Chương 1: Náo loạn thành Andai (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời vừa ló rạng, đám lính canh đã thúc Patrick dậy và kéo cậu khỏi đám nô lệ trong khi Zorin vẫn nằm ngủ trên nền đất, chẳng mảy may biết được chuyện gì đang diễn ra. Patrick bị đám lính lôi đi tắm rửa. Cậu được thay một bộ quần áo mới và có hẳn một con ngựa riêng để cưỡi. Nhưng cưỡi ngựa không có nghĩa là có được tự do: đi bên cậu có bốn tên lính áp giải và người dẫn đầu không ai khác chính là Rogok Reis.

Có được quý tử Landfort trong tay, lãnh chúa xứ Quince chẳng màng đến phiên chợ người vốn là món hời của hắn. Hắn phăm phăm phi ngựa đến lâu đài Landfort không hẹn trước, sốt sắng trao đổi món quà quý với người đứng đầu thành Andai.

Brent Landfort thấy người con trai trở về liền vội vã mặc bật dậy khỏi giường bệnh, chạy phăm phăm về phía cổng chính. Đôi mắt ông đã mờ nhưng không thể nhìn nhầm được bóng dáng của người con trai cả. Giờ đây ông mới thấy Rogok thực sự là gã khổng lồ, khi tâm nguyện cuối của ông lại đang nằm trong tay hắn.

Iona tay vẫn còn bồng đứa con trai út trên tay, cũng vội chạy về hướng chồng. Bà đánh mắt với Rogok, nhưng từ phía Brent thì chỉ thấy được gương mặt hoảng hốt của người vợ mà thôi.

- Hôm nay thành Andai mở chợ người, không hiểu ngài Landfort có muốn nhận quà của xứ Quince ta.

- Ngài muốn gì, Rogok Reis? – Brent vừa nói, vừa hục hặc ho.

- Một người con đổi lấy một người con – Hắn vừa nói, vừa chỉ vào đứa con gái đang nép đằng sau cánh cửa. – Trước nay xứ Quince và Andai có bất hoà âu cũng chỉ là vì một người phụ nữ. Thời gian đã qua, ta cũng không còn phán xét bên nào đúng bên nào sai. Nhưng giờ đã là thời đại mới rồi, ngài lãnh chúa, phải chăng chúng ta nên thiết lập lại mối quan hệ này.

- Ý ngươi là gì? – Brent chau mày, dần nhận ra điều gì bất ổn.

- Hahaha, ta chỉ muốn lãnh chúa Andai yêu quý và tôn trọng ta thôi, và chẳng có minh chứng nào tốt hơn là một hôn lễ giữa quý tộc hai vùng, đúng không? – Reis cười lớn, nói – Ngài Landfort, ta muốn đón con gái ngài về lâu đài xứ Quince và nàng ấy sẽ trở thành phu nhân của ta.

- Chuyện đó không thể xảy ra! – Brent thét lớn. Nỗi tức giận của ông sưng lên và nổi rõ trên từng mạch máu trên hai thái dương gầy gò. Trong mắt ông, Rogok chỉ là một tên đầu trộm đuôi cướp, một kẻ đáng khinh không có quyền chạm vào con gái ông. Đã thế hắn lại đến đây nhân một phiên chợ người, kẻ làm cha sao có thể bán rẻ con gái mình cho loại người như thế?

Vừa nghe lời cự tuyệt của Brent, Rogok lập tức cho lính kề dao sát cổ Patrick. Lưỡi dao không khiến cậu giật mình, nhưng nó sắc lẻm và chỉ cần nhấn mạnh thêm chút là có thể tạo ra một vết cắt ngọt đến độ cổ không còn cảm thấy cái đau.

Patrick biết cậu nằm trong tay một kẻ ác. Rogok đang huỷ hoại danh dự của cha cậu ngay trong chính khoảnh khắc này. Một người con đổi lấy một người con. Với bất kể sự lựa chọn nào, Brent cũng phải đánh đổi lòng tự trọng.

Iona nắm lấy tay Brent, rơm rớm nước mắt. Bà gào lên như bà mẹ mất con, đến người đã nhìn thấu tâm can bà như Patrick cũng phải cảm thấy sững sờ.

- Trả lại Patrick cho chúng ta, đồ cặn bã. Ngươi sẽ có được con gái ta. Nhưng con ta phải là phu nhân độc nhất, phải được hưởng hạnh phúc đến tuổi già. Nếu không bất kể ngươi có là lãnh chúa, người Andai sẽ ghim tên ngươi lên mũi dao của họ, săn lùng ngươi tới bờ bên kia đại dương.

Nghe vậy Rogok cười lớn, liếc mắt về phía đứa con gái của lãnh chúa Landfort:

- Phu nhân đừng lo, ta sẽ đối xử với nàng ấy thật tử tế.

Patrick nhìn người em gái đang lưng tròng nước mắt, chỉ muốn tiến lên một bước tự cứa đứt cổ mình. Nhưng rồi cậu lại hướng mắt về phía Iona, cố đoán xem những điều bà toan tính trong đầu. Bà ta muốn cậu chết, vậy thì cậu không thể chết.

Rogok hiệu cho đám lính lui về, đẩy Patrick về phía cha và các em cậu, nói:

- Lãnh chúa đã hứa, xin đừng nuốt lời. Ta giờ có việc phải làm với phiên chợ, nếu ngài rảnh rỗi, có thể cùng phu nhân và các con thăm thú một vòng. Biết đâu lại tìm thấy thú vui?

Nói đoạn, hắn cùng đám tuỳ tùng lui khỏi lâu đài không cần người tiễn.

Brent mặt đỏ phừng phừng, cố nín cơn ho lại và tiến về phía người con trai cả. Việc đầu tiên ông làm là giáng cho Patrick một cái tát. Ông kì vọng cậu trở thành lãnh chúa tương lai, vậy mà người con ông tin yêu nhất lại bỏ Andai không lí do, để giờ đây ông lại phải trả cái giá quá đắt. Thật đáng xấu hổ.

Patrick không phản ứng lại cái tát đó. Đôi mắt cậu chăm chăm nhìn bộ dáng của phu nhân Iona khi đỡ chồng. Chuyện gì xảy ra cũng đã hai năm về trước, có những điều kinh tởm cậu không thể nào quên.

- Đưa Patrick về phòng! – Iona ra lệnh cho đám lính vừa dìu chồng ngồi xuống, vuốt lưng khi cơn ho của ông lại rộ lên.

- Không cần, ta có thể tự đi. – Cậu phất tay hẩy đám lính đứng sau đoạn đi một mạch về phòng ngủ của mình.

Phòng của Patrick có một ô cửa sổ hướng Đông. Lúc này, mặt trời cũng đã dần ló rạng. Từ trong thành cũng có thể nghe thấy tiếng lao xao của phiên chợ người. Càng nhìn, cậu lại càng nghĩ về tính mạng của Zorin. Liệu Rogok có tha cho nàng hay vẫn nhất quyết lấy mạng nàng? Liệu một thằng nhóc như cậu có thể làm gì để kéo nàng khỏi cái chết?

Hai năm trước, Patrick bỏ trốn khỏi Andai trong một đêm giông bão. Khi đó ngài Brent Lanfort đang ở kinh đô, cùng các lãnh chúa khác bàn kế hoạch bảo vệ Đại Quốc Paisos trước đội quân Mussan. Patrick ở lại thành Andai cùng phu nhân Landfort và em gái, phần vì cậu chưa đủ lớn để tham gia vào những cuộc bàn luận của các lãnh chúa và đức vương, phần vì để Andai có một người nối dõi an toàn.

Dẫu biết bản thân phải trở thành người đàn ông cường tráng mới có sức gánh vác những trọng trách lớn lao, song Patrick thường xuyên né tránh những buổi học đấu kiếm và bắn cung. Những lúc đó, cậu thường trốn sau giá sách đổ trong thư phòng ngài Landfort, nơi ngay đến ngài lãnh chúa cũng không bao giờ bước lại gần.

Hôm đó cậu trốn trong cái hốc nhỏ quá lâu rồi ngủ quên mất. Đến khi tỉnh lại thì căn phòng đã mờ mờ tối. Đang lồm cồm bò dậy thì Patrick bỗng nghe tiếng chân người bước dần vào căn phòng, đi kèm với tiếng nói cười khúc khích, cậu liền khựng lại, chú ý lắng tai nghe.

- Nếu Andai đồng thuận đầu quân cho Đức Vua, liệu Brent có phải thân chinh ra chiến trận? – Một giọng đàn ông ồm ồm vang lên xen lẫn với tiếng thở gấp của người phụ nữ.

- Đó là điều chàng muốn sao? Không, Aramis, lão già đó sẽ không tham chiến. Kể cả có gửi hàng trăm binh lính tới rìa Đông thì lão cũng sẽ không rời cái thành này nửa bước. – Người phụ nữ vừa nói vừa thắp nến chung quanh căn phòng. Ánh sáng le lắt chiếu lên gương mặt bà ta và khi nhận ra người phụ nữ chính là Iona, Patrick nép càng chặt vào chỗ trốn, không để ánh sáng đó chạm đến mũi chân cậu.

- Ôi, Iona. Điều nàng nói làm ta không thể chịu được. Vậy ta phải làm gì mới được ở bên nàng đây. Đoàn hộ tống của Brent cũng chỉ có vài người vài ngựa, một mình ta cũng đủ giết sạch đám đó. Nàng thấy đấy, liều một phen thôi, và chúng ta sẽ không còn phải khổ sở vì lão già kia nữa. – Aramis nói, hắn tóm chắc lấy thanh kiếm giắt bên hông, lấy làm quả quyết.

- Brent chết, rồi sao? Chàng nghĩ sau khi lão ta chết, ta sẽ chạy khỏi Andai với chàng sao? – Iona nheo mày, đưa tay ấp má người tình – Ta sẽ ở lại đây. Ta biết chàng sẽ là người thiệt thòi nhưng ta phải ở lại. Ta sẽ biến Andai thành của ta và của chàng. Chúng ta sẽ khiến nó giàu có hơn, đẹp đẽ hơn, đó chẳng phải là điều chàng muốn sao?

- Nhưng nàng sẽ phải làm thế nào? Đứa con trai của Brent sẽ lớn và kế nhiệm cha nó. Nàng sẽ là goá phụ và lại còn nằm dưới quyền điểu khiển của nó. Sao mà chúng ta có được Andai? – Aramis bần thần nói.

- Thử nghĩ xem, nếu lãnh chúa tương lai là con chúng ta... - Iona vừa cười khúc khích vừa tóm lấy vạt áo choàng của tình nhân – Brent đã già, bỗng một ngày lâm bệnh mà mất cũng không có ai nghi ngờ. Nhưng còn Patrick, thằng nhóc đó mới là đứa cần chết, Aramis, và điều đó chắc không quá khó khăn với chàng.

Nghe vậy Aramis cũng giật mình. Nhưng hắn đã dám ngoại tình với vợ của lãnh chúa thì còn việc gì mà không dám làm. Hắn cuốn lấy người phụ nữ trước mắt và cả hai ngả vào cuộc giao hoan.

Đêm đó Patrick thúc ngựa chạy khỏi Andai. Chỉ là một cậu bé, nhưng cậu biết, nếu không bỏ chạy, cậu sẽ chết trước khi cha trở về.

Cốc, cốc, cốc...

Tiếng gõ cửa đưa Patrick quay trở lại với hiện tại. Cậu không nhúc nhích, mắt vẫn hướng về ô cửa số phía Đông.

Iona bước vào, tay vẫn bế theo đứa con trai út. Bà đặt một bát súp nóng lên mặt bàn, mỉm cười nhìn cậu.

- Con chắc cũng đã mệt rồi, ăn chút đồ đi cho lại sức.

Patrick nhìn bà bằng ánh mắt thăm dò, đoạn kéo bát súp về phía mình, vừa múc từng thìa lên thổi cho đỡ nóng. Đã lâu rồi cậu mới được sờ vào một bát súp nóng, cậu thèm thuồng nhìn nó tới độ chiếc bụng rỗng cũng kêu ì ọp hưởng ứng. Nhưng cậu dừng khựng lại, vì người đưa cho cậu súp là Iona.

- Cha ta có vẻ không được khoẻ dạo này. Phu nhân liệu có cho người chăm sóc cẩn thận?

- Ôi, Patrick. Hai năm rồi, ta và Brent khổ sở tìm cậu khắp nơi, sau một đợt phong hàn thì Brent thành ra như vậy. Thầy thuốc nói rằng khổ bệnh chính là lo lắng. Lo lắng khiến ông ho ốm suốt. – Phu nhân Landfort nói, tay vừa rung rung nựng đứa trẻ con.

- Ta cũng áy náy nhiều, nhưng biết làm sao được. Con ngựa không nghe ta điều khiển và nó dẫn thẳng ta vào rắc rối. – Cậu vừa nói, vừa khua thìa quanh miệng bát. – Nhưng dù sao ta cũng đã về đến nhà rồi. Mà đây chắc hẳn là em trai ta, đúng không phu nhân? Liệu ta có thể bế nó một chút?

- Mackle bé nhỏ! – Iona nói với đứa nhỏ rồi trao nó Patrick – Thằng nhóc cũng đã hơn một tuổi rồi.

- Trông nó giống cha nhỉ! – Patrick cười, vui đùa với đứa nhỏ, nói – Đáng lẽ phu nhân nên đặt tên nó là Aramis con.

Nghe đến đây thì mặt Iona tái mét. Bà muốn đòi ngay đứa bé lại nhưng Patrick đã hiệu cho bà bước lùi.

Ngày cậu bỏ đi, bà nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp. Nhưng trong sâu thẳm thì bà cũng âm ỉ một nỗi lo: Patrick rời khỏi Andai không có nghĩa là cậu đã chết, và những thứ không chết đều có thể quay lại. Và bà muốn có sự chủ động trong tay. Bà cần có một sự chắc chắn.

- Đừng lo lắng Iona. – Patrick nói với giọng lạnh tanh dù cho tim cậu đang đập mạnh. Cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, nhưng đứng trước mặt người đàn bà này, cậu phải là con trai của lãnh chúa Andai. – Ta không có chút ham muốn nào với toà thành này. Với người vợ phản bội và những kẻ bề tôi bất trung. Và ta cũng không muốn chết dần với thứ độc rẻ tiền trộn chung cùng lương yếu phẩm hàng ngày. Thế nên Iona, ta nhường những thứ đó cho con trai bà.

- Ngươi nói gì cơ? – Iona vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Đó là một thoả thuận có lợi cho bà nhưng tâm trí bà bị choán bởi sự hoài nghi. – Ngươi định làm gì? Sẽ mách chuyện này với cha ngươi chắc?

- Không, thưa phu nhân, tôi sẽ không làm như vậy. – Patrick múc thìa súp lên và thổi– Tôi đã nói rồi đó. Tôi sẽ rời khỏi Andai và tôi cá là cha tôi sẽ hạnh phúc khi nuôi dạy đứa con nhỏ CỦA ÔNG trở thành lãnh chúa. Ta sẽ đi trong hôm nay. Chúc phu nhân may mắn và hạnh phúc với đám cưới của con gái và lãnh chúa xứ Quince.

Nói đoạn, Patrick bón thìa súp cho đứa trẻ ngay lúc nó đang há miệng oa oa khóc đòi mẹ. Vừa trông vậy, Iona đã lao đến vung hất đổ cái bát, tay liên tục cho vào miệng đứa trẻ, móc chất sệt trong miệng nó ra.

- Ngươi là một con quỷ! – Iona rít lên qua kẽ răng, cố đập vào lưng đứa nhỏ để nó nôn ra thứ vừa nuốt phải.

- Nóchỉ là súp thôi mà. – Patrick đáp, đoạn bước ra khỏi căn phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net