5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả gia đình Takata đều đồng ý giữ nàng tiên cá út ở lại, nhất là ba và mẹ Takata. Ông bà coi cô bé như một báu vật mà ông trời thương tình họ đã mong mỏi suốt gần 20 năm mới gửi xuống cho, xem nàng như một cô con gái trong nhà. Dù có hơi lạ lẫm với việc gia đình mình xuất hiện thêm thành viên mới, nhưng anh Mashiho cũng đối xử rất tốt với em. Cả buổi chiều hôm ấy, anh phụ mẹ dọn dẹp lại căn phòng ngủ dành cho khách, lắp một chiếc giường đệm hồng thật xinh để làm thành phòng riêng cho em, mẹ còn cho em theo ra chợ mua thức ăn, dắt vào từng cửa hàng trên phố, sắm sửa cho em một đống váy vóc quần áo mới. Nàng tiên cá nhỏ mấy lần lén rơm rớm nước mắt, khóc không phải vì cái chân đau. Nỗi đau đánh đổi để có được đôi chân thật chẳng là gì so với niềm hạnh phúc vô bờ lúc này của em cả. Nghĩ lại, em vẫn không hiểu nổi tại sao bà nội và các chị lại luôn nói rằng loài người rất xấu xa. Em chưa từng nghĩ thế, và em đã đúng. Em cảm động và biết ơn, từ tận trái tim, bởi em là một cô bé bị thiếu đi tình yêu thương của mẹ từ khi còn bé. Mẹ Takata - "người mẹ mới" của em, không rõ vì lí do gì nữa, nhưng bà chăm sóc em ân cần chu đáo chẳng khác nào một cô công chúa nhỏ.



-Mamo nhà chúng ta nói con không ăn được cá tôm với đồ biển. Mẹ sẽ làm bít tết bò đãi con nhé!

Mamo sao? Nghe đáng yêu ghê! Hoá ra đó là biệt danh ở nhà của anh ấy, mẹ của anh thường gọi anh là Mamo. "Mamo-kun". Dễ thương thật. Nàng tiên cá lẩm nhẩm lại cái tên kia trong đầu, thích chí cười tươi.


"Takata Mamokun".

"Hoàng tử nhỏ của em......"


Ngôi nhà của gia đình Takata nằm ngay sát bên rìa bờ vịnh Mie. Gia đình họ cũng là một gia đình khá giả có tiếng trong thành phố, vậy nên tất nhiên nàng tiên cá út cũng đang được "sống ké" trong nhà cao cửa rộng. Không đến mức dinh thự xa hoa lộng lẫy, nhưng căn nhà rất lớn, sơn màu trắng ngà tao nhã và có trồng phía sau một mảnh vườn cực xinh. Còn có cả một cầu thang lát đá cẩm thạch dẫn ra bờ biển, vào buổi tối khi thuỷ triều dâng lên cao, nước có thể chạm đến cả chân thềm. Nhân lúc mọi người đã ngủ yên, nàng tiên cá men theo cầu thang đi xuống dưới, ngồi lại trên bậc thềm, lặng lẽ ngâm đôi bàn chân xuống nước biển. Nàng muốn ngâm trong nước biển lạnh cho đỡ rát và dịu bớt cơn đau. Dần dần chân bớt đau, nàng nhìn biển cả, chạnh lòng nhớ đến những người thân yêu dưới đáy đại dương. Nàng bỗng thấy các chị đang cầm tay nhau hiện trên mặt biển, vừa bơi vừa hát véo von. Nàng vui mừng toan vẫy họ, nhưng rồi lại thôi. Lẳng lặng ngồi một góc phía sau ngắm nhìn các chị bơi đi khuất. Nàng tiên cá nhỏ thấy mình không còn đủ tư cách gặp lại các chị hay vua cha, nhất là bà nội. Bà luôn là người yêu thương công chúa út nhất. Biết chuyện nàng đã lén bỏ nhà ra đi thế này, bà sẽ buồn và thất vọng biết bao. Dưới ánh trăng bàng bạc, nước mắt nàng khẽ lăn xuống má, trong vắt như pha lê. 




-Em đang khóc đấy à?

Một bàn tay đặt lên vai khiến nàng công chúa nhỏ tỉnh giấc. Là anh Mashiho. Nàng chột dạ, vội vã lau đi khoé mắt đẫm lệ, mỉm cười nhìn anh. Không thể nói được nữa quả là sự trừng phạt tồi tệ nhất trên đời. Nếu có thể cùng trò chuyện mọi thứ đang khiến nàng băn khoăn, thích thú, lo âu, vui vẻ, tất cả mọi thứ nàng muốn với người nàng yêu, hẳn là sẽ tuyệt hơn biết mấy.



-Ngoan. Em là một em bé rất xinh mà. Là do ở đây không có gương soi thôi, nhìn mắt em long lanh chưa này? Khóc nhè nhiều sẽ làm em xấu đi đó, cô bạn nhỏ.


Anh Mashiho ngồi xuống cạnh em, hai tay anh xoa xoa hai bên má lau nước mắt em. Em nín khóc rồi, mà chẳng hiểu sao đôi mắt vẫn lóng lánh ánh nước. Nói ra thì hơi kì quặc chút, nhưng chẳng hiểu sao em càng khóc anh lại càng thấy em xinh lạ thường. Chắc bởi vì em ấy có một đôi mắt quá đẹp.


-Em thích biển lắm đúng không? Muộn như vậy rồi mà vẫn tới đây, ngồi lâu em sẽ bị nhiễm lạnh đó.


Anh cởi chiếc áo khoác mỏng của mình, trùm nhẹ lên lưng em. Trong lòng vẫn thoáng lo, không biết liệu cái áo đó có đủ cho em giữ ấm hay không. Anh biết em không phải người sống ở đây, chỉ sợ rằng mai em đổ bệnh vì không quen thời tiết.

Một con thuyền đêm muộn của ai đó từ đằng xa lướt qua họ. Để ý thấy thấp thoáng bóng thuyền, nàng tiên cá mừng rỡ đứng dậy, vừa chỉ tay về phía chiếc thuyền vừa quay qua nhìn anh. Đôi mắt em sáng lên lấp lánh. Dường như em muốn ra dấu rằng em chình là người đã cứu anh, ngày mà anh bị ngã khỏi con thuyền có hình dạng tương tự. Tiếc là điều đó chỉ có mình em hiểu.


Mashiho không mảy may nghĩ ngợi sâu xa gì nhiều, chỉ thầm nghĩ chắc ý cô bé này đang ra hiệu là muốn được chèo thuyền ra biển chơi. Anh tươi cười xoa đầu cô bạn nhỏ:

-Muộn quá rồi, chúng ta không phải ngư dân nên không thể chèo thuyền ra đó được. Nguy hiểm lắm. Đợi hôm nào vào ban ngày nắng đẹp, anh sẽ đưa em ra đó chơi. Chịu không? Anh hứa đó.


Nàng tiên cá nhỏ đành lòng ngồi xuống chỗ cũ, khuôn mặt em ỉu xìu hẳn đi. Anh ấy sẽ không hiểu điều em muốn nói đâu, có vẻ em nên thật sự chấp nhận điều đó rồi.



-Anh vẫn còn sợ thuyền bơi lắm. Ba mẹ dạy anh chèo thuyền từ nhỏ, nên lúc trưởng thành thi thoảng anh cũng tự mình lên thuyền chơi. Vì ít lâu trước đây anh từng đánh rơi mất mái chèo do mải ngắm chim nhạn bay về hướng mặt trời, sau đó trên biển còn có bão nữa. Bạn nhỏ của anh, em sẽ không tin đâu, nhưng anh biết chắc rằng có một cô gái lạ đã cứu sống anh. Anh đã gần như ngất đi mà vẫn nghe được giọng nói trong trẻo của cô ấy. Càng nhớ đến càng thấy chân thật. Ước gì bọn anh có thể gặp lại nhau. Một câu chuyện kì diệu vô cùng. Cảm giác như thể anh đã được cứu bởi một nàng tiên cá vậy.



Nàng tiên cá chăm chú lắng nghe, em nhìn Mashiho của em không chớp mắt, nhưng bên trong thật chạnh lòng khôn nguôi. Không phải như thể đâu, mọi chuyện đều là thật đấy. Nàng tiên cá có thật, cô ấy đã lao đến khi anh ngã xuống và dùng hết sinh lực  mà mình có túm anh bơi vào đất liền. Chính cô ấy đã cứu sống anh. Là em đây này, chính là em đây. Nàng tiên cá nhỏ muốn được nói như vậy với hoàng tử của em biết bao.


"Chao ôi! Ước gì chàng biết được ta chính là người đã cứu sống chàng!"



Hai người tạm biệt nhau trước cửa phòng của em. Em trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại cũng chẳng thể nào ngủ ngon được, dù mẹ và anh đã chuẩn bị cho em tấm nệm lót giường rất êm thuộc loại tốt nhất.


Còn anh, trở về phòng. Tâm trí Takata Mashiho vẫn quanh quẩn hình bóng về một đôi mắt nâu hổ phách thăm thẳm tựa biển xanh. Và trong óc anh vẫn còn đọng lại mùi hương hoa hồng thoang thoảng từ mái tóc em đứng trước gió biển bay phấp phới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net