06. Sau khi trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chekhov từng viết một truyện ngắn kể về một diễn viên hài rất nổi tiếng trước khi biểu diễn đã mắc bệnh nghiện rượu, thần chí không rõ, chỉ biết đòi uống rượu. Dùng hơn nửa độ dài truyện để miêu tả sự điên dại của diễn viên cùng những điều kỳ lạ và đau đớn trong cách chữa bệnh, kết quả hôm sau diễn viên tỉnh lại mà bệnh không khỏi. Ông chủ đoàn kịch sốt ruột hỏi bác sĩ thế này là sao, bác sĩ chỉ ngạc nhiên nói: “Ông nói thế nào vậy, chẳng lẽ chỉ một ngày đã chữa khỏi được bệnh?”

Nhưng phần sau Chekhov chỉ viết: một tuần trôi qua, kiểu gì hắn cũng phải lên sân khấu biểu biễn, chỗ vé xem kịch đã định sẵn không cần hoàn tiền.

Đối với Lee Donghyuck mà nói, bốn năm đại học được giấu trong những câu văn đã lược bớt cũng chính là tâm nguyện của nó, nó muốn miêu tả ngắn gọn quãng thời gian bốn năm thành “bốn năm trôi qua”. Không phải vì đau khổ cỡ nào, chẳng qua là bởi quá bình thường thôi. Tuy nhiên thời gian đâu thể trôi nhanh hơn vì một ai đó, có lúc Lee Donghyuck cảm thấy nó đã đặt chân vào thế giới tĩnh, toàn bộ mọi thứ đều không thay đổi, không xấu đi mà cũng chẳng tốt lên, song chỉ vậy thôi cũng đủ khiến nó cảm thấy mệt mỏi.

Vì nó biết thế giới tĩnh kiểu đó phần lớn thời gian không phải kiểu vui vẻ. Kiểu tĩnh đó là cảm giác khi người khác đi ngang qua mộ của bạn, chứ không phải kiểu bạn trông thấy một người đẹp trên phố rồi chẳng cầm lòng được mà ngóng trông về phía đó. Quả nhiên bài toán cô gái đẹp và cái bếp lò của Albert Einstein rất có tính chân thực.

Điều thay đổi duy nhất là sau khi bố bình phục đã dọn đi, đến Busan, dự định sống một mình vừa làm việc vừa cai rượu. Mẹ không li hôn với bố, nhưng cũng không đi theo, hai người ngầm hiểu không nói bắt đầu sống riêng. Thi thoảng Lee Minseok sẽ gửi tiền về nhà, đây là mối liên kết duy nhất giữa họ.

Lee Donghyuck tốt nghiệp đại học xong tìm được một công việc, cũng tạm ổn, điều tốt là không cần chạy khắp thế giới đi công tác, Sếp coi như người bình thường, rất ít khi làm khó nhân viên. Một điều không tốt là phải tiếp khách nhiều, Lee Donghyuck đi làm một tháng đã phải theo mười mấy bữa tiệc, mới đầu vừa uống vừa nôn, đến trước cửa nhà ngay cả chìa khóa cũng chẳng tra được vào ổ, về sau bất kể thế nào cũng coi như uống được một hai chai rượu trắng. Có điều tiền lương khá cao, Lee Donghyuck chưa từng nghĩ đến chuyện đổi việc, trên đời này không thể có thứ vẹn toàn mười phân vẹn mười, nó đã nghĩ như vậy.

Cũng có những bữa tiệc không cần uống đến say mèm vì phải đưa khách đến hộp đêm. Lee Donghyuck thích kiểu này hơn, vì tiện lợi, mấy chị gái đều như yêu tinh, vào phòng quét mắt một vòng đã nhận ra ngay ai chủ ai tớ, trực tiếp vào chuyện chính, hoàn toàn không có người nào đến quầy rầy nó.

Lee Donghyuck hài lòng thảnh thơi, phục vụ mấy vị khách tai to mặt lớn hát karaoke xong, đảm bảo trong lòng ai nấy đều có một chị gái phục vụ, nhiệm vụ của nó coi như đã hoàn thành, tiếp đó thanh toán tiền để các chị gái ra tay đi theo các Sếp là được.

Chỉ có một lần tình hình tương đối đặc biệt, một vị khách lớn nó sắp ký được hợp đồng không đếm xỉa đến ám chỉ tới hộp đêm của nó, duỗi bàn tay như heo ra sờ soạng tay nó, nói rằng, Donghyuck làm việc cả ngày chắc hẳn mệt rồi, chi bằng chúng ta đến suối nước nóng ngâm mình thư giãn? Lee Donghyuck trưng ra vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh tránh đối phương: “Kim Tổng, tôi mắc bệnh ngoài da không thể tắm suối nước nóng.” Đối phương lập tức lạnh mặt nói một câu không biết tốt xấu rồi phất tay bỏ đi. Lee Donghyuck ngồi trên ghế sofa da thật trong nhà hàng, chửi với không khí: “Đệch! Thật sự tưởng ông đây bán thân cơ đấy.”

Về đến nhà, cửa vừa mở còn chưa kịp bật đèn Bongsik đã nhảy ra đón nó, thân thiết nhào vào lòng nó khẽ dụi. Ngoài miệng nó chê chắc chắn con mèo mập này lại đói rồi nên mới nhiệt tình như vậy, nhưng đôi mắt thì đã mơ hồ đỏ lên. Nó biết mỗi ngày về nhà đều chẳng ra sao, người không ra người ngợm không ra ngợm, trên âu phục toàn mùi rượu nồng nặc, Bongsik điếc tai nhưng mũi thì chẳng vấn đề, lẽ nào không ghét bỏ nó chút nào sao?

Nó bế Bongsik, một đống to trắng muốt mềm mượt như nhung, có lẽ lại béo lên rồi, nó nói: “Đi nào, ba dẫn em đến nhà chú Nono của em để cải thiện bữa ăn.”

Buổi tối nhà Lee Jeno ăn lẩu, Lee Donghyuck vừa vào cửa đã hít một hơi thật sâu, nét mặt hạnh phúc nói: “Bongsik ngửi thấy mùi thơm nên cứ đòi tới, tôi thật sự không cản được.”

Lee Jeno dựa vào ghế sofa lạnh nhạt nhìn nó: “Bongsik nhà cậu là cảnh khuyển đấy à? Giống gì vậy?”

Lee Donghyuck nịnh nọt nhét Bongsik vào lòng thằng bạn: “Giờ là của nhà cậu rồi đấy.”

Lee Jeno sợ tới nỗi nín thở: “Đờ mờ Lee Donghyuck, tôi chưa đeo khẩu trang!” Nhưng tay vẫn không dám buông Bongsik ra, cố gắng giơ con mèo mập sắp nặng đến năm kg ra xa một chút, cánh tay tức thì nhức mỏi.

Na Jaemin từ bếp đi ra đeo khẩu trang cho cậu, Lee Lee Jeno vừa giơ mèo vừa quay mặt về phía đối phương, hai người hành động trôi chảy liền mạch, Lee Donghyuck nhìn mà trợn mắt há mồm: “Phục rồi, hai người đúng thật là thông đồng làm chuyện xấu.”

Lee Jeno đeo khẩu trang xong, ôm chặt Bongsik bắt đầu vuốt lông mèo, ồm ồm nói: “Quá khen rồi, nể mặt Bongsik nên thưởng cho cậu một đôi đũa vậy.”

Trong bữa ăn luôn nói những chuyện vụn vặt thường ngày, Lee Jeno lại bắt đầu khuyên Lee Donghyuck tìm người yêu. Lee Donghyuck sáng mắt nhìn chằm chằm sơn hào hải vị trên bàn, không hề ngẩng đầu lên chỉ nói: “Không rảnh, không rảnh.” Lee Jeno thở dài rồi lại đề nghị, nói chi bằng bảo Na Jaemin để ý giúp nó xem ở công ty có thanh niên xuất sắc vừa tuổi nào không, Lee Donghyuck trợn mắt thiếu điều trợn ngược ra sau đầu: “Chị dâu là “thái tử” đó, cậu để vợ tôi về sau đều làm việc dưới quyền vợ cậu, tính toán hay gớm nhở.”

Lee Jeno không phản bác mà chỉ nói: “Donghyuck, Lee Minhyung chưa chắc sẽ quay lại, cậu biết chứ?”

Vừa nói xong Lee Jeno đã bị Na Jaemin giẫm chân, cậu bị đau ngẩng đầu thì thấy mặt Na Jaemin kiểu “sao anh dám nói chuyện không được nhắc tới”.

Lee Donghyuck không có phản ứng, song đôi đũa vốn đang bận rộn gắp đồ ăn chợt dừng một chút: “Tôi biết.”

Nhưng rồi không ai tiếp tục nói chuyện nữa, ai nấy đều im lặng ăn lẩu, ban nãy Lee Donghyuck không tháo kính xuống, lúc này bị hơi nóng phủ lên kính trắng xóa, chẳng còn nhìn rõ được thứ gì. Nó tháo kính, lại nói thêm một câu: “Không liên quan đến anh ấy.”

Thật sự không liên quan đến Lee Minhyung ư? Muốn được ở bên người đầu tiên mình thích trong đời, nghe ra luôn có vẻ như đang nằm mơ không thực tế. Chỉ kẻ mơ mộng hão huyền mới nằm mơ không thực tế, vậy Lee Donghyuck là người như thế sao? Nó tỉ mỉ nghĩ thật kĩ, nó học hành tàm tạm đến khi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc hiện tại sống qua ngày, mối quan hệ với người nhà cũng trở nên nát bét, nhìn kiểu nào cũng không giống một kẻ phù hợp sống trong mơ. Thế mà Lee Minhyung cứ khăng khăng cố chấp nằm mãi trong tim nó, như hạt giống gieo xuống đất rồi mọc rễ nảy mầm, từ đầu đến cuối vấn đề lớn nhất của Lee Donghyuck không phải là nên nhớ Lee Minhyung ra sao mà là nên quên anh bằng cách nào.

Năm mười sáu tuổi yêu một người, cho rằng nhất định phải bên người đó cả đời, năm hai mươi sáu tuổi quen một người, chẳng rõ liệu có thể hòa hợp ở chung với đối phương một tuần hay không. Lee Donghyuck sống đến hơn hai mươi tuổi nhưng dường như tình yêu vẫn mãi dừng lại ở thời niên thiếu nay đã trở nên mơ hồ. Thậm chí mặt mũi Lee Minyung ra sao cũng không còn rõ, trên mặt anh có mấy nốt ruồi? Nốt ruồi mọc ở những chỗ nào? Lee Donghyuck trả lời được một câu nhưng không trả lời được câu tiếp theo, và thế là tình yêu nó dành cho Lee Minhyung vẫn như dấu chân thật sâu khi giẫm xuống tuyết trắng mới rơi giữa mùa đông.

Đến bản thân nó cũng cảm thấy khó tin.

Làm việc được gần nửa năm, cuối cùng Lee Donghyuck đã hiểu ảnh hưởng xấu nhất của công việc đem đến cho nó rốt cuộc là gì. Không phải cuộc sống ngày đêm đảo lộn, không phải đau đầu sau cơn say, thậm chí còn chẳng phải bị những vị khách xu hướng tính dục không rõ ràng nhìn trúng rồi sàm sỡ, mà nó đã nghiện rượu giống bố nó.

Lúc này nó mới nhớ lại ánh mắt mẹ nhìn nó vừa lo âu vừa có phần hoài nghi và cả lời cảnh cáo như thể tiên đoán của mẹ ngày trước.

Lần đầu tiên nó nhận ra bản thân nghiện rượu là trong một kỳ nghỉ dài hạn, vài ngày liên tiếp không cần ăn cơm uống rượu với khách, về lý mà nói nó nên cảm thấy thư giãn thoải mái, nhưng thực tế nó bồn chồn lo lắng hơn bất cứ ai, đứng ngồi không yên nửa ngày trời, cuối cùng xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua vài chai soju.

Nắp chai còn chưa kịp mở, rượu chưa uống được một ngụm nào nó đã lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức bụng dưới bắt đầu co rút đau đớn. Hoàn toàn không liên quan đến rượu, là vì nó cảm thấy sợ hãi, sợ tới nỗi suýt chết. Nó mới hơn hai mươi tuổi đã sắp mắc phải cùng một bệnh giống bố nó ư?

Tuy nhiên cũng may mà mới hơn hai mươi tuổi, nó chưa chân chính leo lên chuyến tàu hỏa đứt phanh mất kiểm soát, vẫn có cơ hội để thay đổi cuộc đời. Có lẽ miệng cống không nhạy, nhưng vẫn có thể kéo ra, nó vẫn có khả năng kéo được. Cũng chính vì cuộc đời chưa mất kiểm soát nên không ai nhận ra nó nghiện rượu, nó uống xong chỉ về nhà ngã xuống giường vùi đầu ngủ, chưa có vấn đề nào khác quấy nhiễu nó. Vài ngày sau nó xin Sếp đổi chức vụ, muốn bắt đầu cai rượu. Tiền kiếm được ít hơn cũng chẳng hề gì, nó không muốn chôn vùi cả sức khỏe lẫn sự tỉnh táo của mình vào đó. Trên thực tế điều nó sợ nhất thậm chí chẳng phải không còn khỏe mạnh nữa mà là không còn tỉnh táo nữa. Nó sợ ngộ nhỡ Lee Minhyung về nhưng nó đã biến thành kẻ nát rượu, như vậy hai người hoàn toàn không có hi vọng sống bên nhau, mà hi vọng đó là do chính tay nó bóp chết.

Lee Minhyung sống trong thế giới người thường, mà nó thì không muốn sống trong thế giới thiếu vắng Lee Minhyung.

Trong quá trình cai rượu, nó dần dà hiểu được Lee Minseok. Với kẻ vừa mới nghiện rượu như nó mà nói, cai rượu đã gian nan lắm rồi, khó hơn trong tưởng tượng của nó rất nhiều, vậy thì với bố nó mà nói lại càng khó khăn hơn. Mấy ngày đầu dừng uống rượu, nó thường xuyên hốt hoảng, run tay, lúc nghiêm trọng còn nôn mửa. Hơn nữa cho dù phụ thuộc cơ thể vào chất cồn có giảm bớt thì cơn nghiện vẫn khó loại trừ. Nhưng điều này không có nghĩa là chịu cùng nỗi khổ tương tự đã có thể khiến nó hoàn toàn tha thứ cho Lee Minseok, vì nó phát hiện điều quan trọng nhất khi cai rượu không phải bản lĩnh và nghị lực mà là suy nghĩ bản thân có cần thiết phải cai rượu thật sự hay không.

Nó nghĩ, say rượu cũng chỉ là một cách để trốn tránh hiện thực. Người ta đều mệt mỏi, đều cần cách sống tìm niềm vui để cải tạo bản thân, để nhìn mọi thứ không cần quá rõ ràng, tiện cho bản thân có thể sống tiếp. Cách mà mỗi người lựa chọn là khác nhau, có người hút thuốc uống rượu, có người chơi điện tử, có người thậm chí tiếp tục học hành. Nhưng giống câu quảng cáo của một hãng hàng không mà rất lâu trước đây nó từng đọc được có nói như thế này: “Mục đích của chúng tôi là đưa bạn bay khắp năm châu bốn bể, mà bạn không đi được đến bất cứ nơi đâu.”

Nó cho rằng dường như Lee Minseok chưa nhận thức được điều này.

Nó bắt đầu hẹn Lee Jeno đến quán bar, không phải để thỏa mãn cơn thèm rượu, Lee Donghyuck thề với trời rằng nó muốn chữa bệnh, muốn làm đến độ “rượu động tâm bất động”. Nó nói năng hùng hồn: “Về sau khả năng trên bàn ăn có bày rượu chắc chắn rất lớn, dẫu sao tôi cũng phải học cách từ chối cám dỗ chứ?”

Lee Jeno thấy nó nói rất có lí nên chỉ đành đi cùng nó. Nhưng thi thoảng lại lải nhải mấy câu: Tôi cứ suốt ngày đi đêm không về với cậu thế này, chưa biết chừng Na Jaemin sẽ hành hạ tôi... Cuối cùng lòng tự tôn của kẻ nam nhi trong cậu vẫn thắng, giữ suy nghĩ bạn thân gặp nạn mình không thể thấy chết không cứu để theo Lee Donghyuck đến quán bar.

Đến quán bar Lee Donghyuck tự gọi Sprite cho mình, Lee Jeno cũng không có tâm trạng uống rượu, muốn gọi nước ngọt có ga cho qua chuyện, kết quả Lee Donghyuck bảo thằng bạn phải uống rượu cho nó nhìn mới đủ kích thích, ép Lee Jeno gọi soju. Lee Jeno không uống được nhiều, đành chịu để nó chuốc cho nửa say nửa tỉnh, nghĩ bụng sao cậu cai rượu mà còn muốn kéo tôi xuống nước theo.

Lee Jeno đẹp trai, là sự tồn tại thu hút ong bướm nhất trong quán bar, nhưng mặt mũi lạnh lùng, phần lớn mọi người đều tâm động mà không dám hành động. Lòng đố kị của Lee Donghyuck lại thức tỉnh, nhìn thằng bạn nhận được từng chồng từng xấp thư tình vốn đã là hồi ức từ rất lâu rồi, hôm nay ánh mắt cả trai lẫn gái đều tập trung theo sát cậu, khiến nó nhớ đến những năm tháng mình như cái bóng vô hình, bất giác nó lại hung dữ chuốc thêm cho mấy chén.

Vẫn có kẻ to gan lớn mật ngồi không yên, cầm ly rượu đến bắt chuyện với Lee Jeno, nói sẽ thanh toán hóa đơn cho hai người, muốn được nói chuyện với Lee Jeno. Lee Jeno lạnh lùng ngẩng đầu bảo nói gì mà nói, vợ tôi ngay đây này. Nói xong cậu ôm vai Lee Donghyuck trao cho đối phương một nụ hôn dài chứa đầy hơi rượu.

Lee Donghyuck dở khóc dở cười, mặt cô gái vô cùng can đảm xứng đáng khen ngợi kia hết xanh lại trắng, ngoảnh đầu giẫm giày cao gót bỏ đi, trước khi đi còn ném lại một câu: “Tên gay chết tiệt”. Lee Donghyuck tặc lưỡi, quyến rũ không được lại quay ra chửi người là thế nào. Nó lại quay sang trách Lee Jeno, nói nếu cậu chịu bán sắc một chút thì hôm nay chúng ta uống rượu khỏi cần bỏ tiền, đủ để ăn vài bữa mì gói đấy.

Lee Jeno mặc kệ nó, bốc mấy hạt bỏng thả vào miệng. Đúng vào lúc này Lee Donghyuck cảm giác dường như cách đó không xa có người luôn dõi mắt nhìn mình, nó còn tưởng lại là kẻ nào hâm mộ Lee Jeno đang âm thầm quan sát, nó vô thức quay đầu định tìm tòi thử.

Quay lại nhìn một cái khiến nó đơ người.

Là Lee Minhyung, Lee Minhyung mà nó nhung nhớ không quên hơn bốn năm qua.

Hết chương 06.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#markhyuck