Chương 691 - 700

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng là bái sư từ nhỏ, tu luyện pháp thuật, nhưng. . . cũng không phải là đối thủ của hắn."

Ngô Nhạc Ý vừa lòng gật đầu: "Ngươi có thể nhận ra được sự chênh lệch với hắn cũng chưa muộn lắm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta năm đó bảo ngươi đi theo A Lượng học tập pháp thuật, không phải cho ngươi đi tranh đấu với người ngoài, mà lợi dụng kiến thức của ngươi, đi cứu vớt thiên hạ."

Ngô từ quân gật đầu nói: " con hiểu."

Ngô Nhạc Ý vẫn nhìn trên chữ của Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta cho rằng kẻ mạnh phải giống ta như vậy, nhưng là hôm nay Diệp Thiếu Dương lại làm cho ta. . . Có chút hoài nghi bản thân mình, năm đó làm phép hiến tế có chính xác hay không."

Ngô từ quân biết cha mình nói vậy là có ý gì, lập tức khuyên nhủ: " cha không cần nghĩ nhiều nữa, ngay cả dì Tử Nguyệt cha cũng đã nhẫn tâm hy sinh. . ."

Nhắc tới Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý khóe mắt rung động, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ "Tử Nguyệt" khẽ nói: "Chính là, ta vì cái gì không lựa chọn hy sinh bản thân mình đi?"

Ngô từ quân sửng sốt một chút, nói: "Đó là bởi vì, nếu cha còn sống, cha có thể làm càng nhiều điều ý nghĩa hơn, những năm gần đây cha đã đi làm từ thiện ở khắp nơi. . ."

Ngô Nhạc Ý nhẹ nhàng cười: " nói vậy có nghĩa là, giá trị mạng sống của ta quang trong hơn so với người khác ? Nếu mỗi người đều như vậy, thời khắc nên hy sinh, đều để cho người khác hy sinh thay cho mình sao?"

Ngô từ quân cứng họng, loại lặp luận này thực có nhiều sự mâu thuẫn.

Sau một hồi trầm mặc, Ngô Nhạc Ý xoay người lại, trong mắt toát ra vẻ kiên định, đối mặt với Ngô từ quân, nói : " quan điểm của Diệp Thiếu Dương, tất nhiên là có lý của hắn, nhưng nếu cho ta chọn lựa một lần nữa, ta vẩn lựa chọn cách cứu vớt nhiều người hơn, dù cho có hy sinh một nhóm người, nếu bọn họ không dám lựa chọn, ta chỉ có thể giúp bọn họ lựa chọn ! Dù bản nhân ta có phải chịu tiếng xấu muôn đời cũng không sao !"

Ngô từ quân nhìn cha, gật gật đầu.

"Gọi điện thoại thông báo cho sư phụ ngươi, bảo hắn bằng mọi cách phải ngăn cản Diệp Thiếu Dương, nếu không được cứ trực tiếp giết hắn!" Nghĩ lại, Ngô Nhạc Ý bổ sung một câu, "Ta đã bị hắn chiếu tướng, hiện tại không thể đối phó với hắn bằng phương pháp bình thường, chỉ có thể trong cậy vào sư phụ của ngươi."

Ngô từ quân lấy ra di động, đang định quay số, chợt dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Nhạc Ý, có điểm chột dạ hỏi: " nếu như sư phụ con cũng Không phải đối thủ của hắn thì làm sao . . . . ?"

Ngô Nhạc Ý thoáng trầm mặc, nói: "Vậy thì không từ thủ đoạn, lợi dụng người ở bên cạnh hắn. . ."

Ngô từ quân vừa nghe liền hiểu, nói: " là Chu Tĩnh Như, hay là nữ cảnh kia?"





Chương 694 - Đi Vào Bẫy (2) 


"Đều không được, Chu gia không dễ chọc, nữ cảnh là người nhà nước. Chúng ta không thể xuống tay với những người thân cận hắn, người này phải cùng hắn không có quan hệ trực tiếp, nhưng là nếu xảy ra chuyện, hắn lại không thể không cứu. . ."

Ngô từ quân trước mắt sáng ngời, nói: "thật ra có một người như vậy, ở trường học của chúng ta . . ."

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem hết thảy sự việc nói cho nàng, sau đó đưa cho nàng dãy số di động Ngô Nhạc Ý đưa cho mình, tuy rằng chưa gọi, nhưng là hắn tin tưởng số di động Ngô Nhạc Ý đưa cho, nhất định chính là a lượng.

Tạ Vũ Tình tỏ vẻ sẽ dùng các loại thủ thuật điều tra ra hắn.

"Ngươi cung cấp thông tin rất quan trọng, tuy rằng không có tên thật của hắn, nhưng hắn nếu là từ Đài Loan tới, và là người Thái Lan, nếu hắn ở Thạch Thành, thông qua khách sạn bản địa cùng với hệ thống xe tàu có thể tìm ra nơi ở của hắn," Tạ Vũ Tình nói, "Ngươi tiếp theo có tính toán gì không, có muốn đi cứu thi thể lâm du hay không?"

"Còn chưa đến lúc, ta trước mắc chờ tin tức của ngươi, tranh thủ thời gian gặp mặt a lượng một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy người giúp đỡ."

Tuy rằng Diệp Thiếu Dương kiên quyết cự tuyệt, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đến Cương Thành, sau đó bố trí cho Diệp Thiếu Dương vào một khách sạn nghỉ ngơi, trong lúc đi đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách,bảo hắn cố gắng gọi Tứ Bảo đến, sau đó lại gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem chuyện mình điều tra cùng kẻ địch đang đối mặt nói lại một lần.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe lời, im lặng một lúc lâu, hỏi một câu: "Lại là không có tiền sao?"

"Cái này. . . Thật không có, chỉ là ta muốn xin giúp đỡ." Diệp Thiếu Dương có điểm ngượng ngùng nói.

Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: "Vì cái gì ngươi hễ gặp được vấn đề khó khăn, luôn nghĩ đến ta là sao?"

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: "Bởi vì ngươi là chỗ dựa của ta, là đại ca của ta, được chưa?"

Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười, "lý do này còn làm ta vừa lòng một chút." Trực tiếp tắt điện thoại.

Tuy rằng không có nói rõ, nhưng nghe lời nói của nàng, là đồng ý đến hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa trong lòng, nhớ lại từng câu trong điện thoại hai người nói chuyện, đột nhiên vỗ gáy một cái, đứng lên nói: "Không xong!"

Chu Tĩnh Như hoảng sợ, cho rằng có chuyện đại sự gì, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy!"

"Đạ mấu, ta lúc này mới nhớ tới!" Diệp Thiếu Dương buồn rầu nói, "Ngô hải binh lúc trước có nói, mướn ta điều tra vụ án, một ngày cho ta ba ngàn, ta còn tưởng thật, hiện tại nhớ tới, đây là kế hoãn binh a, hắn là người trong nhà Ngô Nhạc Ý, ta hiện tại cùng Ngô Nhạc Ý đối nghịch, hắn làm sao mà có thể cho ta tiền nữa?"

Chu Tĩnh Như nhẹ nhàng thở ra, trợn trắng mắt, "Ta tưởng chuyện gì quan trọng, một ngày ba ngàn, một tháng cũng mới chỉ có 90 ngàn, đâu có nhiều lắm."

Diệp Thiếu Dương vừa nghe nàng nói vậy nhảy dựng, "Không bao nhiêu á, ngươi là người có tiền nên mới không để bụng, chín vạn tệ, ở trên núi của bọn ta có thể đủ cưới vợ rồi!"

Chu Tĩnh Như cười nói: "Ngươi chờ số tiền này để cưới vợ sao?"

Diệp Thiếu Dương khô lời, đột nhiên nhớ tới sự tình Tiểu Mã nhờ, cùng Chu Tĩnh Như nói một lần, Chu Tĩnh Như ngay lập tức đồng ý.

"công ty Chúng ta gần nhất vừa mới bắt đầu bán nhà tại một khu nhỏ, vị trí khá tốt, ngươi bảo hắn đi chọn, chọn được thì nói cho ta, ta cho hắn chiết khấu thấp nhất là được, đúng rồi Thiếu Dương ca, ngươi không phải cũng không có nhà ở sao, cũng có thể đi chọn một phòng."

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, phòng ở, chính mình đương nhiên cũng muốn, bạn bè của chính mình đều ở Thạch Thành, nếu để tìm một nơi định cư, khẳng định chính là tại đây, có một cái phòng của chính mình, so với phải đi thuê nhà thoải mái hơn nhiều.

Chu Tĩnh Như nhìn ra hắn khó xử, nói: "Ta tặng không ngươi ngươi khẳng định không cần, ta cũng cho ngươi cái chiết khấu thấp nhất đi."

"Chờ sự kiện ở đây giải quyết xong, đến lúc đó lại nói sau."

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo hắn lại đây, cùng nhau đi ăn cơm chiều, Tiểu Mã nói đang ở cùng Vương Bình đi dạo ở gần trường, buổi tối hai người hẹn hò ăn cơm, không tới được.

Diệp Thiếu Dương bó tay, mắng hắn vài câu, dặn dò nói: "Vùng này không yên ổn, ngươi biết đấy, cẩn thận một chút, không được đến gần sau núi."

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đi đến u linh lộ đâu."

tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Chu Tĩnh Như chuyện tiểu mã không tới được, Chu Tĩnh Như ngược lại biểu hiện thực vui vẻ, đưa ra ý tưởng dẫn hắn đi một nhà hàng đặc biệt tại Cương ăn cơm.

Hai người ra cửa xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, dẫn hắn đi vào một nhà hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Ngươi cảm thấy, Tiểu Mã cùng Vương Bình thế nào, có thể thành sao?" Chu Tĩnh Như ăn một miếng thịt bò bít tết, hỏi.

"Hẳn là. . . cũng có thể, nhìn bọn họ ở bên nhau khá tốt, Tiểu Mã còn đang suy xét mua phòng ở."

Chu Tĩnh Như hơi hơi nhíu mày, nói: "Nhưng là theo ta được biết, Vương Bình không phải loại người có thể chịu khổ nhọc, nàng sinh hoạt tương đối xa xỉ, đương nhiên ta không phải có ý chê bai, hiện tại các cô gái đều như vậy, nhưng là tương lai nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Mã liệu có thể kiếm được tiền hay không, đưa cho nàng tiêu xài, đây là cái vấn đề lớn."

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Để bọn ho tự mình giải quyết xem, ta hiện tại còn chưa có tìm được vợ đâu, không hơi đâu lo cho chuyện của người khác."

Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: "Là ngươi không muốn có, bên cạnh ngươi nhiều cô gái xinh đẹp như thế, nếu muốn tìm vợ lại còn không dễ dàng nữa."

Diệp Thiếu Dương cạn lời nhìn nàng một cái, "Ngươi nói gì vậy, bạn bè và bạn gái có thể giống nhau sao, ngươi cũng là bạn của ta, ta tìm ngươi ngươi có chịu không?"

Chu Tĩnh Như đột nhiên ngừng ăn, ngồi im, lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ta không làm."

Diệp Thiếu Dương buông tay, "Chính là như vậy."

Chu Tĩnh Như nói: "Bởi vì ta biết ngươi không nghiêm túc, chờ ngươi nghiêm túc nói với ta, ta sẽ thận trọng suy xét."

lần này đến lượt Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn.

Chu Tĩnh Như đập tay hắn một cái, nói: "Nói đùa thôi, bị dọa sợ mất mật r à? Mau ăn bò bít tết, tí nữa nguội rồi không ăn được đâu."

Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng lại, vui đùa vài câu, đột nhiên điện thoại vang lên, vừa cầm lên đúng là số của Tiểu Mã.

"Nhìn xem, ta biết ngay hắn muốn tới ăn ké." Bắt điện thoại, trêu chọc nói: "Như thế nào, tưởng bận cơ mà, không đi đến thế giới của hai đứa nữa sao?"

Đầu kia Điện thoại truyền đến một trận dồn dập tiếng thở dốc: "Mau, mau tới!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng, vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Thường thường. . . Đã xảy ra chuyện!" Tiểu Mã khóc rống lên, "Đang ở gần u linh lộ, làm ngươi chạy nhanh đến u linh lộ cứu nàng, chậm liền tới không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, ngươi mau tới đi! !"

Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đứng dậy chạy ra cửa, Chu Tĩnh Như gọi hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến cửa lớn nhà hàng, Diệp Thiếu Dương lại chạy lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa đuổi ra đến, "Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở u linh lộ, sự tình rất quan trọng, ngươi mau mau lái xe đưa ta đến đó đi!"

Chu Tĩnh Như vừa nghe tức thì ngơ ngẩn.

Lúc này có người phục vụ đuổi theo ra tới, tìm bọn họ muốn thanh toán, Chu Tĩnh Như làm sao có thời giờ đi làm chuyện đó, liền đưa luôn cả ví của mình cho nàng, nói rằng sau khi xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy mau đến bãi đỗ xe, lái xe chạy ra ngoài đường lớn, nhanh chóng chạy nhanh đến học viện vệ sinh dịch tễ.







Chương 695 - Đi Vào Bẫy (3) 


Diệp Thiếu Dương lúc này đã hơi bình tĩnh lại, nói với Chu Tĩnh Như: "Nếu bảo ta đi cứu nàng, tám phần là Ngô Nhạc Ý làm, hoặc là tên Vu sư kia!"

"Kia làm sao bây giờ, bằng không ta lại đi tìm hắn đàm phán?"

"Vô dụng, hắn nếu đã làm, sẽ không chịu thừa nhận."

Chu Tĩnh Như chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Ngô Nhạc Ý, kết quả không liên lạc được, Ngô từ quân cũng như vậy.

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh lại nghĩ một lát, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem sự việc nói nhanh, Tạ Vũ Tình cũng hoảng hồn, tỏ vẻ lập tức liên hệ với Lưu bạc thủy, tổ chức cảnh sát địa phương điều tra, chính nàng cũng lập tức chạy tới.

Diệp Thiếu Dương dặn dò nàng vài câu, sau đó tắt điện thoại.

"Thiếu Dương ca, bọn họ vì sao lại bảo huynh đi u linh lộ cứu người?" Chu Tĩnh Như bất an nói, "Ngươi không phải nói, chỗ đó có một con nữ quỷ rất lợi hại sao, chẳng lẽ là muốn nàng đối phó với ngươi sao?"

"Tám phần là như thế, dù sao cũng là âm mưu nhằm vào ta." Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, "Ngô Nhạc Ý, cũng thật là, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, biết các ngươi mấy người không thể động được, cư nhiên động đến Vương Bình!"

"Càng là như vậy, ngươi càng không thể đi! Quá nguy hiểm."

Diệp Thiếu Dương nói: "nếu ta mà không đi, Vương Bình chết chắc rồi!"

Chu Tĩnh Như nói: "Bọn họ không dám giết người!"

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Muội còn không hiểu sao, bọn họ nếu đem Vương Bình đưa đến u linh lộ, chính là muốn mượn tay Tử Nguyệt giết hại nàng, quỷ hồn giết người, ngay cả thi cốt cũng tìm không được, cảnh sát phải làm sao điều tra đây, ngay cả tìm được chứng cứ quỷ hồn bắt người, cũng phải bắt được hung thủ về tra án, làm sao mà tra án được, tìm Tử Nguyệt chắc?"

Chu Tĩnh Như nhất thời nghẹn lời, nhất thời nóng giận, đạp chân phanh gấp xe, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hét lớn: "Huynh mắng ta ích kỷ cũng được, thế nào cũng được, Vương Bình có chết hay không, muội không thể can thiệp được, nhưng muội không thể để huynh gặp nguy hiểm, không thể cho huynh đi chịu chết!"

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, đôi tay nâng nàng cằm, để mặt nàng đối mặt với chính mình, chăm chú nhìn đôi mắt nàng, chậm rãi nói: "muội là bạn tốt nhất của huynh, muội hiểu ta mà, chuyện này là bởi vì ta dựng lên, nếu ta hôm nay không đi, ta cả đời này đều sẽ canh cánh trong lòng, đạo tâm không xong, ta một thân pháp lực cũng không sử dụng được, ta cần thiết phải đi, không thể không đi!"

Chu Tĩnh Như cũng nhìn chăm chú hắn, từ hắn trong mắt nhìn đến một loại biểu hiện thấy chết không sờn, rơi lệ nói: "Trừ phi huynh đáp ứng ta, huynh nhất định phải tồn tại trở về!"

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, miễn cưỡng cười, "Ta là ai chứ, nhân gian thiên sư, ta khẳng định sẽ tồn tại trở về!"

Chu Tĩnh Như lúc này mới lái xe, tiếp tục lên đường.

Ô tô đi vòng quanh học viện vệ sinh dịch tễ, đi vào sau núi, dừng ở trước con đường nhỏ lên núi.

"Muội ở lại trong xe, không cần đi theo!" Diệp Thiếu Dương mở ra ba lô, đưa cho nàng một cái lắc tay bằng hắc diệu thạch, lắc tay này cùng với cái hắc diệu thạch nhẫn hắn đưa cho Tạ Vũ Tình giống nhau, đều là thượng đẳng khai quang pháp khí, có thể làm cho hết thảy cái loại tà vật bình thường không dám đến gần.

Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương theo đường núi một mạch chạy như điên, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại là Chu Tĩnh Như.

"Đừng ngăn cản ta!" Không đợi hắn mở miệng, Chu Tĩnh Như nói trước, "Mục tiêu của bọn họ là huynh, sẽ không động chạm đến ta, ta chỉ nghĩ nhìn đến huynh, bình an không có việc gì, huynh lựa chọn cứu người là chuyện của huynh, ta lựa chọn đi theo huynh, là chuyện của ta!"

Diệp Thiếu Dương động lòng, đưa tay nắm lấy tay nàng, tiếp tục lên đường.

Lần trước lên núi phát quang một con đường nhỏ vẫn còn đi được, hai người nhanh chân đi tới, mới vừa đi ra khỏi lùm cây, đột nhiên một bóng người thứ lao tới.

"Tiểu Diệp Tử!" Là Tiểu Mã, thần sắc hoảng loạn, mặt đầy nước mắt.

"Người đâu?" Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.

"Ta không biết, chúng ta đi bộ sau núi, lúc chạng vạng muốn đi ra ngoài, kết quả lạc đường, đi đến nơi này, thường thường đột nhiên giống như bị mất kiểm soát, vùng khỏi tay ta hướng con đường kia đi tới, quay đầu hướng ta cười lạnh, giống như bị quỷ bám vào người nói nếu muốn cứu nàng, cần thiết gọi ngươi đến đây, ta tiến lên cứu nàng, nhưng là ở trên con đường kia có phong ấn linh tinh, đánh bật ta ra thật xa ——"

Diệp Thiếu Dương không chờ hắn nói xong, nắm lấy cổ áo hắn, cả giận nói: "mother fker, Ta đã bảo ngươi, dù chuyện gì cũng không được đi đến nơi này, tại sao không nghe lời!"

Tiểu Mã lau nước mắt nói: "Chúng ta bị lạc đường mà, Tiểu Diệp Tử ngươi nhất định phải cứu cứu thường thường, ngươi mau đi đi!"

Diệp Thiếu Dương đẩy ra hắn, bước nhanh đến phía trước u linh lộ, theo ánh trăng nhìn lại, mặt đường vắng ngắt, không một bóng người, đang muốn cất bước, phía sau vang lên tiếng gọi của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn nàng một cái, gật gật đầu, hoa cái pháp quyết, cắt qua mặt kết giới trên đường, cất bước đi vào.

Hai chân vừa bước lên trên u linh lộ, không khí xung quanh đột nhiên biến động, con đường nhỏ im lặng đột nhiên nổi gió to, tơ vàng hương mộc hai bên bị thổi đến xôn xao, nhánh cây lay động, phát ra tiếng"Chi chi" tựa như tiếng quỷ khóc vậy.

Diệp Thiếu Dương lấy Thái Ất Phất Trần ra, không ngừng vẫy, ngược gió đi tới.

Âm phong ngừng lại, một bóng người uyển chuyển đi tới, mặc một bộ váy dài màu trắng cổ điển, làn váy lê trên mặt đất, tóc nàng bay bay theo gió, dáng người nhìn qua ung dung hoa quý, trong tay cầm theo một ống sáo, không ngừng thổi ra một khúc uyển chuyển ưu thương khúc, khúc là lương chúc, thanh âm lại là quỷ âm.

Từng sợi quỷ ảnh bộ xương khô, từ ống sáo thổi bay ra, cùng tiếng sáo, nhe răng trợn mắt hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.

Diệp Thiếu Dương cũng không thèm nhìn tới, tay huy động Thái Ất Phất Trần, không ngừng quét tới, đem từng con quỷ ảnh đánh nát, hướng nữ quỷ kia đi đến.

Đến khi khoảng cách gần lại một chút, Diệp Thiếu Dương rốt cuộc thấy rõ, trên mặt nữ quỷ không có ngũ quan, đôi mắt thật ra cũng có, nhưng là giống như bị tạt axít vậy, một bên rất nhỏ, một bên lại thật dài xếch lên, trên mặt có rất nhiều vết thương chồng chất, giống như bị người ta dungg dao cắt thật nhiều vết, mà lưu lại vết sẹo, nhìn qua ghê tởm mà lại khủng khiếp sợ người.

Một khuôn mặt như vậy, kết hợp với một thân nhìn qua thực thánh khiết ung dung mặc váy dài, hình thành một loại tiên nữ cùng ác quỷ đối lập, đặc biệt là nàng không có miệng, lại thổi một cây sáo, càng là làm trường hợp này trở nên quái dị tới cực điểm.

Thấy Diệp Thiếu Dương đến gần, nữ quỷ rốt cuộc buông ống sáo, mặt đối mặt với Diệp Thiếu Dương, đứng im bất động.

"Ta biết ngươi là Tử Nguyệt, vì cái gì không hiện ra khuôn mặt thật của ngươi?"

Vị trí cái miệng trên khuôn mặt kia, đột nhiên rách ra một vệt, máu đen chảy ra, nhìn qua khiến người sợ hãi không thôi. Nếu đây là một nụ cười, chỉ sợ là nụ cười khủng bố nhất thế giới.

"Đây là gương mặt thật của ta." Một giọng nữ âm thầm vang lên "Bộ dáng của ta trước khi chết, chính là như vậy."

Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng giật mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dữ tợn kia, nghĩ thầm nếu nàng không nói dối nói, không hiểu nàng đã chết như thế nào, mới có thể tạo nên một bộ dáng như vậy?

"Nếu ngươi không thích, ta có thể đổi một cái bộ dáng khác." Nói xong, Tử Nguyệt moi thái dương của chính mình, dùng sức xé mạnh xuống, một cái mặt người trơn bóng xuất hiện.







Chương 696 - Không Gian Tứ Tượng


Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền xác định được, là người mình đã từng nhìn thấy trên bức ảnh,Tử Nguyệt, tuy thế nhưng nhìn người thật - phải nói là quỷ thật, so với người trên ảnh chụp còn xinh đẹp hơn nhiều, mắt ngọc mày ngài, hướng hắn nhàn nhạt cười.

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, hỏi: "Vương Bình đâu, Vương Bình đang ở đâu?"

Tử Nguyệt duỗi tay chỉ vào gốc một thân cây ven đường, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, thường thường nằm ở trên tán cây, thân thể bị cành lá nâng lên, bởi vì tương đối khuất, không ai nhắc nhở căn bản không thể phát hiện ra được.

"Thường thường, đó là thường thường!" Tiểu Mã kêu to, ý đồ xông lên u linh lộ, kết quả bị kết giới bắn trở về.

Diệp Thiếu Dương phi thân đi đến trước cái cây kia, tán cây thoáng chốc rủ xuống, vô số cành lá giống như xúc tu, phát ra yêu lực hướng hắn cuộn lấy.

Diệp Thiếu Dương không có thời gian cùng nó đối kháng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đối với thân cây nhất kiếm bổ tới.

Long Tuyền Kiếm thuộc kim, kim khắc mộc, đối với yêu quái thuộc tính mộc rất có khắc chế, một kiếm chém xuống, tán cây ầm ầm sụp đổ, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua người trên cây là Vương Bình, ôm lấy bước nhanh hướng ra ngoài u linh lộ mà chạy.

Tử Nguyệt nhìn hắn làm như vậy, cũng không có ngăn trở.

Diệp Thiếu Dương đem Vương Bình đặt ở trên đường, đẩy Tiểu mã đang ý đồ muốn nhào đến ra ngoài, cúi đầu nhìn lại, Vương Bình sắc mặt như thường, tựa như đang bị hôn mê, vội vàng bắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net