Đợi Đến Hoa Tàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*

Donghyuck từng thấy Minhyung là một người thú vị vào lần đầu tiên gặp mặt, khi anh tự nhiên uống cà phê cậu pha rồi nói rằng anh tin cậu không có lời với một quán cà phê kì lạ. Rồi những ngày tháng sau đó, cậu thấy anh rất ngầu vào cái đêm bọn họ giả vờ hẹn hò, thấy anh trưởng thành chín chắn, thấy anh vững chãi cũng thấy anh có nhiều lúc đáng yêu. Bao nhiêu năm qua dù là lúc Minghyung không tự tin hay xua đuổi Donghyuck, cậu vẫn chưa một lần có ý nghĩ gì không tốt về anh. Vậy mà ngày hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tên của Lee Minhyung được gắn cùng từ thất vọng.

Một câu cùng nhau già đi nghe thì đơn giản, nhưng là lí do để hai người ở bên nhau. Có người đã mất đi cả một sinh mạng mới làm bọn họ nhận ra được điều đơn giản đó, sau này cả hai người đều chưa từng nhắc lại, nhưng cô gái của anh lại nói rằng anh đã nói điều đó rất nhiều. Điều này không giống với những lần Minhyung đưa Kim Jisoo đến Downpour rồi đạp lên kỉ niệm của hai người, một câu hứa cùng nhau già đi với Donghyuck quan trọng hơn mọi thứ. Đã vậy, Lee Minhyung mà Donghyuck biết không phải là người vừa hôn một người xong lại có thể để cho người khác ôm, anh không hề cự tuyệt ai trong hai người bọn họ. Cậu về nhà ngay sau khi xuống khỏi thang máy, gọi vài cuộc điện thoại rồi lặng im trong bóng tối chờ Minhyung trở về.

Minhyung không biết chính xác mình đã đi xuống khỏi bốn tầng lầu, chào tạm biệt mọi người rồi đi về ra sao. Con đường đêm đông lạnh cắt da cũng vắng vẻ hơn bình thường, anh máy móc lái xe đi mà không nói một lời với Jisoo ngồi bên cạnh. Đột nhiên Minhyung rất nhớ những ngày trước đây đi kiểm tra tiến độ công trình, khi mà Donghyuck luôn ở phía trước anh trên chiếc xe phân khối lớn. Cậu luồn lách trong dòng xe cộ, đuôi xe mạ nhôm ánh lên trong nắng chiều.

Hình dáng Donghyuck cứ thoắt ẩn thoắt hiện, Minhyung làm như thờ ơ không để ý nhưng vẫn duy trì một khoảng cách đủ để nhìn thấy Donghyuck. Những lúc đó, Minhyung thường không để ý mình đang đi đâu. Thậm chí một đôi lần Minhyung nghĩ nếu như Donghyuck không phải thẳng đường đến công trường mà lái xe đi khỏi thành phố, anh cũng sẽ đi theo và không hề ý thức được. Tất cả những gì anh nhìn thấy trên con đường đông đúc chỉ là một mảnh ánh sáng từ chiếc đuôi xe đó, giống như tất cả những gì Minhyung nhìn thấy trước đây chỉ là một ô sáng nhỏ trên khung cửa sổ đối diện căn phòng mình.

Minhyung dừng xe trước cổng nhà Jisoo. Anh vẫn chưa biết nên nói gì với cô, còn cô vẫn tự nhiên nói với anh rằng ngày mai mình sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng. Jisoo đứng mãi trước cổng không chịu đi vào nhà, Minhyung lái xe đi một đoạn rồi dừng lại trước một khúc ngoặt khi không còn thấy hình dáng Jisoo trên gương chiếu hậu nữa. Anh bất lực cúi đầu xuống vô lăng rồi giữ yên như thế, chỉ có thể tự trách chính bản thân mình. Lững thững đi về nhà sau khi để xe lại bãi đỗ, Minhyung ngước nhìn cả con phố dưới hàng rẻ quạt trơ trụi im lìm.

Lee Donghyuck ở nhà cả năm nay nhưng ô cửa sổ bên trên không một ngày nào sáng đèn từ ngày anh nói chuyện với Donghyuck bằng một cái tát. Những ngày đầu anh nghĩ rằng Donghyuck biết suy nghĩ mà làm như vậy thì rất tốt, cả anh lẫn Jisoo sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Thoải mái đâu chưa thấy, chỉ đến ngày thứ hai là anh đã bất giác nhìn sang rồi đánh rơi mất một nụ cười khi thấy ô cửa sổ chỉ sáng lên vì ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn đường. Ngọn hải đăng ngày xưa đã tắt đèn, con tàu anh lái cũng đã đi lạc đến một vùng trời xa lạ.

Minhyung đi lên căn gác lạnh lẽo của mình, anh với tay bật đèn rồi nới lỏng chiếc cà vạt. Anh ngồi xuống bàn rút ra một nắm giấy chẳng để làm gì, chiếc áo vest vừa tuột xuống bên tay thì chuông điện thoại reo lên. Ô cửa sổ bên kia bật sáng, Donghyuck một tay cầm điện thoại, một tay cầm bảng gỗ kẹp giấy đặt lên trên giá vẽ. Minhyung nhìn dãy số vừa lạ vừa quen một chút rồi mới bấm vào phím trả lời.

Hai người im lặng rất lâu. Donghyuck vẫn không nhìn sang, cậu sửa soạn mấy thứ linh tinh trên bàn rồi lôi ra một nắm chì than đủ loại. Nhặt lên một mẩu chì còn nhọn, Donghyuck vừa đi nét chì đầu tiên thì Minhyung cất tiếng nói. Âm thanh hơi khàn khàn mệt mỏi, Donghyuck có thể tưởng tượng tiếng nói của anh vang trong căn gác nhỏ đó sẽ như thế nào.

"Trời lạnh lắm, em mặc thêm áo vào đi."

Donghyuck chỉ mặc độc một chiếc áo thun dài tay màu trắng kem. Cậu nghe đến thì nhẹ đưa cây bút chì lên miết trên tóc mình, cười nói:

"Ở bên kia lạnh hơn, em quen rồi."

Minhyung mở rộng cửa sổ ra. Tấm rèm màu xanh nhạt lay động vì gió trời, một đôi lần vờn qua vai áo của anh rồi rủ xuống. Donghyuck không cần nhìn cũng có thể vẽ được chính xác khuôn mặt cậu muốn vẽ trên giấy, những đường nét cậu đã quen thuộc hơn cả đường nét của chính khuôn mặt mình. Donghyuck nhìn anh đã nhiều nhưng hiển nhiên chưa bao giờ là đủ.

"Minhyung, anh kéo rèm ra đi. Em nhìn anh một chút."

"Từ đây sang đó xa như vậy, em thấy được cái gì chứ? Em còn không đeo kính."

"Cái gì em cũng nhìn thấy."

Minhyung lẩm bẩm thêm gì đó nhưng vẫn kéo rèm. Khi ngồi trở lại bàn, ngón trỏ của anh gõ nhẹ nhàng trên mặt bàn tạo ra mấy âm thanh trầm đục. Giọng nói của Lee Donghyuck vẫn luôn hay như vậy, gọi một tiếng "Minghyung" vẫn có thể chạm đến tim anh. Donghyuck buông bút xuống. Cậu chờ anh cả một đêm chỉ để nói một câu duy nhất.

"Minhyung, em xin lỗi. Xin lỗi vì lúc đó đã bỏ anh đi, rồi lại mặt dày quay về đây tìm anh hết lần này đến lần khác. Em đã không nghĩ anh và cô ấy sẽ khó xử thế nào."

"Thôi, không cần nữa. Chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ tôi cũng không cảm giác được gì."

Cổ họng Minhyung khô rát. Xin lỗi bây giờ để làm gì chứ, khi mà bốn năm trước có những ngày anh tuyệt vọng cùng cực đến mức nghĩ rằng chỉ cần một cuộc gọi nói ba từ "em xin lỗi" thôi thì anh sẽ bất chấp mà đợi Donghyuck quay về. Anh với lấy chiếc cốc sứ rồi rót một ít trà, cốc trà vừa chạm môi thì đã dừng đứng lại. Donghyuck đưa bàn tay chà bức tranh của mình, cậu gấp gáp nói:

"Đừng uống, trà đó là từ hôm qua rồi."

Không có một đêm nào bật đèn phòng ngủ, lại có thể biết được ấm trà anh đã pha từ hôm qua.

Minhyung đặt cốc trà xuống rồi lại cầm lên nhấp một ngụm nhỏ. Nước nguội ngắt nhưng vẫn còn mùi thơm, không khí lạnh đã giữ cho trà không bị hỏng. Anh ho nhẹ một tiếng, phất tay ra hiệu mình không sao rồi nói bình thản như không phải chuyện của mình:

"Tôi cũng muốn xin lỗi em. Ngày đó thật ra không có chủ ý muốn nói chia tay em, chỉ muốn đem mình ra đặt cược để giữ em lại, cuối cùng mới vỡ lẽ rằng tôi không quá quan trọng với em như tôi từng nghĩ. Sau đó cũng muốn đi ra sân bay làm trò, có trói em lại cũng nhất quyết không để em đi. Nhưng mà lúc em đi tôi chẳng nhớ được mình đang mơ hay tỉnh, Zhong Chenle nói rằng ngủ một giấc rồi thức dậy vẫn kịp ra sân bay. Tôi nghe lời cậu ta đi ngủ, đến khi thức dậy thì em đã đi được nửa năm rồi."

Donghyuck cúi đầu xuống nhặt một mẩu chì, khóe mắt đã đỏ lên. Đến khi ngẩng đầu trở lại, cậu nhoẻn cười.

"Em xin lỗi."

"Không sao mà. Bây giờ tôi nghĩ lại thì thấy để em đi cũng tốt. Em có thể hoàn thành ước mơ của em, trở thành họa sĩ nổi tiếng, cũng không cần phải nhìn tôi cúi đầu trước người khác. Em đã làm rất tốt, công trình vừa rồi em làm vượt quá kì vọng của tôi."

Minhyung lôi mấy thứ đồ trong túi ra. Chiếc ví da ngả màu cũ kĩ, chìa khóa ô tô cùng với hộp thuốc lá vuông vắn có hơi lõm xuống một đầu. Anh chơi đùa với hộp thuốc lá trong tay mình, mở hộp ra xem rồi bất ngờ thấy bên trong chỉ nhét đầy đầu mẩu thuốc chứ không hề có một điếu thuốc nào còn nguyên vẹn. Donghyuck hiển nhiên cũng thấy, cậu bối rối nói một câu chữa cháy cho mình:

"Anh lại hành nghề ăn cắp rồi sao? Em hút thuốc thì mặc kệ em, có còn quan trọng nữa đâu?"

Không ở cạnh nhau để ám mùi cũng không hôn nhau để phải nhăn mặt vì vị hôn kì lạ, cậu hút một vài điếu thuốc cũng không có khác biệt gì. Minghyung đóng hộp thuốc lại rồi đột ngột nói:

"Đúng rồi, bây giờ Lee Donghyuck đã có tiền đi khám phổi rồi, không cần xin tôi nữa."

Donghyuck cười lớn, đôi mắt cậu cong lên thành hình nửa vầng trăng nhưng tiếng cười lại gượng gạo vô cùng. Trận cười kết thúc khi Donghyuck đưa tay lên lau nước mắt, cậu tiếp lời Minghyung:

"Thay vào đó, Lee Minhyung, cho em tiền đi khám thần kinh đi. Anh có nhớ ngày trước có một bài em từng hát không? Doushite..."

"Thôi được rồi."

Minhyung ho ầm ĩ, lúc này một trận cười mới nổi lên đúng là thật lòng. Lúc trước có một bài hát tiếng Nhật mà Donghyuck rất hay hát, và cậu chỉ hát được một câu đầu. Bài hát bắt đầu bằng một câu có nghĩa là "vì sao anh lại yêu em", rồi sau đó mấy lời hát đẹp đẽ qua miệng Donghyuck lại thành một mớ ngôn ngữ ngoài hành tinh không ai hiểu được. Lúc đó Minghyung sẽ nhăn mặt bịt miệng Donghyuck bằng một chuỗi những nụ hôn dài không có điểm kết thúc, vì cứ dừng lại là Donghyuck sẽ tiếp tục gào lên phá hoại bài hát của người ta. Donghyuck đã vẽ xong bức tranh cuối cùng của mình, cậu gỡ hai chiếc kẹp giấy ra rồi dùng một tay cuộn bức tranh lại. Tờ giấy thẳng băng khó cuộn, Donghyuck rốt cuộc phải nghiêng đầu giữ điện thoại rồi dùng cả hai tay mới cuộn được bức tranh của mình.

"Minhyung, sau này anh nhất định phải hạnh phúc."

Dù hạnh phúc không phải là em, thì cũng cần hạnh phúc suốt phần đời còn lại.

Minhyung nghe đến câu đó thì dời ánh mắt khỏi hộp thuốc lá trên bàn. Câu nói này quen thuộc đến rùng mình, anh cố ngăn mình nhưng cuối cùng vẫn bật ra một câu khô khốc:

"Em định đi đâu sao?"

Donghyuck lắc đầu. Cậu cất bức tranh sang bên, nằm bò ra bàn rồi chống cằm lên cánh tay nghiêng đầu nói:

"Em đã đi đủ cho một đời rồi. Em chỉ ở đây thôi. Mà nhân nói đến chuyện đi, em vừa xin nghỉ việc ở MI."

Trong lòng Minhyung nhói lên tiếc rẻ. Sau này sẽ không còn cảnh Donghyuck chạy xe phía trước anh đến công trường nữa, không còn nhìn thấy cậu ngồi gật gà nói chuyện với đám công nhân như một người lao động tay chân không kể đến cấp bậc gì. Ở công ty sẽ không được nhìn thấy Donghyuck nhanh nhẹn ăn uống ở nhà ăn, không cần phải tránh nhau khi dùng thang máy, không cần dọa cắt lương Kang Taehyun vì suốt ngày không làm việc mà thì thầm cười nói với Donghyuck, cũng sẽ không nhìn thấy Donghyuck vật vờ nằm ngủ trên bàn làm việc chất đầy bản vẽ, cặp kính trên sống mũi còn chưa được tháo ra.

Còn có rất nhiều điều Minhyung muốn dạy Donghyuck khi mà trong thâm tâm Minghyung biết cậu là "học trò" xuất sắc nhất anh từng có. Người học trò đặc biệt ở chỗ Minhyung không muốn dạy dỗ, chỉ muốn chia sẻ cho cậu những gì mình đã biết, mong cậu có thể có cùng cảm giác lâng lâng say vì hạnh phúc như khi mình đứng trước một công trình do chính mình xây dựng. Đột nhiên thấy thất vọng, Minghyung nói mà không nhận ra mình hơi gay gắt:

"Trình độ hiện tại của em thì có công ty nào dám mời làm việc mà lại bỏ MI?"

Donghyuck vuốt mấy sợi tóc trên chỏm đầu mình như cách Minhyung dỗ dành để cậu bỏ một ý định điên rồ nào đó trước kia.

"Gensler đã liên lạc từ trước khi em về."

"Công ty đó không được."

Vừa nghe nói đến Gensler, Minghyung đã bỏ qua bên chuyện mình không có quyền quyết định đến tương lai của Donghyuck mà ngay lập tức chặn lời.

Ở Gensler, người xấu nhiều hơn người tốt. Trước đây Minhyung có thể tồn tại ở đó là vì công ty của anh dù được mua lại nhưng vẫn hoạt động độc lập, và Minghyung ít nhiều cứng rắn lạnh lùng. Còn Donghyuck, dù bây giờ cậu đã khác xưa nhưng Minhyung vẫn chưa quên được cái ngày Donghyuck đi về nhà với một khuôn mặt đầy vết thương rồi buồn bã nói rằng mình bị cướp mất mẫu thiết kế. Chưa kể đứng đầu công ty đó lại là Kim Namjoon, một kẻ đã thông minh còn thừa tiền và rảnh rỗi thành ra nguy hiểm. Nếu Donghyuck ở đó và làm trái lời hắn thì chắc chắn sẽ không có kết cục vui vẻ gì. Còn nếu Kim Namjoon thích Donghyuck dù là vì tài năng hay là vì chính con người cậu, điều đó Minhyung thà không nghĩ đến còn hơn.

Donghyuck hiểu phản ứng của Minhyung, cậu cười cười nói tiếp:

"Kim Namjoon biết em không hợp, hắn cũng không ép em. Chỉ là nói ra để anh biết có công ty còn muốn Lee Donghyuck thôi, em đã có cam kết với MI từ trước rồi. Sau này em vẫn tham gia vào một vài case nhưng anh yên tâm, em sẽ chọn những case không có hai người mới làm việc. Em có một người bạn ở nước ngoài, anh ấy và em đều muốn mở một xưởng vẽ miễn phí cho trẻ em nghèo, cũng muốn cùng đi khắp nơi vừa sáng tác vừa dạy vẽ. Chắc tuần sau là anh ấy tới đây, việc đó sẽ tốn nhiều thời gian lắm nên em không thể đi làm ở chỗ nào khác được đâu."

Việc mở xưởng vẽ miễn phí cho trẻ em đã được Donghyuck tâm niệm từ những ngày không mua nổi màu vẽ ở nước ngoài. Ý định đó càng nghiêm túc hơn vì câu chuyện cô con gái nhỏ của Lee Jinki, Darren khi nghe Donghyuck nói thì giục cậu bắt tay vào làm ngay không để chậm trễ. Từ lúc lên kế hoạch cho đến khi tìm ra vị trí làm xưởng vẽ chỉ vỏn vẹn một tuần, đến lúc này mọi chuyện cũng tạm thời ổn thỏa. Minhyung khi nghe đến "một người bạn ở nước ngoài" đã nghĩ ngay đến người mà người ta hay nói. Nghe Donghyuck nói đến dự định sau này, Minhyung lại có một chút nhớ cái ngày Donghyuck cũng không nhìn đến chiếc nhẫn đính hôn mà thao thao bất tuyệt nói về những dự định ở nước ngoài rồi anh không khỏi cay đắng nghĩ rằng cuộc sống đó hợp với Donghyuck hơn cả.

Cậu có thể cùng người đó rong ruổi trên khắp những con đường lớn nhỏ, tưởng tượng cảnh Donghyuck lem nhem màu vẽ cười đùa với một bầy trẻ con mà bên cạnh là một người khác thay anh nhìn cậu, Minhyung nhói lòng chấp nhận chuyện bọn họ không thể nào quay ngược thời gian. Donghyuck bây giờ đã quay trở lại đẹp đẽ hơn xưa, Minhyung cũng có thể mơ những điều lớn hơn mà không bị ai cười nhạo. Dấu chân hai người để lại trên đời đã sâu rộng hơn ngày trước, nhưng cũng chính vì thế mà không thể bước chung đường. Anh cởi chiếc áo vest mắc ở khuỷu tay đã từ lâu rồi thì thầm qua điện thoại:

"Lee Donghyuck, xin lỗi em. Hạnh phúc em muốn tôi không thể cho em được. Lúc trước cứ tưởng rằng em ở bên cạnh tôi sẽ được hạnh phúc, nhưng mà cuối cùng tôi lại hành xử giống như chặt cánh của em đi."

Donghyuck vùi đầu vào cánh tay mình. Hạnh phúc là một trạng thái, không phải là một hình dáng cụ thể, cũng là một thứ tương đối và mong manh. Có thể có một sự nghiệp lớn lao như Kim Namjoon thì vẫn giống như chẳng có gì để rồi phải kiếm trò tiêu khiển cho mình bằng cách chơi đùa với cuộc đời người khác, nhưng chỉ cần một bàn chân trần bước đi trên thảm lá dày vàng ruộm dưới nắng mùa thu cũng đủ để gọi tên hạnh phúc, dù hạnh phúc đó là thứ mỏng manh và khó cảm nhận vô cùng.

Hạnh phúc của Donghyuck là gì, trong những ngày ở nơi xa lạ kia cậu thậm chí đã biết rõ được dáng hình của nó. Nếu hạnh phúc là một bài hát, thì đó là bài hát Doushite vang lên được một câu rồi sau đó ngập chìm trong những nụ hôn không hồi kết. Nếu hạnh phúc là một câu nói, chỉ một câu thôi, thì đó là câu nói cô gái kia vừa nói với anh không sai một chữ nào. Còn nếu hạnh phúc gói gọn trong hình bóng một người, thì người đó ở đây, đối diện Donghyuck, một tay cầm điện thoại một tay tiếp tục nới lỏng chiếc cà vạt nhỏ được đính bên trên một chiếc ghim cài kim loại. Hạnh phúc của Donghyuck là như thế, nhưng dần dần những hình bóng ấy đã nhòe mờ vì một thứ gì đó lẻn vào ngồi chung chuyến xe của hai người bọn họ. Đến khi cậu ngẩng đầu lên, Minhyung đã đặt chiếc cà vạt lên trên bàn ở cạnh hộp thuốc lá. Một mảnh rèm bị tuột mất dây buộc bung ra che đi một nửa khuôn mặt anh, Donghyuck nhìn chăm chú rồi khẽ chớp mắt mình. Con đường nhỏ vẫn chỉ mất năm mươi sáu bước chân là có thể chạm vào hạnh phúc, nhưng bây giờ lại giống như cách cả con sông sâu không có thuyền bè.

Minhyung lên tiếng trước Donghyuck. Anh không vén rèm lên, chỉ để yên như thế rồi cắn môi nhẹ nói:

"Từ nay em đừng tắt đèn nữa. Nếu tôi không rời đi và em cũng thế, em định sống trong bóng tối cả đời sao?"

"Em biết rồi, mai em sẽ bật đèn."

Minhyung nhịn để không buột miệng nói ra câu "Em ngoan lắm", Donghyuck đã vươn người ra kéo cửa sổ lại đóng chặt.

"Anh đi ngủ đi. Vài tiếng nữa anh lại phải lên công ty rồi, từ ngày mai em không đi làm nữa."

"Ừ."

"Anh,"

"Hmm?"

"Một câu cuối cùng thôi, anh chỉ cần trả lời có hoặc không. Cái ngày chúng ta gặp nhau ở dưới bậc thềm trước cửa... anh tin rằng em không cố ý làm ra chuyện đó để hại cô ấy đúng không? Em không hại ai bao giờ."

Minhyung cười mấy tiếng.

"Em hại tôi ốm suốt nửa năm đấy thôi."

"Lee Minghyung!"

"Ừ. Tin em."

Minhyung nói đơn giản. Tin cậu, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là lí trí lại đi đâu mất, chỉ có thể hành xử như một đứa trẻ con. Donghyuck nói qua loa mấy câu ngủ ngon rồi cúp máy. Cậu nằm ngay ngắn trên chiếc giường lạnh ngắt, một lát sau đã đứng dậy thu vén mấy thứ đồ đạc trong phòng. Phòng chẳng có đồ đạc gì nhiều, chỉ có chiếc giá vẽ cùng với một chiếc rương gỗ nhỏ nằm ngay ngắn ở góc phòng. Dọn xong đồ đạc, Donghyuck lại ngồi bên giường lẩm bẩm mấy câu nói như một bài hát.

Chúng ta cùng nhau già đi,

Chúng ta cùng nhau già đi,

Chúng ta,

Hai người đó.

---

Đêm dần trôi về sáng, Lee Minhyung ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ. Muốn gọi điện cho Donghyuck nhưng cũng rất muốn tin vào thứ gọi là bọn họ đã thật sự để lạc nhau giữa những con đường xiêu vẹo dọc ngang của định mệnh, một mình anh nhìn mấy hạt tuyết rơi xuống quanh cây rẻ quạt đen ngòm đứng câm lặng như một người lính khổ sai.

Lee Donghyuck, em thức dậy mà xem, tuyết đã rơi rồi. Dù muộn nhưng vẫn là tuyết đầu mùa, chúng ta một năm rồi lại một năm bỏ lỡ.

Lâu lắm mới có một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng không cay nghiệt, nhưng không hiểu sao kết thúc lại làm cho Minhyung không thể ngủ một chút nào. Sáng ra, đường phố chỉ hơi ẩm ướt. Bầu trời cao và rộng như chưa có đợt tuyết nào xuất hiện, Minhyung đột nhiên nghĩ rằng đợt tuyết hôm qua nếu không phải tưởng tượng của anh thì giống như là một thiên thần nào đó đi ngang qua rồi nổi hứng ban phước cho hai người. Nếu lúc đó Donghyuck cũng luyến tiếc muốn nhìn anh mà mở toang cửa sổ, bọn họ đã có cơ may vãn hồi, còn không thì lại ngụp lặn tìm kiếm nhau giữa lòng thế giới. Lắc đầu cười vì mình đã ba mươi rồi còn quá trẻ con, nhưng đến tối hôm đó rồi sáng hôm sau, một tuần sau, một tháng sau, Minhyung lại bắt đầu tin vào giả thuyết đó. Lee Donghyuck đã bật đèn lên, nhưng là ở một căn phòng khác căn phòng đối diện.

Cậu đã rời góc phố đó đi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net