Mặt nạ thiên thần (full) ^.^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- collection--

by:

Nguyen Viet .. cd.gtvt 

Y!M: trondoibenem_pt9x

Tên truyện: Mặt nạ thiên thần

Thể loại: Học đường, lãng man.

Chương I

- Ai đang đứng ở kia vậy

- À, con nhỏ đó là Linh, đội trưởng đội văn nghệ, đứa đứng bên cạnh là Trang.

- Linh trông có vẻ ưa nhìn đúng không?

- Phải, nó học múa từ khi bắt đầu học đi cơ mà. Trông vậy mà tính tình chẳng ra làm sao, nó chẳng coi ai ra gì cả. Nói năng thì đanh đá, bốp chát, đến những chị ở lớp 12 cũng phải kiêng dè nó thì mày tự tưởng tượng đi.

- Ghê thế cơ á?

- Chứ sao nữa, mặt nam mô, bụng một bồ dao phay.

Đó là những câu chuyện tán phét vào một buổi tập trung trong hè, những việc nhỏ nhặt tầm phào nhất cũng trở nên to lớn lạ thường. Thực ra thì nó - Linh, cũng chỉ là một trong những số bị đem ra bêu giếu mà thôi. Nó mới học lớp 10 mà đã luôn là tâm điểm chú ý của toàn trường. Vì sao chứ, không chỉ đơn giản là cái chức mà nó đang giữ mà cả cái cá tính bất cần đời của nó cũng khiến người ta phải ghen tị khó chịu. Đừng cố tìm hiểu làm gì, chỉ cần đi quanh các lớp học một lượt là sẽ biết hết về nó, thử lắng nghe thêm xem.

Một chị lớp 12 đang thao thao bất tuyệt về cái tính khí dở dở ương ương của nó

- Mày không biết thì thôi, nhà nó giàu lắm hay sao ý mà vừa mới đăng kí vào đội văn nghệ đã được làm đội trưởng, có khi bố mẹ nó lo lót cho con cái chức ấy cũng nên. Chân ướt chân ráo vào trường biết gì mà quản lý. Thấy thế nên tưởng mình ghê lắm, suốt ngày vênh mặt lên quát tháo mọi người, ai nó không vừa ý là bị mắng như tát nước. Nhiều khi tao muốn đánh cho nó vài phát nhưng nghĩ lại chẳng lẽ chị lớn lại đi chấp cái con nhãi ranh ấy

Thực ra trong cái lời kể trên thì có đến phân nửa là không đúng sự thật, chẳng hạn như việc lo lót thì bố nó còn chẳng biết huống chi là nhúng tay vào. Còn lại hầu như là đúng. Nó không phải là đứa dễ sai bảo, nó thuộc dạng ương bướng, không chịu làm điều gì mình thấy không thỏa đáng. Người ta muốn nói gì thì kệ người ta, nó vẫn sống như vậy 15 năm rồi. Nếu để tâm đến những gì người khác bàn tán thì có lẽ nó đã đi tự tử từ lâu rồi, đâu còn ngồi đây cho các chị khóa trên trách móc nữa.

- Tất cả học sinh trong đội văn nghệ ở lại trường sau khi kết thúc chuyên đề để chuẩn bị cho buổi khai giảng - tiếng của cô Hà bí thư đoàn trường văng vẳng trong loa

Nó uể oải kéo cả Trang đi vào phòng thể chất để gặp cô trước khi họp chính thức khiến mấy cánh tay lại được dịp chỉ chỏ và mấy cái miệng lại được làm việc hết công suât. Hai đứa khoác tay nhau bình thản ngoái lại nhìn đầy vẻ thách thức. Nếu nói trên lĩnh vực nghệ thuật thì hai đứa nó khá tự tin vì gần như không có đối thủ. Ngoài tài năng thiên bẩm ra thì chỉ riêng ánh mắt rực lửa của bọn nó thôi cũng khiến nhiều người yếu tim không dám lại gần, chưa kể đến cái khoản ăn nói gay gắt và đanh đá. Nó chuyên về múa, còn Trang thì là thanh nhạc. Tuy hai đứa không gấy được thiện cảm với mọi người trong trường nhưng chỉ cần được người có "thẩm quyền tối cao" yêu quý là được rồi. Cô Hà luôn coi nó và Trang là báu vật, là đứa con cưng ở trường nên việc nó được làm đội trưởng cũng không hẳn là khó hiểu. Sau khi mọi người đã tập hợp đầy đủ thì cô Hà bắt đầu phổ biến chương trình, dĩ nhiên là luôn có hai tiết mục độc diễn của nó và Trang. Không hẳn là bọn nó không có tinh thần hợp tác mà vì mọi người đều đồng ý rằng để bọn nó làm việc độc lập thì sẽ tốt hơn. Thật không may, trong khi thảo luận, một chị lớp 12 - hình như tên là Nhung, đã không đồng ý với phân công của cô nên đã tranh cãi rất quyết liệt, nó thấy vậy bèn thuyết phục cô Hà cứ yên tâm ra về trước và để một đội trưởng như nó giải quyết những khúc mắc còn lại. Cô đồng ý.

- Mọi người đều đồng ý là bố trí như vậy thật quá thiệt thòi cho những người khác, hai đứa có quá nhiều đất diễn trong khi có những người còn không được bước nửa bước lên sân khấu - Chị Nhung lên giọng gay gắt

- Vì họ không có thực lực. Chị cũng biết là hôm khai giảng, trường mình sẽ có phóng viên về quay phim nên không thể chủ quan được

- Linh có đề cao quá vấn đề không vậy. Mọi người thừa biết là cái vụ đó chỉ để lòe học sinh mà thôi, học hai năm ở cái trường này, năm nào thầy hiệu trưởng cũng nói vậy hết.

- Nhưng dù sao cũng không thể dễ dãi được, không phải chỉ lên hát rồi múa may linh tinh, làm vậy thật mất mặt đội văn nghệ

- Đi hơi xa rồi đó cô bé, em cũng phải hiểu là trước khi em về trường thì đội văn nghệ vẫn làm mấy cái trò mà em cho là linh tinh đó đây. Đừng tưởng có tí kiến thức về múa mà đòi dọa người khác, tưởng ghê lắm sao, cũng chỉ võ vẽ biết vài cái thôi mà

- Chị đừng có động chạm đến vấn đề kiến thức của tôi. Dù có học thì chưa chắc cái thân hình ục ịch, phốp pháp của chị có thể thực hiện được đâu. 12 học múa của tôi không phải để chị nói năng lung tung

- Ghê chưa kìa, bắt đầu xù lông lên rồi cơ đấy. Tưởng gì, chứ từng đấy có bằng 2 năm chị đây thống lĩnh đội văn nghệ đạt vô số giải không hả?

Mấy người ngồi đấy cũng cười đùa tán thưởng. Nó biết là không ai muốn một người như nó đè đầu cưỡi cổ nên được dịp là học tìm cách chọc ngoáy hay hùa theo mấy câu lên án vớ vấn nhưng cũng chỉ có mức độ thôi. Động chạm đến việc nó vất vả tập luyện để được như ngày hôm nay thì đúng là tóm đuôi hùm. Nó dồn hết tức giận rồi tát cho bà chị đó một cách nổ đom đóm mắt và xung quanh lập tức im bặt.

- Tôi không cãi lại được chị nên phải làm như vậy thôi. Tính tôi nó vậy, chỉ trách sao chị không thể bớt được một hai câu nói móc người khác. Nếu tôi không làm vậy thì mọi người nghĩ là tôi sợ chị nhưng thực ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Khi đội trưởng nói làm là phải làm, chẳng lẽ chị không hiểu vì sao người ta cần người đứng đầu hả? Chính vì những người vô kỉ luật như chị khiến người ta càng phải có khuôn phép. Ai không chấp nhận trụ lại thì nộp đơn bỏ đi, chỉ mình tôi và Trang cũng có thể lập đội được, nhưng quan trọng, nếu chỉ biết cúp đuôi bỏ trốn thì mãi mãi chỉ là những kẻ hèn nhát, xứng đáng là người phục vụ mà thôi

- Linh, thôi đi nào - Trang vội ngăn nó lại, nếu không biết chừng bà chị kia sẽ ăn tiếp một cái tát nữa

Trang kéo nó đi khỏi phòng, để mặc cho mấy khuôn mặt ngơ ngác vẫn không ngớt bàng hoàng. Mấy đứa lớp 10 mới vào còn có vẻ như hoảng sợ. Trang quay sang mắng nó, dĩ nhiên là trò đùa cợt thường ngày của cả hai đứa

- Linh này, bà làm cho bọn họ không biết kháng cự kiểu gì luôn rồi đấy. Nhưng lần này có vẻ hơi quá tay thì phải

- Đâu phải chỉ là tức giận chơi, tôi chỉ muốn dìm đầu con mụ Nhung đó vào bể cá chọi cho mấy con cá đó cắn nát đầu ra thì thôi. Làm như chỉ mình mụ ta biết tập luyện cực khổ vậy. Tôi chỉ muốn đá thêm vài phát nữa thôi

- Tính lúc nào cũng nóng như lửa, hèn chi chẳng ai gần nổi

- Thì có bà được rồi

Trang cũng có phần ăn nói cay nghiệt giống nó, chỉ có điều cô nàng ít nói hơn, chỉ trong những tình huống bắt buộc mới bùng nổ, còn nó thì khác, nó chẳng coi ai ra cái gì. Chẳng biết thứ gì đã quy định lên cái tính đấy trong con người nó, chỉ biết rằng ngay cả họ hàng thân quen như thế cũng nói nó là người không có tình thương. Chỉ có bố mẹ nó là luôn tin rằng, nó có cái lý của nó và những ai không tin nó mới chính là người không có mắt. Nghĩ vậy có độc đoán quá không nhỉ? Được bố mẹ nuông chiều, cuộc sống đầy đủ, nó chẳng khác gì một nàng công chúa, cái tính cách hách dịch cũng từ đó mà nên chăng? Nhưng dù sao thì nó không tin đó là một khuyết điểm, đơn giản đó là một thứ vũ khí lợi hại mà thôi. Từ trước đến nay, chưa ai dám nói chuyện với nó trừ Trang, vì thế ai cũng đoán chắc một điều rằng, rồi một ngày, không nó thì Trang hoặc cả hai đứa nó sẽ làm cho người ta phát điên lên mà chết mà chẳng nói lại được câu nào - đây là nguyên văn lời nói chuyện của những người hàng xóm gần nhà.

Sáng hôm sau, trong lớp mọi người đã bắt đầu xì xầm, câu chuyện còn có vẻ thú vị hơn bội phần so với hôm qua. Nó đi lướt qua và nói thầm vào tai một người ngồi ở phía ngoài: "Còn thiếu vài chi tiết nữa đấy, cần tớ nói thêm không". Thấy vậy mọi người cũng lảng dần ra xa, nó như một thứ bệnh dịch mà chẳng ai muốn ngồi gần. Chỉ còn vài phút nữa thì có một tên con trai cao lớn đến hỏi thăm nó, mọi người dồn hết sự chú ý về nó.

- Em là Linh - đội trưởng đội văn nghệ đúng không? - Hắn lên tiếng trước

- Anh là bạn thân hay người yêu của chị Nhung - nó thản nhiên đáp lại. Chị ý không dám đến đây hay sao mà lại nhờ anh tới nói giúp hả?

Hắn ta chẳng nói chẳng rằng và tát ngay vào mặt nó rồi dương dương tự đắc

- Tính tôi nó thế đấy. Tôi biết là không cãi được lên mới làm như vậy

Nó lừ mắt rồi lấy một cốc nước ở bên cạnh hắt thẳng vào mặt hắn rồi cũng quay lưng bước vào lớp. Hắn vội kéo tay nó lại

- Làm rồi bỏ chạy sao?

- Vậy anh muốn gì? Muốn tới xin lỗi tôi thay cho bà chị đó hả?

- Ăn nói trơ trẽn vừa thôi, cô mới là người phải xin lỗi

- Hình như cái từ anh vừa phát ngôn không hợp với tôi

- Tôi nghe không rõ, từ nào chứ?

- Trơ trẽn. Giờ anh bỏ tay tôi ra được chựa

Lần này thì hắn đứng như trời trồng ở giữa cửa lớp. Nó trở lại chỗ ngồi thì nhìn thấy phía đầu hành lang có ai đó giống như chị Nhung. Nó mỉm cười đắc thắng.

- Mày bỏ ngay cái kiểu cười man rợ của mày đi được không?- Trang lên tiếng

- Tao không thích bỏ đấy làm sao nào - nó hất cằm về phía Trang và ngay lập tức bị giáng một đòn đau điếng vào lưng

Hai đứa bật cười thích thú, nếu nhìn thấy nó vào lúc này chắc chẳng ai nghĩ nó lại là đứa chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.

----------------------------------

- An, ông có làm sao không? Con nhỏ đó đúng là khủng khiếp - Nhung vội vàng dùng mấy cái khăn giấy lau tạm cho thằng bạn

- Không sao. Tôi sẽ không để cho nó yên được. Làm gì có chuyện mình bị mất mặt trước bàn dân thiên hạ như thế

- Thế ông định làm gì? Gọi hội đánh nó chắc

- Như thế thì hèn quá. Phải cho nó biết núi cao còn có núi cao hơn. Phải thực hiện hai bước, một là bà phải vượt mặt nó về nghệ thuật, hai là tôi sẽ tìm cách tiếp cận, cải hóa nó rồi cho nó rớt đẹp luôn

- Liệu sức ông có làm nổi không?

- Sao lại không, đội trưởng đội bóng rổ như tôi mà không làm được gì con nhỏ lớp 10 đó hả?

- Thì lúc nãy ông cũng có phản ứng được gì đâu?

- Nhưng lúc đó tôi bị bất ngờ

- Thì con Linh nó còn bất ngờ hơn ông

- Bà thôi đi, tôi đang giúp bà cơ mà. Rách việc quá đi

Kế hoạch của hai người này còn kéo dài dài mà hiện giờ vấn đề quan tâm số một của chúng ta là nó - Linh giờ đang trong tiết Hóa. Ngồi trong giờ học mà nó và Trang cứ ngọ nguậy không yên khiến cô Hóa bực mình lôi cả hai đứa lên bảng. Thật không may cho...cô vì dù học không được tốt lắm nhưng cả hai đứa cũng không phải là tồi. Điểm dưới trung bình không có xuất hiện trong sổ liên lạc nên cô chẳng thể bắt bẻ được bọn nó rằng chỉ lo văn nghệ mà không chịu học hành gì cả. Giờ học kết thúc, những ánh mắt dò xét trong lớp lại đổ dồn về phía bọn nó, giờ đây ngay cả bọn con trai cũng cho mình cái cơ hội được buôn bán hoa quả, nào thì nói nó kênh kiệu, xinh đấy nhưng chỉ để ngắm thôi, nhiều đứa độc mồm còn nói nó và Trang bị thế giới cô lập nên mới đâm ra như thế, rồi lại còn thế giới riêng của hai người. Nói một thôi một hồi thì kết luận chung vẫn là bọn nó là một lũ điên. Thật là khủng khiếp. Hai tiết cuối là sử và địa nên nó và Trang cũng cắp cặp đi về. Ra đến cửa thì bị lớp trưởng chặn hỏi là ai cho về mà về. Nó lôi trong cặp ra một đống giấy xin phép được viết sẵn, chỉ việc điền ngày vào là xong, cả Trang cũng vậy. Mọi người há hốc mồm kinh ngạc. Nó từ tốn giải thích

- Bố mẹ tôi biết là bọn tôi hay phải đi nghỉ học đột xuất nên viết đơn trước. Chỉ cần không nghỉ quá số ngày quy định là được, còn muốn về lúc nào thì về

Nó dựt tờ đơn khỏi tay lớp trưởng rồi ra về. Hắn đứng trên hành lang tầng bốn chợt nhìn thấy nó đi về liền lao xuống và bám theo. Bác bảo vệ thấy hắn không mang cặp theo thì nghĩ chắc lại bận việc của đội bóng nên cũng cho qua. Hắn bám theo nó và Trang đến tận nơi hai đứa học thêm. Hắn gửi xe ở một quán nước gần đó rồi cũng điềm nhiên đi vào như không có chuyện gì xảy ra. Tới nơi, hắn bị choáng ngợp bởi mỗi phòng ở đây đều cách âm nên không gian ở ngoài hoàn toàn yên lặng, thình thoảng mới thấy có tiếng nói hay vỗ tay và tiếng bước chân của chính hắn gõ nhịp trên nên gạch sáng bóng. Nó và Trang lên đến tầng hai thì tách ra mỗi đứa vào một phòng và hắn quyết định đi theo nó. Căn phòng được bao phủ bởi những tấm kính lớn khiến cho ánh nắng in thành những vệt chữ nhật lớn trên sàn gỗ. Phía trái căn phòng có tên con trai cỡ trạc tuổi hắn đang chơi đàn piano, khi nó vừa bước vào thì tên kia lên tiếng

- Linh, em đến muốn năm phút, mau chuẩn bị đi rồi còn tập

- Dạ - nó bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Mai chưa đến hả anh Duy?

- Ừ, càng tốt chứ sao. Nhanh lên đi

Hắn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì mấy tiếng bàn tán của những cô nàng ở gần cửa đã giúp hắn biết đôi điều

- Bao giờ mình được anh Duy đánh đàn cho tập nhỉ? Anh ý lại còn đợi nữa chứ. Bình thường, kể cả thấy cô giáo đến muộn, anh ý còn dỗi không thèm đánh tử tế cơ mà. Giờ giấc của anh Duy như đồng hồ báo thức ý

- Thế nên mới nói anh chỉ đợi mỗi chị Linh

- Chị gì cái bà già khó tính ấy chứ, lúc nào cũng nhặng xị hết cả lên. Có tài mà không có nết. Nhưng sao lần này anh ý lại tập riêng với Linh với chị Mai nhỉ?

- Sắp có cuộc thi dành học bổng đi Pháp học hai năm chứ sao nữa? Anh Duy thì cầm chắc vé của lớp piano rồi nên cô Thu mới nhờ anh ý tập cho hai người lớp múa của tụi mình. Hi vọng chị Mai thắng, chị ý chả thích anh Duy ngay từ đầu rồi còn gì. Chỉ tại cái con mụ Linh xen vào

- Ai bảo mày là Linh xen vào, anh Duy cùng học ở đây với Linh là 12 năm rồi, chị Mai thì gần đây mới chuyển về thôi. Anh Duy là người duy nhất ở cái trường này tìm thấy điểm tốt ở cái con nhỏ lóc chóc đó. Từ hồi nó ba tuối, anh ý đã kiêm làm bảo mẫu cho nó rồi chứ đừng nói là bây giờ. Chị Mai không có cửa đâu

- Tao chẳng thấy Linh hơn chị Mai ở điểm nào cả, có khi còn kém hơn nữa chứ. Mắt anh Duy chắc có vấn đề rồi, cả bà chị Trang bên thanh nhạc cũng thế. Sao lại đi làm bạn với một người như Linh nhở

- Vì mày mới đi học có một tháng, chưa bao giờ được nhìn tận mắt Linh múa thực sự mà chỉ nghe thiên hạ người ta đồn đại. Cứ quan sát đi thì thấy nó không để cho ai vượt mặt cũng là có lý do của nó. Mày nên mong chị Mai thần tượng của mày tới sớm đi, muộn chút nữa là nghe anh Duy la tơi bời đấy. Tại sao anh Duy nóng tính thì được mà Linh chỉ có quát tháo chút xíu là bọn mày đã nói nó thế này thế kia rồi. Chẳng thể hiểu nối

- Mày làm sao đấy, sao cứ bảo vệ nó mãi thế

- Tao không ưa tính của nó nhưng tao khâm phục nó, người giỏi thì tính cách họ cũng thường khác người một chút, hay la mắng, chửi bới vô cớ cũng là chuyện dễ hiểu. Hơn nữa tao thích cách làm của nó hơn, dù sao cũng là cãi nhau, sao không nói toẹt ra là yêu hay ghét mà cứ phải trả vờ rồi nói xấu sau lưng. Linh nó tỏ thái độ hẳn hoi luôn chứ không úp úp mở mở giả nhân giả nghĩa như nhiều người khác

- Mày là nhân chứng cho thuyết con người ta là hai mặt đối lập lẫn nhau. Ăn nói gì mà nhập nhằng, khó hiểu

Hắn nghe xong mà muốn nổ tung đầu, con gái đúng là khó hiểu, nhiều khi cứ ăn nói có vẻ vô văn hóa như nó lại tốt. Và hắn bất ngờ nhìn thấy nó múa trong tiếng đệm của piano. Sự uyển chuyển, nhẹ nhàng, tự tin của nó khiến hắn biết bước một trong kế hoạch là thất bại hoàn toàn. Tiếng nhạc du dương, hai con người kia như mê đi trong thế giới kì diệu của nghệ thuật, những bước xoay như cũng kéo theo tâm hồn hắn vào một thế giới khác chỉ có những sắc hồng lấp lánh. Chợt hắn giật mình khi tiếng đàn biến thành tiếng "ình" chói tai, kéo dài đến buốt óc. Một cô gái đang đưa tay bịt mặt tên Duy đó, khiến hắn tức giận đập mạnh tay xuống đàn. Dĩ nhiên hắn đoán đó là Mai, hai người đó có vẻ cãi nhau gay gắt cho đến khi Mai giận dỗi bỏ vào phòng thay đồ, Duy tiến gần về phía nó, hôn nhẹ lên trán nó rồi bỏ ra khỏi phòng. Ai ở đó cũng hiểu cách gây ấn tượng của Mai đã vô tình làm hỏng cảm hứng của Duy nên anh ta bỏ mặc luôn, không cần quan tâm đến việc cô nàng sẽ tập tành ra sao. Trước khi ra đến cửa anh ta còn ngoái lại và dặn nó rằng sẽ đợi ở lớp thanh nhạc, sau khi tập xong thì xuống đó rồi cùng về với Trang luôn. Nó mỉm cười gật đầu rồi đi về phía tủ cá nhân và lôi ra một cái đài xách tay và tiếp tục tập. Những tiếng nói cạnh cửa lại vang lên

- Tội nghiệp chị Mai

- Cho chừa cái tội thích làm phiền người khác, không thấy người ta đang tập trung sao. Gieo gió gặt bão, giờ lại phải tập bằng đài

Hắn bỗng thấy thừa thãi, mình tới đây để làm gì cơ chứ, chẳng lẽ chỉ để lẳng lặng quan sát một Linh khác khi ra khỏi trường thôi sao. Cái nụ cười ban nãy chẳng giống với một con nhỏ đanh đá, chua cay chút nào. Có cảm giác ngòn ngọt, nhẹ nhàng như một viên kẹo sữa dễ thương thì đúng hơn. Tóm lại là hắn chẳng hiểu nối mình đang đứng ở đâu nữa.

Chương II

- Nhung, bà bị ma nhập hay sao mà mới sáng ra mặt mày ủ rũ như thế hả?- An vừa bước vào lớp

- Sao với trăng cái nỗi gì? Con Linh hôm nay nó lại làm một vố nữa khiến tôi bẽ mặt

- Lại chọc tức nó hả?

- Ai làm gì chứ? Vừa mới động vào là đã quàng quạc cái mồm lên rồi. Nó mới là người có vấn đề thì có.

Hắn lắc đầu ngán ngẩm, dù sao thì vì Nhung là bạn nên mới phải tốn công tốn sức để giúp chứ dây vào mấy vụ cãi nhau của con gái thì có mà suốt đời không hết truyện. Chứng kiến vụ giữa nó và tên Duy thì hắn cầm chắc mình thua cuộc nên quay sang cưa cẩm Trang. Mấy ngày này bị cô nàng quay như dế nên hắn cũng thấy hãi, mới chỉ có đi xem phim một lần và uống nước có vài lần mà hắn mất hẳn tiền chi tiêu cả tháng. Xong xuôi vụ này chắc hắn cũng bắt Nhung phải bồi thường thiệt hại. Chẳng biết dạo này có việc gì mà nó và Trang ít cặp kè với nhau nên hắn càng có cơ hội. Song may quá cũng thấy sợ, ngộ nhỡ hắn lại bị hai nhỏ đó lừa lại thì đúng là tai họa. Đi chơi với Trang mà lúc nào hắn cũng phải dè chừng, rồi trả vờ này nọ thật là mệt. Thỉnh thoàng, Trang có bảo hắn đèo tới nơi học hát nhưng hắn phải tìm cách từ chối hết, đụng đầu nó ở đó thì chẳng hay chút nào. Đang mải suy nghĩ bỗng có người nói muốn gặp hắn - thì ra là nó

- Anh làm gì mà cứ suốt ngày bám theo bạn tôi vậy? - nó chào hỏi một cách rất thô lỗ

- Muốn làm gì thì mắc mớ gì tới cô, dù sao bạn cô cũng có điểm tốt để người ta thích

- Vậy là đủ hiểu rồi

Nói thế rồi nó bỏ đi mà không hỏi han thêm bất cứ điều gì. Hắn ngơ ngác nhìn theo rồi dường như có một ai đó kéo hắn đuổi theo giữ nó lại. Hai người đứng tại chiếu nghỉ ở chân cầu thang. Ai đi qua cũng quan sát ra vẻ ngạc nhiên lắm, dù sao thì hai người cũng có chút tiếng tăm.

- Anh có gì thì nói nhanh lên chứ? Kẻo lại có xì căng đan bây giờ - nó ngước mắt nhìn vẻ đầy hăm dọa

- Sao cô biết việc giữa tôi và Trang mà không có phản ứng gì?

- Thế anh bảo tôi phải làm gì. Trang là bạn tôi thật, nhưng nó có cuộc sống riêng, có sở thích riêng. Chuyện rắc rối giữa tôi và anh hay với cái chị Nhung kia thì chẳng ảnh hưởng gì đến nó. Tôi đâu phải là bảo mẫu. Nó muốn làm gì là quyền của nó, chẳng lẽ anh tưởng tôi sẽ ngăn cản sao. Tôi không ích kỉ và rỗi việc như vậy. Ngoài ra tôi có một việc muốn nhờ anh, dạo này tôi phải ở lại trường nghệ thuật tập cho kì thi sát hạch cuối năm nên nếu có thể thì anh đừng để bạn anh làm phiền bạn tôi, công tư phân minh nghe chưa? Vậy thôi, anh còn muốn nói gì nữa không?

Hắn xua xua tay ra hiệu chẳng còn gì để nói nữa. Nó vừa bỏ đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên

- Anh An hả? Linh nó tới chỗ anh chưa?

- Rồi, mà sao Trang biết?

- Em nói thì nó sồn sồn lên quyết cho anh một trận vì nó đoán anh chỉ trả vờ thôi. Nó không chấp nhận yêu đương dễ dàng, nhanh chóng như thế nhưng mà chắc không có chuyện gì chứ hả?

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net