Chíp chíp vị dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chết tiệt thật," Ace lầm bầm, nhìn chằm chằm vào chiếc kệ trong phòng khách của Marco.

Tất cả những gì Marco có thể làm là nín thở hồi hộp. Chắc chắn, gã biết  việc đưa Ace về nhà mình là điều không thể tránh khỏi, nhưng Marco cũng không thể làm gì hơn. Nó thực sự bất thường ở độ tuổi này. Gã đã từng là bác sĩ; Marco thực sự đã phải trải qua những tình huống khó khăn hơn nhiều việc đưa một anh chàng nào đó về căn hộ của mình. Nhưng vấn đề chính là, Ace không chỉ là khách tới chơi . Em chính là người yêu của Marco.

Có lẽ gã nên đưa Ace đến đây sớm hơn, nhưng bất cứ khi nào họ hẹn hò, nơi đó cứ nhất định phải gần nhà của Ace hơn vào nửa đêm. Những người anh em của Ace đều là người tốt và có ý thức, nhưng nó chắc chắn không phải là nơi lý tưởng cho sự riêng tư. Vì vậy, tất nhiên, vào cuối một trong những đêm hẹn hò của họ, Ace hỏi, "Vậy ... nhà của anh ở đâu thế?"

Vì câu hỏi đó nên mới đưa cả hai vào tình huống khó xử hiện tại . Cuối cùng thì, Marco cũng muốn Ace đến - vì một số lý do - nhưng gã lại lo lắng không biết Ace sẽ phản ứng như thế nào với nơi này. Đó là một căn hộ thoáng đãng với nhiều không gian và một tầm nhìn tuyệt vời, vì vậy,gã đã nghĩ rằng ít nhất Ace cũng sẽ thích nơi này. Không, vấn đề chính là những món đồ trang trí yêu thích của Marco.

Những chú chim nhỏ của anh ấy.

Một ngày nọ, Marco đã nhìn thấy một trong những bé chíp chíp ấy giống hệt như một chú chim sẻ nhỏ xíu  trong cửa hàng. Ẻm trông như một cục bông xù với những sợi lông vũ bao quanh, đi kèm theo một cặp mắt long lanh tròn xoe luôn nhìn thẳng vào gã và, cực kì,cực kì đáng yêu. Đó là một trong những thứ dễ thương nhất mà gã từng gặp trong đời , và Marco đã ngay lập tức đem ẻm về nhà . Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của gã khi biết được những chú chim nhỏ đó thuộc về cả một bộ sưu tập. Và chẳng bao lâu sau , Marco đã có nguyên một chiếc kệ dành riêng cho những bé  bông xù mềm mại , đáng yêu đó.

Tuy nhiên, không phải ai cũng sẵn sàng chia sẻ với sở thích đó của Marco. Người yêu cũ của gã nghĩ rằng chúng thật kỳ quặc, và luôn cố gắng thuyết phục Marco rằng mấy ẻm đáng sợ như thế nào và rằng gã nên vứt hết tất cả chúng đi. Chẳng cần phải nhiều lời, Marco đã quyết định chia tay với anh chàng này ngay lập tức trước khi phải thấy anh ta cố gắng lén mang  mấy bé chim của gã đi bỏ thùng rác .

Đương nhiên, phản ứng ban đầu của Ace khiến Marco chết trân tại chỗ, bởi lẽ gã đã hi vọng ở em rất nhiều. Marco đã nghĩ Ace chính là nửa kia mà gã luôn tìm kiếm. Em ấy sẽ nói gì đây? Liệu Ace có buông lời chê bai mấy bé con của gã không? Hay sẽ coi như chúng không tồn tại?

"Mấy cục cưng này đáng yêu quá đi mất!" Ace đột nhiên kêu lên, bước nhanh về phía cái kệ. Em vươn tay ra, nhưng rồi lại do dự trước khi quay lại với Marco. Ace nở một nụ cười rạng rỡ. "Em có thể chạm vào chúng chứ?"

Sửng sốt đến mức không nói nên lời, Marco gật đầu. Gã chăm chăm nhìn Ace nhẹ nhàng nhặt một bé lên tay, xuýt xoa về bộ trang phục hình dâu tây của em nó trước khi chuyển sang một bé khác với bộ đồ người tuyết.

"Em ... thích chúng chứ ?" Marco bất chợt hỏi trong vô thức.

Ace, vẫn đang cười toe toét , dừng lại và quay qua nhìn Marco :"Thích mấy cưng này á? Đương nhiên rồi! Chúng dễ thương thế này cơ mà! Anh thử nhìn những bộ đồ bé tí mà mấy ẻm đang mặc đi! "

Marco không thể cưỡng lại được nữa, tiến đến bên Ace và hôn em thật sâuu. Ace thở ra với một chút ngạc nhiên, nhưng sau đó em lập tức đáp lại, đặt tay lên má Marco khi em bắt đầu . Marco nghiêng người chạm vào vòng eo nhỏ, nhưng họ lại vô tình đụng trúng chiếc kệ phía sau. Sự xáo trộn làm gián đoạn nụ hôn của họ trước khi nó kịp bắt đầu cho bất cứ thứ gì. Hai người tách nhau ra để kiểm tra và đảm bảo không có bé cưng nào rơi xuống.

" Có lẽ chúng mình nên vào phòng ngủ, anh nhỉ? ," Ace gợi ý với một cái nháy mắt tinh nghịch. "Em không nghĩ chúng ta nên để bọn nhỏ nhìn thấy những điều mà mình sắp làm với nhau đâu."

Marco không thể nhịn cười được nữa...

.

Vào lần tiếp theo Ace đến thăm căn hộ của Marco, em đã đem tới cho gã một bất ngờ to lớn: Một bé chim trang trí khác giống như một chiếc chuông gió .

"Em có quà cho anh đây!" Ace nói, giơ nó lên. "Em đặt tên cho bé này là Robobird 3000!"

Đó là khi mà Marco biết rằng, đã đến lúc gã nên rước Ace về làm vợ rồi.

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net