Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isaac lững thững bước trên đường, trên tay là một phong bì đựng tiền mà tay quản lý đưa cho cậu hồi nãy, cậu ngước mặt lên trời mà tự hỏi: “Trời ơi, sao đời mình khốn khổ thế này, giờ lấy đâu ra tiền lo cho ba đây, còn nợ nữa chứ. Ashi, chắc điên lên thôi…”

~~~~~Flashback~~~~~

_”Quản lý, ông gọi tôi có việc gì ?” Isaac hỏi tay quản lý khi bất chợt cậu được gọi vào văn phòng

_”Tay quản lý cầm lấy phong bì đưa cho Isaac : “ Đây là lương tháng này. Ngày mai cậu ko cần tới đây nữa, cậu bị đuổi việc.”

- Isaac hốt hoảng: “ Quản lý, tại sao lại như vậy. trước giờ tôi đã vi phạm gì đâu. Xin ông xem xét lại”

_“Đuổi cậu tôi cũng tiếc lắm chứ, nhưng tôi không thể làm khác được. Ai bảo cậu đắc tội với Ngài làm chi” Tay quản lý nhìn Isaac chân thành.

_”Là chuyện hồi nãy sao ? Bộ không còn cách nào khác sao ? Tôi đi xin lỗi hắn được không , tôi rất cần công việc này.” Isaac nhìn quản lý với ánh mắt khẩn thiết.

Ông ta không nói gì chỉ nhìn cậu rồi lặng lẽ lắc đầu. Cậu cầm bì thư , bắt tay quản lý:

_”Tôi hiểu rồi, cám ơn ông thời gian qua đã chiếu cố tôi.”

Isaac xoay người toan bước ra ngoài thì tay quản lý lên tiếng:

_”Cậu cũng đừng đi tìm việc nơi khác nữa, vô ích thôi. Ngài đã ban lệnh cấm những nơi khác nhận cậu vào rồi, nếu dám trái lời thì sẽ đích thân san bằng nơi đó. Tôi cũng rất tiếc vì không giúp gì được cho cậu”

Isaac nghe tay quản lý nói mà cứ như sét đánh ngang tai, cậu cố giữ bình tĩnh. Cậu nói nhưng dường như giọng đã bị lạc hẳn: “nhờ ông nói với hắn là tôi đa tạ hắn đã chiếu cố đến tôi, làm cuộc sống của tôi không thể nào tồi tệ hơn được nữa”

Isaac bước chân nhanh ra khỏi vũ trường, bên ngoài đèn đường Sài Gòn vẫn sáng nhưng tương lai của cậu hoàn toàn là một màu đen.

~~~~~ End Flashback ~~~~~

Hôm nay, Isaac bắt đầu hành trình đi tìm việc làm, mới đầu họ có vẻ thích Isaac nhưng khi nghe đến tên cậu thì chỗ nào như chỗ nấy tỏ vẻ sợ hãi và từ chối cậu. Isaac không ngờ việc đắc tội với ả Phi Thanh Vân lại làm cho cậu khốn đốn thế này (đến tận bây giờ Isaac vẫn còn hiểu lầm người dở trò với cậu là tên Phi Nhân), biết thế cậu nhịn ả cho rồi. Đến chiều tối nhưng Isaac vẫn chưa xin được việc, cậu mệt mỏi lê chân về nhà. Trước cửa nhà Isaac là có gần mười mấy chiếc xe sang trọng, tất cả đều màu đen, đám người này ko phải chủ nợ của cậu, họ có vẻ sang trọng hơn nhiều. Isaac đến và lên tiếng hỏi:

_”Các người làm gì trước cửa nhà tôi vậy ?”

Không có cậu trả lời cho câu hỏi của cậu. “Cạch”. Cánh cửa xe dài nhất mở ra, một thanh niên bện Vest đen lịch lãm bước xuống, người này chính là Noo Phước Thịnh , cánh tay phải của cô. Noo đưa cho Isaac 1 xấp hồ sơ và nói:

_”Ông Phi Nhân đã chuyển món nợ của gia đình anh cho Lão đại của chúng tôi, hạn trả còn 6 ngày nữa, mong anh thu xếp. Nếu không tôi không biết Lão đại sẽ làm gì đâu, cậu thì không nói chứ ba mẹ cậu thì…” Noo bỏ lỡ câu nói giữa chừng.

_”Không được đụng đến bố mẹ tôi, tôi sẽ tìm cách trả đủ cho mấy người.”

_”Anh đừng mạnh miệng như vậy, không phải anh bị mất việc và hiện giờ không nơi nào nhận anh vào làm việc sao ?” Noo Phước Thịnh vẫn cứ nói đều đều.

_”Thì ra mấy người theo dõi tôi, chuyện này có phải Lão đại mấy người giở trò không ? Có ngon thì bảo hắn ra đây gặp tôi nè.” Isaac giận dữ quát lớn, tay cậu nắm lấy cổ áo vest của Noo.

_ Noo gỡ tay cậu ra, dường như vẫn không chú ý thái độ của Isaac , Noo Phước Thịnh tiếp lời: “À! Lão đại nhắn với anh còn một cách nữa không cần trả tiền là làm người của Lão đại”

_”Hahaha…Hahaha.” Đột nhiên Isaac cười lớn. cậu gằn từng tiếng: “Về nói với Lão Phi Nhân ấy rằng: dù có chết tôi cũng không để hắn toại nguyện đâu.”

_Noo ngạc nhiên vì Isaac nghĩ ông chủ của mình là Phi Nhân: “Ủa, tôi tưởng anh biết rồi chứ. Lão đại của tôi là Gil Lê, không phải Phi Nhân, hắn và cả gia đình hắn chỉ là thuộc hạ của tôi thôi.”

_“Gil Lê ??!” Isaac cũng ngạc nhiên ko kém vì cậu nhớ mình đâu có gây thù chuốc oán với ai tên Gil Lê đâu.

_“Anh cứ suy nghĩ kĩ đi, Lão đại sẽ gặp anh vào ngày hạn nợ. Một là anh làm người của Lão đại, hai là trả đủ 500 triệu đồng, không thiếu 1 đồng, không có lựa chọn thứ 3. Nếu cậu dám bỏ trốn thì cả gia đình cậu và cả cậu sẽ sống không bằng chết.” Giọng nói Noo Phước Thịnh nghe ra nhỏ nhẹ nhưng đầy uy lực, Isaac biết đây hoàn toàn không phải một lời nói đùa.

_Cố giữ bình tĩnh, ko để cho Noo Phước Thịnh thấy sự sợ hãi và lo lắng trong cậu, Isaac nói: “Tôi sẽ trả tiền cho các người, vì thế từ đây đến đó, để tôi yên.”

_”OK! Các anh em, rút quân.”

Khi chiếc xe limo chở Noo Phước Thịnh lăn bánh, Isaac thấy tấm kính cuối xe hạ xuống, một bàn tay đưa ra ngoài cửa xe và vẫy chào cậu. Nét nổi bật ở bàn tay ấy là một chiếc nhẫn đầu lâu với hai con mắt bằng kim cương đen ngòm. Isaac nghĩ: “Không lẽ người đó là tên khốn Gil Lê .”

-------
Vì lý do kỹ thuật nên có khả năng 3 ngày tới mình sẽ không up chap.  Gomen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net