Chương 22. Người này đi ra ngoài sẽ không mang theo pheromone của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người này đi ra ngoài sẽ không mang theo pheromone của anh.

____

Hậu quả của việc một đêm trầm luân không giới hạn chính là khi tỉnh dậy, cả người Lý Đông Hách toàn dấu hôn cùng các dấu vết xanh tím, đau mỏi cực kỳ. Vừa mở mắt cậu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của Lý Mã Khắc, không hiểu sao cậu lại nổi lên một trận ngại ngùng và tức giận, cuối cùng bèn quay mặt đi để lại cho Lý Mã Khắc một bóng lưng trơn nhãn.

"Đưa lưng lại với anh, là muốn quyến rũ anh sao?"

Lý Đông Hách tức giận quay lại, trừng đôi mắt ngập nước nhìn anh, thế nhưng lại không mang tính đe dọa nào mà trông giống như đang làm nũng.

Anh bật cười, hôn lên đôi mắt đó. "Anh đã gọi cho Dương Mẫn Mẫn rồi, nói cô bé hôm nay tự làm chủ tiệm bánh. Ông chủ của họ hôm nay không khỏe."

Lý Đông Hách dùng tay đập nhẹ vào bờ ngực săn chắc của Lý Mã Khắc.

Sinh hoạt về sau của hai người đều rất hòa hợp, chính là Lý Mã Khắc luôn cố gắng để về sớm, còn Lý Đông Hách cũng dần dần học chung được tiết tấu sinh hoạt cùng anh.

Đại khái là, dù đã kết hôn được một thời gian dài, nhưng giờ trông họ mới giống một đôi tình lữ.

Lý Đông Hách từng nghĩ Lý Mã Khắc không có quá nhiều ham muốn ở phương diện chăn gối, đơn cử kỳ mẫn cảm ở đảo Tế Châu nọ, hai người cũng chỉ đơn giản giải quyết sinh lý ngoài chứ không hệ quan hệ tới cuối cùng.

Thế nhưng Lý Mã Khắc lại nói với cậu rằng hồi đó không muốn lợi dụng cậu làm trò đồi bại như vậy.

Hơn nữa còn cảm thấy cậu còn quá nhỏ.

Lý Đông Hách bĩu môi, còn không biết bây giờ ai ngày nào cũng xoay cậu như chong chóng, gần như mọi ngóc ngách trong nhà Lý Mã Khắc đều đã từng ở đó mà làm cậu qua.

Trên sô-pha, trong thư phòng làm việc, trong nhà bếp, trong nhà tắm.

Hơn nữa mỗi lần anh đều vô cùng thỏa mãn, như muốn nhập thân thể Lý Đông Hách vào trong bản thân.

Một vòng tuần hoàn như vậy cứ kéo dài tới mấy tháng.

"Đông Đông, ngày mai chúng ta về thăm ông nội được không? Đã lâu rồi chưa về." Lý Mã Khắc vón tay vào trong lớp áo pyjama của cậu. Lý Đông Hách giữ tay anh lại, đoạn lườm anh một cái. "Cũng được ạ."

Lý Mã Khắc nhìn bàn tay đang bị giữ lại của mình , có chút tủi thân.

Lý Đông Hách trừng mắt. "Anh còn muốn bày ra bộ dạng đó, hôm nay không được đâu, em mệt lắm, hơn nữa ngày mai gặp ông nội mà trên cổ em toàn dấu hôn thì ra thể thống gì nữa."

Lý Mã Khắc không cho là đúng. "Vậy không hôn nữa."

Cậu vẫn kiên quyết đẩy tay Lý Mã Khắc ra. "Anh làm được sao? Anh đáng lẽ phải là tuổi tuất mới phải, ngày nào cũng đòi hôn rồi cắn."

Lý Mã Khắc bật cười.

Mỗi khi hai người làm, anh đều thích hôn khắp cả người Lý Đông Hách, đặc biệt là phần cổ và phần gáy nọ. Anh cảm thấy Lý Đông Hách cực kỳ xinh đẹp và mê người, anh muốn để lại dấu vết của bản thân trên người cậu.

Thế nhưng không chỉ đơn thuần là hôn và cắn, mà là ngày nào cũng cố gắng truyền một chút pheromone của mình qua những vết hôn và cắn đó vào trong cơ thể cậu. Tuy nhiên hôm sau thức dậy, Lý Đông Hách cứ như vậy mà không hề lưu lại chút pheromone nào của anh, Lý Mã Khắc cảm thấy vô cùng bứt rứt.

Anh cảm thấy bản thân như một chú chó săn thích đánh dấu lãnh thổ.

Sự việc lần nọ của Ngụy Khiêm không chỉ khiến Lý Đông Hách có ám ảnh tâm lý, mà cũng khiến Lý Mã Khắc cảm thấy vô cùng thiếu an toàn.

Người này đi ra ngoài sẽ không mang theo pheromone của anh.

Anh cũng không thể đánh dấu và để lại ấn ký mãi mãi trên người cậu.

Lý Mã Khắc ghen như muốn phát điên.

Cuối cùng hôm đó hai người vẫn là không làm, Lý Mã Khắc chỉ ôm Lý Đông Hách, vùi đầu vào trong cổ cậu, tham lam hít thở hương vị chỉ thuộc về riêng cậu.

___

Lần này đến nhà ông nội Lý, sức khỏe ông nội cũng không còn như trước. Thay vì ra tận cổng đón, ông chỉ ngồi trên ghế sôpha trâm trà, thần sắc trông cũng không còn sáng láng như trước.

"Ông nội." Lý Đông Hách cất tiếng, lúc này ông nội Lý mới từ từ ngẩng đầu khỏi ấm trà.

"Đông Đông đến rồi đấy à."

Lý Mã Khắc ho lớn một tiếng muốn soát độ tồn tại, thế nhưng ông nội vẫn là bỏ qua anh. "Nào, lại đây." Ông nói, đoạn kéo tay Lý Đông Hách ngồi xuống bên cạnh.

Ông nội Lý nhéo đôi má hồng nhuận của cậu, tặc lưỡi chừng như không hài lòng. "Sao mà lại gầy thế này."

"Dạo này Đông Đông bị ốm." Lý Mã Khắc đứng bên cạnh nói.

Ông nội Lý bực bội dùng gậy đánh vào người Lý Mã Khắc, khiến anh phải suýt xoa một chút. "Anh đấy, anh chăm người ta kiểu gì mà gầy đi cả một vòng lớn thế này."

Lý Đông Hách thấy vậy liền cười meo meo, cậu vỗ vỗ người Ông nội. "Hì hì, con không sao đâu ạ. Quan trọng là ông nội ạ, dạo này ông có khỏe không ạ?"

"Già rồi, làm sao mà khỏe được." Ông nội Lý vỗ vỗ vào tay Lý Đông Hách, đoạn chống gậy đứng dậy. "Nào, đi ăn cơm."

Một lần nữa ngồi vào bàn ăn, Lý Đông Hách cảm thấy thời gian trôi thật kỳ diệu. Cảm tưởng như cậu và Lý Mã Khắc vừa đi một vòng tròn lớn.

"Ăn nhiều một chút." Lý Mã Khắc gắp đồ ăn cho cậu.

Lý Đông Hách vừa nhìn thấy miếng thịt kho tàu đẫm mỡ liền không nhịn được mà nôn nao, cậu nhìn ông nội và nhìn Lý Mã Khắc một lượt, cuối cùng vẫn quyết định bỏ miếng thịt đó vào miệng.

Chỉ là ngay lập tức Lý Đông Hách phải đứng dậy, chạy vào phòng vệ sinh nôn miếng thịt đó ra. Cậu bám vào thành bồn cầu, cảm nhận được bàn tay dày rộng của Lý Mã Khắc đang vỗ vào lưng mình.

Anh dìu cậu ra bàn bếp rồi lấy cho cậu cốc nước.

Ông nội Lý không nói gì mà chỉ nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai, hai mắt dù qua một cặp kính lão vẫn đang lóe sáng.

Lý Đông Hách nhìn biểu cảm này của ông nội, không khỏi nuốt nước bọt một cái, khóe miệng giật giật.

"Haha, ch-chắc là do con ăn không quen thôi ạ." Cậu cười khan, Lý Mã Khắc cũng không nói gì, anh gắp cho cậu một vài món thanh đạm, rồi sau đó chuyển chủ đề tới công việc nói với ông nội.

Lý Đông Hách sau khi nôn một lúc cũng cảm thấy người hơi mệt mỏi, cậu vẫn cố chịu đựng cả một buổi tối, để đến lúc lên xe mới ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cậu nhận thấy mình được ai đó bế bổng lên rồi được đặt xuống nệm ấm, Lý Đông Hách cảm nhận được một bàn tay dày rộng đang sờ lên bụng mình, cậu theo bản năng mà nhíu mày, ngăn bàn tay đó lại.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Lý Đông Hách chép miệng một cái, một giấc ngủ yên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net