Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tại khu soát vé nhân viên phát cho mỗi người một tấm bản đồ công viên. Vừa bước vào, đập vào mắt chính là một đài phun nước làm bằng đá thạch anh diễm lệ, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến từng giọt nước như lóe sáng. Điểm nhấn chắc chính là bức tượng làm bằng thủy tinh, hoặc chất liệu gì đó trong suốt ở giữa đài, một cậu bé mặc trang phục cổ Hy Lạp, cầm một chiếc bình được điêu khắc tỉ mỉ đổ nước xuống hồ liên tục. Gun tiếc hận bản thân không có máy chụp hình, nếu không chắc chắn sẽ chụp lại cảnh đẹp trước mắt này.
  Ngoại trừ Mark chỉ hơi kinh ngạc một chút, thì Dara sắp đắm chìm vào rồi. Không riêng Gun, cô đó giờ chỉ thấy khung cảnh này trên TV, lần đầu tiên có thể tận mắt chứng kiến, lại không ngờ nó có thể đẹp đến thế.
  Mark nhàm chán dời mắt, nhìn sang Gun đang chăm chú ngắm đài phun nước. Cậu hơi thắc mắc, anh thích đến thế à? Sau đột nhiên nghĩ đến khu vườn còn trống chỗ của nhà mình, không biết có nên xin cha xây một đài phun nước nhỏ hay không.
  Dù sao đây cũng là công trình tốn rất nhiều tiền và thời gian của gia đình mình. Nên Thahan rất hài lòng với bộ dáng mê mẩn của Gun và Dara, chỉ có tên Mark kia lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, nhưng không sao. Từ đằng sau chạy vọt lên, chống nạnh hất cằm nói.
   " Hì hì, có phải rất đẹp không, rất kinh ngạc đúng không? Còn nhiều chỗ đẹp hơn thế, tí nữa tớ sẽ dẫn mọi người ngắm hết khu này. "
  Hai người vừa nghe đến sắp tới còn ngắm được nơi đẹp hơn, đồng loại gật mạnh đầu, đôi mắt sáng như đèn pha. Arthur bất đắc dĩ lắc đầu cười, nhìn Thahan đằng sau như có thêm đuôi con công xòe ra rực rỡ.
   " Nào, mọi người ra đằng đó đi, chúng ta chụp hình. "
  Arthur lôi từ trong túi xách mình ra một chiếc máy ảnh, hào hứng nói. Gun cảm giác như sự tiếc nuối trong lòng mình đã được lắng nghe, mau chóng kéo tay Mark đứng giữa đội hình. Bên cạnh Mark là Thahan, còn Dara thì đứng bên cạnh anh.
   " 1,2,3, cười lên. "
  Một tiếng tách nhỏ vang lên, Arthur xem kĩ lại hình một lần nữa, cảm thấy không vấn đề gì mới cất máy, dẫn mọi người đi tiếp.

   Sau nửa tiếng tham quan ở đây, Gun tổng kết được như sau. Nếu dùng một từ để miêu tả khu vui chơi của nhà Thahan, chính là Tiền. Nếu dùng ba từ, thì chính là Rất Nhiều Tiền. Từ bụi cây ven đường, cho đến khu công trình lớn, nhà hàng, cửa hàng lưu niệm, tất cả mọi chi tiết của nó đều toát lên sự sang trọng lóa mắt. Dẫu anh biết rằng theo học ở trường đó thì đa số mọi người đều có gia thế không bình thường, nhưng trông tên Thahan kia luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ. Gun nhìn Mark, thật sự không ngờ nhà cậu ấy có nhiều tiền thế, có khi ngang ngửa với nhà Siwat.
   " Gun ơi, Gun, cậu mau nhìn này. "
  Gun đang chìm đắm vào độ xa hoa nơi đây, đột nhiên Dara cầm tay anh lắc mạnh, anh quay sang nhìn theo hướng tay cô chỉ. Là một cửa hàng đồ chơi, bên ngoài được bao bọc bởi mặt kính có thể thấy rõ được mọi thứ ở trong. Thứ thu hút Dara là con thỏ bông rất to, trông có vẻ cao bằng Gun, trên cổ còn thắt một chiếc nơ màu hồng.
   " Ối, sao tự nhiên dừng lại vậy? "
  Thahan cả quãng đường cứ nói liếng thoắng bên tai Mark. Đến khi cậu không đi tiếp, hắn mới phát hiện ra Gun và Dara tụt lại đằng sau từ lúc nào, sắp dán người lên cửa hàng bên cạnh họ rồi.
   " Mấy đứa nếu thích thì vào xem. "
  Arthur vừa nói xong Gun và Dara đồng loạt quay đầu lại nhìn anh, trong phút chốc nghĩ đến những đứa em họ còn nhỏ khác của mình. Mỗi khi chúng được cho đồ chơi, cũng có biểu cảm y chang như thế.
   " Mark, Thahan, còn đứng đó làm gì, vào thôi. "
  Cố gắng nhịn cười, Arthur gọi Mark và Thahan đứng cách đó vài bước chân, rồi bước vào trong cửa hàng. Ban đầu cả hai còn hơi ngập ngừng, thấy anh đã dẫn đầu đi trước, Dara vội nắm cánh tay Gun lôi vào theo.
   " Đi nào Mark.... "
  Thahan đập nhẹ lên vai Mark, chưa kịp nói hết câu thì đã bị gương mặt hầm hầm của cậu dọa sợ.
   " Tất cả mọi thứ là tại tên không não này. "
  Mark quay sang nhìn chằm chằm Thahan, tất cả những oán hận tràn ngập đầy trong đầu. Cuối cùng cậu hừ một tiếng, bỏ đi trước. Thahan thở phào ra một hơi, sao tự nhiên.... đang yên đang lành Mark lại dùng ánh mắt thâm thù đại hận ấy nhìn mình nhỉ? Hôm nay hắn rất ngoan a, chưa kịp bày trò quậy phá gì hết...
   " Ấy ấy, cậu chờ tôi với. "
  Lúc Thahan hoàn hồn lại thì Mark đã cách mình cả mét, hắn vội vàng đuổi theo, tóm lấy cổ Mark cùng đi vào trong cửa hàng.

   " Mark lại đây xem, có cái này dễ thương lắm này. "
  Ở chung bấy lâu, anh đã hình thành nên thói quen cứ mỗi lần thấy gì hay, thấy gì đẹp, là sẽ gọi cậu tới xem cùng mình. Ban nãy vừa bước vào, đập vào mắt Gun là một con sói nhồi bông to. Hai mắt díp lại, miệng cười lộ răng nanh, đằng sau chiếc đuôi như đang hưng phấn mà phe phẩy. Không hiểu sao anh thấy rất giống Mark, nhất là khi cậu được thứ mình thích, sẽ lộ ra biểu tình như thế. Càng ngắm Gun càng cảm thấy ưng mắt, vui vẻ gọi Mark tới xem.
   Nhưng đến khi quay lại, Gun nhìn quanh cửa hàng, không thấy Mark đâu. Anh lúc này mới nhớ ra, cả ngày hôm nay vì có Dara đi chung, cả đoạn đường cứ bám lấy anh nói chuyện. Và cũng có lẽ vì quá hưng phấn do lần đầu được đi chơi, nên anh đã bỏ quên cậu triệt để.
   " Tinh tinh. "
  Chiếc chuông gió được treo ở trước cửa rung lên báo hiệu có người bước vào. Gun vừa thấy Mark, hoặc có lẽ là có cảm giác tội lỗi, hoặc là do anh chưa từng rời tầm mắt của mình khỏi cậu lâu như thế, anh lập tức đi tới chỗ cậu.
   " Mark. "
  Khi cậu đang suy nghĩ làm thế nào để thu hút được sự chú ý của Gun, thì anh đột nhiên để ý tới mình, còn nắm lấy bàn tay Mark.
   " Hửm? "
  Cảm thụ hơi ấm từ bàn tay truyền lên, cậu ngơ ngẩn trả lời. Gun quan sát sắc mặt Mark, thấy cậu thật sự không giận mình, an tâm nở nụ cười.
   " Không có gì, chỉ là tôi thấy có bé thú nhồi bông dễ thương lắm, muốn cùng cậu coi. "
  Kể từ khoảnh khắc đặt chân vào trong khu vui chơi, Gun thường ngày cùng Mark dính như sam, nay lại xem cậu như không khí. Nhưng cuối cùng bây giờ Gun nhớ tới cậu rồi.
   " Ừm, đi thôi. "
  Thahan sau hơn 10 năm sống trên đời, lần đầu tiên biết thế nào là đổi mặt nhanh như chớp. Mới đây vài phút, thái độ của Mark như kiểu: " Tôi đang không vui, đừng ai đụng tới " . Mà Gun chỉ mới nói với cậu vài ba câu, Mark đã vui lên trông thấy. Thahan giật giật lông mày, thậm chí hình như hắn còn thấy khóe môi của cậu hơi nhếch lên.
  Đi ngang qua Dara đang đứng một mình, Mark nhướng mày, bàn tay siết chặt thêm tay Gun một chút. Mang biểu hiện tôi là người chiến thắng vui vui vẻ vẻ cùng Gun tham quan khắp cửa hàng. Còn Dara, hiện tại cũng không còn tâm trí quan tâm những chuyện khác, vì ánh mắt của cô đều tập trung hết vào con thỏ bông trước mặt rồi, bé thỏ đáng yêu đã thu hút cô từ ban nãy.
  Cách đó vài gian hàng, Gun càng ngắm mắt anh càng sáng rực rỡ, dường như muốn ôm hết mọi thứ về nhà.
   " Gun thích cái gì, để tôi mua. "
  Mark vừa nhận ra, mọi đồ vật của Gun trong nhà đều là cha mua cho, cậu chưa từng tặng anh cái gì cả. Ông Sakda thường cho Mark rất nhiều tiền tiêu vặt, bình thường cậu không đụng tới, nhưng xem ra giờ có tác dụng rồi.
  Dara nghe Mark nói, lại nhìn con thỏ bông, hình như giá tiền của nó không rẻ. Cô tiếc nuối sờ cái tai, xúc cảm mềm mượt không muốn rời tay. Chắc không thể sở hữu được nó rồi, cô nhìn Gun bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tay vò nát gấu áo.
    " Em thích nó không? "
  Đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói làm Dara giật mình, hốt hoảng quay đầu.
   " Dọa em rồi sao? Em thích nó không, nếu thích thì anh tặng em. "
  Arthur nhìn cô bé trước mặt như con chim bé nhỏ dễ bị hoảng sợ, mỉm cười trấn an hỏi.
   " Được...được hả anh? "
  Dara như không tin vào tai mình, thấy cái gật đầu chắc chắn của Arthur, niềm vui sướng trong lòng dâng lên, vội vương tay ôm lấy con thỏ vào lòng.
  Mà Gun thì đương nhiên không nghi ngờ gì, quyết định lấy con sói mà mình thích ngay từ đầu.
   " Tôi lựa xong rồi, đi thôi. "
   " Chỉ một món này? "
  Mark đã chuẩn bị tâm lí là Gun sẽ mua rất nhiều, và cậu cũng muốn anh mua nhiều, nhưng cuối cùng anh chỉ chọn một con sói nhồi bông. Không những thế, nhìn mặt nó còn rất đáng ghét.
   " Ừm, đủ rồi. "
  Mark khó hiểu nhíu mày, cậu chuẩn bị mở miệng nói tôi có rất nhiều tiền, anh có thể thoải mái mua. Nhưng cùng lúc đó Arthur bảo mọi người tiếp tục đi tham quan, Mark chỉ có thể ngậm ngùi đi tính tiền.
   " Lần sau, nhất định không chỉ một món. "
  Đi ra khỏi cửa hàng, Mark âm thầm nói trong lòng. Nhưng cậu không biết, cái lần sau đó, chính là đã cách xa rất nhiều năm, cũng có nhiều chuyện xảy ra.
   " Mark, tôi muốn đi vệ sinh, cậu giữ thú nhồi bông giùm tôi được không? "
  Gun thấy cậu gật đầu, đưa con sói cho cậu ôm. Anh cố gắng nhịn cười, thật sự là trông rất giống nhau.
   " P'Arthur, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ? "
   " À, em từ đây đi thẳng, rồi thấy có bảng chỉ nhà vệ sinh, quẹo trái là được. Có cần anh đi cùng với em không? "
   " Không cần đâu anh, em tự đi được mà, mọi người chờ em một chút. " Gun lắc đầu cười, đi theo hướng Arthur chỉ.
 
    " Sao Gun lâu thế nhỉ? "
  Gun vẫn chưa đi ra, Arthur nhìn đồng hồ trên tay, hơn 15' rồi.
   " Để em đi xem. "
  Mark lo lắng bỏ lại một câu, còn không đợi Arthur trả lời, đã nhanh chóng chạy đi.
   " Gun, Gun, anh ở đâu rồi. "
  Trong nhà vệ sinh nam, mọi người kì quái nhìn một cậu nhóc ôm con thú nhồi bông thật bự, gõ cửa từng phòng kiếm người. Mark càng lúc càng sốt sắng, cậu đã gọi Gun rất lâu, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng anh trả lời mình. Những tình huống xấu nhất cậu từng thấy trên TV cứ xuất hiện trong đầu, khiến bản thân không thể nào bình tĩnh.
   " Không lẽ.... Gun. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net