chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 8.

Một cơn mưa xối xả xuất hiện, tiếng động mạnh chạm vào xe làm cho âm thanh cực kỳ khắc nghiệt, Dahyun bật cần gạt kính lên, cần gạt dần dần di chuyển mạnh hơn vì cơn mưa rào ồn ào.

- Sao tự dưng lại mưa vậy nhỉ? – Sana nhăn mặt vì tiếng ồn, tuy đã ngồi ở trong xe, âm thanh đã giảm đi một chút, nhưng vẫn gây nhức nhối trong lòng, chợt có vài tiếng sấm ầm ầm vang lên, khiến cho bất cứ ai cũng phải rùng mình.

- Sắp vào tháng mưa rồi mà – Dahyun chẹp miệng, mưa to thế này, mà đường đi về khách sạn cũng xa, đường thì là đường đèo, di chuyển cũng nguy hiểm nữa, thiết nghĩ chờ mưa nhẹ đi một chút rồi cô sẽ lái xe quay ngược trở về.

Một màn tĩnh lặng diễn ra, Sana không nói gì cả, chỉ nhìn thẳng , hướng mắt về màn mưa trước mặt, thở dài liên tục.

- Thực ra em với Nayeon chỉ là bạn thôi, hôm đó em cố tình chụp ảnh thân thiết với cô ấy, rồi còn bắt cô ấy đưa lên trang cá nhân trên instagram nữa, sau đó các fan của Nayeon cũng đồn đại lên rất nhiều, nhưng cô ấy đã xác nhận với công ty rằng em với cô ấy chỉ là bạn rồi – Dahyun phá vỡ màn tĩnh lặng.

- Sao lại làm vậy? – Sana ngạc nhiên nhìn Dahyun.

- Vì em biết chị đang follow Nayeon trên instagram.

- Vậy là chụp ảnh để chị nhìn thấy?

- Đúng rồi

Sana bật cười vì phát hiện ra chiêu trò của Kim Dahyun, cô cũng chẳng biết cô có cảm xúc cố định nào với Dahyun hay không, nhưng cô cảm thấy khó chịu khi Dahyun ở với người khác, và thật là hay, cô ta biết điều này.

- Con cáo – Sana buông một lời chê trách.

- Bạn bè thường gọi em là mèo, chứ em không hề liên quan gì hết họ nhà cáo hết – Dahyun đanh đá

- Tại sao lại là mèo?

- Vì em trung thành

- Hahahaha – Sana không thể ngừng cười, tất cả những lời nói của Dahyun, hãy coi như là trò đùa đi.

- Tại sao lại cười? – Dahyun hứng thú hỏi

- Cái đồ hay giả vờ như em mà được coi là trung thành ư? – Sana mỉa mai.

- Em giả vờ lúc nào? – Dahyun cãi.

- Xin số điện thoại của tôi để xong vụ cá cược nhưng sau đó lại bám theo tôi cả cái ngày lễ tình nhân, tự động cởi hết quần áo ra rồi leo lên giường tôi nằm, rồi còn giả vờ giới thiệu Tzuyu là bạn gái, rồi còn tự động vào nhà tôi ngủ với lý do củ chuối là máy sưởi hỏng, rồi còn giả vờ chụp ảnh với Nayeon để trêu tức tôi, mục đích của em là gì Kim Dahyun?

Dahyun mỉm cười bí hiểm, Minatozaki Sana khi nói một câu dài thì vô tình lộ ra khuyết điểm, chị ta đã thừa nhận rằng chị ta tức khi thấy cô với Nayeon sao. Cô biết rằng chị ta đang muốn cô thừa nhận vài điều, nhưng cô không muốn đâu nhé.

- Minatozaki Sana, chị tức khi thấy tôi chụp ảnh thân thiết với Nayeon hả? – Dahyun nhếch lông mày, khuôn mặt lại gần người kia hơn, tỏ ra khiêu khích.

- Chẳng phải đó là mục đích của em hay sao? – Sana không vừa, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Dahyun lại, cô nhìn chằm chằm vào môi Dahyun, đôi môi mỏng kia, phảng phất màu nhung đỏ, toát vẻ quyến rũ đó.

- Vậy là chị tức thật – Dahyun rướn lại gần hơn, thở một hơi, phả ra những làn nóng ấm vào mặt Sana.

- Hôm đó hai người làm cái gì, có hôn nhau không? – Sana biết rằng cô đang sắp mất hết lý trí rồi, tiếng mưa ngoài kia vẫn đang rất ồn ào, nhưng cô nghe thấy tim mình đập còn ồn ào hơn thế. Cô đã nghĩ rằng sau bức hình đó có lẽ Dahyun sẽ hôn Nayeon, vì đôi môi của cô ta gần với môi Nayeon lắm mà.

- Không, dạo gần đây em chỉ hôn đúng một người thôi – Dahyun nói xong, cười lừa tình, lưỡi đưa ra liếm môi trên, cô có một cảm xúc thỏa mãn dấy lên trong lòng, vì nét mặt của Sana hiện tại, cô biết chắc rằng chị ta sẽ không tha cho đôi môi mời gọi của cô đâu.

Sana với một tốc độ cao, đặt tay lên cổ Dahyun, kéo cô ta về phía mình, cắn lấy đôi môi màu nhung đỏ đó...

Hôm trước Dahyun cắn môi cô chảy cả máu, lần này cô quyết phải trả thù cho bằng hết.

Chỉ chưa đầy một giây, khoang miệng của Dahyun bị lấp đầy bởi lưỡi của Sana...

Lưỡi của chị ta...thật sự....cô chưa gặp một cái lưỡi nào uyển chuyển đến như vậy.

Chuyển động của chị ta khiến cho cô không thể im lặng....

- Hmmm

---

Mưa vẫn không ngừng rơi...

Bằng một cách nào đó, Sana đã lột sạch hết phần trên của Dahyun, và kéo cô ta rời ghế lái, để cô ta ngồi lên trên cô.

Sana bật nút cho ghế ngả ra hết cỡ, cô ngã xuống, kéo Dahyun xuống, ngâm mặt vào ngực cô ta, làm loạn từng bầu ngực một..

- Ahhh – Dahyun rên rỉ, khuỷu tay chống sang hai bên để đỡ lấy thân thể, có lúc Sana rời môi ra, cô nâng người lên cao hơn để tránh sự dồn dập của Sana, nhưng chị ta lại tự rướn người lên để nếm lấy ngực cô lần nữa...

Nên cô đành cúi xuống...

Chị ta khiến cô ngây dại, khiến cô hứng thú kinh khủng.

Sana cuối cùng cũng rời khỏi sau khi để lại khuôn ngực của Dahyun ướt hết, cô đẩy Dahyun xuống dưới để môi chạm cổ cô ấy, vừa nói vừa thầm thì.

- Dahyun....Kim Dahyun...

- Ahhh – Dahyun không thể trả lời Sana, vì quá thỏa mãn, cô nhắm mắt gục đầu bên cạnh Sana, để cho chị ta mơn trớn cô, cơn dục vọng ngày càng đi lên, ở dưới bắt đầu bực bội.

- Dahyunie....

- Đừng gọi em nữa, nhét vào đi – Dahyun van nài, cô không thể chịu được,cô tìm lấy tay Sana, đưa vào giữa hai chân đang dạng ra của mình, rồi chủ động tự cởi khóa quần.

Sau khi quần được Dahyun tự cởi ra, Sana đưa tay vào trong, lưỡi vẫn du hí trên cổ của Dahyun, xuống cả xương quai xanh, mút lấy từng nơi một.

- Dahyun.... – Sana tiếp tục gọi, tiếng gọi như mê cung mời mọc, làm cho Dahyun rối trí, cô không thể nghĩ được gì, như sắp chết nếu không được thỏa mãn.

- Ahhh....

- Làm người yêu chị đi – Sana cuối cùng cũng đưa một ngón vào, sau khi xoa đủ chán cái thứ ở trong quần Dahyun.

Dahyun hét lên, rồi lên đỉnh, điều hòa xe hơi đang hoạt động rất hiệu quả, nhưng tấm lưng cô vẫn lấm tấm mồ hôi. Sana rút tay ra, thả tay buông lỏng vì đã phải gồng lên quá nhiều.

Dahyun đờ đẫn cởi quần Sana ra, không nói không rành, trườn xuống, nếm lấy mọi dịch vị đang chờ đợi ở cổng, rồi nhét một ngón tay vào.

Sana nắm lấy tóc Dahyun, cong người rồi đạt khoái cảm, Dahyun nhấc người lên đối diện với Sana.

- Minatozaki Sana, chị còn chẳng biết liệu em có đang độc thân hay không.

- Dù em có người yêu đi chăng nữa, thì cũng sẽ phải chia tay sớm thôi – Sana tự tin nói

- Tại sao?

- Chị có ảnh khỏa thân của em, lúc ở trên giường của chị.

Dahyun trố mắt, không muốn tin, cô nghĩ rằng cô luôn dậy trước Sana, trong những lần ngủ với chị ta.

Sana nhìn phản ứng của Dahyun, thì cười nhếch, rồi với tay lấy cái điện thoại ở trong túi xách, giơ bức ảnh ra cho Dahyun xem.

Vào cái đêm đầu tiên ngủ với Dahyun, rồi bắt gặp Dahyun đang ngủ úp người ở trên giường, thấy bờ lưng ấy vừa đẹp vừa trắng, Sana đã nhanh tay chụp lại một cái, lúc đó cô hành động không suy nghĩ gì cả, thấy đẹp thì chụp thôi, ai ngờ có hiệu lực để lôi ra dùng.

- Sao chị chụp trộm em? – Dahyun ngạc nhiên vô cùng, cô tính từ chối lời tỏ tình này để Minatozaki Sana khốn khổ một chút, nhưng ai ngờ chị ta dám đem ảnh cô ra để dọa dẫm đâu.

- Nhà chị thì chị chụp, nếu không thích thì đừng có dễ dãi khỏa thân trong nhà người khác như thế, mà bây giờ trông em cũng quyến rũ lắm, có muốn chị chụp cho một cái nữa không? – Sana cười đểu khiêu khích.

- Không – Dahyun quạo, rồi tính quay trở về phía ghế lái để mặc lại áo.

Ơ nhưng mà...cái áo lót của cô đâu rồi nhỉ...

- Đây – Sana sau khi thấy Dahyun đang đảo mắt tìm cái áo, cô rướn người ra sau lấy áo hộ Dahyun, vì sự hứng khởi nên cô đã mạnh bạo vứt hết mọi thứ ra ghế sau xe.

Sana ôn nhu mặc lại đồ cho Dahyun luôn, mặc áo lót, áo dài tay, rồi kéo khóa quần, khuy quần. Dahyun từ đầu đến cuối cứ bất động và nhìn, xong xuôi thì di chuyển về ghế lái...

Thậm chí lúc chị ta cài khuy quần lại cho cô, còn không quên hôn lên rốn cô một cái, vì nó ngang tầm mắt chị ta....hành động ngọt ngào này...làm cô rùng mình.

Trái tim cô bỗng rung động, vì những hành động nhẹ nhàng chưa từng thấy của Sana, cứ mỗi lần gặp lại chị ta, cô thấy chị ta thật bướng bỉnh, kiêu ngạo và đáng ghét. Nhưng lần này, Minatozaki Sana không thừa nhận rằng thích cô, mà thẳng thắn đề nghị cô làm người yêu chị ta luôn.

Nếu Sana lặp lại câu đó một lần nữa, thì chắc cô cũng sẽ đồng ý đó...

Chị ta thông minh thật, nói ra câu đó vào đúng cái lúc cô không thể trả lời ngay, lúc đó cô đang mải tận hưởng khoái cảm ở dưới, cô chỉ biết hét ầm trời lên thôi.

Và cô thực sự muốn nghe lại câu đó trong lúc đang tỉnh táo như này, nhưng...cô không đủ can đảm hỏi lại chị ta lần nữa.

Sana mặc lại quần, rồi ấn nút đẩy ghế lên, rồi thả người thở dài, mắt lim dim như muốn ngủ...

Cô đang cảm thấy rối bời trong lòng, vì Kim Dahyun không trả lời câu tỏ tình của cô...

Hãy coi như, việc không trả lời, là sự từ chối khéo léo đi. Việc nhận được những lời từ chối, đã quá quen thuộc với Sana rồi, cô không nên kỳ vọng quá cao làm gì, dù sao cũng đang rất mệt, có lẽ cô nên ngủ một giấc, thì mọi cảm xúc sẽ được giải tỏa tốt hơn.

Cơn mưa cũng đã ngớt đi rất nhiều, chỉ còn lớt phớt vài hạt mưa, Dahyun quay sang thì đã thấy Sana chìm vào giấc ngủ, cô vươn tay vén những lọn tóc xuề xòa trước mặt Sana ra cho gọn, rồi quyết định rằng sẽ chờ Sana ngủ dậy rồi tính tiếp.

Dahyun nhẹ nhàng cõng Sana ra ghế sau nằm, cô ngồi ở đầu ghế, để Sana gối lên đùi cô, rồi cô dựa đầu lên thành ghế, và cũng chìm vào giấc ngủ. Sana ngủ quá say nên chẳng biết gì hết.

Một đêm trôi qua, khung cảnh ngoài trời trái ngược hẳn với sự ấm áp ở bên trong xe...

Trời bắt đầu hửng sáng, Dahyun mở mắt tỉnh dậy trước, tầm nhìn lúc cô chìm vào giấc ngủ và lúc tỉnh dậy y hệt nhau, Sana vẫn úp mặt vào bụng cô mà ngủ say, còn Dahyun thì xương khớp đã rã rời hết rồi, cô rất mỏi vì phải ngủ ngồi cả đêm, nhưng cô lại không dám động đậy, sợ phá giấc ngủ của Sana.

Và những cơn gió dịu dàng phả nhẹ vào trong khoang xe, đem lại cảm giác trong lành.

- Minatozaki Sana, em yêu chị - Dahyun nói giọng vừa đủ nghe, Sana ngủ trông ngon thế chắc chẳng biết gì đâu.

Và những giây tích tắc của đồng hồ cứ chạy đều như vậy, Dahyun nén chịu sự nhức nhối xương khớp, nhìn Sana không muốn chớp mắt, chờ cho chị ta tỉnh dậy thì thôi....

Và cuối cùng Sana cũng đã tỉnh dậy, cô đã có một giấc ngủ cực kỳ thoải mái, cô xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Dahyun.

- Chào buổi sáng – Dahyun nhẹ nhàng nói, vẫn nét mặt đầy chiều chuộng đó.

- Mấy giờ rồi?

- 5h sáng – Dahyun nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển của xe.

- Chị phải quay lại khách sạn thôi, còn chuẩn bị đi làm nữa – Sana nhấc đầu dậy, thấy Dahyun vươn vai chỉnh lưng, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Cô thật sự không hiểu Dahyun rốt cuộc là muốn cái gì, luôn cố tình dành thời gian ra để ở cạnh cô, nhưng lại từ chối cô?

Kim Dahyun, cái đồ gì mà....vừa hư hỏng, vừa dễ dãi, vừa xảo quyệt, vừa khó hiểu.

- Em ngủ ngồi như vậy cả đêm đó hả? – Sana trong lòng hơi tức khi nghĩ đến kết quả của trận ái tình ngày hôm qua, nhưng lại cất giọng mềm mại để nói chuyện với Dahyun, cô cảm thấy hơi lo lắng.

- Không sao đâu – Dahyun chối bay, cô quay mặt đi thì nhăn mặt ngay, Sana đã lén nhìn thấy.

- Để chị lái xe cho – Sana xung phong.

- Không sao, em sẽ đưa chị về khách sạn.

Trên đường về.

- Khi nào thì em về Seoul? – Sana ngại ngùng hỏi, cô là người muốn rõ ràng đen trắng ở mọi vấn đề, và cô thực sự muốn hẹn nói chuyện rõ ràng với Dahyun một lần.

- Vài tiếng nữa em sẽ đặt chuyến bay về luôn.

- Ngày mốt chị xong việc và về Seoul, chị mời em ăn tối một bữa, được chứ?

- ......Thực ra lịch trình của em bận lắm, nên khi nào rảnh em sẽ hẹn chị, vậy nhé – Dahyun làm cao, nhưng trong lòng muốn trào ra sự sung sướng, Minatozaki Sana chắc chắn đang lên kế hoạch tán cô rồi, cô phải cho Sana biết thế nào là khó tính mới được.

Cô bị chị ta chửi là dễ dãi khá nhiều lần, cô sẽ chứng minh cho chị ta thấy rằng chị ta sai lòi rồi... Kim Dahyun đây là cô gái thanh lịch và đoan trang nhé, không phải thích xâm phạm là xâm phạm đâu nhé. Dahyun quen không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, người nổi tiếng cũng có luôn, nhưng họ không thể động chạm quá giới hạn được với cô vì cô quá giữ mình. Vậy mà khi gặp Sana, thì chị ta thản nhiên ăn cô như thế, rồi lại còn để tiền trên bàn, làm cô thấy mình bị khi dễ vô cùng, cô uất lắm chứ.

Thậm chí còn trêu cô, tưởng cô không cần 500 ngàn won, mà cần 1 triệu won ư? Chị ta ăn nói hồ đồ kinh khủng

Minatozaki Sana mỗi khi làm chuyện đó với cô, chưa bao giờ nhẹ nhàng hết, lúc nào cũng dồn dập như con cún Shiba chết đói, có một khoảnh khắc duy nhất Dahyun thấy Sana nhẹ nhàng ấm áp, là lúc chị ta mặc đồ lại cho cô, chỉ vậy thôi.

Cho nên Minatozaki Sana, chị đừng hòng có được tôi, dù tôi cũng khá là thích chị đó...

---

Dahyun vẫn sống những ngày êm đềm như vậy, với tâm thế như vậy, dù cô rất muốn gặp cái cô nàng giám đốc kia, nhưng cô sợ mất giá, nên ráng chờ thêm vài ngày rồi mới gọi điện hẹn Sana.

Hiện tại, Dahyun vừa bước ra từ cửa hàng tiện lợi, cô đi mua một ít đồ tiêu dùng, cô dự định rằng mai cô sẽ nhấc máy gọi cho Sana để hẹn ăn tối, chờ xem chị ta muốn nói cái gì...

Đang chuẩn bị leo lên moto để về, thì trong tầm mắt, Minatozaki Sana xuất hiện.

Không xuất hiện một mình, mà cùng với một người nữa....

Hai người họ đang đứng ở vỉa hè bên kia đường.

Người đó, là Hirai Momo, thế quái nào.....

Thậm chí bọn họ còn ôm nhau nữa....

---

- Sana, giúp mình nhé, mình thật sự lo lắng lắm – Momo ôm chầm lấy Sana, giọng khản đặc vì đã khóc quá nhiều.

- Momo, mọi chuyện sẽ ổn thôi – Sana thấy cô gái kia đang sợ hãi tột độ thì mềm lòng, ôm lại Momo, xoa lấy bờ lưng yếu đuối đó.

Chị gái của Momo là Hirai Hana, hiện đang có một khoản vay lớn với ngân hàng Seoul chi nhánh Tokyo, cô ấy dùng căn nhà ông bà Hirai để lại để thế chấp, yes, ba mẹ của Momo đã ra đi trong một vụ tai nạn.

Sana không biết Hana đã cầm số tiền lớn đó vào việc gì, kinh doanh thua lỗ hay là do ăn chơi quá nhiều, mà cô ấy đã không thể trả ngân hàng đúng hẹn, nên hiện tại nhân viên ngân hàng đã đến chụp ảnh căn nhà của họ Hirai và thu hồi, chuẩn bị rao bán.

Momo không muốn điều đó, và nhờ vả Sana để kéo dài thời gian trả nợ, rồi Momo sẽ lo mọi thứ, cô ấy sợ nếu căn nhà bị bán đi, Hana sẽ không có nơi để trở về, hiện tại Hana đã mất tích rồi. Momo chỉ biết rằng Hana đã bay đến Hàn được một tuần nay, với lý do dối trá là du lịch.

Hai người hiện tại đang đứng ở trước cổng đồn cảnh sát sau khi Momo khai báo chị gái mất tích và nhờ cảnh sát hỗ trợ đi tìm, Sana đi cùng vì cô ấy yêu cầu thế. Momo đã rất hoang mang và không thể làm được gì một mình, và Sana với tính cách hào phóng của mình, cô đã chiều theo ý của Momo, dành cả thời gian một ngày của mình để giúp đỡ cô ấy.

Hirai Momo đáng thương, ba mẹ không còn, chị gái thì biến mất, cô ấy không còn chỗ dựa...

Nhưng...Momo đã kết hôn rồi mà, vợ cô ấy đâu?

End chap 8.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#saida