Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thành Xuyên nhìn cậu trong chốc lát, thần sắc không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả ý cười trên khoé miệng cũng không thu về, nhưng Quý Nhiên biết anh đang tức giận.

Xương chân mày Quý Thành Xuyên khá cao, mũi đặc biệt thẳng, hốc mắt trũng sâu, làm cho bộ dạng của anh thoạt nhìn có loại cảm giác sâu sắc vượt xa cốt cách người châu Á, cho dù để Quý Nhiên đánh giá, bỏ qua sự chán ghét chủ quan, cậu cũng không thể phủ nhận ông già này có một gương mặt quả thật cao cấp, chỉ cần anh nguyện ý, đại khái chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho nhóm ong bướm không biết liêm sỉ mê mệt đến chết đi sống lại.

Cậu không cần sự ôn nhu và yêu thương của Quý Thành Xuyên, đó là ánh mắt chỉ có cha ruột mới có tư cách nhìn con mình, mà Quý Thành Xuyên thì không xứng.

Cậu chỉ muốn nhìn thấy anh tức giận, phẫn nộ, lại hết cách với bản thân mình, tựa như bây giờ, cho dù trên mặt rất bình tĩnh, trong đôi mắt cũng cuồn cuộn áp suất thấp tối tăm. Cậu quả thực hận muốn chết bộ dạng vĩnh viễn đều thành thục, tự nhiên điềm tĩnh của Quý Thành Xuyên.

Quý Nhiên mười lăm tuổi không có năng lực sinh hoạt độc lập, cậu đối mặt với người thân nhất ngã xuống đất cũng chỉ biết sợ hãi đến ngất xỉu, giống như đồ bỏ đi mà gọi điện cho người đàn ông đã nhiều năm không liên hệ, cậu nghiến răng chịu đựng mà yêu cầu Quý Thành Xuyên thả cậu đi, nhưng nếu như thực sự rời bỏ người đàn ông này tự mình sinh sống, ngay cả tiền ăn sáng ngày mai cậu cũng không biết lấy ở đâu.

Càng hiểu rõ điều này càng làm cho cậu tức giận, lòng tự trọng của một đứa con trai đang tuổi dậy thì quá sức mẫn cảm, quỹ đạo cuộc sống đột nhiên bị bóp méo, cùng bà ngoại chung sống sáu năm cũng chính là sáu năm quan trọng nhất hình thành tính cách của cậu, cậu biết bà ngoại yêu thương mình, cho nên ghê tởm Quý Thành Xuyên là thật, bất mãn với sự không có tiền đồ của bản thân cũng là thật. Quý Nhiên dường như gấp đến không đợi nổi muốn mình trưởng thành, tốt nhất giây tiếp theo cậu đã mười tám tuổi, dáng người còn muốn cao hơn Quý Thành Xuyên, khinh thường anh, từ căn nhà này bước ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại, làm cho Quý Thành Xuyên rốt cuộc cũng không có tư cách dùng thân phận "Người giám hộ" để bắt ép cậu.

Nhưng sự thực là, Quý Thành Xuyên hiện tại dùng một tay cũng có thể trói cậu lại một chỗ, hơn nữa ít nhất còn muốn trói cậu ba năm.

Được thôi, vậy ai cũng đừng sống vui vẻ, tôi không thoát khỏi ông, nhưng tôi biết ông ghê tởm như thế nào, làm sao để cầm dao đâm vào người ông, làm sao để ngực ông rỉ máu.

Quý Thành Xuyên nhìn con mình, đứa nhỏ đang ngửa chiếc cổ mảnh khảnh, bướng bỉnh mà tàn nhẫn đối diện với mình, miệng lưỡi sắc bén, tựa như một chú chó nhỏ chân ngắn đuôi ngắn đang xù lông.

Không thể lường trước, mẹ vợ rốt cuộc là đem đứa con nhỏ mềm mại nhu thuận của anh nuôi thế nào lại thành một bộ dạng như này?

Chê ngôi nhà bản thân sống chín năm là "bẩn", nhìn mình như nhìn kẻ thù, Quý Nhiên ngày đầu tiên về đến nhà ít nhiều đã làm cho cha cậu cảm thấy tim thật lạnh. Nhưng cẩn thận mà nhìn lại, khoé miệng đang mím lại kia cùng ngón tay đang gắt gao gẩy thành bát đã bán đứng cậu – thói quen nhỏ thật sự có thể đi theo cả một đời, tiểu Quý Nhiên sáu năm trước mỗi khi khẩn trương đều sẽ như vậy, sáu năm sau vẫn như thế, luôn luôn có vài thứ khắc sâu vào xương cốt, vĩnh viễn không có cách nào thay đổi.

Trong lòng Quý Thành Xuyên như bị chọc một chút, Quý Nhiên khi còn bé là hồi ức quý giá của anh, là toàn bộ ôn nhu cùng yếu lòng của anh. Anh yên lặng thở dài, nghĩ, có thể làm gì bây giờ, đứa con chính mình sinh ra, tính tình ra sao đều phải chiều chuộng thôi. Huống chi, cho dù vừa nuông chiều cậu, chiều cậu lên tận trời, thì cũng có thể chiều được mấy năm đâu?

Làm cha thực sự là một việc cá nhân.

"Về sau sẽ không dẫn người về nhà nữa." Quý Thành Xuyên thu hồi ánh mắt, gắp một con tôm đặt bên đĩa của cậu, bình thản nói: "Có thể trọ ở trường, nhưng con vẫn còn quá nhỏ, ít nhất phải đợi đến sau mười sáu tuổi."

Quý Nhiên vốn tưởng khiêu khích của mình chính là một loại khiêu chiến, cậu là vì bà ngoại đáng thương cùng người mẹ mất sớm của mình, khiêu chiến với Quý Thành Xuyên như hai người đàn ông với nhau, kết quả đừng nói tới khơi mào chiến tranh, Quý Thành Xuyên không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt một phút trước còn không quá vui vẻ, lập tức lại trở nên nhu hoà, chủ động nhượng bộ, ngược lại còn gắp cho cậu một con tôm?

Lại nữa! Loại tư thái "người cha" này, loại bao dung giả dối cùng khinh thường cao cao tại thượng, Quý Thành Xuyên lần nào cũng vậy, giống như anh đùa giỡn rất vui vẻ!

Hơn nữa không dẫn về nhà là có ý gì? Tật xấu ăn tạp này vẫn chưa bỏ được sao?

Chuyện trọ ở trường đã thoả hiệp đến bước này, Quý Nhiên hiểu đã không còn tiếp tục tranh luận được nữa, cậu không hiểu sao nghẹn họng một hồi, Quý Thành Xuyên nói xong liền không nhìn cậu, Quý Nhiên trừng mắt với con tôm kia, tính tình không có chỗ phát tiết, nghẹn đến không xong, "Không ăn!" Cậu hầm hừ mà đem cái đĩa đẩy về trước, chén đĩa đập vào nhau, phát ra âm thanh lách cách một hồi, nước canh sánh ra ngoài, cậu cũng không nhìn, phủi tay lên tầng.

Dì giúp việc nhìn Quý Nhiên giống như con nghé con, lại nhìn Quý Thành Xuyên đang vùi đầu ăn cơm, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên cản hay không, bối rối nói: "Quý tiên sinh..."

Quý Thành Xuyên buông đũa, quay sang dì giúp việc cười lắc đầu, lại bày ra bộ dạng bất đắc dĩ cùng chiều chuộng, trấn an nói: "Kệ thằng bé, tuổi không lớn tính khí cũng không nhỏ, buổi tối đói bụng tự nó biết xuống tìm đồ ăn thôi."

Tầng hai truyền đến tiếng sập cửa đầy phẫn nộ.

Dì giúp việc thở phào một hơi, cười trộm tiến vào phòng bếp để dành cơm cho Quý Nhiên.

Một loạt quy trình từ lúc qua đời cho đến khi hạ táng, tuy rằng đã bố trí người sắp xếp mọi chuyện, Quý Thành Xuyên thân là người nhà duy nhất còn lại trên đời của bà ngoại Quý Nhiên, rất nhiều việc cần tự mình sắp xếp.

Quý Nhiên ầm ĩ muốn túc trực bên linh cữu của bà ngoại, Quý Thành Xuyên sợ đứa nhỏ thân mình ốm yếu, quá khổ sở lại bị hoảng sợ lần nữa, không dẫn cậu đến nhà tang lễ, chỉ khi tiếp nhận tro cốt mới dẫn cậu đến, xem như là đã tận hiếu.

Hai ngày trước còn dạy dỗ cậu không được kén ăn, chớp mắt đã thành một khối lạnh như băng. Thời điểm Quý Nhiên tự dập đầu trước bà ngoại đều mơ màng, sau ba tiếng dập đầu nặng nề vang vọng lại ngẩng đầu lên, cậu giơ tay vuốt ve tên bà ngoại, trên đó còn dán ảnh chụp của bà, là ảnh từ nhiều năm trước, khi đó mẹ vẫn còn, Quý gia trong mắt người ngoài hạnh phúc yên bình, bà ngoại cũng không có nhiều nếp nhăn như vậy, ánh mắt cong cong, ôn nhu như thế, là bà ngoại trẻ trung và ôn hoà.

Toàn bộ quá trình trong tang lễ làm cho Quý Nhiên thật khẩn trương, trong đầu cậu ong ong, từ đầu đến cuối căng như dây đàn, cuối cùng cảm thấy như cậu đang hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, nhiệm vụ này tuy mang tên bà ngoại, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến bà. Cho đến tận thời khắc này, trong đầu cậu bỗng trở nên minh bạch, tạp âm gì cũng không có, Quý Nhiên mới rốt cuộc mới xuất hiện cảm giác chân thực nhất.

Bà ngoại thực sự đã mất rồi, không phải là đi mua đồ ăn, không phải đi cùng mấy người mợ Lý chơi mạt chược, bà vĩnh viễn đã biến mất khỏi cậu, giống như trong TV diễn vậy, biến thành một tấm bia.

Cậu đã không còn bà ngoại nữa.

Thời điểm bà ngoại đi, cậu còn cùng bạn học chơi bời, bà ngoại lớn tuổi như vậy, một người ngã sấp trên sàn nhà lạnh lẽo, bà có kêu cứu không? Nhất định đã thử gọi điện thoại cầu cứu, nhưng mà bà lại không cử động được, không có ai giúp bà.

Bà ngoại đã có biết bao khổ sở.

Quý Thành Xuyên sợ Quý Nhiên quỳ lâu sẽ đau đầu gối, đi qua vỗ vai cậu, muốn nâng người dậy. Anh khom lưng mới nhận ra, hai mắt Quý Nhiên trừng thật to, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ra ngoài, cậu cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng nức nở, sau khi bị phát hiện, bả vai luôn kéo căng mới bắt đầu kịch liệt run rẩy, hầu kết nhấp nhô cao thấp, cậu vẫn cắn chặt môi như cũ, dùng sức xô đẩy Quý Thành Xuyên.

Từ yết hầu lộ ra tiếng nghẹn ngào, quả thực đem tâm Quý Thành Xuyên làm vỡ nát.

Anh không màng tới sự giãy dụa của Quý Nhiên, nâng đầu gối đứa con đem người chặn ngang bế lên, nhìn xung quanh nói "xin lỗi", lại vững vàng nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc đầu Quý Nhiên ở trong ngực anh vừa đạp vừa đá, vài lần thiếu chút nữa ngã xuống, Quý Thành Xuyên khoanh tay, gắt gao ôm chặt cậu, tài xế đã chạy chậm qua mở cửa xe, Quý Thành Xuyên ôm Quý Nhiên khom người ngồi vào, trong không gian kín mít hôn đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao cả, cha ở đây, chỉ có cha thôi, con cứ khóc đi."

Quý Nhiên như một con thú sắp chết được người kéo từ trong sơn động ra ngoài, rốt cuộc vô lực mà xụi lơ tay chân, nắm lấy vạt áo Quý Thành Xuyên gào khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net