07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook tỉnh lại trong một căn phòng lạ, bản thân hơi khó chịu mệt nhọc. Nhớ lại tối qua bản thân cùng gã tên Kim Taehyung đã có một đêm kịch liệt cùng nhau.

Cậu thở hắt không vui, lần này vì quá đắc ý mà không đề phòng rồi. Kim Taehyung kia lại dám nhân lúc cậu say mà làm loại chuyện của đám tình nhân.

Jeon Jungkook nghiến răng muốn trả đũa, nhưng lại nghe thấy tiếng nhạc xập xình bên ngoài. Đoán rằng trời vẫn chưa sáng. Cậu bước chân xuống giường, đột nhiên phát hiện ra bản thân đang mặc quần áo của ai đó.

Áo thun sát nách ôm người cùng quần kaki ống rộng. Cái phong cách bụi bặm của Kim Taehyung. Cậu lần nữa thở hắt, xoay người nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở đống quần áo trên bàn trà.

Jungkook bước tới hất chúng sang một bên, nhặt chiếc điện thoại được đặt bên dưới lên. Đọc được dòng tin nhắn gửi tới tối qua. Jeon Jungkook nhẹ mỉm cười.

*Cạch*

Kim Taehyung mở cửa phòng bước vào, bên trong vẫn như ban nãy một màu tối om. Nhưng đủ để hắn nhận ra Jeon Jungkook đã không còn ở đây. Đặt ly nước chanh nóng xuống bàn, hắn bước tới nhặt bộ quần áo bị cậu hất đi ban nãy lên.

Điện thoại không còn ở đây, Jeon Jungkook thật sự đã rời đi rồi.

Kim Taehyung đi tới phía cửa sổ nhìn xuống bên đường, cũng không còn chiếc bốn bánh phiên bản giới hạn nào nữa. Không nói một lời nào liền rời đi, xem chuyện đã xảy ra chẳng là gì sao.

Kim Taehyung có hơi khó chịu, hắn siết chặt bộ quần áo của Jungkook trong bàn tay. Ánh mắt sắt lạnh nhìn về một hướng không xác định.

Chờ xem, bao giờ lại gặp nhau.

_________

Jeon Jungkook có mặt ở sân bay cũng là bảy giờ sáng. Cậu diện một bộ quần áo thoải mái, đứng trước lối ra chờ đợi.

Khoảng một lúc sau, từ bên trong một người đàn ông sáng lạn nhất bước ra. Gã ta cao ráo, ăn mặc bảnh bao. Gương mặt lạnh tanh, liếc nhìn xung quanh tìm kiếm. Mãi đến khi nhìn thấy được Jungkook, gã ta liền bước tới hướng của cậu, miệng gọi một tiếng cậu Jeon vừa đủ nghe.

Jeon Jungkook ngẩng mặt, cậu im lặng dò xét người trước mặt cách một khoảng hơn mười bước chân.

Sau đó liền nở một nụ cười khó đoán, bước chân chậm rãi đi tới dang đôi tay ôm lấy gã đàn ông.

" Chào mừng cậu trở về, Taejung."

Taejung cảm nhận được mùi hương của Jeon Jungkook sau hơn năm năm rời Hàn Quốc. Bản thân thầm thở phào một tiếng, Jeon Jungkook vẫn bình an vô sự. Gã đưa bàn tay đến muốn ôm lấy cậu.

Nhưng rồi bàn tay lại lơ lửng, sau đó là dừng lại ở một cái vỗ nhẹ lên lưng cậu.

" Thưa cậu Jeon, tôi đã về. Giờ đây cậu có thể làm những gì mà mình muốn. Tôi sẽ ở phía sau che chắn cậu khỏi đống cung tên dơ bẩn kia."

Jeon Jungkook cười lên một tiếng hài lòng, chậm rãi buông Taejung ra.

" Được rồi, về nhà thôi."

Jungkook chuẩn bị cho gã một căn hộ cùng tòa nhà của mình, cũng chỉ là giúp cho công việc tiện hơn.

Taejung nhìn bóng lưng Jeon bước đi trước mặt mình, hai lòng bàn tay gã lại càng thêm siết chặt. Gã tự thề với lòng rằng tất cả những ai khiến cho Jeon Jungkook phải mang căn bệnh quái ác kia.

Đều phải chết một cách thật thê thảm.

__________

Kim Taehyung vẫn như mọi ngày mở cửa quán như bình thường, sau hơn nửa tháng kể từ ngày cùng Jeon Jungkook làm chuyện thân mật đó.

Nói hắn hay suy nghĩ cũng được, nhưng Kim Taehyung ngao du bốn bể trước giờ chuyện gì cũng đã từng làm qua. Chỉ có chuyện cùng nhau lăn giường là lần đầu làm, Jeon Jungkook cũng là người đầu tiên với hắn rút ngắn khoảng cách đến vậy.

Có thể xem là gì đây.

Thì đương nhiên là tình một đêm.

Nhưng với Kim Taehyung, hắn lại không muốn thế. Với bản lĩnh của một người đàn ông, hắn có phần muốn chịu trách nhiệm. Dù biết Jeon Jungkook cũng chẳng cần điều đó.

Đang ngồi suy nghĩ mông lung, chợt Ha Cha Yoon từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào.

" Này Kim! Kim!"

" Có chuyện gì vậy anh?"

Kim Taehyung nhìn nét mặt của anh cũng trước biết có chuyện rồi. Ha Cha Yoon cố điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp nặng nhọc nói.

" Ông Jeon, ông nội của Jeon Jungkook chết rồi."

" Cái gì?"

Kim Taehyung hơi ngạc nhiên, không phải nói rằng ông nội của Jeon Jungkook đang được điều trị rất tốt đó sao.

À phải rồi, báo chí cũng chỉ là tấm màn được dệt bằng tiền để che mắt người khác mà thôi.

Không biết rằng, Jeon Jungkook đối với chuyện này sẽ có hành động như thế nào nữa. Kim Taehyung thầm suy nghĩ, thầm bất an.

__________

Thảm trắng trải dài từ đường lớn vào tận cửa thuyền. Quan tài của lão gia nhà họ Jeon được đặt trên mui chiếc du thuyền lớn hàng trăm mét. Tiếng người khóc than, quan cảnh tang thương thật não nề.

Jeon Jungkook mỉm cười, đứng trước cửa thuyền từ từ bước vào. Đằng sau Taejung cũng chậm rãi nối bước theo chân cậu. Chiếc thuyền dần khởi hành, đám gia nhân đứng hai bên mạn thuyền vừa khóc vừa rãi hoa trắng xuống mặt nước.

Jeon Jungkook đứng phía sau đám người cả mặt đầm đìa nước mắt kia, khẽ nở một nụ cười kiêu hãnh. Cởi bỏ chiếc áo khoác đen dài bên ngoài ra vứt sang một bên. Jeon Jungkook lúc này mới cười lớn lên tiếng.

" Welcome all to the funeral of the rich man, Jeon Jungwoo!"

Tiếng nói hân hoan thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, tất cả đều quay đầu nhìn ra đằng sau. Jeon Jungkook đứng ở đó trong chiếc áo màu xanh dương lấp lánh.

Cậu mỉm cười, dang hai tay ra.

Bắt đầu nhảy, một điệu nhảy ăn mừng chiến thắng ở Triều Tiên.

Jeon Jungkook trong điệu nhảy xinh đẹp tuyệt trần, với nụ cười và đôi mắt màu xanh biếc.

Khiến cho tất cả không khỏi bàng hoàng, không nói được bất kỳ một lời nào.

Mãi cho đến khi Jungkook đưa bàn tay lên bầu trời. Một âm thanh rầm thật lớn bất ngờ phát ra. Chiếc thuyền rung lắc dữ dội, khiến cho tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy tán lạn.

Jungkook chậm rãi thu tay mình về, nhìn mui thuyền dần dần không còn một bóng người. Cậu biết Taejung đã làm tốt việc mình giao.

Jeon Jungkook từ tốn bước tới bên cạnh chiếc quan tài sang trọng đặt ở gần sát mũi thuyền. Jeon Jungkook nhìn nó chằm chằm, sau đó mạnh bạo đặt tay lên đó đẩy mạnh.

* Ùm*

Chiếc quan tài rơi thẳng xuống nước, bị cơn sóng xô đẩy trồi sụt. Jeon Jungkook đứng trên con thuyền nhìn xuống, bình tĩnh nở một nụ cười.

Ông cũng đã bị nhấn chìm trong nước.

Jungkook nhìn khối gỗ chứa đựng một con người trôi nổi, trong dòng nước màu xanh thăm thẳm kia. Nụ cười dần dần không còn nữa. Đến cuối cùng chỉ còn lại một ánh mắt phức tạp nhìn lấy nó.

" Taejung.."

Jungkook khẽ gọi, gã liền nhanh chóng đi đến bên cạnh. Dùng một móc sắt lớn thả xuống nước móc vào trong quan tài. Sức lực của gã có thể đơn giản lôi được nó lên. Jeon Jungkook nhìn chiếc quan tài ướt sũng được đặt xuống trước mặt mình. Cậu chậm rãi ra hiệu cho Taejung rời khỏi, sau đó bước tới ngồi bệch xuống tựa lưng vào nó.

" Ông có lạnh không?"

Còn tôi thì rất lạnh, lạnh từ giây phút vừa mới chào đời.

" Tôi có một câu đã luôn muốn hỏi ông, nhưng mãi đến bây giờ mới có cơ hội."

Jeon Jungkook ngước mặt lên nhìn bầu trời. Trời xanh, biển cũng xanh. Cớ sao lại chẳng có nơi nào dung chứa cậu.

" Sao ông muốn giết tôi."

" Tại sao lại muốn giết tôi."

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không ồn ào, không nức nở. Âm thầm và tẻ nhạt. Như câu hỏi kia chỉ có sự uất ức, chứ không hề có chút tò mò nào.

Vì câu hỏi đó Jeon Jungkook đã sớm biết câu trả lời. Chỉ là thật sự không muốn tin mà thôi.

Bên ngoài kia, Kim Taejung cũng lặng lẽ thở dài.

Và, ở một nơi xa nữa. Kim Taehyung, đang chờ đợi Jeon Jungkook. Hắn có thể cảm nhận được rằng cậu lại đau nữa rồi.





End07.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net