Đông (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#đông

"Anh nhớ mùa đông năm ấy, nửa mơ hồ và nửa bị mắc kẹt trong kén."

Ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh.

Lại một mùa đông nữa, và tuyết lại rơi ở New York.

Đoàn Nghi Ân ngồi trước cửa sổ, một bản nhạc piano lặp đi lặp lại trong tai nghe, nhẹ nhàng và ấm áp, mang theo một niềm vui có vẻ không hợp với mùa giá rét này.

Anh nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt tiền trên phố được trang trí lại, người ra ra vào vào ở quảng trường thời đại, nhưng đối với Nghi Ân, một mình ở New York cũng không khác gì.

Nghĩ đến một tháng nữa không được gặp Vương Gia Nhĩ, cũng đã lâu anh không lên Weibo, liền lướt xem bài đăng quảng cáo thương hiệu mới nhất được đăng vào mùa thu rồi, phía dưới là bình luận của các fan hâm mộ giục anh mau online cập nhật.

Vậy nên 8 giờ tối đó, Nghi Ân phát livestream đầu tiên của chính mình.

Weibo và nền tảng livestream gần như tê liệt một lúc, phải đến hai ba phút sau mới bắt đầu phát sóng.

Khuôn mặt thẳng tắp của Đoàn Nghi Ân hé vào camera, tóc có chút ướt giống như vừa mới tắm xong.

Anh cúi xuống gần màn hình, chớp mắt nhìn giao diện livestream trống trơn, Nghi Ân nghi hoặc ngước lên nhìn ra ngoài, khó hiểu hỏi: "Nó chưa phát sao? Có vẻ như không có ai ở đó."

Anh vừa phản ứng được hai giây thì tức khắc trên màn hình giao diện, các dòng bình luận chen chúc nhau như đạn mạc bay tới, thì ra do số lượng quá nhiều nên đường truyền nhất thời bị kẹt.

【 Ca ca đẹp trai quá đi! 】

【 Đoàn ca rốt cục cũng online rồi! Không thể tin được! 】

【 Là nhan sắc thiên tiên! Chết tui rồi! 】

【 Ca ca khỏe mạnh 】

Đoàn Nghi Ân gãi đầu và nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự trước ống kính.

Dù đã ra mắt lâu rồi nhưng trước máy quay anh vẫn có chút cẩn trọng, tựa như quả táo đầu tiên vừa được hái xuống trên cây, chua chua ngọt ngọt nhưng rất ngon và mọng nước.

"Xin chào mọi người, tôi là Mark Đoàn Nghi Ân." Anh điều chỉnh máy quay một chút, "Thực ra buổi livestream này cũng không có gì đặc biệt, vì hôm nay là đêm Giáng sinh, à không, đã là sáng ngày 25 ở Trung Quốc rồi nhỉ? Vậy chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ. "

【 Ca ca Giáng sinh vui vẻ! 】

【 Merry Christmas! 】

【 Say hi to Brazil 】

【 Ca ca đang không ở Trung Quốc sao? 】

【 Ca ca ăn cơm chưa! 】

【 Hôm nay lại là một ngày không ăn cơm vì mải nhớ về Đoàn ca ca... 】

【 So với việc giảm cân hồi trước đều khổ như nhau! 】

【 Nhìn body của Đoàn ca ca tui thề phải giảm cân không giảm không làm người! 】

.......

Nghi Ân mỉm cười đọc bình luận của fan hâm mộ và trả lời từng câu một bằng tiếng Trung vô cùng thành thạo của mình.

"Hi Brazil."

"Anh không ở Trung Quốc, anh đang ở New York."

"Em ăn cơm chưa? Anh chưa ăn."

"Em cần phải giảm cân điều độ, gần đây anh đã mập lên không ít rồi, mọi người có thể đến phòng tập tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp giúp rèn luyện. Đương nhiên cơ thể khỏe mạnh vẫn là quan trọng nhất."

Đoàn Nghi Ân một bên livestream một bên lấy ra mấy món quà của fan, đột nhiên nhìn màn hình cười khẽ: "Anh chưa có thời gian để đọc, hay bây giờ anh chọn ra vài bức thư để đọc nhé?"

【 Aaaaa đừng!! 】

【 Này là hành quyết công khai sao!! 】

【 Tui thấy của tui rồi! Cứu cứu! Anh ơi, đừng nhìn cái phong thư có hình hoa nhỏ kia!! 】

...

Anh ngẫu nhiên cầm lên một cái, vốn dĩ nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, các fan cứ ngỡ sẽ được nghe một phen văn vở sến rện, nhưng có lẽ Nghi Ân đã đánh giá quá cao trình đọc tiếng Trung của bản thân, vì vậy còn chưa bắt đầu...đã kết thúc rồi.

Lúc này, điện thoại hơi rung khiến ống kính bị nghiêng và lệch sang bên.

【 ?? Tui vừa bị hoa mắt à?? Tại sao tui lại nhìn ra hình như có ảnh chụp của Jackson?? 】

【Không phải hoa mắt! Tui cũng thấy!!! Trông giống chụp ảnh chung!! Là bức ảnh chụp chung của cả hai! 】

【 Ôoooo tui đang xem cái gì thế này? Cái ảnh đó chưa từng được công khai! 】

【 Hôm nay quả là ngày tốt mà! MarkSon khóa! 】

...

Vẻ mặt Nghi Ân có chút bối rối, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, hướng về ống kính cười thật tươi, chưa kịp mở miệng thì có vài thông báo tin nhắn WeChat hiện lên.

Vương Gia Nhĩ gửi rất nhanh, còn có mấy tin nhắn thoại nhưng anh chưa kịp nhìn kĩ nó đã trôi đi mất.

Nửa sau của buổi livestream Nghi Ân rõ có chút không yên lòng, anh nhìn đồng hồ, nghĩ muốn dừng live sớm hơn dự tính.

【 Aaaaa đừng mà mới có nửa tiếng xem không đủ! 】

【 Ca ca khi nào thì lại live tiếp a 】

【 Lại thêm một ngày nhớ nhung Đoàn ca ca... 】

Nghi Ân mỉm cười, vừa định vẫy tay chào tạm biệt liền nghe thấy tiếng cửa đóng sầm sau lưng.

Mọi thứ dường như đang đi theo hướng không thể đoán trước được.

Khi bắt đầu livestream anh còn không khóa cửa, lúc này giọng nói của Gia Nhĩ truyền vào vô cùng rõ ràng.

"Đoàn Nghi Ân, sao anh không trả lời tin nhắn của em! Tiểu bảo bối của anh đem bất ngờ tới cho anh nè!"

Khi chưa ai kịp phản ứng, màn hình lập tức tối đen, livestream đột ngột kết thúc.

—— vừa rồi là tui nghe lầm hả??

—— tiểu bảo bối?

—— ôooooo tui nghe ra thật rồi!

Nghi Ân vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, Gia Nhĩ thấy anh như vậy liền có chút buồn bực: "Cái biểu cảm đó của anh là sao thế?"

"Anh vừa mới, livestream."

Gia Nhĩ giữ nguyên tư thế đang cởi giày, sửng sốt một chút: "Anh dừng chưa?"

"Dừng rồi."

Bầu không khí nháy mắt trở nên trầm trọng.

Cậu không nói gì, Nghi Ân bắt đầu cảm thấy không yên tâm.

Internet là nơi để nói chuyện thoải mái, nhưng dù đã bao nhiêu năm kể từ ngày debut, trong cậu vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Gia Nhĩ tuy bề ngoài nhìn bất cần tùy tiện nhưng bên trong lại là một người rất mềm yếu.

Ở Gia Nhĩ sẽ không thể nhìn thấy dấu vết hao mòn theo năm tháng, cậu sẽ luôn chân thành và sống tình cảm, như thể chưa bao giờ bị thế giới này tổn thương.

Nhưng những lời công kích và chỉ trích của anti đối với cậu giống như những mũi tên bắn lén, khó mà đề phòng được.

Cuộc điện thoại của trợ lý chợt phá vỡ bầu không khí trầm mặc, anh vô thức ngẩng đầu nhìn Gia Nhĩ.

Cậu mím môi, mở Weibo.

...Quả nhiên bọn họ đã lọt hot search.

#Vương Gia Nhĩ Đoàn Nghi Ân

#Vương Gia Nhĩ bảo bối

#Vương Gia Nhĩ bất ngờ

#Nghi Gia

Nghi Ân không nghe điện thoại dù điện thoại liên tục rung, đây là lần đầu tiên anh muốn trốn tránh thực tại đến vậy.

Ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Gia Nhĩ đang lướt Weibo, Nghi Ân đột nhiên từ đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực.

"Jackson ..." Anh nói, nhưng rồi lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Gia Nhĩ không ngừng bấm điện thoại, mày khẽ nhíu, môi mím chặt.

"Quên đi, chúng ta lên Weibo giải thích một chút." Nghi Ân nói xong liền xoay lưng đi, không muốn cậu phát hiện biểu cảm khó coi trên mặt mình.

Gia Nhĩ nghe anh nói câu này, liền nhướng mày mỉm cười.

Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, cậu còn chưa bước vào đến cửa, lập tức để chân trần chạy vào, trực tiếp nhảy lên lưng Nghi Ân.

Anh sửng sốt, điện thoại trên tay không kìm được rơi xuống đất, Nghi Ân nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cậu: "Làm sao vậy?"

Gia Nhĩ vươn tay xoa xoa mặt anh, đem trang chủ Weibo của mình giơ lên trước mặt đối phương: "Ngài Đoàn, không phải ngài nên mau cân nhắc cho em một danh phận đi chứ?"

@Vương Gia Nhĩ: Giáng sinh vui vẻ, @Đoàn Nghi Ân của tôi.

Nghi Ân nhất thời ngây ngẩn cả người.

Gia Nhĩ cười tự mãn, còn đang chờ tranh công bỗng thấy anh chưa chịu mở miệng liền nhảy xuống khỏi lưng, phát hiện hai hốc mắt người yêu đã đỏ hoe.

"Đoàn Nghi Ân." Cậu có chút không biết làm sao.

"Vương Gia Nhĩ, em nghiêm túc sao?" Đây là lần thứ hai anh hỏi cậu câu này.

Lần này Gia Nhĩ không trốn tránh, nghiêm nghị gật đầu: "Phải, em nghiêm túc."

"Cho dù, con đường này chúng ta đi thực rất gian khổ vất vả, cho dù sẽ có rất nhiều phản đối và chỉ trích, cho dù..."

Gia Nhĩ vươn ngón tay trỏ, nhẹ nhàng đặt lên môi anh.

——Shh

Cậu ngắt ngang lời anh, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Dùng toàn lực nở một nụ cười: "Nghi Ân, chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp."

Đúng vậy, cả hai người bọn họ, sẽ ngày càng tốt đẹp.

Cả hai đối với quãng đời còn lại của nhau chính là tùy ý làm càn, nhưng cũng là bướng bỉnh cố chấp.

Tương lai có thể gặp bão táp máu đổ, nhưng luôn không thể thiếu dũng khí để tiến về phía trước.

Đoàn Nghi Ân nhắm mắt lại, ôm lấy người trước mặt - người này mang dáng vẻ rực rỡ, chói mắt tựa như ánh mặt trời.

"Giáng sinh vui vẻ, Gia Gia của anh."

Vương Gia Nhĩ nâng tay, vòng qua lưng anh ôm chặt.

Không hối tiếc, cho dù phải trả bất kì giá nào cho lựa chọn này, em cũng chưa từng hối hận vì gặp được anh.

"Giáng sinh vui vẻ."

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net