.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Phòng luyện thanh chỉ còn một dãy đèn chiếu sáng, cô giáo đã đi rồi, một mình cậu ngồi trên băng ghế nghe những bài hát được chọn sẵn phát trên loa.

Những năm qua, cậu đã từ từ học cách tận hưởng cảm giác cô đơn khi được cuốn vào bản nhạc yêu thích một cách có trật tự như vậy, nhưng cậu lại sợ sự cô đơn đột ngột phá vỡ kế hoạch của mình.

Đã hơn nửa năm kể từ ngày concert của nhóm bị buộc phải tạm dừng, tình cờ nhớ lại thì cơn hoảng loạn lúc đó vẫn ập đến với cậu. Sau khi được thông báo về kỳ nghỉ kéo dài không biết đến bao giờ, cậu ở một mình trong ký túc xá, chốc lát lại nhìn ra đường vắng, ngẩn ngơ không biết lựa chọn. Dù Renjun luôn thích viển vông về những hành tinh đầy màu sắc và vũ trụ vô biên, nhưng sau khi đại dịch khó lường này xảy ra, cậu mới thực sự ý thức được người bé nhỏ như mình làm sao có liên hệ mật thiết không thể tách rời với cái thế giới vừa rộng lớn vừa phức tạp này.

Thế giới đã thay đổi rất nhiều, nhưng cách giải quyết nó lại đến nhanh hơn. Công ty đã nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ mới cho Renjun khi cậu không biết phải đi đâu, vì vậy bây giờ cậu tắt đèn sau một thời gian thư giãn, đi ra ngoài, và hoà vào đám đông, chào mọi thành viên quen thuộc và hơi quen biết. Renjun là thành viên trong kế hoạch mới của công ty cho năm 2020.

So với cách chào hỏi của cậu lúc này, rõ ràng anh đã làm tốt hơn rất nhiều. Cậu thấy anh bị vây quanh. Trong đám đông, anh trông rất trẻ, đội mũ lưỡi trai và đeo kính tròn. Điều này khiến cậu nhớ đến lần đầu tiên mình và anh gặp nhau.

Lần đầu gặp nhau, Renjun là người mới vào công ty, anh là thực tập sinh nổi tiếng mà cậu từng xem trên TV. Anh hơn cậu một tuổi. Khi đến lượt Renjun chào anh, cậu tự nhiên gọi Mark là anh trai, còn anh đeo cặp kính tròn như hôm nay và nói trống không: "Anh lớn hơn em rồi, đừng gọi em như vậy." Khi nghe đến đây, Renjun ngượng ngùng không thèm giải thích. Một người khác giúp cậu làm rõ, anh chợt nhận ra rằng mình nên xin lỗi Renjun, cậu chỉ miễn cưỡng nói "Không sao đâu" rồi không nói gì nữa. Renjun tự nói với chính mình, không sao cả, anh chỉ là chưa biết cậu.

Khi nghĩ đến điều này, Renjun nhận ra rằng anh đã bước qua vai của mọi người, đứng trước mặt, vỗ vai và nhìn cậu một cách ân cần: "Em có lo lắng không? "

2.

Trong quá trình luyện tập nhóm, sẽ luôn có một người không thể chịu nổi và nói rằng mình muốn chơi trò chơi gì đó, sau khi các thành viên đưa ra luật chơi, anh đã chọn cậu vào nhóm của mình, cậu đứng hình một lúc thì đi theo anh. Và anh, đồng đội của cậu với động lực tuyệt vời. Renjun chơi game này không giỏi lắm, tưởng sẽ thua nhưng không ngờ cậu lại phối hợp rất ăn ý với anh, cậu thấy anh cười một cách cường điệu và giơ tay để cả hai high-five. Renjun hơi bất ngờ, cậu vẫn luôn nghĩ sự hiểu biết của mình ít hơn so với các thành viên khác, bởi vì cậu và họ là những người quá khác nhau.

Đến từ các quốc gia khác nhau và có niềm tin khác nhau, thích màu sắc khác nhau, thức ăn khác nhau và thói quen sinh hoạt cũng khác nhau. Anh sẽ không xem những bộ phim kinh dị cậu thích vì sợ hãi, còn cậu sẽ ngủ trong những bộ phim tình cảm thương mại mà anh thích xem. Vì vậy, cậu trân trọng TMI của anh, nhưng những vấn đề vặt vãnh của anh đối với cậu dường như là cậu chỉ biết sơ sơ.

Cậu hiểu biết về Mark nhiều hơn là anh biết cậu, Renjun đã luôn nghĩ như vậy trước đây.

Trò chơi kết thúc. Khi Renjun định chợp mắt một lúc trong góc phòng tập, anh đã đưa tay ra, cậu quay đầu lại nhìn muốn hỏi anh có chuyện gì nhưng anh chỉ đưa tay ra và sờ gáy của cậu.

"Cổ của em lại đau sao? Anh nghĩ vừa rồi em ngẩng đầu để xoay cổ?''

Khi đó Renjun mới biết rằng vừa rồi anh đang nhìn cậu quay cổ, có chút ngượng ngùng khi nói với anh rằng mình có thể tự làm được. Sau đó cậu bày ra bộ mặt nghiêm trọng đem lời muốn nói nói ra lại "Có một chút, ngay chỗ anh ấn vào đấy."

Thực tế, anh luôn để ý đến Renjun nhiều hơn cậu tưởng, nhưng đến giờ cậu mới biết.

3.

"Do you miss the road that you grew up on? Did you get your middle name from your grand ma?"

Khi anh hát những lời này, Renjun chăm chú nhìn, tìm hiểu khuôn miệng và từng cách phát âm của anh, hai người thường rủ nhau hát những bài hát yêu thích như thế này, anh đội chiếc mũ dệt kim và chơi guitar, trong khi cậu ngân nga từng lời bài hát bên cạnh.

Đột nhiên anh dừng tay đang chơi lại, hỏi cậu có thể dạy cho mình một bài hát tiếng Trung không, anh dang tay và nói "Em chưa dạy anh cách phát âm tiếng Trung"

Sau đó, Renjun bắt đầu dạy cho Mark từng chữ một. Cậu rất thích thú với tiếng Trung dở hơi của anh. Mark cũng nhận ra cách phát âm kỳ lạ của mình. Anh cười với cậu một lúc trước khi nói: "Anh yêu em bằng tiếng Trung nói như thế nào? Nói love you như thế nào"

Mark đưa tay ra hiệu, dùng tiếng Anh và tiếng Hàn trộn lẫn để Renjun dạy mình, cậu cười nhạo Mark, đã dạy anh nhiều lần nhưng vẫn chưa học được, sau đó ngồi đối diện với anh và nói từng chữ:

"Tôi, yêu , bạn"

"Tôi, này , bạn"

"Không phải, là tôi , yêu , bạn"

"Tôi , yêu, bạn"

Trong phòng tập vẫn luôn tắt đèn, Renjun ở rất gần Mark để anh có thể nhìn thấy khuôn miệng của mình. Cậu thấy rằng anh đã nhìn mình.

Ngay lúc đó, nhịp tim của Renjun giống như bị loạn, mọi thứ dường như mơ hồ, lại dường như rất rõ ràng, đôi mắt to và sáng của anh nhìn cậu giống như ngôi sao mà cậu luôn tìm kiếm trên bầu trời đêm, anh lặp lại một lần nữa: "Anh yêu em, I love you "

Lần này đôi mắt cậu tránh đi, anh đã đột nhập vào vùng an toàn của Renjun bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của cậu. Renjun thu lại ánh nhìn nhưng vẫn không yên, cậu ổn định cảm xúc và muốn dùng tiếng hát để che đi chú chim nhỏ gần như muốn bay khỏi cổ họng của mình, và cậu chợt nghe thấy thấy anh hát:

"I'd spend 10,000 hours and 10,000 more.

Oh, if that's what it takes to learn that sweet h eart of yours."

4.

Vào đầu năm, cuối cùng cậu lại đến đảo Jeju một lần nữa, đến đây luôn là mùa hè, đây là lần đầu tiên bạn khoác áo ở đây.

Trước khi ăn trưa, Mark nhìn cậu đi chậm vài bước, cậu đi theo anh và sau các thành viên khác.

Nhìn theo bóng lưng của Mark, Renjun nhớ rằng trước đây cậu luôn dõi theo anh và muốn có được sự tự tin và can đảm từ anh, thật ra trong hai năm kể từ khi anh rời đi, cậu đã trưởng thành hơn và đã học được cách tận hưởng sự cô đơn, sự dũng cảm, đã học cách âm thầm chịu đựng những cơn đau khớp hàng đêm.

Khu vực xung quanh nơi này cằn cỗi với những cây cao, trên bầu trời xám xịt rất lạnh và im ắng, hoàn toàn không có cái nóng và dày đặc của mùa hè như năm trước.

Renjun thực sự thích mùa hè rất nhiều. Đôi khi cậu nghĩ rằng cảm xúc của mình đã mạnh mẽ đến mức chỉ có cùng mùa hè nóng nực mới có thể che đậy nó. Hâm mộ anh thì muốn nói gì cũng được, dựa vào anh thì phải chiều theo anh, thích anh thì cứ để anh vào mắt. Nhưng không phải ai cũng chấp nhận mùa hè này, cậu biết rồi nó cũng sẽ phải thay đổi.

Bây giờ Renjun lại thích mùa đông hơn. Khi người bên cạnh chạm vào vai cậu, tuyết bỗng rơi đầy trời, cậu nhìn mưa rơi trên lòng bàn tay và tự nhủ: "Tuyết rơi dày đặc cũng không sao".

Sau đó, cậu nghe thấy Mark nói điều tương tự.

Hai người nhìn nhau sau khi đồng thanh nói. Chỉ ngay sau đó, cậu mới nhận ra rằng Quận 8 phía Đông và Quận 8 phía Tây xa xôi trên thế giới cũng sẽ có những kỷ niệm giống nhau. Hóa ra Canada của anh ấy và Cát Lâm của cậu sẽ có cùng khung cảnh, hoá ra cậu và anh có cùng kỳ vọng ngay cả khi cả hai trải qua các mùa khác nhau.

Vào thời điểm đó, tim Renjun đập rất nhanh, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ buông bỏ, những màu hè của cậu và mùa đông của anh, những thứ cậu đã bỏ lỡ và những thứ cậu không thể đáp lại khi bị anh cám dỗ.

"Mark, Renjun, trời mưa rồi, mau vào đi"

Sau khi nghe thấy tiếng gọi, cậu kéo tay anh, nhìn anh lau đi hàng mi đã bị ướt mưa rồi cười ngốc nghếch. Renjun cười với Mark, cậu nghĩ, cho dù mùa hè có qua đi, cậu cũng sẽ có được tương lai như mong đợi.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net