Chương 691 - 700

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mạch cổ tay nàng, dùng cương khí cảm giác một chút, cả người run lên, suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

"Nàng thế nào?" Tiểu Mã gấp giọng hỏi.

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, xoay người chạy về phía u linh lộ, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém rách kết giới, hướng Tử Nguyệt chạy đi.

"Diệp thiên sư muốn quyết đấu sao," Tử Nguyệt không dao động, khóe miệng mang theo mạt cười mỉnh nói, "Ngươi không muốn nghe ta nói một câu đã sao?"

"hồn phách Nàng đã diệt, còn có cái gì để mà thương thuyết!" Diệp Thiếu Dương gằn giọng nói.

Tử Nguyệt nhẹ nhàng cười, "Ta nếu thật muốn giết người để dẫn ngươi lại đây, vừa rồi liền động thủ, hà tất cùng ngươi nói nhiều như vậy?"

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, thật cũng có lý, chính mình cũng là nhất thời kích động, đối với sự việc rõ ràng như vậy cũng không nghĩ ra.

Tử Nguyệt nói: "cô nương kia, cũng chưa chết. Ta chỉ là rút hồn phách của nàng ra, lợi dụng quỷ lực ảo ảnh, đem nàng đưa đến một không gian khác, cho nên ngay cả là ngươi cũng không thể tra xét ra hồn phách ở nơi nào."

"Quỷ hư hóa kính!" Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhớ tới từng nghe nữ quỷ lâm du nói qua lời này, hóa ra thật sự tồn tại.

"Ta tìm ngươi tới, chỉ là muốn cùng ngươi đánh cuộc một chút." Tử Nguyệt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói, "Ngươi nếu thật sự muốn cứu cô nương kia, có thể đi quỷ hư hóa kính tìm nàng, tuy nhiên ngươi có thể trở về được hay không, hoàn toàn xem thực lực cùng vận khí của ngươi, thế nào?"

Diệp Thiếu Dương trong lòng nặng trĩu.

Tử Nguyệt nói tiếp: "Quỷ hư hóa kính thông đến một nơi, là trong ác linh giới tứ tượng không gian, oán khí của u linh lộ chỉ là tạo ra một lỗi vào, ta chỉ có thể thao tác, không thể phân thân tiến vào, bên trong rất nguy hiểm, nhưng muốn đi ra, vẫn có biện pháp, điểm này, ta chắc chắn không có lừa ngươi."

Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi lấy cái gì cam đoan?"

"Không có gì cam đoan, ngươi có thể không đi vào, đánh với ta một hồi, tuy nhiên bất luận thắng bại, hồn phách của nàng chắc chắn phải chôn theo, nàng ở nơi đó khả năng bất tử, nhưng vĩnh viễn ra không được."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít một hơi, nói: "Ngươi vì sao, muốn làm như vậy? Vì giết ta?"

"Không sai," Tử Nguyệt trả lời thực dứt khoát, "Ta muốn giết ngươi, nhưng lại không muốn trực tiếp động thủ, bởi vì không có nắm chắc, cho nên muốn lợi dụng cạm bẫy như thế này. . . Nhưng nếu không cho ngươi một chút hy vọng, ngươi cũng sẽ không đi xuống, cửu tử nhất sinh, hết thảy tất cả ở chính ngươi, đi xuống đi, chỉ có một con đường sống, không nhảy xuống, kia cô nương hẳn phải chết. . ."

Nói xong mặt lộ một mạt mỉm cười, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: Ta chính là nói rõ cho ngươi đây là cạm bẫy, ngươi có nhảy vào, hay không?

Diệp Thiếu Dương âm thầm cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Làm sao để vào được?"

"Thiếu Dương không cần, không cần!" Chu Tĩnh Như sốt ruột la to lên, "Ngươi đi, liền không về được!"

Tiểu Mã đứng ở một bên, biểu tình thực rối bời, nhưng là nhìn trong ánh mắt hắn mang theo một tia chờ mong.

"Hẳn là có đường có thể trở về." Tuy rằng đối với lời hứa hẹn của Tử Nguyệt cũng không tin tưởng lắm, cũng chưa từng đi vào tứ tượng không gian, nhưng là đối với sự tồn tại của tứ tượng không gian là có biết đến, biết Tử Nguyệt nói không sai, cái mà nàng gọi là quỷ hư hóa kính, chỉ là mở ra một cái lỗ hổng của tứ tượng không gian, có thể đem tất cả hồn phách hút vào, căn bản không có năng lực đem tứ tượng không gian hủy diệt hoặc phong tỏa.

Tử Nguyệt "Khanh khách" cười hai tiếng, múa may hai tay, tạo ra một luồng cường đại oán khí, đem lá rụng đầy đất cuốn lên, trước người tạo ra một loại lốc xoáy hình thành.

Một lực hút cực mạnh, từ trong trung tâm lốc xoáy phát ra.

"Diệp thiên sư, mời đi!"

Tiểu Mã đột nhiên đứng lên, thất thanh kêu lên: "Nếu thật sự không có đường sống, ngươi. . . Đừng đi nữa!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng cảm động, hít sâu một hơi, không để ý đến, quay đầu hướng Chu Tĩnh Như nói: "Ta nhất định sẽ trở về."

Nói xong, không màng Chu Tĩnh Như kêu khóc, bước đi vào bên trong lốc xoáy.

Lập tức cảm giác dưới chân không có gì, rơi tự do ở trong hư không, đôi mắt không nhìn thấy gì hết, bên tai quanh quẩn tiếng cười "Khanh khách" của Tử Nguyệt : "Diệp thiên sư, nơi ngươi tới ở tứ tượng không gian, là học viện vệ sinh ở ác linh đạo, từ từ mà hưởng thụ một đám ác quỷ cùng cương thi hầu hạ nhé. . ."

Ở trong hư không trôi nổi cảm giác rất khó chịu, lúc cao lúc thấp, Diệp Thiếu Dương cảm giác như là lần đầu tiên ngồi thuyền hải tặc, muốn say sóng, qua một hồi lâu, cuối cùng hai chân rơi xuống đất, bước chân lên mặt đất, sương mù trước mắt dần dần tan đi. . .

Tử Nguyệt nâng lên một bàn tay, dùng quỷ lực đem thân thể Diệp Thiếu Dương cuốn lên, đưa đến trước mặt chính mình, Diệp Thiếu Dương hồn phách không còn, chỉ còn lại có một khối thân thể, bất động hôn mê.

"quả là một khuôn mặt đẹp trai, so với mấy tên pháp sư kia quả là tốt hơn nhiều, ha hả, ta lại có nhiều thêm một khuôn mặt. . ."

Nói xong một bàn tay chụp vào thái dương Diệp Thiếu Dương, muốn đem da mặt xé xuống tới, kết quả ngón tay chạm đến trán của hắn, một đạo ánh sáng tím từ ấn đường hắn bay ra, bắn về phía Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt liên tiếp lui hai bước, né khỏi ánh sáng tím, kinh ngạc nhìn mặt Diệp Thiếu Dương.

"Thông thiên nhãn, hồn phách vô thương, nguyên thần bất diệt. . ." Lập tức thở dài, "Đáng tiếc một khối thân thể, ta thật tiếc không dùng được." Cánh tay vừa nhấc, oán khí cuốn lấy Diệp Thiếu Dương, bay ra u linh lộ, Tiểu Mã nhìn thấy Diệp Thiếu Dương thân hình bay tới, chạy nhanh đến ôm lấy, kiểm tra một chút phát hiện cũng giống như Vương Bình, không có hô hấp cũng không có mạch đập.

"Là bạn tốt, các ngươi có thể vì hắn chuẩn bị hậu sự, nhớ rõ phong cảnh đại táng." Tử Nguyệt đắc ý lớn tiếng cười rộ lên, xoay người hướng cuối đường u linh lộ mà bước.

"Ta tin tưởng, ngươi, sẽ không chết!" Chu Tĩnh Như ôm chặt Diệp Thiếu Dương vào lòng, nước mắt nóng bỏng tuôn rơi, một giọt khẽ rơi xuống mặt Diệp Thiếu Dương.






Chương 697 - Không Gian Tứ Tượng (2) 


Trong lúc đó tại Tứ tượng không gian . . .

Không trung tối tăm, bầu không khí ảm đạm, loáng thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều nhà cửa ở phía

Diệp Thiếu Dương cất bước đi trên con đường, nhìn kỹ một chút, mới biết được chính mình đang đi ở trong học viện vệ sinh, nhưng là có một số chỗ lại không giống hiện tại lắm, ví dụ như ở trong hiện thực nơi kia có một khu tòa nhà dạy học hiện đại, nơi đây chỉ có hai ba tầng nhà nhỏ, tường ngoài sơn màu vàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra không phải kiến trúc hiện đại.

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ chính mình trở lại học viện vệ sinh ba mươi năm trước?

Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến một tiếng động nhẹ cùng tiếng gầm gừ tựa như dã thú, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, một cái bóng người xám xịt bò ra tới, cả người khô gầy, trên người lông xanh mọc tựa như nấm mốc vậy, vành mắt đen nhánh, hai con mắt phát ra ánh nhìn vẩn đục, trong miệng mọc hai cái răng nanh dài, hướng về phía Diệp Thiếu Dương bò lại.

Cương thi?

Diệp Thiếu Dương từ đai lưng lấy ra một cây kiếm gỗ táo, đối với cương thi không chút khách khí đâm tới. Kiếm gỗ táo đâm trúng trước ngực cương thi, lại không có giống Diệp Thiếu Dương nghĩ sẽ đâm thủng ngực xuyên ra sau, mà là đột nhiên vỡ vụn.

What the hợi, sao lại thế?

Không chờ Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, đôi tay cương thi một phen nắm chặt bả vai Diệp Thiếu Dương, há mồm định cắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng tránh né, cổ vẫn bị răng nanh cào rách. Cương thi lần thứ hai há mồm to gặm tới.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một hạt đậu đồng, nhét vào trong miệng cương thi, nhưng cũng không có nhìn thấy miệng cương thi bị nổ mạnh, ngược lại là trở thành hạt đậu bình thường, con cương thi trực tiếp nhai nuốt ngon lành, tiếp tục một cắn tới một phát nữa.

Diệp Thiếu Dương không ngờ chuyện lại thành như vậy, trong lúc nhất thời cũng kinh ngạc không biết phải làm sao,, cương thi đã gần cắn vào mặt hắn.

Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, cương thi đột nhiên run run, trán thủng ra một lỗ, thi huyết màu xanh biếc không ngừng chảy ra, bắn lên da của Diệp Thiếu Dương, cảm thấy đau cùng nóng rát, thừa dịp hai tay cương thi thả lỏng, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước.

Lúc này mới nhìn đến ở phía sau cương thi, một người đội mũ lưỡi trai đang đứng, một cô nương mặc bộ đồ thể thao, trong tay cầm cây gậy gỗ đầu nhọn, cắm ở trên đầu cương thi.

Cương thi giãy giụa còn muốn phản kháng, cô nương kia rút cây gậy gỗ ra, đối với nó mặt không chút khách khí vụt mạnh một hồi, tròng mắt cương thi bị đâm thủng, thi huyết bắt phọt ra, cô nương vẻ mặt quyết liệt, đôi mắt không hề chớp.

Chờ cương thi ngã ầm xuống đất, cô nương đưa tay rải một lớp bột trắng lên người nó, bụp một tiếng, toát ra hơi nóng. Diệp Thiếu Dương ngửi hương vị, biết là vôi.

Sau khi bị vôi ăn mòn, cương thi dần tan ra, hóa thành một bãi thi thủy.

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Một con cương thi lông xanh bình thường, tại sao đột nhiên lợi hại như vậy?"

"Không phải nó lợi hại, là ngươi quá yếu." Cô nương lạnh như băng nói, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi là pháp sư?"

"Ta. . ." Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, rừng cây nhỏ lúc trước có cương thi chạy ra lại phát ra tiếng động sàn sạt, cô nương sợ hãi cả kinh, nói: "Đừng nói gì, có cương thi tới, chạy nhanh đi!"

Nói xong hướng bên trái chạy nhanh đến.

Cương thi mà thôi, tại sao lại phải chạy? thói quen nhiều năm qua, khiến Diệp Thiếu Dương tạo ra một loại phản xạ nhìn thấy bất luận cái gì Quỷ Yêu thi linh đều phải đón đầu tấn công, hiện tại bảo chạy thật là có cái gì đó chưa quen, nhưng là nghĩ đến chính mình vừa rồi cùng cương thi trải qua chiến đấu, tuy rằng không rõ vì cái gì, nhưng vẫn là hảo hán trả thù sau chưa muộn, chạy đi.

Đi theo phía sau vị cô nương, một hơi chạy đến một khu nhiều nhà tầng, có một cái cửa sắt khóa chặt lối đi, vị trí khoá cửa còn có dây thép buộc chặt.

"Sức ngươi khỏe hơn, ngươi mở ra đi, nhanh!"

Diệp Thiếu Dương biết nàng muốn nhờ chính mình cởi bỏ dây thép, đành phải làm theo, đến khi dây thép được cởi ra, quay đầu lại nhìn, cô nương từ trong bao lấy ra một mảnh vải bùa đỏ, đi tới lối đi, lại kiểm tra dây thép một lần, đem vải đỏ cuốn từ phía trên khóa cửa vòng ra sau, hai đầu buộc chặt, làm ra một cái mối nối đặc biệt.

"Niêm phong cửa kết, làm gì vậy?"

"Dây thép chỉ có thể phòng bị các loại cương thi linh tinh, nếu Bạch Mao cương thi tới, thực phiền toái, chỉ có thể dùng niêm phong cửa kết dấu đi sự tồn tại của cánh cửa này." Cô nương quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Ngươi nhìn hiểu được pháp kết này chăng?"

Diệp Thiếu Dương nhún vai, loại cấp thấp pháp kết này, chính mình tám tuổi đã làm được.

"Ngươi là ai?" Diệp Thiếu Dương nói, "Đây là nơi nào?"

"Mỗi người lúc đến đây đều hỏi một câu như vậy, tí nữa nói sau." Cô nương không buồn trả lời ngay, dẫn hắn đi lên tầng 2.

Tầng hai là một lối đi nhỏ thật dài, một bên là cửa sổ, một bên là phòng.

Cô nương mở ra một cánh cửa, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, đi đến phía trước một cái bàn, cầm lấy một cái đèn dầu, lấy ra một hộp diêm, dựa vào ánh sáng mờ của đèn dầu, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện đây là một gian phòng ngủ, cạnh tường có một cái giường sắt han gỉ, phía trên để một số chăn màn rách, nhưng lại khá sạch sẽ.

Trong phòng không có đồ dùng gia đình gì, khắp nơi đều là gậy gỗ, có vài cái đã lột vỏ, vót nhọn thành cây giáo gỗ.

"tất cả chỗ này đều là gậy gỗ táo, mỗi năm chỉ có thể thu hoạch được số lượng chừng đó, để sử dụng." Cô nương tiện tay nhấc tới một cái ghế gỗ, nói: "Ngươi ngồi đi."

Diệp Thiếu Dương không ngồi, đứng đánh giá cô nương này, tướng mạo thanh tú, dáng người không tồi, quan trọng nhất chính là nhìn qua cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra.

"Ngươi trước tiên nói cho ta, ngươi là ai, đây là nơi nào?" Diệp Thiếu Dương gấp gáp hỏi.

Cô nương quay đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi là từ biểu thế giới tới đúng không?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Biểu thế giới?"

"Chính là thế giới hiện thực, chúng ta nơi này gọi như vậy." Cô nương nói, "Đây là tứ tượng không gian, ngươi là pháp sư, hẳn là biết, thiên địa phân ra bốn cái, là bốn cái không cùng thời không. . ."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thiên địa đạo Càn, hoá sinh âm dương, tứ tượng không gian cũng không cùng cấp với thiên địa nhân gian tam giới, mà là một loại không gian lấy thế giới nhân gian làm bản gốc, sinh ra một cái thế giới tương tự, giống như Âm Dương Kính của chính mình cũng tồn tại một cái thế giới như thế, cũng là một loại tứ tượng không gian, hoàn toàn ngăn cách với thế giới hiện thực, chẳng qua phạm vi rất nhỏ.

Cô nương nói tiếp: "Chúng ta Phật gia có câu nói rằng ' ba ngàn đại thế giới ', kỳ thật chính là nói đến tứ tượng không gian, phân biệt thành ác Linh giới, vãng sinh giới, Tu La giới, hai cái không gian, vì đại thế giới cực lạc, chỉ có Lạt Ma cùng đại trí tuệ nhân tài có thể lui tới, nhưng ác linh giới này lại là phụ thuộc vào nhân gian tồn tại, có nó một bộ quy tắc của chính mình, không ngừng diễn sinh. . .

Nơi này là từ tứ tượng không gian lấy ra một khoảng nhỏ, giới hạn trong phạm vi học viện vệ sinh, nó tồn tại, là vì oán khí của u linh lộ tập kết tạo thành, quỷ hư hóa kính của lệ quỷ Tử Nguyệt, là lối vào của nơi này, nhưng chính nàng lại không vào được. . ."

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại nói tiếp:

"Thế giới này, là từ ý thức của nàng phản chiếu đến, cũng chính là học viện vệ sinh ba mươi năm trước, cái không gian này sau khi hình thành, hết thảy mọi người đều có sinh mệnh, bọn họ có ký ức của chính mình, cũng sinh hoạt giống như chúng ta ở thế giới nhân gian."






Chương 698 - Không Gian Tứ Tượng (3)


Vị Cô nương lại nói tiếp: "Ta nói lại với ngươi chuyện này, bởi vì ngươi ở chỗ này sẽ nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ đối với nhân gian mà nói là ảo giác, nhưng ở thế giới này, bọn họ là chân thật, ngược lại bọn họ sẽ cảm thấy thế giới kia của chúng ta mới là ảo giác."

Diệp Thiếu Dương "À" một tiếng nói: "Ta hiểu, vật lý học cũng có nói đến cái gì mà thế giới song song nào đó, ở trong một không gian khác cùng tồn tại với chúng ta, không thể nói đâu là thật đâu là giả được."

"Chính là như vậy, cho nên khởi nguyên của thế giới này, là bởi vì cương thi trong hắc thủy mương thoát ra được, giết hại học sinh, nhưng là Tử Nguyệt không có hiến thân, học sinh của nàng cũng không chết, sau đó. . . Cương thi hoành hành, trường học bị phong tỏa, rất nhiều người chết, biến thành cương thi.

Con cương thi ngươi vừa gặp ban nãy, chính là một trong số những người học sinh, những con cương thi này ban ngày bò xuống dưới hắc thủy mương ẩn núp, buổi tối đi lại trong vườn trường, bởi vì còn có một ít người không chết, vẫn luôn lẩn trốn, sinh hoạt tới hiện tại."

Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói xong, miệng há hốc, hỏi: "Ngươi nói ' hiện tại ' là có ý gì?"

"Nghĩa là đã rất nhiều năm qua đi, nơi này không có khái niệm thời gian, nhưng là có ban ngày và đêm tối, những năm gần đây, từng có một ít pháp sư bị Tử Nguyệt ném đến nơi đây, cũng giống như ngươi, đều là hồn phách, nhưng là ở không gian này, hiện tại đều ra cơ thể thật sự, sẽ bị cương thi tấn công, một khi chết đi, liền hồn phi phách tán, rốt cuộc trở về không được. Đương nhiên, ngay cả không hồn phi phách tán, cũng rất khó trở về."

Nói đến đoạn này, trong mắt vị cô nương hiển lộ ra một tia buồn bã, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Ngươi cũng giống như ta, sau khi bị giết, hồn phách bị đưa đến nơi này sao?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Ta không chết, ta thân thể vẫn còn nguyên vẹn, ta là tới cứu người."

Cô nương sửng sốt, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi là Diệp Thiếu Dương?"

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, nhìn kỹ lại nàng, quả thật không quen biết, vì thế nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai, như thế nào biết ta?"

"Ngươi không quen biết ta, ta ở nơi này đã lâu, ta cũng là pháp sư, bởi vì điều tra đến phòng học 408, kết quả. . . Bị Tử Nguyệt giết chết, đưa đến nơi này. Một ngày trước, có một cô nương tiến vào, nói nàng tên Vương Bình, nói khả năng sẽ có người tên Diệp Thiếu Dương pháp sư tới cứu nàng, nói chính là ngươi?"

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Chính là ta, nàng hiện tại đang nơi nào, vẫn khỏe mạnh chứ?"

"Nàng ở phòng bên cạnh, chúng ta nơi này buổi tối không thể ra khỏi cửa, để tránh hơi thở tiết ra ngoài, dẫn dụ cương thi tới, ngươi trước tiên ở phòng này của ta ngủ đi, sáng sớm ngày mai ta đưa ngươi đi gặp nàng."

Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nói: "Không đúng rồi, nàng rõ ràng vừa mới đi vào, nhiều nhất. . . Không vượt qua một hai giờ, tại sao lại là đến từ hôm qua?"

Cô nương cười khổ nói: "không gian thời gian tại nơi này, cùng với thế giới của chúng ta cũng không giống nhau, mọi người dựa vào thời gian những người bị đưa đến đây mà tính, hẳn là một giờ ở thế giới nhân gian, tương đương một ngày tại nơi này, cho nên ngươi nói bạn của ngươi đi vào đây mới 1, 2 giờ, ở chỗ này đã qua đi một ngày."

Diệp Thiếu Dương tức khắc ngây ngốc, không biết nói gì hơn.

"Rất khó tiếp thu phải không?" Cô nương nhìn hắn nói.

"Đâu chỉ có thế." Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi thật sâu, hỏi, "Ngươi tới đây bao lâu rồi?"

"Tính theo thời gian ở đây, là nửa năm, ở biểu thế giới, đại khái khoảng nửa tháng."

Diệp Thiếu Dương lại lần nữa khiếp sợ. Nửa tháng. . . Vỗ đùi, nói: "Thảo nào ta thấy mặt ngươi nhìn rất quen, ta đã nhìn thấy ảnh chụp của ngươi, ngươi là. . . Ngươi tên gì ấy nhỉ? Đúng rồi, Dương Tư Linh?"

Cô nương cả kinh, bắt lấy tay hắn, nói: "Ngươi gặp sư huynh của ta chăng! Lý Hiếu Cường, hắn thế nào?"

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, quả nhiên là Dương Tư Linh, lâm du nói không sai, hóa ra nàng sau khi chết, hồn phách thật sự bị Tử Nguyệt dùng quỷ hư hóa kính, nhốt vào nơi này, trách không được chính mình lúc trước dùng lục soát hồn thuật không cảm nhận được hồn phách của nàng. . .

Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của nàng, Diệp Thiếu Dương thật muốn nói dối một chút cho nàng vui, nhưng là do dự một chút, vẫn là nói ra sự thật, "Xin lỗi, hắn. . . Đã chết, bởi vì điều tra chuyện này, bị hại chết."

Dương Tư Linh tức khắc hóa đá, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, sau một lúc lâu, òa ra khóc.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng thật cảm thấy hụt hẫng, trong lúc nhất thời lại không biết nên an ủi như thế nào, đành phải lẳng lặng đợi một hồi, qua một hồi lâu sau, cảm xúc Dương Tư Linh tốt hơn một chút, hít một hơi thật sâu, cứng rắn nói một câu: "Ta đã nghĩ tới, hắn không có khả năng chiến thắng được Tử Nguyệt. . ."

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Hồn phách của hắn đâu?"

"Hắn. . . Bị ta đưa đến địa phủ, đã nhập luân hồi tư, kiếp sau sẽ có phúc báo." Diệp Thiếu Dương nhất thời xúc động, che giấu sự thật Lý Hiếu Cường hồn phi phách tán, trong lòng không khỏi có vài phần tội lỗi, bất quá nhìn thấy Dương Tư Linh nét mặt cũng có chút vui vẻ trở lại, lại không cảm thấy chính mình làm sai.

"Cám ơn ngươi." Dương Tư Linh nói, "Như vậy cũng tốt, dù sao ta đã chết, chúng ta đã không thể ở bên nhau, hắn nếu còn sống, cũng sẽ càng thêm thống khổ."

trầm lặng một hồi lâu, Dương Tư Linh ít nhất là nét mặt đã bình tĩnh trở lại, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Cô nương bạn của ngươi nói ngươi pháp thuật rất cao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net