8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghyuck cảm thấy có lẽ năm nay mình phải đi giải hạn mới được. Sáng nay khi vừa bước chân ra khỏi phòng thi, loạng choạng thế nào liền ngã xuống khỏi cầu thang, kết quả là mắt cá chân của cậu bị trật luôn rồi.

Lúc nhìn thấy Donghyuck ngã xuống, Jaemin hết hồn còn Haechan thì chỉ kịp hét lên. Jaemin vội vàng chạy đến bên cậu, đỡ Donghyuck đứng dậy, Haechan cũng vội chạy đến, hoảng hốt như sắp khóc đến nơi.

"Anh không sao." Donghyuck xoa đầu em.

Haechan hít hít mũi, gật đầu. Lúc em đang định hỏi rằng cậu có đi được không thì chợt thấy Donghyuck nhíu mày đau đớn. Haechan đã muốn mếu máo lần nữa rồi thì chợt thấy Jaemin xoay người cõng Donghyuck lên vai.

Lần này người hết hồn lại là Donghyuck. Cậu vội ôm lấy cổ nó để giữ vững bản thân. Jaemin xốc người Donghyuck lên, đoạn nói với Haechan.

"Cầm đồ cho anh cậu đi."

Haechan gật đầu, dọn dẹp lại bút sách vương vãi của Donghyuck rồi cũng chạy theo hai người.

Lee Mark đang đứng bên ngoài khu phòng thi của ba người, tính hỏi việc làm bài hôm nay ra sao thì lại thấy Donghyuck được Jaemin cõng ra ngoài, nhìn là đã biết có việc không ổn.

"Sao vậy?" Mark hỏi.

"Em bị ngã cầu thang." Donghyuck nói.

Lê Mark nghe đến vậy cũng giật mình. "Vậy mau đến phòng y tế đi."

"Em biết rồi, khỏi cần anh phải nhắc." Không đợi Donghyuck nói gì, Jaemin đã tiếp lời.

Nó biết rằng bản thân hơi quá quắt với Mark nhưng nó thật sự không ngăn nổi sự tức giận trong lòng mình. Ban nãy Donghyuck ngã xuống, đáng ra nó đã có thể đỡ cậu nhưng nó lại phản ứng không kịp, giờ nó chỉ có thể tự trách bản thân. Giờ lại nhìn thấy Lee Mark, người mới làm tổn thương Donghyuck cách đó không lâu lắm lại làm nó càng thêm bực (Dù Lee Mark thật sự chẳng hề liên quan đến việc này.)

Cả thế giới này đều muốn tổn thương Donghyuck.

Haechan có lẽ cũng nhận ra Jaemin nói hơi quá lời nên dừng lại trước mặt Mark, ái ngại mà xin lỗi anh.

"Em xin lỗi, cậu ấy đang bực thôi, anh đừng để ý."

"Ừ, anh không để ý đâu." Mark nói. "Nhưng mà, Jaemin thích Donghyuck hả?"

Haechan ngạc nhiên nói. "Anh cũng biết sao?"

"Điều đó chẳng phải rất rõ ràng sao?"

"Ừa em cũng thấy vậy-" Haechan tính đứng lại kể lể với Mark về chuyện của hai người họ nhưng chợt nhớ ra em đang giận Mark, cũng như Donghyuck đang bị thương, liền trở nên lạnh lùng. "Không phải chuyện của anh."

Nói rồi em vội chạy đuổi theo Jaemin đang đi phăm phăm về phía trước, bỏ lại Lee Mark đang ngơ ngác đằng sau, không biết mình đã phạm phải lỗi gì.

Jaemin đặt Donghyuck nằm xuống giường bệnh, nhanh tay tháo giày của cậu ra xem khiến Donghyuck theo bản năng hơi rụt chân lại rồi lại nhíu mày vì đau đớn.

"Yên nào." Jaemin nói. "Chân sưng hết lên rồi nè."

"Không sao đâu mà, bôi thuốc vài ngày là hết."

"Tớ xót chứ."

Jaemin nâng cổ chân Donghyuck lên rồi thổi vào đó, như muốn làm cho Donghyuck bớt đau vậy. Điều này khiến Donghyuck ngơ ngác vài giây rồi bật cười khúc khích.

"Cậu làm vậy không hết đau được đâu."

"Hồi trước tớ bị thương, mẹ cũng thổi lên như vậy." Jaemin nói.

"Mẹ tớ thì hôn cơ."

"Vậy để tớ thử."

Chưa kịp để Donghyuck định hình, Jaemin đã hôn nhẹ lên mắt cá chân cậu, điều này khiến Donghyuck hết hồn. Cậu vội giữ vai Jaemin lại.

"Cậu không cần làm thế đâu."

"Nhưng tớ đã làm rồi." Jaemin bật cười nhìn Donghyuck.

Donghyuck thề rằng cậu không hề nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn đâu.

Nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng Haechan gào thét trước cửa phòng.

"Đm Jaemin, cậu làm gì anh tôi vậy?"

"Chữa bệnh." Jaemin nhún vai.

"Chữa bệnh kiểu gì vậy hả?!" Haechan chỉ tay vào mặt nó. "Không được, như vậy là quấy rối."

Jaemin nhướn mày nhìn Haechan, rồi lại nhìn Donghyuck. Rồi nó hỏi.

"Cậu có thích vậy không?"

Donghyuck nghĩ trong đầu rằng phải lắc đầu, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại lỡ gật đầu. Haechan thì đứng trước cửa sững sờ, cảm giác như bản thân mình bị phản bội, còn Jaemin thì bật cười rồi vuốt nhẹ tóc Donghyuck.

"Ngoan lắm, sau này mỗi lần cậu đau đều sẽ chữa bệnh cho cậu kiểu này."

Donghyuck lắc đầu, tránh khỏi bàn tay của Jaemin, nhăn mặt nhìn nó. Rồi lại như bị bỏ bùa mê thuốc lú, cậu mỉm cười nói.

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net