Homles và Watson của thế kỉ 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Chirstie Smith, nhưng mọi người thường gọi là Chirs. Hiện tôi đang sinh sống và làm việc tại London. Nơi tôi được sinh ra và lớn lên là ở Manchester, miền tây nước Anh. Nhưng lại ra thủ đô sống cùng với bạn của mình. 5 năm trước, tôi theo học ngành Luật của trường Đại học Manchester và đang là giảng viên của trường King's Collgege London. Thực tế để xin được việc làm ở trong đó cũng không khó, vì tôi có người quen ở đấy nên khá dễ dàng.
Ngày nào cũng vậy, điều thứ bao nhiêu trong các bộ luật.., điều này được tôi in sâu trong trí óc từ lúc còn ngồi trong nhà trường rồi. Phải nói là mọi người ở đây đều rất thân thiện chẳng kém gì Manchester nhà tôi cả.
Tôi là con một trong gia đình nên được bố mẹ khá cưng chiều. Ngoại trừ việc tôi làm ở London. Nhưng cô bạn của tôi thuyết phục được họ đấy. Có cô ấy là bố mẹ tôi rất yên tâm. Mà tôi đâu phải là con nít nữa, 25 tuổi đầu rồi chứ còn bé bỏng gì! Là một doanh nhân trong lĩnh vực Dầu mỏ, bố tôi, ông Belson Smith là người yêu thương mẹ và tôi hết mực. Dù ông bận rất nhiều việc nhưng vẫn dành thời gian với tôi. Tôi yêu ông nhiều lắm. Và cả người âm thầm chăm lo cho sức khoẻ cho cả gia đình, mẹ tôi, bà Linda Smith, trợ lí của ngài doanh nhân ấy. Mọi người thường nghĩ rằng trợ lí là một công việc khá nhàn nhạ, chỉ việc đi đi lại lại quanh quẩn sếp của mình là xong. Nhưng đâu phải thế, bà luôn phải giải quyết những bản báo cáo do cấp dưới nộp lên ấy chứ. Thật sự không hề ít. Tôi thương mẹ tôi nhiều lắm. Bố mẹ tôi và bố mẹ của bạn tôi từng là những học sinh học chung lớp. Họ khá thân thiết. Chính vì điều này mà tôi và Mary, cô bạn thân nhất từ trước đến giờ, mới có duyên được cùng nhau trải hoa trên con đường tình bạn.

Mary Lane, nó là một cái tên hay có đúng không? Cô ấy rất hoàn hảo, cả về tính cách lẫn ngoại hình. Đó là một thiếu nữ có mái tóc đen óng, dài ngang lưng. Khuôn mặt đầy thiện cảm chứa đôi mắt long lanh, chiếc mũi thanh cao và đôi môi mỏng hồng. Thân hình của Mary thon gọn, cân đối. Cô ấy có làn da mềm mại không kém gì như hồi 18 tuổi đâu nhé. Mary hiện đang là nhà nghiên cứu của Chính phủ Anh. Cũng vào 5 năm trước, cô ấy từng theo học trường Đại học Oxford của Thủ đô. Với tính tình hiếu học và cố gắng, Mary đỗ Thủ khoa và được ghi tên mình vào trong lịch sử của ngôi trường không kém nổi tiếng gì Harvard đâu nhé. Ngành cô ấy đang theo đuổi là nghiên cứu hoá học, công việc này giúp ích rất nhiều cho chúng ta ngày nay.
Cuộc sống của cô ấy trước đây về vật chất thì không thiếu nhưng tình thương lại có. Bố của cô nàng này mất từ 8 năm trước, trong lúc ông đang làm nhiệm vụ. Vì bố của Mary là thượng nghị sĩ mà, còn mẹ cô ấy là trợ lí. Một câu chuyện buồn. Nhưng nỗi đau ngày nào còn vương vấn, bám lấy thiếu nữ tràn đầy sức sống này giờ đây là kí ức trong quá khứ rồi. Chúng tôi có điểm chung đó là đều là con một trong gia đình nên luôn được bố mẹ yêu thương và bảo vệ hết mực.
Sở thích của Mary là chơi Dương cầm và đánh tennis. Phải nói là cô ấy thích những bản nhạc của những nhà soạn nhạc nổi tiếng như Mozart, Chopin hay là Beethoven. Tối nào cũng thế, Mary lại đặt những ngón tay lướt trên phím đàn rồi du dương những âm thanh hoàn hảo. Trừ khi cô ấy bận trực ở nơi làm việc hay là vướng vào việc khác thì tất nhiên là Mary không chơi rồi. Còn môn thể thao là chơi tennis. Chúng tôi luôn rủ nhau vào cuối tuần ra câu lạc bộ ở gần nhà để thư giãn và tập tành để có vóc dáng đẹp. Thỉnh thoảng, có những giải về quần vợt ở trong thành phố, tôi và cậu ấy ra sân vận động để xem mặc dù tôi không có hứng thú gì khi xem họ chơi lâu như vậy. Và cái sở thích tưởng chừng quái đản và phiền phức ấy lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu ấy là suy luận và tìm ra nơi giải. Hầu như mỗi tuần một lần, Mary luôn đến bảo tàng Sherlock Homles để nghiên cứu vài thứ mà chỉ có cậu ấy biết giống như ngài ấy vậy.

Có thể nói chúng tôi khá hợp nhau. Mary luôn tỏ ra ngoài là người ương ngạnh, cứng rắn, nhưng thực ra cậu ấy rất nhạy cảm, bao dung và có một tấm lòng cao cả đối với tôi cũng như đối với ai mà cô ấy tôn trọng và yêu quý. Còn tôi vui tính, hay cười và đôi lúc mỉa mai cậu ấy trong một số việc nhỏ nhặt, nhưng không vì thế mà cậu ấy dỗi tôi hay gì cả. Chúng tôi hiếm khi cãi nhau lắm.
Công việc mà chúng tôi đang làm hoàn toàn có thể theo chân suốt cuộc đời. Chính vì vậy, ở, khách sạn Mercure London Hyde Park là ngôi nhà mà chúng tôi đang sống. Tiền nong hàng ngày hàng tháng, chúng tôi đều thay phiên nhau làm. Có điều đặc biệt là khách sạn chúng tôi đang ở gần nơi mà Homles và Watson thường đi dạo, công viên Hyde Park. Vì cậu ấy giúp tôi ra ở riêng nên việc chọn nơi ở là do cậu ấy thôi.

Sáng thức dậy, chuẩn bị, ăn sáng rồi đi làm. Trưa mỗi đứa ở nơi làm việc của mình nên việc bỏ thực phẩm vào dạ dày là của ai người nấy lo. Chiều về tắm giặt, đi ăn tối xong rồi làm việc mình cần làm. Tôi thì phải chuẩn bị giáo án, cậu ấy có lúc tập đàn, có lúc ngồi nghiên cứu. Tối muộn mới đi ngủ và lại bắt đầu một ngày mới.
Cuộc sống hàng ngày của chúng tôi là vậy đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC