1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày 13 tháng 6 năm 2022

vẫn là ánh mắt ấy.

đây là lần thứ ba trong một buổi sáng tôi bắt gặp ánh mắt ấy đến từ cậu.

ánh mắt mà tôi cứ cố lảng tránh, vờ như không thấy.
ánh mắt cứ như thể chỉ có mình tôi ở trong đấy.

tôi quay đầu đi, tiếp tục kể câu chuyện dang dở với bạn. có thể nói, đây là cách duy nhất mà tôi có thể làm ngay lúc này.

bởi, tôi không dám đối diện với ánh mắt, với khuôn mặt ấy quá lâu.
tôi không có can đảm để vạch trần cậu, để nói với cậu rằng: đừng nhìn tớ nữa, người tớ sắp có lỗ đến nơi rồi.

và vì không có đủ dũng khí như vậy, ánh mắt ấy vẫn cứ dán vào tôi, vào bất cứ khi nào người ấy có cơ hội. ánh mắt ấy lộ liễu đến nỗi những người xung quanh tôi đều biết, rồi họ liên tục ra tín hiệu để tôi nhận ra.

dẫu vậy, có vẻ đối với mọi người, tôi vẫn chưa nhận được những tín hiệu ấy, nhưng, tôi biết.
tôi biết hết. tất cả những ánh mắt, những cái hành động, những cái cử chỉ của cậu.

tôi nhớ chúng, nhớ màu nắng hè vào buổi chiều ngày hôm ấy, nhớ ánh mắt như chứa đựng cả mùa hè trong đấy, nhớ sự rạng rỡ, sự đẹp đẽ của chúng, như in.

trong cái nắng vàng ươm, rực rỡ ấy, cậu nhìn tôi, nhìn tôi tám dóc với bạn bè, nhìn tôi bật cười với mấy câu nói đùa vớ vẩn của mọi người. và, trong lúc hai mắt cong lại vì cười, mắt tôi vô tình va phải ánh mắt ấy.

ánh mắt ấy nhìn tôi, chăm chú hơn bao giờ hết, như sợ chỉ cần lơ là một chút, cậu ấy sẽ bỏ lỡ một phút giây quý giá nào đó.

ánh mắt ấy dõi theo từng cử chỉ của tôi.
tôi nghiêng đầu, cậu ấy cũng nghiêng đầu.

tôi di chuyển sang trái, cậu cũng di chuyển sang trái.
thậm chí, dù đang nói chuyện với bạn, nhưng tôi lại có cảm giác như đang mắt đối mắt với cậu ấy.

màu nắng.
vàng.
chói quá.

vì sắc vàng trong đôi mắt ấy mà trong mùa hè năm đó, tôi có hơi lúng túng. đầu tôi nảy ra biết bao nhiêu suy nghĩ.

ánh mắt ấy có ý nghĩa gì?
sao cậu ấy lại nhìn tôi như vậy?
sao lại khiến tôi có cảm giác ánh mắt ấy chỉ có mình tôi, chỉ dành riêng cho mỗi mình tôi?

cái nắng oi ả của mùa hè khiến tôi choáng váng.
ánh mắt ấy cũng vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net