12- Hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi biết cô sẽ trở lại."

Người phụ nữ bói bài mỉm cười nhìn Hyewon vội vã bước vào bên trong căn phòng tối tăm mang không khí kỳ lạ của mụ sau 3 tháng không gặp lại.

Dĩ nhiên người phụ nữ ấy không biết Hyewon sẽ quay lại, nhưng mụ ta vẫn nói như vậy vì thói quen dụ người trong nghề nghiệp.

Hyewon đã nhanh chóng bình phục hoàn toàn sau tai nạn thảm khốc, chỉ có não bộ cô là va chạm hơi mạnh, nhưng không sao, Hyewon vẫn cư xử khá giống người bình thường.

"Bà biết hết tất cả mọi chuyện đúng không?" Hyewon nhào đến lắc vai người đàn bà kia một cách mạnh bạo.

Lúc chạm vào vai mụ ta Hyewon mới cảm thấy cơ thể mụ ta tuy mảnh mai nhưng cơ bắp săn chắc đến nỗi cô cho rằng nếu mụ ấy phản công chắc cô sẽ lại quay về cái chốn bệnh viện hôi mùi thuốc khử trùng kia thêm 3 tháng nên Hyewon quyết định dịu dàng lại một chút.

Giờ thì cô mới nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ đứng đối diện mình. Mụ ta tuy trước giờ luôn có một mảnh vải che đi khuôn mặt nhưng lúc này, Hyewon có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của mụ ta đang lấp ló sau miếng vải mỏng.

"Phải rồi, dĩ nhiên là tôi biết." Người phụ nữ thản nhiên đẩy tay Hyewon ra rồi đi về phía tủ lạnh.

"Làm ơn nói cho tôi làm sao để tôi có thể tìm được Mắt Đẹp đi! Làm ơn nói cho tôi là Mắt Đẹp không phải là ảo ảnh đi!" Hyewon chấp tay chỉa chỉa vào phía mụ thầy bói.

"Cô uống gì không? Nước ngọt? Nước trắng? Trà hay cà phê?" Mụ ta lấy ra một lon nước ngọt xanh xanh hiệu Sprite khui ra và uống ừng ực, không dùng ống hút và cũng không mảy may quan tâm gì đến lời cầu khẩn của Hyewon đang bất lực phía sau lưng.

"Không cần! Chỉ cần nói cho tôi Mắt Đẹp có tồn tại trên thế gian này không?" Hyewon không thể kiên nhẫn chờ người phụ nữ kia xử hết lon nước nhưng vẫn phải cố chấp nhận vì chỉ có mụ ta mới biết về mắt đẹp.

"Mắt Đẹp? Mắt Đẹp là ai? Biệt danh à?" Bà ta vừa nói vừa uống thêm một ngụm nước ngọt.

"Sakura... Miyawaki Sakura!!!" Hyewon vặn óc suy nghĩ, cố tìm kiếm ký ức của những lần cô nhìn thấy tên thật của Mắt Đẹp trên những tấm poster treo trong phòng thì liền nhớ ra.

"Hmm...cô đã thấy cô ta ở trong mơ sao?"

"Không...khi tôi chết." Hyewon không có một tí cảm xúc khi nói về từ "chết".

"Chết?" Người phụ nữ nhíu mày.

"Bà không biết tôi đã gặp tai nạn và suýt chết luôn không?" Hyewon thản nhiên nói.

"Thật sao?" Người phụ nữ lúc này mới khựng lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Này...bà đã nói về "nghiệp" của tôi và tôi đã chịu "nghiệp" thật còn gì??"

"Tôi không có ý đó..."

"Nhưng nghiệp nặng nhất có lẽ là không được gặp lại Mắt Đẹp... làm ơn đi, có cách nào để tôi gặp lại cô ấy không?" Hyewon bắt đầu nũng nịu.

"Được rồi...Đứng ở đây, tôi sẽ trở lại. Tôi cần phải vào chốn riêng tư luyện nội công để có thể nhìn thấy "Mắt Đẹp" của cô."

Người phụ nữ dừng lại một hồi, sau đó biến mất sau cánh cửa gỗ sơn màu đen.

Hyewon cảm thấy bà ta biến mất gần như cả nửa tiếng đồng hồ, cô cảm thấy mình đang bị mụ ta trêu đùa, nhưng vì muốn biết rằng liệu Mắt Đẹp - ánh sáng của cô, hy vọng của cô - có tồn tại trên cõi đời này không nên cô đành chờ đợi.

Hyewon biết rằng Mắt Đẹp rất có thể chỉ là những trải nghiệm mà cô đã cảm thấy khi chết đi, nhưng không hiểu sao cô lại có một tia hy vọng nhỏ nhoi là Mắt Đẹp vẫn sống ở đâu đó trên trái đất này.

Bằng cảm giác, Hyewon cho rằng ở một nơi nào đó ngay lúc này đây, Mắt Đẹp vẫn đang ngồi chơi game đến quên ngủ. Mặt khác, Hyewon đã chuẩn bị tinh thần cho những điều cô không muốn nghe nhất, rằng Mắt Đẹp không tồn tại trên cõi đời này, nhưng cô phải chắc chắn rằng mình không còn cơ hội gặp lại Mắt Đẹp. Để cô không phải hối hận.

"YAH! MỤ KIA! BÀ CÓ NGỦ QUÊN TRONG ĐẤY KHÔNG?" Hyewon chờ không nổi nữa liền hét lên, người phụ nữ lập tức xuất hiện với vẻ mặt bình tĩnh.

"Tôi đi vệ sinh xíu làm gì cáu..." Bà ta nói với Hyewon bằng giọng điềm tĩnh.

"Này...bà thật luôn đấy hả? Bà để tôi ngồi đây đợi trong khi bà ngồi trong nhà vệ sinh suốt nửa tiếng???" Hyewon bắt đầu lớn tiếng, giọng miền quê của cô bắt đầu lộ ra.

"THÔI ĐƯỢC RỒI! RỐT CUỘC CÔ CÓ MUỐN NGHE VỀ MẮT ĐẸP CỦA CÔ KHÔNG???" Người phụ nữ bỗng dưng quát lên khiến Hyewon co rúm người.

"Dạ có..." Hyewon bỗng quéo lại đáng yêu như đứa bé mẫu giáo về nhà quên chào nên bị mẹ mắng.

Hyewon đã sẵn sàng để nghe về Mắt Đẹp.

Liệu Mắt Đẹp có thật sự tồn tại? Hay chỉ là con người mà Hyewon chỉ có thể nhìn thấy trong cái chết ngắn ngủi của mình?

Làm ơn hãy nói là cô ấy có thật đi...

"Năm trăm ngàn won! Chuyển qua tài khoản ngân hàng của Kwon Eunbi hộ."

"CÁI GÌ?? BÀ ĐÙA TÔI ĐẤY HẢ?" Hyewon đang nhắm mắt chắp tay chờ đáp án thì mụ thầy bói tuôn ra một câu xanh rờn.

"Này tôi làm việc để kiếm sống chứ không phải làm từ thiện." Người phụ nữ tên Eunbi nói tỉnh bơ.

"Hai trăm!" Hyewon cọc cằn.

"Thế không nói!" Eunbi đứng dậy làm giá.

"Khoan khoan, thôi được rồi, ba trăm ngàn được chưa?" Hyewon níu tay mụ ta lại.

"Bốn trăm!"

"Thì bốn trăm đi mệt quá..." Hyewon rút điện thoại ra chuyển đủ số tiền bốn trăm ngàn won cho người phụ nữ bói bài tên Kwon Eunbi. Mụ ta thật càng ngày càng trắng trợn, nhưng cô muốn biết câu trả lời hơn là muốn giữ lại số tiền và đi khỏi đó mà không có đáp án.

"Ok tốt lắm!" Eunbi vỗ tay cái bốp, "Như thỏa thuận, "Mắt Đẹp" của cô có tồn tại trên trái đất, cô ta đang sống ở Shibuya, Tokyo. Và tôi chắc chắn rằng cô ta sẽ không có bất cứ khái niệm gì về việc cô tồn tại, cô Kang ạ, nên tìm cách tiếp cận với cô ta cho đàng hoàng!"

"Thật sao?!??"

Hyewon nghe đến việc Mắt Đẹp có tồn tại là quên hết mọi thứ, cô bất ngờ lao đến hôn vào má mụ thầy bói Kwon Eunbi một phát khiến mụ ta hết hồn rồi cầm giỏ chạy bay ra đường.

Trông cô chẳng giống gì một nạn nhân mới hồi phục sau tai nạn cách đây chẳng lâu. Khá giống mới trốn trại thì đúng hơn.

Eunbi ngồi một mình gác một chân lên ghế, nốc hết lon Sprite rồi bỗng dưng phá lên cười như hâm dở.

"Con nhỏ Hyewon này u mê thần tượng riết khùng. Có Google để làm gì rồi phải trả mình bốn trăm ngàn won để tra giùm nó chỗ cô ta sống..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net