5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày nói anh ta là đại ca xã hội đen!?"

Renjun mờ mịt tiếp thu thân phận của Mark, gật đầu một cái rồi chậm chậm đưa mắt nhìn đến người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trên bàn, hai tay không ngừng bốc đồ ăn đưa vào miệng rồi cười ngây ngốc.

"Đúng là thế giới ngầm, ăn thôi cũng đẳng cấp hơn người bình thường."

"Mày gọi như vậy là đẳng cấp?"

Trong khoảnh khắc nào đó, Donghyuck đã nghiêm túc cảm thấy thế giới này điên hết rồi.

"Mày nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình đi. Đâu phải tự dưng mà người ta làm đại ca xã hội đen, là đại ca đó!"

Renjun bày ra vẻ mặt thật sự hiển nhiên, đồng thời lấy danh nghĩa của một người từng trải ra để khuyên răn bạn thân mình. Nhưng đối với người con trai liên tục khoa tay múa chân ở trước mặt, Donghyuck chỉ cảm thấy có khi cậu ta bị đập đầu đến hư não rồi cũng nên.

"Vợ gấu nhỏ, lại đây ăn với chồng nè!" Renjun vừa dứt lời, giọng nói trầm ấm của người kia liền nhanh chóng truyền đến.

Donghyuck nhìn theo hướng mắt của Hwang Renjun, tay chống lên ghế sofa, bất lực nhỏ giọng một câu.

"Ừ, còn là một tên điên nữa."

"Nhưng mà, nhưng bất quá coi như là mày lụm được mỏ vàng đi. Số tiền họ đưa cũng đâu phải ít."

Im lặng một lúc, Renjun như nghĩ ra ý tưởng gì đó, cậu quay mặt nhìn vào Donghyuck, cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm nói với bạn thân mình về ý nghĩ táo bạo này: "Mày xem, nếu một ngày nào đó anh ta tỉnh lại thì có thể đập thêm một phát nữa cho điên luôn không?"

Lee Donghyuck liếc mắt khinh thường nhìn Renjun.

"Đùa thôi, tao là người tốt mà." Renjun cười hì hì quay đầu né tránh cậu.

Donghyuck thu lại ánh mắt rồi thở dài một hơi nhìn người đàn ông mang đôi mắt ngây thơ không ngừng bốc đồ ăn trên bàn. Mỗi lần nghĩ tới xấp tiền mà mình cầm lúc sáng kia, cậu đều không ngăn được ý nghĩ đó chính là tiền đền mạng cho mình. Với một tên đầu sư tử máu giang hồ như hắn, một ngày nào đó sẽ lên cơn giết cậu rồi ăn thịt luôn cũng nên.

¶×

Donghyuck dọn xong đống đồ ăn trên bàn mới chợt nhớ ra bản thân quên mua nước rửa chén, liền muốn đến cửa hàng tiện lợi một chuyến. Cậu chuẩn bị tiền rồi hướng đến lối ra vào, nhẹ nhàng đặt tay lên nắm cửa, đầu bất giác xoay về hướng người đàn ông đang nhìn cậu đắm đuối trên ghế sofa. Không nhịn được thở dài một hơi.

"Mark à, đi thôi."

Donghyuck phòng cho Mark làm loạn ở nơi này, liền cẩn thận lấy dây buộc chặt tay hắn lại với tay mình. Chịu thôi, cùng lắm thì hắn cũng chỉ ra tay được với một mình cậu, không gây thêm hoạ cho người khác là được rồi.

Nhưng cậu không ngờ đến chính là, hắn chỉ cần đứng yên một chỗ cũng sẽ có hoạ tự dưng ập đến. Donghyuck cứ thế mà ung dung dắt theo hắn như dắt cún đi dạo. Vừa đẩy cửa bước vào cửa hàng tiện lợi liền bị một phát súng trượt qua đầu. Sau đó cậu mơ hồ nhìn thấy một tên mặc áo đen chỉ tay về phía mình.

"Là hắn!"

Donghyuck còn chưa kịp ổn định lại tinh thần sau phát súng kia, cậu cảm thấy thân hình mình nhẹ bẫng đi. Mark đã vác cậu chạy ra khỏi đó.

Mark chạy đặc biệt nhanh, đến mức cậu nghĩ rằng quẹo phải ở con đường trước mặt liền có thể cắt đuôi bọn chúng. Cả hai chạy được một hồi lâu nữa Donghyuck mới dám đưa mắt nhìn về phía sau, hiển nhiên vẫn có một tên đuổi kịp, lúc này cậu mới cảm nhận sâu sắc được số phận bất hạnh của mình.

"Sớm biết là cả đời này sẽ sống không yên mà..."

Hắn vác cậu chạy vào một con hẻm nhỏ gần đó, lần này đến phiên Donghyuck buộc miệng la lên.

"Cái tên ngốc này sao không chạy ra đường lớn hả!?"

Bọn giang hồ vì tiếng hét của cậu cũng theo đó chạy vào con hẻm nhỏ.

Đúng là cái ngu của con người rất biết nắm bắt thời cơ mà bộc lộ. Donghyuck khóc không thành tiếng, lập tức muốn cắn lưỡi chết luôn cho xong.

Mark để Donghyuck xuống, dắt tay cậu trốn sau một chiếc xe rác lớn ở cuối đường. Donghyuck không dám thở mạnh một hơi nào, đến khi cảm nhận không còn ai ở xung quanh mới dám thì thào vào tai hắn.

"Bọn chúng là ai vậy?"

"Anh cũng không biết, có lẽ là những tên săn bắt thú chuyên nghiệp."

"Tôi điên hay sao mà hỏi anh chứ!"

Donghyuck như muốn nổi khùng, cậu bắt đầu chấp tay cầu nguyện cho bọn côn đồ đó không tìm ra chỗ này. Lời thỉnh cầu thốt lên chưa được bao lâu  liền có cánh tay mở ra thùng giấy che chắn cả hai, ngay khi cậu chuẩn bị xong tinh thần để bị bắn chết thì đầu óc đã được trấn tỉnh bởi giọng nói nhỏ nhẹ bên tai mình.

"Đại ca, em đến với anh rồi đây!"

Là Jeno, một trong ba tên đàn em của Mark!

"Hay quá, chúng ta an toàn rồi!"

Donghyuck nhìn thấy Jeno hai mắt liền sáng rực, cảm giác quen đại ca xã hội đen cũng không tệ chút nào, dù trước đó vài giây cậu đã thầm chửi bới cả đám côn đồ từ trên trời rơi xuống này đã phá hoại cuộc sống của cậu. Donghyuck cảm thấy bản thân có lòng vị tha tương đối lớn, chỉ cần an toàn thì chuyện gì cũng có thể bỏ qua được. Nhưng ngay khi cậu muốn đứng lên thì liền bị Jeno nắm đầu lôi xuống.

"Cậu đi đâu vậy? Muốn chết à?"

"Không phải cậu đã xử lí bọn chúng rồi sao?"

"Không, chúng đông lắm!"

Donghyuck mờ mịt: "Không phải... cậu đi một mình chứ?"

"Ừ!" Jeno tươi tỉnh đáp.

"Ừm." Donghyuck gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, được lắm, lần này thì xác định bỏ mạng ở đây thật rồi.

"Nhưng em với đại ca thì có thể!" Im lặng được một lúc, Jeno lại quay sang nhìn Mark.

Donghyuck cũng theo đó mà quay sang nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hi vọng: "Anh, anh còn nhớ gì về đánh nhau không?"

"Là... cắn xé bọn chúng hả?" Mark lí nhí.

Donghyuck cúi đầu, tiếp tục chấp tay cầu nguyện.

Cả ba cứ vậy mà lại cùng nhau rơi vào thế im lặng. Hiện tại nhìn qua Jeno ở bên cạnh Donghyuck lại không cảm thấy an toàn hơn bao nhiêu, chỉ là ba người so với hai người thì có chút ấm áp hơn, đồng thời cũng dễ bị phát hiện hơn nữa...

"Không được rồi, chúng ta phải ra khỏi chỗ này thôi. Đại ca, anh là cao thủ bậc nhất ở đây. Em tin anh!"

Jeno không cho một ai có cơ hội phản ứng, nói rồi liền xô thùng giấy xung quanh đứng dậy, hiển nhiên rất có tác dụng thu hút sự chú ý từ bọn chúng, trong vài giây liền có hơn hai mươi người đứng vây quanh cười cười nhìn họ.

"Cậu Donghyuck, bây giờ thì cậu đứng sau lưng tôi đi, tôi với đại ca sẽ trực tiếp tấn công."

"Được!" Donghyuck vẫn còn ngồi xổm dưới đất, cậu đứng hình mất vài giây, còn chưa kịp chửi rủa hành động ngu ngốc của hắn đã bị câu nói này làm cảm động đến rơi nước mắt, cậu nhanh chóng đứng lên muốn đi về phía sau lưng Jeno thì liền bị một lực nào đó bên tay kéo lại.

Đó là sợi dây giữa tay cậu và Mark!

Đã không biết đánh đấm gì lại còn tự trói tay mình với nhau. Giờ thì hay rồi...

Được lắm Lee Donghyuck, mày rất biết cách đẩy bản thân vào tình thế khốn cùng nhất. Cậu nhìn sợi dây dưới tay, không khỏi ngậm ngùi.

"Đại ca Lee Mark, không ngờ lại gặp mày cùng tiểu tình nhân ở đây. Nếu không lầm thì trên tay hai người còn có sợi dây đính ước tình yêu đúng không nhỉ?"

Khùng ghê, sợi dây diệt mạng thì có. Donghyuck không dám hó hé, chỉ có thể tự nhủ trong đầu.

"Đường đường cũng là một đại ca xã hội đen, lại kéo người đến đánh úp một mình đại ca tôi. Ra là các người sợ thua đến như vậy. Hèn hạ!"

"Hiểu lầm rồi, tao ở đây chỉ muốn Lee Mark phải đền lại những gì nó đã lấy của tao. Lee Mark à, chắc hẳn mày chưa quên viên đạn mà mày đã bắn vào chân tao đâu nhỉ? Hôm nay có dịp hội ngộ, mày muốn tao lại nổ súng vào đâu trên người tiểu tình nhân này đây?"

Mark nghe nhiều lắm, nhưng không hiểu được bao nhiêu, mờ mịt quay sang nhìn Donghyuck đang suy sụp đến xanh cả mặt.

"Vợ gấu nhỏ, hắn nói gì vậy?"

"Hắn nói tôi không sống qua ngày hôm nay đâu, anh ở lại vui vẻ."

Trong khi Mark còn đang sắp xếp dữ liệu thông tin mà Donghyuck đưa ra, nào là không sống qua hôm nay gì đó, nào là ở lại vui vẻ gì đó, thì bên kia bọn chúng đã đắc ý cười đến toác cả miệng, nghênh ngang nhìn họ.

"Sao không nói gì vậy? Đại ca Lee Mark bậc nhất giới giang hồ cũng có ngày biết sợ rồi sao? Tụi bây, đưa súng ra đây!"

Hắn vừa dứt lời liền có một tên trong số đông đàn em bước lên cúi đầu cung kính.

"Đại ca, lúc nãy đuổi theo chúng súng đã bị rơi mất rồi ạ."

"Tụi bây kéo bầy đi theo nhau làm gì mà chỉ đem một cây?"

"Tụi em đi cửa hàng tiện lợi, một cây súng kia là không cẩn thận bị mắc vào một bên quần của em ạ."

Tên đại ca nghe xong liền đưa tay day day trán một cái, nhưng rất nhanh đã lấy lại khí thế hét vào mặt bọn chúng.

"Tụi bây còn đứng đó làm gì? Mau hành động đi!"

Hắn vừa hét lên một tiếng, đã thấy đám đàn em chạy tán loạn khắp nơi, không ngừng lục lọi tìm kiếm.

"Bọn họ... là đang tìm súng sao?"

Donghyuck hình như phát hiện ra sự thật gì đó. Ví như là tên đại ca này, cùng đám đàn em, và bốn tên xã hội đen nhà mình đều cùng một trại tâm thần ra thì phải...

"Tìm không được thì lại bắt sống chúng cho tao!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net