Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#hạ

"Anh nhớ ngày hè năm ấy, khi cả hai mặt tình bạn và tình yêu đều phát hiện thua thiệt."

Comeback sắp đến gần.

Bảy người đã lâu không tụ lại một chỗ đã cùng nhau ghi hình một chương trình.

Chủ đề của số này là chơi trò chơi, trong đó, Vương Gia Nhĩ là người hào hứng nhất, cậu một tay ôm BamBam, nửa ngồi xổm trên sô pha nhìn Lâm Tại Phạm liên tục ném đi ném lại chai nước, giây sau trong phòng tập trống không rộ lên tràng cười nhốn nháo lên đến quãng tám: "JB OUT!"

Đoàn Nghi Ân ngồi trên sô pha đối diện, vừa rồi anh cũng thua một trận, đang chờ bị phạt ăn chanh.

"Lần này anh Mark trước đi."

Phác Trân Vinh đưa tới trước mặt anh một bát chanh đã được cắt miếng ngay ngắn, còn lại đều hiện bộ dạng vui sướng khi thấy anh cả gặp họa.

Thanh niên sống không biết ngày mai - BamBam mở miệng: "Em sẽ chụp ảnh dìm anh Mark!"

Sườn mặt của Nghi Ân hướng về máy quay, anh ngồi ở góc sô pha, hai chân tùy ý dang rộng. Động tác cầm chanh bỏ vào miệng rất nhanh gọn lẹ, theo thói quen dùng răng nanh bên phải nhấm nuốt, quai hàm siết chặt, má phồng ra.

Trông không ra một chút dáng vẻ thanh tao lịch lãm nào, nhưng từ tận đáy lòng người xem lại thấy rất dễ nhìn.

Vương Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào hầu kết của anh, bất giác nuốt nước bọt.

Cậu nhỏ giọng nói một câu lại tựa như loa phát cực đại, khiến toàn bộ liền quay sang nhìn.

"Tớ, tớ thấy chua." Lúc Gia Nhĩ nhận ra đã bị các thành viên nghe thấy, nháy mắt lưng liền đổ mồ hôi, vành tai đỏ bừng.

Khi Nghi Ân nghiến răng, nước chanh tràn vào miệng, vừa chua vừa chát. Nghe cậu nói lời này, anh lại còn có thể bật cười thành tiếng.

Chờ đến khi Nghi Ân ăn hết quả chanh, Gia Nhĩ vẫn cứng đờ duy trì nụ cười trên môi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Em thấy anh Mark nhìn không có chua chút nào." Đến lượt Thôi Vinh Tể, cậu nhớ lại đợt trước bản thân cũng bị ăn chanh còn nhè ra ngay trước ống kính máy quay, che mặt nhăn nhó, "Em đổi hình phạt được không."

Mọi người bật cười khúc khích, nhưng thật ra là đang giải vây cho sự ngượng ngùng của Gia Nhĩ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, mắt đồng thời liếc nhìn anh, đáy mắt vừa vặn mang theo ý cười.

Tiếp theo là trò chơi thây ma, mọi người bắt đầu bàn tán xem người thua cuộc nên mua thứ gì, chỉ có Đoàn Nghi Ân trầm ngâm nhìn Vương Gia Nhĩ đã lặng im được một hồi, anh thấy cậu vừa bước lên hai bước rồi lại lủi sang một góc.

Khóe miệng Nghi Ân khẽ cong, trong lòng cảm thấy buồn cười, sao trước đây anh chưa từng thấy cậu làm mình làm mẩy thế này nhỉ.

Nhân viên đeo Go Pro vào tay mỗi người, điều chỉnh tốt màn hình, báo hiệu đã sẵn sàng, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Nghi Ân lần này không tìm được chỗ thuận lợi để đu trèo, mắt thấy Gia Nhĩ núp sau sô pha, liền nhanh chóng đi theo.

Trong khoảng cách hẹp và nhỏ, cánh tay của hai người kề sát vào nhau, Gia Nhĩ lo lắng màn hình đeo trên tay, lại quay sang hung hăng trừng mắt nhìn anh, vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Phác Trân Vinh từ phía bên phải sô pha bước tới muốn bắt người.

Nghi Ân nhanh chóng kéo Gia Nhĩ còn đang ngẩn người ra sau bức màn, nơi nhân viên chưa kịp lắp máy quay.

Màn hình Go Pro trên tay của cả hai ngay lập tức tối đen, chỉ có thể soi thấy hai tấm ngực dán chặt vào nhau.

"Ể, kỳ quái, vừa rồi mình nghe thấy ở đây có âm thanh mà nhỉ?"

Anh một tay dựa lên tường, tay còn lại đem Go Pro để ngang hông, màn hình nhẹ lay động.

"Ê! Không được nhúc nhích, tôi nghe được đó nha."

Để tránh bị Phác Trân Vinh bắt được, toàn bộ thân trên của Nghi Ân đều nghiêng về phía cậu.

Gia Nhĩ co ro trong góc, phía sau là tường gạch men sứ lạnh băng, phía trước là cổ áo có mùi xạ hương trắng của Nghi Ân.

Hương thơm này thoang thoảng chút gợi cảm, nhưng lại có mùi nắng vàng cực kỳ sạch sẽ, giống như lông tơ mềm nhẹ phất qua.

Nghi Ân cúi đầu, ánh đèn mờ ảo từ trên cao chiếu vào khuôn mặt cậu, sợi lông tơ nhỏ bé trên da mặt Gia Nhĩ dường như cũng bị phóng đại vô hạn.

"Cho anh mượn dựa một chút."

Chất giọng trầm thấp của anh lúc này có lực sát thương kinh người, Nghi Ân lười biếng tựa trán vào hõm cổ cậu.

Tuy sức trên vai không nặng nhưng lại bức bối khiến con tim Gia Nhĩ không thể chịu nổi.

Chỉ trong vài phút, cậu giống như đang đeo tai nghe chống ồn, ngoại trừ nhịp tim của chính mình và hơi thở của Đoàn Nghi Ân, Gia Nhĩ hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh khác trên thế giới này.

Nhưng —— bọn họ giữ tư thế này có hơi lâu rồi thì phải?

Gia Nhĩ cảm thấy cần cổ mình sắp bị chuột rút tới nơi: "Trân Vinh, còn, còn chưa đi sao?"

Nghi Ân hơi nghiêng đầu, một sợi tóc xẹt qua gò má cậu, có hơi mềm và ngứa.

Gia Nhĩ lơ đãng xoay người sang một bên.

Sợi tóc mềm mại của Nghi Ân lại lướt qua tai cậu, Gia Nhĩ bất giác nuốt nước bọt.

'Rầm' một tiếng, lần này anh mới thực sự nghe thấy.

Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, hồi lâu sau mới truyền đến giọng nói mang theo ý cười của anh: "Ừm, chưa đi."

"Để em xem xem."

Mắt thấy đối phương tính xoay người, Nghi Ân liền giơ tay đè vai cậu lại, trong nháy mắt khoảng cách giữa bọn họ lại bị thu hẹp thêm vài phân.

Nụ cười của anh càng rõ ràng hơn, Nghi Ân ghé miệng vào sát vành tai nóng rực của cậu, nói với giọng mà micro không thể bắt được: "Jack, em căng thẳng cái gì?"

"Ai căng thẳng chứ!"

——Shh

Nghi Ân vươn ngón tay trỏ ấn lên môi cậu.

Gia Nhĩ còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác trên người anh tỏa ra một loại hóc môn bao vây lấy người cậu.

Là tim đập cực nhanh, lại ý loạn tình mê.

Đôi mắt Gia Nhĩ chợt hóa một mảnh ươn ướt, hơi thở còn mang theo vị ngọt.

Nghi Ân nghĩ, hẳn là lúc nãy cậu đã lén ăn vụng viên kẹo dâu trên sô pha.

Cái hành động làm nũng vô hình này của Gia Nhĩ lại là điểm chí mạng.

Anh cúi đầu, đột nhiên muốn nếm thử hương vị kia một chút, xem có ngọt như anh tưởng tượng không.

Hai người ở cạnh nhau và không ai muốn buông trước cả.

Thân nhiệt của thiếu niên thường cao, đứng sát nhau lâu sẽ khiến người đỏ mặt, tay chân khô ráp.

Ánh sáng vàng ấm áp trong phòng chỉ cách họ một bức màn, có chút mơ hồ, lại vừa đẹp.

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán Nghi Ân, dọc theo thái dương, rơi giấu vào trong cổ áo anh.

Mùa hè này, bỗng trở nên gian nan lạ thường.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net