sát khí của linh hồn đứa nhỏ rồi đưa cho giáo đồ nhận nuôi, gọi là Kuman Thong, cũng gọi là vận tài đồng tử. Nếu người nuôi thành tâm nuôi dưỡng thời gian dài thì sẽ hiển linh, có thể trợ giúp đối với số mệnh của người nuôi hay thực hiện một số nguyện vọng.

Bởi vì linh nghiệm nên người cầu Kuman Thong ngày càng nhiều, cho nên tạo thành một ngành sản xuất Kuman Thong. Một số người còn dựa trên nhu cầu của mình mà đặt hàng Kuman Thong đặc thù, chẳng qua nếu là Kuman Thong thật thì sát khí đã được niệm kinh để trừ đi, bất kể thế nào cũng không biến thành lệ quỷ được.

Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Trang tiểu thư, tôi muốn biết tiểu quỷ cô nuôi là được người nào thỉnh giúp, là người Việt Nam hay là người Thái Lan?"

"Vâng... Một người Việt Nam."

"Cô dùng thứ gì để nuôi nó?"

"Thịt heo sống, còn có... máu heo. Như vậy có vấn đề gì sao?"

Diệp Thiếu Dương thở dài: "Vấn đề lớn là khác, có hai loại nuôi tiểu quỷ đó là sinh dưỡng cùng huyết dưỡng. Sinh dưỡng chính là coi nó như người sống, nuôi nó bằng đồ vật người thường dùng như sữa bò hay bánh ngọt gì đó, sớm tối đều phải một phần."

Tiểu Mã nghe đến đó, nhịn không được xen vào một câu: "Tiểu quỷ còn tham ăn sữa bò với bánh ngọt?"

"Không ăn nhưng sẽ hấp thu tinh khí từ đồ ăn dùng để tu luyện."

Với ba người hoàn toàn chẳng biết gì, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình phải giải thích: "Loại tiểu quỷ này kỳ thật là thiện tu, tu vi tăng trưởng chậm, sự tình có thể làm cũng rất có hạn. Chỉ đơn giản là giúp người nuôi dưỡng nó cải biến một chút số mệnh mà thôi, còn như Trang tiểu thư đây dùng thịt sống và máu tươi nuôi dưỡng chính là tà tu rồi. Tu vi của tiểu quỷ được nuôi như vậy tăng lên vô cùng nhanh, vì được nuôi dưỡng như vậy nên có thể giúp người nuôi dưỡng làm không ít chuyện. Nhưng mà...loại nuôi dưỡng như vậy một khi đã làm thì người nuôi nó dù bỏ cũng không dứt. Cho nên Trang tiểu thư, có phải cô đã ném tiểu quỷ kia đi phải không, nên giờ nó mới quay lại tìm cô?"

Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, gật đầu nhẹ, khóe mắt ươn ướt bắt đầu nức nở nói: "Tôi thật sự không biết sẽ thành như thế này, Tiểu Oánh cũng không nói cho tôi biết nhiều như vậy, cô ấy chỉ nói với tôi là nuôi một tiểu quỷ, sáng tối đều dâng đồ cho nó. Một khi nó hiển linh có thể trợ giúp tôi đạt được nguyện vọng, nguyện vọng của tôi lúc đó là trở thành một ngôi sao ca nhạc. Tôi tự thấy là tôi hát rất tốt, lại đa tài đa nghệ, nhưng vận khí lại rất kém, mãi không thể phất lên.

Tiểu Oánh - Chu Trung Oánh là bạn cùng phòng với tôi trước kia, nhà cũng có rất nhiều tiền. Cô ấy chỉ bí mật kể cho tôi biết là cô ấy có một người bạn cũng nuôi tiểu quỷ mà phát tài, lại có quan hệ không tệ với một danh sư dưỡng quỷ. Cô ấy khuyên tôi xin một đứa về nuôi, mỗi ngày sớm tối đều nuôi nó bằng sữa bò, từ đó về sau sự nghiệp của tôi thật thực có rất tiến triển rất lớn, năm trước tôi trở thành quán quân của cuộc thi ca nhạc, xem như cũng có chút danh tiếng để lăn lộn."

Nói đến đây, Trang Vũ Ninh lắc đầu, lau đi nước còn đọng lại bên khóe mắt, trầm mặc một lát lại nói tiếp: "Sau một năm rưỡi tôi nuôi nó, tiểu quỷ kia bắt đầu hiển linh, từ đầu có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng đi lại trong phòng, tôi lúc ấy rất sợ hãi. Một lần muốn thôi không nuôi nữa, nhưng nó không gây hại tới tôi, cũng không có quấy rầy cuộc sống của tôi. Về sau linh tính của nó càng ngày càng mạnh, thỉnh thoảng lúc tôi soi gương thì thấy nó, nó giống hệt một đứa trẻ đứng sau lưng tôi, mút ngón tay, ngẩng đầu nhìn tôi, hết sức đáng yêu..."

Tiểu Mã nhớ tới bề ngoài đáng sợ của tiểu quỷ lúc trước, lắc đầu nói: "Tôi chả nhìn thấy nó đáng yêu chút nào."

Trang Vũ Ninh nói: "Nó lúc đó có con mắt màu xanh da trời, hết sức ngoan ngoãn, cũng có miệng, da cũng trắng hồng, không phải trắng như giấy giống bây giờ..." cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

"Đoạn thời gian kia thật đẹp, mỗi khi tôi ngủ, nó sẽ đến đắp chăn cho tôi, nếu cửa sổ không đóng kỹ, nó có thể giúp tôi đóng cửa sổ. Trong nhà tôi trước đó rất nhiều chuột nhưng từ khi nó hiển linh về sau, mỗi sáng sớm tôi rời giường, sở hữu tất cả chuột đều được gom lại trong một cái rổ nhỏ, thật sự... là tri kỷ tốt. Trong nhà tôi khi đó có người giúp việc, tôi vì không muốn người ta phát hiện bí mật nên đã sa thải..."

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nhớ tới lúc mình hỏi cô sao chỉ ở một mình mà không thuê người giúp việc, nét mặt của cô hơi mất tự nhiên, hóa ra nguyên nhân là vậy.

Trang Vũ Ninh nói tiếp: "Vốn cứ tiếp tục như vậy thì...rất tốt, đáng tiếc khi đó tôi tham gia một cuộc thi có sức ảnh hưởng rất lớn. Vì cần đạt được thứ hạng cao nên tôi nhớ tới lời Tiểu Oánh đã nói, nếu như muốn nhanh chóng thực hiện nguyện vọng có thể nuôi nó bằng máu tươi cùng thịt sống. Tiểu Oánh cũng đã nói với tôi nếu nuôi quỷ như vậy thì nó cả đời cũng không rời bỏ.

Tôi lúc ấy lại muốn tiểu quỷ vĩnh viễn như vậy, dù cả đời ở cùng tôi cũng không sao, hơn nữa tôi thật sự không biết phải dùng máu và thịt tươi nuôi dưỡng thì có chuyện ra sao, cho nên làm theo...

Kết quả sau hai tháng, tôi đoạt được giải cao trong cuộc thi kia, cũng từ đó tiểu quỷ thay đổi so với lúc trước, màu da của nó càng ngày càng trắng, con mắt cũng càng ngày càng đỏ hơn, trở nên hết sức đáng sợ. Nó cũng không bao giờ làm mấy việc nội trợ giúp tôi nữa, tuy nhiên sự nghiệp của tôi lại phát triển không ngừng.

Nhưng mỗi khi đêm tới tôi đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy nó uống máu tôi.

Tôi thử ngừng nuôi nó bằng máu tươi và thịt sống nhưng chỉ không đến hai ngày thì nó uy hiếp tôi trong mơ. Về sau tôi nghe Tiểu Oánh nói sau khi dùng phương pháp này nuôi dưỡng, một khi đã bắt đầu thì không có cách nào ngừng lại, hơn nữa nó sẽ càng ngày càng hung ác, cuối cùng sẽ uống máu tôi..."



Chương 292: Nuôi tiểu quỷ (2)  


Nói đến đây, Trang Vũ Ninh khóc lên, nước mắt đầm đìa: "Nếu tôi sớm biết thành ra như bây giờ, lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy... Về sau tôi rất sợ hãi, nghĩ rằng nó vẫn chưa hoàn toàn xuất hồn nên định vứt bỏ nó đi.

Vì vậy thừa dịp tôi đi du lịch bèn ném nó đi, nó là một con rối được chạm bằng ngọc. Tôi để nó ở một nơi rất xa, tôi cho rằng nó sẽ không tìm được tôi, không nghĩ tới hồn phách của nó vẫn trở về. Nó gia hạn cho tôi trong thời gian một tháng phải tìm nó mang trở lại, tôi cũng không thể nhớ nổi đã để nó ở đâu. Cho dù tìm đến được, tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc sống với nó như vậy, cho nên..."

Cô nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt khẩn cầu: "Tôi không cố ý làm như vậy đâu, giờ tôi rất hối hận. Diệp Thiên sư, mong anh cứu tôi."

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hiện tại sự tình đã rõ ràng hơn một nửa. Hành vi của Trang Vũ Ninh dù ngu xuẩn nhưng cô cũng đã sớm nhận ra sự ngu xuẩn này, vứt linh thân của tiểu quỷ đi, chỉ là đã chậm. Tất cả mọi chuyện phát sinh sau đó lại hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của cô.

Tiểu Mã nhìn thần tượng của mình rơi lệ, không đành lòng, an ủi Trang Vũ Ninh: "Cô yên tâm đi, Tiểu Diệp Tử thần thông quảng đại, đối phó một tiểu quỷ chỉ là chuyện nhỏ, hắn nhất định sẽ giúp cô giải quyết thôi."

Diệp Thiếu Dương liếc xéo cậu ta, cười nhạt: "Cậu cho rằng nó là tiểu quỷ bình thường?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tiểu Mã ngạc nhiên hỏi.

Diệp Thiếu Dương không trả lời ngay, ngược lại hỏi tiếp: "Cậu còn nhớ bộ dạng của tiểu quỷ lúc bị tôi tóm được chứ,nó nhìn thế nào?"

Trong mắt Tiểu Mã hiện lên chút sợ hãi, vừa nhớ lại vừa thì thào đáp: "Trên mặt của nó có rất nhiều vết khâu, tới lúc mấy vết đó vỡ ra thì mặt nó trở thành thịt nát. Vậy là sao?"

"Đó là chân thân của nó, lúc tôi dùng Đinh Diệt Linh đâm qua hồn phách của nó, tôi cảm nhận được mấy cái quỷ thân khác. Tôi hoài nghi tiểu quỷ này là được người ta dùng quỷ thuật vá mười lệ quỷ lại thành một, dựa theo tam hồn thất phách của con người mà chắp vá thành một quỷ hồn mới. Tôi tiêu diệt chỉ là một đám hồn phách của nó thôi, còn quỷ thân thật sự của nó không bị ảnh hưởng."

"Mười quỷ hồn ghép lại thành một, trên đời còn có kỳ thuật này?"


Tiểu Mã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thần trí của tiểu quỷ này có được thế nào vậy?"

"Cậu không cần nghĩ phức tạp như vậy, người có ba hồn bảy vía nên có thần trí, tất cả vẫn là một chỉnh thể." Diệp Thiếu Dương lại lắc đầu: "Những điều này đều là suy đoán, tất cả cứ tìm được linh thân của nó rồi kết luận."

Hắn nói xong quay đầu nhìn Trang Vũ Ninh: "Sự tình đã như vậy, cô nếu vẫn muốn tôi giúp thì tôi hi vọng cô về sau đừng lừa gạt tôi nữa."

Trang Vũ Ninh nức nở nói: "Trước kia là tôi không đúng, tôi lo việc nuôi tiểu quỷ bị truyền đi, sự nghiệp của tôi sẽ chẳng còn gì. Nên... Thật xin lỗi anh."

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng hiểu được rằng nếu đổi thành bất cứ người nào khác, chỉ sợ đều làm như vậy. Hơn nữa cô còn là một thiếu nữ nhu nhược không tới 20 tuổi.

"Đúng rồi...". Trang Vũ Ninh đột nhiên nghĩ ra, run giọng hỏi: "Đại thúc bảo vệ kia giờ sao rồi?"

Tạ Vũ Tình nhún vai: "Thân thể bị cửa kẹp thành hai nửa, còn cứu sao được."

Trang Vũ Ninh nghẹn ngào khóc: "Tại tôi, là tôi hại ông ấy..."

Tiểu Mã lập tức đưa khăn tay cho cô, an ủi một chút.

Diệp Thiếu Dương đợi tâm tình của cô tốt hơn, hỏi lại tất cả sự việc cô đã trải qua. Trang Vũ Ninh nói lại một lần, thỉnh thoảng đứt quãng. Diệp Thiếu Dương nghe xong, thở dài nói: "Nếu ông ấy tự nguyện cứu cô, cô cũng đừng tự trách mình nữa. Ông ấy đã làm việc thiện, kiếp sau sẽ có phúc báo, còn hậu sự của ông ấy mong cô lưu tâm là được."

Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ an bài thật tốt. Chỉ là... Diệp Thiên sư, lúc xảy ra chuyện sao anh lại không có ở trong nhà?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Vì trước đó cô không nói cho tôi biết rõ chân tướng nên tôi chỉ nghĩ sự tình đơn giản. Sau đó tôi bị một nữ thi ăn mặc rất giống cô dụ đi nơi khác, đuổi mất mấy dặm đường, tới thẳng chỗ bị sông ngăn lại mới phát hiện nó không phải cô."

Tạ Vũ Tình nghe thấy thế buồn bực nói: "Cho dù cách ăn mặc giống hệt, ngươi cũng chẳng thể đuổi mấy dặm đường mới phát hiện ra?"

"Ăn mặc chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là trên người nữ thi kia có khí tức của cô ấy."

Dừng lại một chút, Diệp Thiếu Dương nhấn giọng nói: "Quỷ có thể giết người, có thể nhập thân làm giảm bớt sinh hồn của người sống. Nhưng tu vi cao thâm cũng tuyệt đối không thể chiếm lấy sinh hồn của người. Hồn khí vạn cân, quỷ cũng không lay động được, tựa như pháp sư có pháp lực cao cường, thân thể lúc đó chẳng thể xâm phạm. Cho nên tất cả chuyện này chính là một âm mưu, có một người sau màn điều khiển, cố ý dẫn tôi đi, khiến quỷ đồng kia có cơ hội ra tay với Trang tiểu thư."

Ba người đều giật mình nhìn hắn.

"Người này là ai vậy?" Tạ Vũ Tình hỏi.

"Tám phần cùng danh sư nuôi quỷ kia có quan hệ. Trừ hắn ra, không có người nào có thể chỉ huy quỷ đồng, càng không biết rõ quan hệ của nó và Trang tiểu thư."

"Cho nên...muốn phá án phải tìm được kẻ nuôi quỷ kia?" Tạ Vũ Tình dựa vào suy luận của hắn hỏi lại.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Đây chỉ là một mặt, quan trọng nhất là phải tìm linh thân của quỷ đồng kia đã, như vậy mới có cơ hội diệt nó đi."

Trang Vũ Ninh nói: "Linh thân là gì?"

"Chính là con rối cô giấu trong tủ quần áo, đó là sào huyệt của quỷ đồng, cũng là nơi nó hấp thu linh khí và tu luyện."

"Tủ quần áo trong phòng ngủ..."

Trang Vũ Ninh kinh hãi: "Làm sao anh biết tôi giấu Kuman Thong ở đâu?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Lần thứ nhất đến phòng cô, tôi bảo cô mở tủ. Rồi cảm thấy một chút quỷ khí còn lưu lại, lúc ấy không nghĩ tới cô nuôi quỷ ở đó, cứ nghĩ là nó chỉ lướt qua tủ thôi, vốn tôi cũng định kiểm tra nhưng cô không đồng ý nên tôi cũng chẳng kiên trì. Về sau cô mang một cái túi xuống lầu, bên trong có mùi tro rất đậm, Trang tiểu thư, tôi nói không sai chứ?"

"Thật sự là không thể gạt được anh"

Trang Vũ Ninh nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, khẽ nói: "Anh thông qua những thứ này, đoán được tôi nuôi tiểu quỷ?"

"Tôi không biết cô nuôi tiểu quỷ, nhưng là thông qua những dấu hiệu đó tôi đoán được cô có việc giấu tôi, cộng thêm mấy chuyện phát sinh lại khiến tôi tin tưởng cô cùng tiểu quỷ kia chắc chắn có quan hệ."

Trang Vũ Ninh cảm thấy xấu hổ, cúi đầu.

Tiểu Mã nghĩ ra gì đó bèn hỏi: "Nhưng tiểu quỷ kia lại muốn giết cô ấy, nếu như chúng ta không cứu cô ấy thì sự việc sẽ thành ra thế nào?"

"Xem hành động của nó mà nói thì tiểu quỷ muốn đem cô ta đưa đến một chỗ nào đó, tôi cũng không biết là đâu, nhưng khẳng định không phải là nơi tốt đẹp gì."

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi, hỏi Trang Vũ Ninh: "Cái tên sư phụ nuôi quỷ kia, đến cùng người nào, ở đâu?"

Trang Vũ Ninh lắc đầu đáp: "Tôi không biết, tôi chưa từng gặp qua, hết thảy đều là Tiểu Oánh giúp tôi. Chỉ biết quỷ đồng kia là tôi thỉnh được của một người họ Hồ, theo Tiểu Oánh nói, hắn là người đại diện cho sư phụ nuôi quỷ kia, tôi cùng hắn chỉ gặp qua hai lần mà thôi."

Diệp Thiếu Dương vội hỏi: "Làm sao có thể liên hệ với tên Hồ tiên sinh này?"

"Chuyện này...Tất cả đều là Tiểu Oánh một tay giúp tôi an bài, tôi không có cách liên lạc với Hồ tiên sinh."

Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy thì đi tìm Tiểu Oánh, chỉ cần có manh mối thì dễ thôi."

Trang Vũ Ninh cười chua chát: "Chỉ sợ không được rồi, Chu Trung Oánh... Đã phát điên rồi."



Chương 293: Huyết Dưỡng  


  "Cái gì, điên rồi?" Diệp Thiếu Dương kinh hãi.

Trang Vũ Ninh đáp: "Đúng vậy, cô ấy bị bệnh tâm thần cũng đã lâu rồi, mỗi ngày đều la hét rằng cô ấy mất con. Người nhà cũng đã mang tới rất nhiều nơi chạy chữa, nhưng họ đều bó tay. Có lần cô ấy ôm trộm cả con của người khác trên đường mà mang đi. Vì thế bị người ta coi là kẻ buôn người, nên giờ cô ấy đã bị người thân nhốt trong nhà, không cho bước ra khỏi cửa. Tôi trước đó cũng có tới hỏi thăm qua cô ấy, bệnh tình thì càng ngày càng nặng, chẳng hề giống trước đây nữa."

Mất con...? Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ ra, hỏi lại: "Cô ta cũng nuôi tiểu quỷ sao?"

Trang Vũ Ninh nghe vậy, đột nhiên ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Cô ấy chỉ nói có bằng hữu đã từng nuôi, chính cô ấy cũng nuôi... Tôi không biết. A, hẳn là vì cô ấy nuôi tiểu quỷ nên mới biến thành như vậy?"

Nàng trầm ngâm một lát rồi hướng về phía Diệp Thiếu Dương cầu khẩn: "Diệp tiên sinh, nếu thật như vậy mong anh có thể giúp cô ấy."

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng chân tình của nàng, trong lòng nghĩ thầm: "Chính cô còn đang chịu nguy hiểm mà còn lo cho an nguy của kẻ khác". Từ đó cũng có thể thấy rõ tâm địa nàng cũng không xấu, bèn gật đầu nói: "Cô cứ trở lại an bài tất cả mọi việc cho ổn thỏa, chờ tôi gặp cô ta đã rồi nói sau. Bây giờ cô phải cùng tôi về nhà, tới chỗ cái tủ xem xét kỹ càng lại, cái lư hương kia cô chưa vứt đi chứ?"

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, lập tức đứng dậy.

"Để ta đưa mấy người đi, đây là vụ án ta phụ trách nên ta cũng phải nhúng tay vào." Tạ Vũ Tình đứng dậy nói.

"Đúng rồi, còn nữ thi kia cô cứ phái người đi thăm dò xem nó còn ở đó không?" Diệp Thiếu Dương biết rõ nữ thi kia chỉ là công cụ được điều khiển, hơn phân nửa không thể tra ra đầu mối nào. Chỉ là trong lòng hắn vẫn muốn cầu may, cứ để Tạ Vũ Tình điều tra thêm xem.

Hơn nữa nếu sau này muốn nhờ cậy lực lượng cảnh sát điều tra về nữ thi kia, nếu thật sự là nó vẫn còn thì có thể tranh thủ được chút thông tin.

Tạ Vũ Tình đáp: "Ngươi cứ yên tâm, ta đã phái người đi rồi. Nếu có tin gì sẽ lập tức báo lại."

Mấy người đi xuống dưới lầu, Tạ Vũ Tình mở một xe cảnh sát, đưa bọn hắn trở về. Trên đường mọi người đều có tâm sự, sau nửa ngày không có nói chuyện với nhau, cuối cùng Tiểu Mã quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, đem tất cả nghi vấn ra hỏi: "Tiểu Diệp Tử, tiểu quỷ thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của người nuôi nó sao? Nếu vậy ai nuôi cũng trở thành đại gia hết ?"

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nói: "Cậu cho rằng mỗi người đều có tiền nuôi? Một con tiểu quỷ bao nhiêu tiền, bao nhiêu hả Trang tiểu thư?"

"30 vạn..." Trang Vũ Ninh đỏ mặt, nhẹ nhàng đáp.

Diệp Thiếu Dương hướng về phía Tiểu Mã cười cười: "Nghe rồi chứ?"

Tiểu Mã gãi gãi đầu nói: "Tôi mặc dù không có, nhưng kẻ có tiền cũng chẳng quan tâm lắm. Chỉ nuôi một tiểu quỷ mà có thể tăng giá trị của mình lên gấp trăm ngàn lần, cớ sao lại không làm?"

"Tôi nhổ vào, cậu cho rằng tiểu quỷ là vạn năng à? Sinh dưỡng tiểu quỷ, giống như cúng bái tượng thần phật trong nhà, tâm có thành thì mới linh nghiệm. Trong thời gian dài chính xác có thể thay đổi số mệnh cho người nuôi nó, nhưng cũng không có trợ giúp quá lớn đối với sinh hoạt và công việc của cậu. Hơn nữa , cái thứ đồ chơi này không thể tùy tiện nuôi được, người bình thường cũng không dám đụng vào."

"Còn huyết dưỡng? Nếu như vẫn liên tục dùng máu nuôi, không đem nó vứt bỏ thì sẽ như thế nào?"

Nghe thấy Tiểu Mã hỏi như vậy, Trang Vũ Ninh cũng quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hiếu kỳ chờ đợi câu trả lời của hắn.

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một hồi, đáp: "Huyết dưỡng tiểu quỷ, có hai loại: một loại là cung phụng ác linh, trước khi huyết dưỡng đạt thành khế ước với nó, ác linh sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, nhưng cậu nhất định phải trả giá một thứ gì đó. Có lẽ là dương thọ, có lẽ là sức khỏe, có lẽ là cô độc..."

"Cô độc, có ý tứ gì?" Tạ Vũ Tình xen vào một câu.

"Không có người sống cùng quãng đời còn lại, thân thiết với ai, người đó sẽ gặp nạn."

Tạ Vũ Tình cau mày nói: "Tôi không rõ, nuôi thì do người, nhưng ác linh lại có thể thu hoạch là sao? Mà còn dương thọ của người sống và các thứ kia, đối với nó đâu có chút tác dụng nào?"

"Âm phủ có một nha môn, gọi là Tầm Chuyển Tư - chuyên quản giao dịch qua lại với nhân gian. Bất kể khế ước gì tại đó cũng có thể đổi thành một loại năng lượng, cung cấp cho kẻ khác hấp thụ. Nói một cách khác, ác linh lấy dương thọ và tinh khí của cô... tinh khí chính là khí của cơ thể khỏe mạnh, đến Tầm Chuyển Tư, cũng có thể đổi thành đồ vật nó cần, hấp thụ tăng lên tu vi."

Ba người lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net