09.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng làm người đã lo sợ bất an như thế nào, mới phải dè chừng tất cả những người bên cạnh đến vậy.

" Đều phải có mục đích gì đó, mới được đến cạnh anh sao?"

Thật ra chẳng hề có mục đích gì cả đâu Jeon Jungkook à. Tôi đến bên cạnh anh, hoàn toàn là do số phận được sắp đặt từ rất lâu rồi.

* Bằng*

" Aa.."

Jeon Jungkook bắn một phát, viên đạn sượt ngang qua gò má Kim Taehyung. Một dòng máu nhỏ từ từ chạy xuống.

Jeon Jungkook có thể giết chết hắn ngay tại đây, Kim Taehyung biết chứ. Nhưng hắn vẫn muốn nói ra, rằng ngay từ đầu có lẽ cả hai không phải là những con người thật sự xa lạ vô tình gặp nhau.

Có một vòng dây sớm đã nối chặt lấy cả hai, vốn không thể cứ như vậy lướt qua nhau.

" Jungkook à, Min Yooje là mẹ của tôi."

Jungkook mở to mắt, đến bây giờ mới thật sự ngỡ ngàng. Xem ra ông trời không đột nhiên tùy tiện mang Kim Taehyung đến đây.

Người đàn bà dập đầu đến túa máu để cứu Jungkook từ trong dòng nước lạnh lẽo. Người đàn bà một mình ôm lấy Jungkook bằng đôi bàn tay gầy guộc rời khỏi Jeon gia. Người đàn bà trở thành chỗ dựa duy nhất cho một đứa trẻ như Jeon Jungkook, Min Yooje. Lại là mẹ của Kim Taehyung.

Hắn ta nhìn tay Jungkook buông thõng khẩu súng, rồi lại lạc lõng trong không trung. Kim Taehyung vui lòng, vì Jungkook vẫn chưa quên bà ấy.

" Cho nên mày đến đây, là để trả thù cho mẹ mình sao?"

Kim Taehyung thở dài, hắn bước tới nhặt lấy khẩu súng ở dưới đất lên nhìn qua một chút. Sau đó nắm nhẹ lấy bàn tay của Jungkook, đặt khẩu súng lên. Kim Taehyung đưa mắt nhìn cậu.

" Min Yooje, một người mẹ mà tôi chưa gặp được quá hai mươi lần kể từ lúc tôi sinh ra cho tới khi bà ấy qua đời. Mỗi lần tôi gặp bà ấy, hay đọc thư của bà ấy gửi về. Bà lúc nào cũng nhắc đến một đứa trẻ có đôi mắt màu xanh. Một đứa trẻ có màu mắt của giọt lệ."

"..."

" Bà ấy yêu thương đứa trẻ ấy còn nhiều hơn là những đứa con của mình. Cho dù bỏ chúng một mình ở Triều Tiên, cho dù đến chết cũng không quay về quê nhà. Bà cũng quyết không bỏ rơi đứa trẻ ấy..."

Jungkook nhíu mày, cậu không biết Kim Taehyung đang trách móc hay đang than vãn. Nhưng cậu không muốn nhìn hắn như vậy. Dù chẳng hiểu lòng mình, nhưng Jungkook chỉ biết bản thân không muốn Kim Taehyung phải bất hạnh.

Giống như mình

" Nhưng tôi không ghét bà ấy, ngược lại tôi cảm thấy thương cho đứa trẻ kia. Vì tôi biết, nó cũng giống tôi. Cũng khao khát tình yêu thương."

Kim Taehyung nhàn nhạt nói, cảm xúc như muốn bày tỏ hết ta bên ngoài. Nhưng lại chẳng thể nói nên lời, đến mức chỉ có thể trầm lặng đến vậy.

Như lần đầu hắn nhận ra đôi mắt màu xanh của Jungkook.

" Jeon Jungkook, tôi nghĩ mình hiểu anh. Không phải cách hai người đàn ông hiểu nhau. Cũng không phải cách hai kẻ trải đời hiểu nhau. Mà chỉ đơn giản là, hai đứa trẻ hiểu nhau."

Hai đứa trẻ, bơ vơ lạc lõng. Khao khát chút tình yêu thương nhỏ nhoi.


" Đủ rồi, cút đi."

"..."

" Mau cút đi!"

Jeon Jungkook xoay lưng lại với Kim Taehyung, không một tiếng động ồn ào ngoài tiếng đóng cửa của hắn. Jungkook lúc này mới chạy tới trước gương, nhìn thật kỹ vào mắt mình. Giọt nước mắt mặt lại lần nữa lăn dài.

" Hiểu sao, Kim Taehyung sẽ hiểu thật sao..."

Ngay cả khi, người mẹ duy nhất của hắn đã chết đi một cách tức tưởi giữa lòng đất xa lạ. Bỏ quên hắn ở Triều Tiên, khi hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

________

" Jeon Jungkook, dám làm ra chuyện lớn như vậy. Phá hoại hết lễ tang long trọng của ông. Nó là tự tìm đường chết đây mà."

Jeon Dangi vừa cười vừa đắc ý, thư ký Jang bên cạnh của gật đầu xua theo tâm trạng anh ta. Lần này ông Jeon tuy không nói ra, nhưng thật sự đã âm thầm trao cho Jeon Dangi quyền để trừng phạt Jeon Jungkook.

" Thư ký Jang, cậu gọi điện hẹn Jeon Jungkook đến đây gặp tôi."

" Dạ vâng, tôi sẽ đi làm ngay."

Jeon Dangi nhất định sẽ mượn chuyện này để trả đũa Jeon Jungkook, tòa nhà bằng xương máu của anh ta đã phải cháy ngùn ngụt trong nụ cười của cậu. Mối hận thật không thể phai mờ. Hôm nay lại có thêm sự chống lưng của ông Jeon. Đúng là tiện cả đôi đường.

Thư ký Jang nghe theo lời gọi cho Kim Taejung muốn hẹn Jungkook tới toà nhà Sangtoo. Mới đầu gã không đồng ý mà muốn mình đi thay cậu, biết trước tâm tư của Jeon Dangi luôn nhắm tới Jungkook nên gã lại càng không yên tâm.

Nhưng sau khi nghe được cuộc hẹn, cậu chỉ cười mỉm một cái thật thích thú. Jeon Dangi đã nhớ, thì Jeon Jungkook phải đến gặp anh trai thôi.

Cậu xuống xe, ra lệnh cho Kim Taejung ở bên dưới chờ. Một mình đi vào trong, được nhân viên dẫn đến phòng tiếp khách quý của tòa nhà.

Đây là một căn phòng đặt toàn là những món đồ cổ, như để chứng minh sự giàu có của anh ta. Jeon Jungkook bình thản như đang đi triển lãm, chậm rãi lướt qua ngắm nhìn vài bức tranh quý giá được Jeon Dangi giành giật trong buổi đấu giá vừa qua.


" Bằng!"

Thư ký Jang từ đâu nhảy ra kêu lên một tiếng thật lớn để dọa Jungkook một chút. Cậu cũng không khỏi có chút giật mình xoay lại nhìn hắn ta. Đúng thật là, kẻ không bình thường lúc nào cũng chỉ hù dọa chứ không làm gì cả.

Còn Jeon Jungkook, lại thích làm trước rồi mới báo sau.

Cậu mỉm cười vươn tay tới chiếc bàn trà sang trọng bên phải, chậm rãi sờ nhẹ mặt bàn. Sau đó từ từ chạm lên hoa văn tinh xảo của cái bình hoa bằng gốm ở giữa bàn.

* Xoảng*

Thư ký Jang hoảng hốt ngã vật xuống đất với cái đầu túa máu và những mảnh gốm vỡ tan tành trên sàn. Jeon Jungkook gương mặt hớn hở nhìn hắn nở nụ cười, miệng xinh chu chu cất lời.

" Bằng!"

" Jeon.. Jungkook!"

" Sao? Hết hồn chưa?"

Jeon Dangi lúc này vừa mới họp xong liền nhanh chóng muốn tới tìm Jungkook thị uy một trận. Nào ngờ vừa bước vào trong đã lập tức hoang mang.

" Jeon Jungkook! Mày là đã làm gì!"

Jeon Jungkook hời hợt nhìn anh ta, sau đó đưa tay nâng ngọn nến đang li ti lửa lên nhìn ngắm. Jeon Dangi hôm nay gọi cậu đến đây, lý do âm mưu hay tính toán những điều gì Jungkook đều biết.

Vậy nên cậu đến không phải chịu phạt, mà là để cảnh cáo Jeon Dangi.

Đưa ngọn nến đến góc bức tranh, lửa từ từ bén ra tạo nên âm thanh lách tách thật vui tai.

" Jeon Jungkook!"

" Hửm?"

" Mày đúng là gan trời mà!"

Jeon Jungkook nghe tới đây liền ôm bụng cười khanh khách. Anh trai cậu nói câu này cũng chẳng phải là lần đầu, nhưng sau dẫu biết cậu gan trời mà vẫn cứ muốn chiến thế này.

Người không có năng lực, luôn cố đỗ lỗi người khác không lý lẽ. Nhưng thật ra là bản thân mình không đủ liều mạng.

" Anh muốn trị tôi sao?"

Tiếng lửa lách tách vẫn vang lên, kéo theo một bức tranh đáng giá ngàn đô trở thành nắm giấy đen ngòm. Tàn tro theo gió rơi xuống sau lưng Jungkook như lá mùa thu.

" Anh, từ nhỏ đã luôn bị tôi mưu tính đến đỏ mắt. Giờ lại càng vô dụng mà thôi."

" Mày!"

" Thôi cái kiểu dễ tự mãn đó đi, dù có là ai chống lưng cho anh. Thì tôi cũng sẽ không e ngại đâu."

Jeon Jungkook bước tới, đứng đối diện với Jeon Dangi. Người này với cậu chảy cùng một dòng máu, nhưng nơi được sinh ra và nơi phải trở về sẽ khác nhau hoàn toàn.

" Vì cái mạng này là được lượm lại từ địa ngục. Nên tôi đã không thể đến thiên đường được nữa rồi."

Thế nên, dù có phải đứng trên con sông máu, Jeon Jungkook này cũng sẽ mang theo trái tim đen đúa của các người xuống địa ngục mà ngắm nhìn.




End09.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net