[12] Phác Tâm Vinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn nhân của Phác Khương Gia và Lô Phương là do được may mối và gia đình quyết định. Do hoàn toàn không xuất phát từ tình cảm vậy nên giữa hai người ngay sau khi kết hôn được một thời gian đã xảy ra không ít những mâu thuẫn.

Phác Khương Gia chỉ là một viên chức nhỏ trong một công ty nhỏ, tiền lương ít ỏi không đủ để Lô Phương tiêu xài. Lô Phương là một người phụ nữ diện mạo sắc sảo xinh đẹp nhưng tính nết rất xấu. Từ nhỏ đã quen được cưng chiều, việc nhà không hề phải động đến, sinh tính lười biếng chỉ biết chăm chút ngoại hình của mình và tiêu tiền như nước.

Tiền lương của Phác Phương Gia như vậy, bà quyết định tự đi kiếm tiền bằng cách dấng thân vào con đường cờ bạc. Chơi quen thành nghiện, Lô Phương bỏ bê nhà cửa, đi thâu đêm suốt sáng không thèm quan tâm gì đến chồng. Phác Phương Gia thấy vậy cũng không nói gì.

Không lâu sau thì hết sạch tiền, bộ trang sức duy nhất còn lại của mình bà cũng đã bán mất, Lô Phương nghĩ cách ăn cắp tiền của chồng.

Cậy mãi ở khóa mới mở, bà đã cạn túi thấy tiền liền mãi mê, tham lam quên mất thời gian. Đúng lúc tan tầm, Phác Phương Gia về thì phát hiện, hai người cãi vả một trận to.

Ít lâu sau thì Lô Phương có thai, là song thai. Phác Khương Gia bắt bà ở nhà, nửa bước chân cũng không cho ra khỏi. Vì Lô Phương mang hai giọt máu mủ của Phác Khương Gia nên khoảng thời gian ấy ông luôn nhường nhịn, dỗ ngọt bà.

Chín tháng mười ngày, Lô Phương hạ sinh ra hai đứa trẻ kháu khỉnh, cả hai đều là con trai. Anh là Phác Tâm Vinh, em là Phác Chân Vinh.

Sinh đẻ xong, Lô Phương vẫn không bỏ được thói bài bạc, bỏ mặc hai đứa con nhỏ chạy đến sòng bạc.

Phác Khương Gia vì hạnh phúc gia đình, không muốn hai đứa con nhỏ phải sống trong hoàn cảnh gia đình rạn nứt, ông luôn cố gắng chăm chút.

Vài tháng sau, Lô Phương và Phác Khương Gia lại cãi nhau một trận to. Lô Phương đòi ly hôn, Phác Khương Gia đã không chịu nổi nên liền chấp nhận.

Ông muốn nuôi dưỡng cả hai đứa con nhưng Lô Phương vì ý nghĩ sau này nếu có chuyện bất trắc có thể dựa lại vào Phác Khương Gia nhờ đứa con nên đã giành nuôi Phác Tâm Vinh.

Sau khi kết thúc phiên tòa, Lô Phương dẫn Phác Tâm Vinh đi biệt tích. Phác Khương Gia một mình gà trống nuôi con, lo cho Phác Chân Vinh ăn học đàng hoàng.

Năm Phác Chân Vinh lên mười bốn tuổi, Phác Khương Gia vì bị bệnh ung thư nặng mà đã qua đời.

Khi cha mất, Phác Chân Vinh còn đang tuổi ăn tuổi học, vì thế nên được anh rể của Phác Khương Gia - Thôi Vinh Minh nhận nuôi.

Thôi Vinh Minh khi đó còn trẻ, vẫn chưa có con nhưng trong lòng rất thích con nít. Vậy nên khi nhận nuôi Phác Chân Vinh ông đã xem anh như con ruột ra sức chiều chuộng dạy dỗ, lo cho anh ăn học thành tài.

Phác Chân Vinh cũng cảm động trước sự đối đãi của Thôi Vinh Minh dành cho mình, vậy nên luôn yêu quý kính trọng ông, xem như một người cha thứ hai.

---

Người giống Phác Chân Vinh như đúc tháo dây thừng thô ráp trói ở cổ tay cho Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân, nhẹ giọng:

- Đói chưa? Mau ăn cơm.

Cổ tay một thời gian không cử động đã cứng đơ. Đoàn Nghi Ân xoa xoa cổ tay đã hằn lên mấy vòng đo đỏ, đau rát.

Vương Gia Nhĩ vẫn chăm chăm nhìn người trước mặt, không thèm quan tâm đến cổ tay mình, chỉ hận không thể nhìn đến thủng mấy lổ trên người người kia.

Người này giống anh Chân Vinh không khác một li, lại không phải anh Chân Vinh? Đúng là gạt người mà!

Vương Gia Nhĩ khẽ cau cau đôi mày nhỏ, nghi ngờ hỏi:

- Anh không phải là anh Phác Chân Vinh thật sao?

Anh ta như nhận ra được ý gì đó, hỏi lại:

- Cậu ta giống tôi lắm à?

- Phải ạ. - Đoàn Nghi Ân gật gật đầu.

Phác Tâm Vinh trầm tư, trong lòng liền muốn gặp người tên Phác Chân Vinh kia xem thế nào.

- Anh tên là gì? - Vương Gia Nhĩ hỏi.

Anh ta thu lại ý nghĩ vừa mở hộp cơm vừa nói:

- Phác Tâm Vinh. - Đưa hộp cơm cho Đoàn Nghi Ân rồi tới Vương Gia Nhĩ - Mau ăn.

- ... - Vương Gia Nhĩ đưa hai tay nhận lấy hộp cơm.

Đoàn Nghi Ân nhìn đồ ăn trong hộp vài giây rồi ngước lên hỏi Phác Tâm Vinh:

- Bọn em đang ở đâu vậy?

Phác Tâm Vinh không trả lời.

- Trả lời em đi, anh Tâm Vinh.

- ...

- Em muốn về nhà.

- ...

- Em nhớ mẹ.

- ...

Phác Tâm Vinh một tiếng cũng không nói.

- Mau cho em về nhà!! - Đáp lại chỉ toàn sự im lặng vô tâm của Phác Tâm Vinh, Đoàn Nghi Ân uất ức hét lên, đôi mắt bắt đầu dâng một hàng nước.

Vương Gia Nhĩ giật mình vội bỏ hộp cơm sang một bên, dỗ dành bạn học bên cạnh:

- Ấy Ân Ân, sao lại khóc. Nín đi, nín đi.

- Tớ không thích ở đây! Mau về nhà! - Nghi Ân vùng vẫy, khóc lóc.

Lúc này, Phác Tâm Vinh mới mở miệng:

- Không được làm loạn. Mau ăn cơm.

Nghi Ân cậu chỉ muốn nghe câu trả lời, người kia lại cứ mãi nói mau ăn cơm. Tiểu Ân bực bội, tức giận hất văng hộp cơm sang một bên, khóc to.

Vương Gia Nhĩ cuống quít cả lên, nhìn Phác Tâm Vinh rồi lại dỗ dành cậu bạn.

Phác Tâm Vinh đen mặt nhìn cơm rơi vãi tứ tung dưới sàn đất lạnh lẻo, không nói.

Anh không muốn tức giận với trẻ con, không muốn. Nhưng Đoàn Nghi Ân hành động như vậy, anh không thể không tức giận. Phác Tâm Vinh cuộn chặt bàn tay thành quả đấm, đứng phắt dậy:

- Anh ra ngoài mua lại cho hộp cơm khác. - Nói rồi xoay người rời đi.

Đoàn Nghi Ân không kiểm soát được tâm trạng lại hét rống lên:

- Em không muốn ăn! Không ăn đâu!

Phác Tâm Vinh lại tăng tốc độ ở chân, bước đi thêm nhanh. Nếu chậm một chút, sợ anh sẽ không kiềm được mà đánh người.

Phác Tâm Vinh, là một người yêu trẻ con.

Từ nhỏ đã sống với mẹ trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp. Phác Tâm Vinh tiếp xúc không ít với những loại người xấu. Anh bị bọn họ đánh đập, ức hiếp không ít lần. Kể từ đó, tính cách anh tàn bạo, dễ nổi nóng hơn. Chính vì bản thân mình đã trải qua nên Phác Tâm Vinh hiểu trẻ con cần được bảo bọc, chăm sóc như thế nào.

Sau một lúc kể từ khi bóng dáng cao ráo kia khuất khỏi cánh cửa, dưới sự tận lực dỗ dành với công suất cao của bạn học Vương, đại ca loài thỏ Nghi Ân cuối cùng cũng nín khóc.

Tiểu Ân đưa tay lau lau khóe mắt, vẫn còn sụt sùi mấy tiếng. Lúc này nhận ra sự tự do ở tay mình, mắt cậu bỗng sáng lên, quay sang nói với Vương Gia Nhĩ:

- Chúng ta đi thôi Nhĩ Nhĩ!

Vương Gia Nhĩ không hiểu, "hả" một tiếng.

- Chúng ta thoát khỏi nơi này, trở về nhà!

Tiểu Ân nói rồi tháo dây trói ở hai chân mình. Bạn học Vương rốt cuộc cũng hiểu ý, tự cởi trói cho bản thân, cười một tiếng:

- Haha, tớ không để ý mình đã được cởi trói tay luôn á!

Nói rồi đứng dậy phủi phủi mông, xòe tay cho cậu bạn nắm lấy rồi kéo dậy.

Hai đứa trẻ chạy đến cửa, Nghi Ân nắm chốt vặn nhưng không mở được:

- Nhĩ Nhĩ, khóa rồi.

Vương Gia Nhĩ nhìn xung quanh một lúc, chỉ về phía khung cửa sổ to đã bị vỡ tan kính bên trên chỗ mà hai đứa đã ngồi:

- Ân Ân, leo qua kia đi.

-------

Ngày mai các anh nhà comeback rồi, mọi người nhớ chăm cày view đó nhaaaa

Hãy thật cố gắng để 24h đầu thật hoàn hảo, để một mùa comeback thật thành công nha!

IGOT7, 5ting!

Edit 22pm: Em bé Tiểu Tể của bạn Phạm Phạm và tất cả các chị Chym Non sanh thần vui vẻ, hạnh phúc và khoẻ mạnh a!! 💚🌹

#ArsYoungJaeDay

Thank you readers ❤️

End chap [12]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net