2. Crystal in your eyes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bãi đỗ xe chật kín xe cho nghệ sĩ, may mắn là Jeno đã giúp anh đỗ xe ở dìa ngoài nên cũng dễ đánh xe ra ngoài, Từ cổng sau hậu trường đến chỗ xe anh đang đỗ không được tính là một quãng đường quá xa, nhưng nó đủ xa để Mark cảm nhận được có ai đó đang theo dõi anh.

Tiếng bước của người đó rất rõ ràng không kín đáo không giống như fan cuồng hay lén lút giống đám phòng viên báo lá cải. Nghĩ tới fan cuồng, một cơn thót ruột giật lên bên trong người Mark. Không phải chứ, phía sau này sao lại có fan cuồng, bảo vệ đứng hết ở đằng này rồi mà?

Mark khẽ nuốt nước bọt, anh bước nhanh lên nhưng bước chân nhẹ đi rất tiếng bước chân anh càng mờ dần thì tiếng của người nọ cũng càng to lên, Giữa bãi đỗ xe rộng lớn chật kín những chiếc xe Mark càng đi càng lo lắng, bây giờ fan cuồng rất đáng sợ, họ có thể phát tán hết cuộc sống riêng tư của anh, thậm chí là làm hại anh. Mark đảo mắt xung quanh chợt phát hiện ra một chiếc xe nghệ sĩ đang đỗ ngang, anh bước nhanh hơn một chút rồi ngay lập hạ người xuống trốn đằng sau chiếc xe đó. Mồ hôi của anh bắt đầu túa ra, Jeno không có ở đây, Mark không thể tùy tiện gọi cho người ở công ty, hơn cả từ chỗ trao giải đến công ty ít hơn cũng gần 10 cây số.

Mark trước không sợ fan cuồng thậm chí có mấy lần anh còn tự tay chụp lại đám người đó và đưa đến trước quản lý nghệ sĩ, nhưng lần này người đó có vẻ rất kì lạ. Hành tung rất lộ liễu lại càng không giấu giếm gì khiến Mark có chút chột dạ. Nếu bây giờ đứng lên mặt đối mặt, anh không đảm bảo cho cái mạng này được. Nhưng cũng không thể đứng lên chạy về phía xe của mình vì xe vẫn cách khá xa chỗ này, không chừng còn bị tóm.

Đánh lộn với tư tưởng một hồi anh cũng quyết định đeo khẩu trang và kính râm vào ra đối chấp với người kia. Cũng thêm phần kì lạ khi từng lúc anh ngồi thụp xuống đằng sau chiếc xe kia, tiếng bước chân cũng dừng hẳn. Mark đoán chừng người nọ đang đứng ngay đằng sau chiếc xe này. Đánh liều trong bụng, anh bảo hộ đầy đủ thì liền đứng thẳng lên, bước từng bước ra phía đằng sau xe. Anh đánh mắt liếc qua thì thấy một thân người áo trắng đỏ, trông trẻ con đến kì lạ đang đứng đung đưa người như chờ đợi ai đó.

Nỗi lo sợ của Mark sau khi nhìn thấy chiếc áo trẻ con đó bỗng nhiên giảm xuống liền mấy phần, thay vào đó là sự khó hiểu, có kẻ biến thái nào mặc bộ đồ như vậy sao? Anh thấy vậy liền bước ra hoàn toàn, một tay Mark cầm chắc chiếc điện thoại, một tay nắm thành quyền anh hướng lại gần người đó. Trời tối lại cộng thêm mắt Mark cận, anh không nhìn thấy rõ được người trước mắt. Nhưng càng đến gần, Mark lại càng vội vàng, tim anh đập nhanh hơn, mắt cũng mờ đi vì đọng nước. Bóng lưng ấy giống Haechan, giống đến ngỡ ngàng. Anh thở gấp gáp, kính râm đen cũng mờ đi vì hơi thở nóng của Mark. Anh lại gần, dùng một tay kéo người kia quay lại.

Trong đầu Mark như có một tiếng sét đánh qua, gương mặt ấy, mái tóc ấy, Haechan. Là Haechan của anh. Mark thở vội hơn, nước mắt cũng theo từng dòng mà chảy xuống, anh chẳng nói gì kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, chưa bao giờ anh cảm thấy một cái ôm lại đáng trân quý đến như vậy. Anh tham lam dí chặt cậu vào lòng mình, anh nhớ cậu, nhớ rất nhiều, nhớ đến kiệt quệ. Chẳng có điều gì thay thế được nỗi nhớ cậu trong lòng anh, Mark vừa yêu vừa nhớ Haechan, gặp cậu, gặp lại bóng lưng năm ấy đã rời đi, bỗng chợt từ đâu một nỗi niềm hạnh phúc dâng lên lấp kín tâm trí anh.

"Haechan.....Haechan à, anh nhớ em."

Giọng anh run lên, có nghĩ anh cũng không dám nghĩ sẽ gặp lại cậu, người anh run lên theo từng tiếng nấc. Từng giọt nước rơi xuống đôi gò má của anh, Mark ôm thật chặt cậu trong lòng. Anh sợ chỉ một chút thôi cậu sẽ lại vụt mất khỏi vòng tay mình. Ngược lại với Mark đang khổ sở khóc lóc, người trong lòng anh lại vô cùng hoang mang. Cậu bị ôm chặt đến mức không thở nổi, cậu đành thở dài ôm lại anh vỗ về, người này rốt cuộc nhớ đến mức nào?

"Anh buông ra đã, khó thở quá!"

Cậu ấy vừa nói vừa đập đập vào tay Mark, khiến anh đang khóc giật mình mà buông cậu ra. Mark lau vội những giọt nước mắt đang vương trên khỏe mắt đi, anh vội vàng nắm lấy tay của cậu, anh nắm nó thật chặt dường như chỉ sợ cậu biến mất đi. Nhưng trong sự xúc động mãnh liệt của Mark cậu trai kia bỗng nhiên nói một câu khiến anh ngay lập tức nín khóc,

"Mark à, em không phải Haechan." Cậu ấy dè dặt nói

Mark nghe xong liền trơn tròn mắt, tiếng khóc nấc lên cũng ngừng hoàn toàn, anh tháo kính râm mở to mắt ra nhìn người trước mặt. Trong đầu anh lập tức là một trận lùng bùng, người trước mặt đây không phải Haechan thì là ai? Nếu không phải Haechan làm sao trên thế giới lại có hai người giống nhau đến vậy? Khuôn mặt ấy, Mark không thể nhầm được, chắc chắn là Haechan. Anh dè chừng nuốt nước bọt, đánh mắt một lượt từ trên xuống dưới, không sai, chính là Haechan. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, vẫn không hiểu được lời cậu vừa nói.

"Em chắc chắn là Haechan, em đang nói cái gì vậy."

"Không phải, em là Lee Donghyuck. Haechan là anh trai em." Donghyuck nói nhẹ nhàng với Mark.

Đầu của Mark lập tức nhói lên, anh chưa tiếp nhận được một nguồn thông tin quá lớn như vậy. Em trai Haechan? Mark bình tĩnh nhẩm nhẩm lại những chuyện quá khứ, đến một đoạn nào đó anh chợt nhớ ra Haechan từng nói mình có em trai. Mark bây giờ mới hoàn hồn nhìn lại người trước mắt.

Lee Haechan, Lee Donghyuck....

Mark chính thức há hốc miệng, nhìn người con trai đang mỉm cười trước mắt. Anh mở to mắt, nhìn một con người không khác gì Haechan, chưa bao giờ Haechan nhắc đến gia đình cậu ấy, Mark biết vì Haechan lớn lên trong cô nhi viện và hai người gặp nhau cũng tại trung tâm phúc lợi hỗ trợ nhi viện trong lúc Mark đi làm từ thiện. Người em trai của Haechan chỉ chiếm một phần ký ức rất rất nhỏ của Mark thậm chí anh đã mất đến hơn 1 phút để nhớ xem có phải Haechan thực sự có em trai không.

Sau khi nhận thức được những thứ diễn ra trước mắt, anh mới cảm thấy một cỗ thất vọng lớn lao bao trùm tâm trí anh. Người mà anh mong chờ hóa ra lại không đến, người mà anh yêu vẫn không trở lại. Mark nhìn vào Donghyuck bây giờ lại ngập tràn cảm giác chán ghét, cậu ta đến đây làm gì? Mark lừ mắt nhìn ra chỗ, trong ánh mắt đó chỉ toàn là sự khó chịu. Anh ghét bỏ rút ra một điếu thuốc lá chuẩn bị châm ngồi thì ngay lập tức Donghyuck giật lại vứt xuống đất.

"Anh không được hút....anh..Haechan dặn không được hút."

Donghyuck nói có chút nhắc nhớ, cậu dùng chân di nát điều thuốc dưới đất, cậu biết nếu chỉ nói anh không được hút, không những Mark sẽ hút tiếp mà anh còn nổi cáu. Donghyuck nhanh chóng nói thêm rằng Haechan dặn anh không được hút. Mark nghe xong từ Haechan trong câu vậy mà cũng ngoan ngoãn không rút thêm điếu nữa. Anh liếc mắt xung quanh bãi đỗ xe, giờ này đã tối, đám phòng viên chắc sẽ lởn vởn quanh đây. Để đảm bảo cho sự nghiệp của mình và tính mạng của em trai Haechan, Mark bỏ ra xe để lại một câu cho Donghyuck.

"Theo tôi."

Donghyuck nghe xong mặt càng thêm tươi cười, cậu hướng chân theo anh. Lúc này cậu giống như một con gấu nhỏ chạy lại về phía anh đang đi, cậu biết Mark dắt cậu đi đâu. Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn bóng lưng Mark, cậu rất thích Mark, thích từ rất lâu, thích từ tận năm năm trước.

Năm đó, người Mark gặp ở trung tâm phúc lợi là Donghyuck, hai người gặp nhau tình cờ, Mark khi đó 22 tuổi, anh vẫn là một cậu trai nhỏ tuổi lại còn là nghệ sĩ mới không quá nổi tiếng, anh thoải mái bắt chuyện với người lạ mà không sợ cánh phòng viên. Mark đang nói chuyện vói đám trẻ và người giám đốc trung tâm chợt đâu đó giữa đám người đông đúc, anh bắt gặp một mặt trời nhỏ. Cậu ấy chiếm trọn toàn ánh nhìn của Mark, trong mắt anh lúc này đám người xung quanh như biến mất chỉ còn hình ảnh của nụ cười đến rạng rõ. Trông ngày ngô mà cũng thật dễ thương.

Tuổi trẻ thường liều lĩnh mà cũng cố chấp, ngày đó có một Mark say đắm người ta đến mức số điện thoại cá nhân cũng cho. Mark thề với trời rằng, anh chưa tháy một nụ cười nào lại đẹp như vậy. Anh nhớ nhất khi anh lại gần bắt chuyện, cậu giật mình quay sang với ánh mắt bất ngờ, kể từ giây phút đó, anh dám chắc không đổ thì cũng ngã trước chàng trai đó.

Donghuyck 21 tuổi ẩm ương lại say nắng một anh chàng ca sĩ, cậu như đắm chìm vào giọng nói cùa anh, người ta gọi yêu từ cái nhìn đầu tiên là rất khó nhưng vào một ngày nắng chói chang có hai kẻ rơi vào cái bẫy tình yêu mãi chẳng thoát ra được.

"Chào em, ờm... anh muốn hỏi chút chuyện được không?"Mark lại gần chỗ cậu.

Donghyuck đang loay hoay sắp xếp những bát và đĩa giấy ra để chốc nữa bọn trẻ liên hoan. Cậu gần như chút tâm đến nỗi tiếng gọi của Mark không thể kéo cậu lại, Donghyuck xếp cẩn thận đến từng chỗ một, cậu không muốn một bạn nhỏ nào đó thiếu phần của mình.

Ánh nắng mùa hè chói chang, từng tia tỏa xuống gương mặt ngây ngô của cậu, Donghyuck lúc đó trông giống như một đứa trẻ, cậu đáng yêu đến nỗi Mark phải dừng lại mấy giây ngắm cậu. Cậu có làn da bánh mật và một nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt nhìn kĩ lại thấy có phần trẻ con. Hình tượng Mark trước giờ đều thích những người mang vẻ trưởng thành chín chắn, nhưng gặp chân ái rồi hình tượng còn là gì. Ngay từ giây phút anh bắt gặp cậu giữa vô vàn người, hai người giống có như một sợi dây liên kết buộc chặt vào nhau cả đời.

"Em ơi, em nghe thấy anh không?"

Anh lại gần vỗ lên vai cậu, Donghyuck lúc này mới giật mình quay lại nhìn người vừa gọi mình.

"À dạ chào anh, anh cần giúp gì ạ?" Cậu vội vã hỏi.

Donghyuck dám chắc đây là người đẹp trai nhất trong những ca sĩ cậu từng gặp. Donghyuck là sinh viên năm hai nên cậu thường xuyên đến trung tâm phúc lợi để làm việc vào mùa hè. Donghyuck tiếp xúc với không ít người nổi tiểng, vì đây là một trung tâm phúc lợi rất có tiếng tăm nên các celeb đến đây rất nhiều. Nhưng người đẹp trai nhất từ trước đến giờ trong mắt Donghyuck chỉ có Mark.

Cậu đã qua cái gọi là tuổi mới lớn để bỗng nhiên thích một ai đó, nhưng Donghyuck lại mê đắm cái con người kia đến điên cuồng. Cậu thích anh, thích nhiều rồi thành yêu, không biết cớ vì sao vào một ngày trưa hè nắng đổ Donghyuck va phải lưới tình của anh. Nhưng đến cùng con người ta đau lòng nhất chính là tình cảm đơn phương, niềm thương mến của cậu vậy mà không được đáp lại. Một tình cảm to lớn cậu giấu bên mình suốt năm năm, một khoảng thời gian đủ dài để tình cảm ấy được buông bỏ, nhưng khi cậu quyết tâm đặt xuống, Mark lại xuất hiện giống như muốn bắt cậu lại. Vòng tình yêu đầy trắc trở này, Donghyuck mãi không thoát được ra.

....

"Ngày mai mình lại gặp nhau nhé!!" Mark vừa chạy đi vừa nói.

Donghyuck ở phía sau cười đến xán lạn, gật đầu với anh. Mark chỉ vừa mới kịp hỏi cậu mấy câu về lịch trình tiếp đón của trung tâm liền bị quản lý kéo đi. Mark chạy lên xe rồi mới chợt nhận ra đến tên người ta cũng chưa kịp hỏi. Anh nghiêng đầu nhìn bên ngoài phía cửa kính, vẫn có một cậu trai đang cười đùa với mấy đứa trẻ, trông cậu thanh thuần đến ngỡ ngàng.

Mark nhìn người ta rồi cười một mình, nghĩ đến ngày mai anh lại được gặp cậu bỗng lại vui vẻ lạ thường, dáng vẻ của anh lúc này còn khiến quản lý bên cạnh cảm thấy kì lạ. Có ca sĩ nào đi từ thiện lại thoải mái như này à?

Mãi sau khi Mark bình tĩnh lại, anh mới quay sang chiếc phía bên cạnh vỗ bụp vào vai quản lý đang buồn ngủ díu mắt lại. Xe chạy êm trên đường đi, khiến quản lý thoải mái quá mà ngủ gật nhưng chưa nhắm mắt được lâu anh ta bị ngay một phát đập làm cho tỉnh hẳn.

"Anh Doyoung, cái bạn vừa nãy em nói chuyện cùng tên là gì thế?"

Doyoung cáu bẳn vì bị đánh thức, một ngày anh ta còn ngủ ít hơn Mark mà bây giờ cũng không yên để cho anh ta ngủ. Doyoung nhíu chặt mày nhìn nhìn lên trần xe, anh ta đang cố nhớ xem người đấy tên gì, là một người rất quan trọng nên tên cậu ấy có ở bảng ban tổ chức. Doyoung gãi đầu một lúc thì anh ta chợt nhớ ra.

"Lee...Haechan thì phải."

Mark ồ một tiếng rồi nằm vật ra. Lee.Hae.Chan. Mark nhẩm đi nhẩm lại cái tên đó để ghi nhớ thật sâu vào đầu.

Nhưng đến mãi sau này Mark mới nhận ra cái tên mình từng đặt vào trái tim lại cũng là cái tên khiến anh căm hận đến tận cùng. Con người vô ý lại hữu duyên, Donghyuck Haechan sinh đôi đến những người thân thiết nhất cũng không nhận ra. Mark lại không biết rằng người hôm sau cùng anh nói chuyện không phải là thiên thần anh gặp ngày hôm trước mà là một người hoản toàn khác. Haechan ấy vậy lại cùng Mark yêu đương suốt ba năm trời, những đáng lẽ người đó phải là Donghyuck. Sau ngày hôm đó cậu háo hức chạy tìm Mark lại vô tình tìm thấy hai con người thân mật cầm tay nhau. Tiếc gì cho một cuộc tình? Là một cõi lòng vỡ tan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net